Chương 18: Vẻ đẹp bình thường
Bãi cỏ trong vườn sắp biến thành biển, một vùng biển xanh trong vắt, trải dài qua ô cửa sổ, Nhan Hạc Kính cảm thấy Tông Dương là người bên kia bờ, nội tâm và khuôn mặt bị bao phủ bởi sương mù của biển, làm cho Nhan Hạc Kính mãi mãi không thể nhìn rõ cậu.
Lúc nãy, Nhan Hạc Kính nhận được tin nhắn của Thiệu Vinh, Thiệu Vinh giải thích rằng cậu không cố ý muốn đến hiệu sách, là vì vợ cậu muốn tới, Nhan Hạc Kính quan trọng chuyện này cho lắm. Anh đảo mắt nhìn thấy Tông Dương và Thiệu Vinh đang nói chuyện trong vườn, bỗng dưng tò mò muốn biết Tông Dương nói cái gì.
Nhan Hạc Kính mang một sự kì vọng bí ẩn, chính anh cũng không biết đó cảm giác đó là gì.
Nhưng nét mặt Tông Dương lại không có biểu hiện gì, không dao động mà nhìn Nhan Hạc Kính, dường như cậu không thèm quan tâm Thiệu Vinh, trong mắt cũng không có Nhan Hạc Kính. Tông Dương dưới tán cây yên lặng một lúc, vành tai đến cổ hơi đỏ lên, da của cậu bị nắng chiếu đến nóng lên, nhưng lại không đi vào.
Cửa sau hiệu sách treo một cái chuông gió màu xanh xinh xắn, lúc này có một làn gió thổi qua, chuông gió nhẹ nhàng lay động, Tông Dương đi từ vườn vào, toàn thân mang theo hương vị của ánh nắng, Nhan Hạc Kính hít sâu một hơi, cầm theo túi giấy, sóng vai với Tông Dương ra khỏi hiệu sách.
"Đúng rồi, hồi nãy anh có gửi Wechat của cậu cho nhiếp ảnh gia, cậu ta nói khi nào ảnh được chỉnh sửa xong sẽ gửi cho cậu".
Nhan Hạc Kính khởi động xe, bánh xe men theo dốc thoải đi xuống, trong xe còn rất nóng, Nhan Hạc Kính chỉnh điều hòa về mức thấp nhất, lại như nghĩ ra điều gì đó, nói: "Nhưng mà chắc ảnh của cậu không cần phải sửa đâu."
"Tôi thấy đến những minh tinh xinh đẹp còn muốn sửa ảnh mà".
Nhan Hạc Kính bắt đầu hóng chuyện, hỏi: "Ví dụ như là?"
Tông Dương nói ra một vài cái tên mà ai cũng biết, Nhan Hạc Kính nhớ về diện mạo của họ, kinh ngạc cảm thán: "Xem ra người đẹp có hoàn hảo đến đâu cũng vẫn có những chỗ trên người mà bản thân không hài lòng."
"Anh thì sao?" Tông Dương dựa lại gần anh nói, "Cũng không hài lòng với mặt của mình sao?"
"Tôi không phải minh tinh có vẻ đẹp hoàn mĩ, đương nhiên cũng có những điểm không hài lòng, nhưng mà tôi chỉ cần có vẻ đẹp bình thường vậy là được rồi, cũng không cần dùng bộ mặt này để kiếm cơm."
"Vẻ đẹp bình thường?" Tông Dương nhìn đến mặt Nhan Hạc Kính, nhìn thấy đôi môi căng mượt, cổ thon dài đeo một sợi dây chuyền bạc. Hình như không có vẻ gì là đang khiêm tốn như lời anh nói, lại có một cảm giác chân thành ngây thơ. Tông Dương bị cách nói của anh chọc cười, ngửa người vào ghế.
Nhan Hạc Kính nghe thấy tiếng Tông Dương đang cười, tâm trạng vừa có chút hoài nghi lại vừa thoải mái, quay lại nhìn Tông Dương: "Cười cái gì? Cười giống như tên ngốc vậy á."
"Giống tên ngốc là anh mới đúng đó, thầy Nhan, nếu mà anh có vẻ đẹp bình thường, nhiều khi chúng ta không có mối quan hệ như bây giờ nha." Tông Dương tựa vào cửa sổ xe, cao giọng nói, "Anh đang giả bộ khiêm tốn đúng không?."
Nhan Hạc Kính nhất thời không nói nên lời, anh nhớ lại thời gian đầu của anh và Tông Dương, một chút cám dỗ và mê đắm.
Tuy rằng Nhan Hạc Kính biết rõ vẻ ngoài của mình rất đẹp, từ nhỏ tới lớn cũng nghe rất nhiều người khen như vậy, tuy nhiên Tông Dương dường như luôn nghĩ rằng vẻ đẹp của Nhan Hạc Kính là độc nhất vô nhị, Nhan Hạc Kính thường xuyên có ảo giác như vậy.
"A Dương, cậu đúng là cái đồ háo sắc nha, nhưng mà suy nghĩ này cũng nguy hiểm lắm đó."
"Ai không thích mặt đẹp đúng không? Mấy người bảo chỉ thích vẻ đẹp nội tâm chỉ toàn là giả dối thôi, họ chỉ muốn tỏ ra mình có vẻ thoát tục cao thượng. Nếu tôi lớn lên xấu xí, thầy Nhan sẽ chịu đi khách sạn với tôi sao?"
Nhan Hạc Kính không phủ nhận anh thích vẻ đẹp của Tông Dương, cũng thừa nhận mình là một người nông cạn, chung tình với những điều đẹp đẽ.
Nhưng mà Nhan Hạc Kính cũng chính vì thế mà trải qua hai lần đau khổ, trong trí nhớ của anh mối tình đầu có vẻ ngoài rất đẹp, vẻ mặt có nét đẹp đơn thuần và lương thiện, Thiệu Vinh cũng là người rất đẹp.
Cho nên để có được tình yêu chân chính, thì sự hấp dẫn của vẻ đẹp bên trong mới là quan trọng nhất.
"Loại bỏ đi vẻ ngoài, cậu có từng yêu người nào chưa?"
Tông Dương không cần nghĩ ngợi mà trả lời: "Không có, chưa từng yêu ai."
"Cũng phải" Nhan Hạc Kính cực kỳ hâm mộ, "Tuổi cậu vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều cơ hội để yêu đương mà".
"Tại sao anh lại thích anh ta?"
Tông Dương bỗng dưng hỏi một câu đột ngột như vậy, làm Nhan Hạc Kính không kịp phản ứng lại, phát ra một tiếng nghi vấn.
Tông Dương nói ra rõ ràng "Người ở hiệu sách."
Lần này Nhan Hạc Kính như bị hỏi khó, điều xấu hổ chính là, anh cũng không biết lí do tại sao mình thích Thiệu Vinh, trong ấn tượng của anh, anh và Thiệu Vinh dường như chưa bao giờ có tình cảm gì quá mức nồng nhiệt, Nhan Hạc Kính lúc trước rất thích kiểu quan hệ như vậy, giờ nhớ lại, quả thật giống như hương vị của tách trà bị pha đi pha lại mười lần, nhạt nhẽo vô vị, cũng chẳng để lại dấu vết gì.
"Có lẽ vì cậu ấy tỏ ra vẻ vô tội và ngây thơ, lại trông rất nhỏ bé đáng thương, nên làm anh có cảm giác muốn bảo vệ." Nhan Hạc Kính đột nhiên nhíu mày, "Nói bảo vệ nghe có vẻ hơi ghê gớm, nghe giống như rất gia trưởng, anh cũng không biết diễn tả nó như thế nào nữa, có lẽ chính là —— để anh cảm thấy mình được coi trọng trong mối quan hệ của chính mình."
"Yêu không phải là nuôi con, nếu anh có ý nghĩ muốn bảo vệ người khác, thà anh nuôi một chú chó, giống như Chihuahua chẳng hạn, chắc là nó sẽ cần sự bảo vệ của anh."
Nhan Hạc Kính duỗi tay về phía cổ của Tông Dương véo véo, làm bộ giận dỗi nói: "Cậu đang trêu chọc anh sao? Anh thừa nhận gu của anh thực sự tệ mà".
Sắp đến nhà của Tông Dương, Tông Hy bỗng dưng gọi điện thoại đến, nói hôm nay cô không làm ca đêm, nhưng Tông Dật lại không thấy về nhà, hơn nữa điện thoại thì tắt máy.
Hôm nay là thứ sáu, 4 giờ trường đã tan học rồi, giờ đã 5 giờ rưỡi, trường cách nhà rất gần, chỉ cần đi bộ 5 phút là tới rồi.
Bởi vì cái bóng lần trước để lại quá lớn, nên Tông Hi ở nhà rất lo lắng, nghe giọng cô đã sắp khóc đến nơi, cô nói bây giờ chuẩn bị ra ngoài tìm, bảo Tông Dương cũng đi tìm thử, trước 8 giờ nếu tìm không thấy sẽ báo cảnh sát.
Tông Dương cúp điện thoại, chuẩn bị đi đến mấy chỗ gần trường học để tìm, rồi lại muốn gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm lớp Tông Dật, rồi lại gọi cho phụ huynh của bạn bè Tông Dật, nhưng vẫn không có tin tức gì của cậu bé.
Nhan Hạc Kính đổi chỗ tìm, tăng tốc xe: "Hay là đang ở mấy khu trò chơi vui quá nên quên mất thời gian?"
Tông Dương nhìn chằm chằm con đường gần trường học nói: "Em ấy sẽ không đi đến những nơi như vậy, hơn nữa nó rất hiểu chuyện, mỗi thứ sáu tan học sẽ ngoan ngoãn về làm bài tập".
"Anh nhớ rõ chị cậu nói rằng em ấy rất thích đọc sách, hay là đến nhà sách tìm thử?" Nhan Hạc Kính nhớ tới lời Tông Hy nói, liền đề nghị.
Gần trường học có một tiệm sách, Tông Dương tìm lầu một, Nhan Hạc Kính tìm lầu hai, khu vực sách thiếu nhi học sinh chen đầy chật ních cả khu, nhưng vẫn không thấy hình bóng của Tông Dật đâu, Tông Dương càng ngày càng nôn nóng.
Họ tìm một giờ, không tìm thấy gì, Tông Dương dường như đã lục tung những nơi gần nhà họ và trường học, liền đi gõ cửa từng nhà một. Nhan Hạc Kính chạy theo Tông Dương, cũng gấp đến độ muốn mắng chửi người, trong lòng hiện lên hàng vạn ý nghĩ không may, lại bị lí trí nhanh chóng kìm lại.
Lúc chuẩn bị trở về trường học, Tông Dương bỗng dưng gọi cho Tông Vọng Kiều.
Hơn hai mươi năm nay Tông Dương chưa gọi được cho hắn mấy cuộc điện thoại, chợt nhớ đến hôm đó hắn bảo muốn tổ chức sinh nhật cho Tông Dật.
Quả nhiên Tông Vọng Kiều đã đón Tông Dật đi mất rồi, cũng không biết vì sao hắn ta biết được thời gian cậu bé tan học, tóm lại may mắn thay, Tông Dật ở với Tông Vọng Kiều, nhưng ở một mức độ nào đó, cũng thực sự không may mắn lắm.
Lúc trời sẩm tối, Tông Dương tìm thấy Tông Dật đang ngồi với Tông Vọng Kiều ở một cửa hàng McDonald.
Trong cửa hàng toàn là mùi khoai tây chiên và hamburger, ánh đèn lóe sáng, sàn nhà được lau sáng bóng, Tông Dật ngồi ở gần cửa sổ, đang ăn một miếng gà, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Điều này làm Tông Dương nhớ đến bản thân mình hồi học tiểu học, may mắn được bạn học mời đến tiệc sinh nhật tổ chức ở McDonald, lần đầu tiên cậu thấy được đùi gà sáng bóng, khoai tây chiên vàng rụm, cậu thậm chí còn không biết hamburger là gì, toàn bộ thời gian của tiệc sinh nhật, Tông Dương rất cậu nệ, cậu ăn rất ít đồ ăn, nhưng trộm nghĩ rằng, sau này mình cũng sẽ tổ chức sinh nhật như vậy, tiếc rằng Tông Dương không hề có tiệc sinh nhật.
Tổ chức tiệc sinh nhật ở McDonald là điều rất đáng ngưỡng mộ với học sinh tiểu học, Tông Dương không cảm thấy hamburger và khoai tây chiên ngon, nhưng nó làm cậu có cảm giác hạnh phúc.
Tông Dật ngẩng đầu lên, quanh vành miệng toàn là dầu, vui vẻ mà cười: "Anh ơi! Cha thật sự tổ chức sinh nhật cho em nè!"
Cục đá đè nặng trong lòng Tông Dương rơi xuống, cậu cảm giác từ trước đến nay chưa bao giờ nhẹ lòng đến vậy.
Cậu nói với Tông Vọng Kiều: "Lần sau ông đừng tự ý đón Tông Dật ra ngoài, ít nhất cũng phải gọi cho tôi hay Tông Hy một cú điện thoại."
Tông Vọng Kiều gật gật đầu, liên tục đồng ý: "Được rồi, chẳng phải là do cha quên mất thôi sao? Đúng lúc, Tiểu Dật ăn gần xong rồi, đưa nó về đi, nay cha không về nhà".
Tông Dương chờ Tông Dật ăn xong đồ ăn trước mặt, cùng cậu nhóc ra ngoài.
Nhan Hạc Kính mua đến một ly cà phê với mấy cái bánh mì, ở trên xe đưa cho Tông Dương: "Lát nữa chẳng phải còn phải livestream cùng với người đồng nghiệp kia hay sao, ăn chút gì trước đi".
Bánh mì chắc là mới ra lò, mùi rất thơm. Tông Dương giật mình, nhận lấy bánh mì từ tay Nhan Hạc Kính, hỏi: "Của anh đâu?"
"Chút nữa anh về nhà mua cơm là được rồi".
"Xin lỗi, tốn thời gian cả đêm của anh rồi".
Nhan Hạc Kính mỉm cười: "Không cần nói xin lỗi với anh."
Nói xong lại cảm thấy hình như ngữ khí quá mức thân mật, Nhan Hạc Kính hơi bất an, vì thế quay đầu nói chuyện với Tông Dật: "Ăn McDonald có ngon không?"
"Ngon ạ!" Tông Dật trả lời, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng.
Nhưng thật ra Tông Dương đang có tâm sự nặng nề, đầu tựa cửa kính không nói gì. Một lúc lâu sau, cậu mới hỏi Tông Dật: "Tại sao ông ta lại đưa em đi ăn?"
"Lần trước không phải nói rồi sao, cha muốn bồi thường sinh nhật cho em..."
"Tông Dật, không được nói dối."
Nhan Hạc Kính cảm thấy bầu không khí trở nên nghiêm trọng, từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, Tông Dật không hề tươi cười, cả người ủ rũ, ấm ứ cúi đầu".
"Thật mà..."
"Em nghĩ anh sẽ tin sao?"
Mấy chục giây sau, Tông Dật không tình nguyện mà nói sự thật: "Ông ta muốn em ăn trộm tiền của anh và chị, nhưng dù sao ông ta cũng đã đưa em ra ngoài ăn".
Tông Dương cũng không tức giận, im lặng mà ngồi đó, cho đến khi Nhan Hạc Kính đưa Tông Dật về nhà, lại đưa Tông Dương đến trước mặt cửa hàng của bạn cậu, cũng không nói một lời nào.
Lúc cậu xuống xe, vẻ mặt hoảng sợ tìm người lúc nãy cũng đã biết mất, Tông Dương một tay giữ cửa xe, cúi đầu nhìn Nhan Hạc Kính dưới ánh đèn mờ ảo trong xe.
Là một Tông Dương vừa lạnh lùng vừa dụ người, một con người khác ẩn sâu bên trong cậu.
"Thầy Nhan, ăn cơm ngoài không tốt đâu, lúc nào không muốn ăn thì đến chỗ tôi đi. Tôi có thể thỏa mãn thân thể của anh, còn có thể thỏa mãn dạ dày của anh".
Lúc nãy, Nhan Hạc Kính nhận được tin nhắn của Thiệu Vinh, Thiệu Vinh giải thích rằng cậu không cố ý muốn đến hiệu sách, là vì vợ cậu muốn tới, Nhan Hạc Kính quan trọng chuyện này cho lắm. Anh đảo mắt nhìn thấy Tông Dương và Thiệu Vinh đang nói chuyện trong vườn, bỗng dưng tò mò muốn biết Tông Dương nói cái gì.
Nhan Hạc Kính mang một sự kì vọng bí ẩn, chính anh cũng không biết đó cảm giác đó là gì.
Nhưng nét mặt Tông Dương lại không có biểu hiện gì, không dao động mà nhìn Nhan Hạc Kính, dường như cậu không thèm quan tâm Thiệu Vinh, trong mắt cũng không có Nhan Hạc Kính. Tông Dương dưới tán cây yên lặng một lúc, vành tai đến cổ hơi đỏ lên, da của cậu bị nắng chiếu đến nóng lên, nhưng lại không đi vào.
Cửa sau hiệu sách treo một cái chuông gió màu xanh xinh xắn, lúc này có một làn gió thổi qua, chuông gió nhẹ nhàng lay động, Tông Dương đi từ vườn vào, toàn thân mang theo hương vị của ánh nắng, Nhan Hạc Kính hít sâu một hơi, cầm theo túi giấy, sóng vai với Tông Dương ra khỏi hiệu sách.
"Đúng rồi, hồi nãy anh có gửi Wechat của cậu cho nhiếp ảnh gia, cậu ta nói khi nào ảnh được chỉnh sửa xong sẽ gửi cho cậu".
Nhan Hạc Kính khởi động xe, bánh xe men theo dốc thoải đi xuống, trong xe còn rất nóng, Nhan Hạc Kính chỉnh điều hòa về mức thấp nhất, lại như nghĩ ra điều gì đó, nói: "Nhưng mà chắc ảnh của cậu không cần phải sửa đâu."
"Tôi thấy đến những minh tinh xinh đẹp còn muốn sửa ảnh mà".
Nhan Hạc Kính bắt đầu hóng chuyện, hỏi: "Ví dụ như là?"
Tông Dương nói ra một vài cái tên mà ai cũng biết, Nhan Hạc Kính nhớ về diện mạo của họ, kinh ngạc cảm thán: "Xem ra người đẹp có hoàn hảo đến đâu cũng vẫn có những chỗ trên người mà bản thân không hài lòng."
"Anh thì sao?" Tông Dương dựa lại gần anh nói, "Cũng không hài lòng với mặt của mình sao?"
"Tôi không phải minh tinh có vẻ đẹp hoàn mĩ, đương nhiên cũng có những điểm không hài lòng, nhưng mà tôi chỉ cần có vẻ đẹp bình thường vậy là được rồi, cũng không cần dùng bộ mặt này để kiếm cơm."
"Vẻ đẹp bình thường?" Tông Dương nhìn đến mặt Nhan Hạc Kính, nhìn thấy đôi môi căng mượt, cổ thon dài đeo một sợi dây chuyền bạc. Hình như không có vẻ gì là đang khiêm tốn như lời anh nói, lại có một cảm giác chân thành ngây thơ. Tông Dương bị cách nói của anh chọc cười, ngửa người vào ghế.
Nhan Hạc Kính nghe thấy tiếng Tông Dương đang cười, tâm trạng vừa có chút hoài nghi lại vừa thoải mái, quay lại nhìn Tông Dương: "Cười cái gì? Cười giống như tên ngốc vậy á."
"Giống tên ngốc là anh mới đúng đó, thầy Nhan, nếu mà anh có vẻ đẹp bình thường, nhiều khi chúng ta không có mối quan hệ như bây giờ nha." Tông Dương tựa vào cửa sổ xe, cao giọng nói, "Anh đang giả bộ khiêm tốn đúng không?."
Nhan Hạc Kính nhất thời không nói nên lời, anh nhớ lại thời gian đầu của anh và Tông Dương, một chút cám dỗ và mê đắm.
Tuy rằng Nhan Hạc Kính biết rõ vẻ ngoài của mình rất đẹp, từ nhỏ tới lớn cũng nghe rất nhiều người khen như vậy, tuy nhiên Tông Dương dường như luôn nghĩ rằng vẻ đẹp của Nhan Hạc Kính là độc nhất vô nhị, Nhan Hạc Kính thường xuyên có ảo giác như vậy.
"A Dương, cậu đúng là cái đồ háo sắc nha, nhưng mà suy nghĩ này cũng nguy hiểm lắm đó."
"Ai không thích mặt đẹp đúng không? Mấy người bảo chỉ thích vẻ đẹp nội tâm chỉ toàn là giả dối thôi, họ chỉ muốn tỏ ra mình có vẻ thoát tục cao thượng. Nếu tôi lớn lên xấu xí, thầy Nhan sẽ chịu đi khách sạn với tôi sao?"
Nhan Hạc Kính không phủ nhận anh thích vẻ đẹp của Tông Dương, cũng thừa nhận mình là một người nông cạn, chung tình với những điều đẹp đẽ.
Nhưng mà Nhan Hạc Kính cũng chính vì thế mà trải qua hai lần đau khổ, trong trí nhớ của anh mối tình đầu có vẻ ngoài rất đẹp, vẻ mặt có nét đẹp đơn thuần và lương thiện, Thiệu Vinh cũng là người rất đẹp.
Cho nên để có được tình yêu chân chính, thì sự hấp dẫn của vẻ đẹp bên trong mới là quan trọng nhất.
"Loại bỏ đi vẻ ngoài, cậu có từng yêu người nào chưa?"
Tông Dương không cần nghĩ ngợi mà trả lời: "Không có, chưa từng yêu ai."
"Cũng phải" Nhan Hạc Kính cực kỳ hâm mộ, "Tuổi cậu vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều cơ hội để yêu đương mà".
"Tại sao anh lại thích anh ta?"
Tông Dương bỗng dưng hỏi một câu đột ngột như vậy, làm Nhan Hạc Kính không kịp phản ứng lại, phát ra một tiếng nghi vấn.
Tông Dương nói ra rõ ràng "Người ở hiệu sách."
Lần này Nhan Hạc Kính như bị hỏi khó, điều xấu hổ chính là, anh cũng không biết lí do tại sao mình thích Thiệu Vinh, trong ấn tượng của anh, anh và Thiệu Vinh dường như chưa bao giờ có tình cảm gì quá mức nồng nhiệt, Nhan Hạc Kính lúc trước rất thích kiểu quan hệ như vậy, giờ nhớ lại, quả thật giống như hương vị của tách trà bị pha đi pha lại mười lần, nhạt nhẽo vô vị, cũng chẳng để lại dấu vết gì.
"Có lẽ vì cậu ấy tỏ ra vẻ vô tội và ngây thơ, lại trông rất nhỏ bé đáng thương, nên làm anh có cảm giác muốn bảo vệ." Nhan Hạc Kính đột nhiên nhíu mày, "Nói bảo vệ nghe có vẻ hơi ghê gớm, nghe giống như rất gia trưởng, anh cũng không biết diễn tả nó như thế nào nữa, có lẽ chính là —— để anh cảm thấy mình được coi trọng trong mối quan hệ của chính mình."
"Yêu không phải là nuôi con, nếu anh có ý nghĩ muốn bảo vệ người khác, thà anh nuôi một chú chó, giống như Chihuahua chẳng hạn, chắc là nó sẽ cần sự bảo vệ của anh."
Nhan Hạc Kính duỗi tay về phía cổ của Tông Dương véo véo, làm bộ giận dỗi nói: "Cậu đang trêu chọc anh sao? Anh thừa nhận gu của anh thực sự tệ mà".
Sắp đến nhà của Tông Dương, Tông Hy bỗng dưng gọi điện thoại đến, nói hôm nay cô không làm ca đêm, nhưng Tông Dật lại không thấy về nhà, hơn nữa điện thoại thì tắt máy.
Hôm nay là thứ sáu, 4 giờ trường đã tan học rồi, giờ đã 5 giờ rưỡi, trường cách nhà rất gần, chỉ cần đi bộ 5 phút là tới rồi.
Bởi vì cái bóng lần trước để lại quá lớn, nên Tông Hi ở nhà rất lo lắng, nghe giọng cô đã sắp khóc đến nơi, cô nói bây giờ chuẩn bị ra ngoài tìm, bảo Tông Dương cũng đi tìm thử, trước 8 giờ nếu tìm không thấy sẽ báo cảnh sát.
Tông Dương cúp điện thoại, chuẩn bị đi đến mấy chỗ gần trường học để tìm, rồi lại muốn gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm lớp Tông Dật, rồi lại gọi cho phụ huynh của bạn bè Tông Dật, nhưng vẫn không có tin tức gì của cậu bé.
Nhan Hạc Kính đổi chỗ tìm, tăng tốc xe: "Hay là đang ở mấy khu trò chơi vui quá nên quên mất thời gian?"
Tông Dương nhìn chằm chằm con đường gần trường học nói: "Em ấy sẽ không đi đến những nơi như vậy, hơn nữa nó rất hiểu chuyện, mỗi thứ sáu tan học sẽ ngoan ngoãn về làm bài tập".
"Anh nhớ rõ chị cậu nói rằng em ấy rất thích đọc sách, hay là đến nhà sách tìm thử?" Nhan Hạc Kính nhớ tới lời Tông Hy nói, liền đề nghị.
Gần trường học có một tiệm sách, Tông Dương tìm lầu một, Nhan Hạc Kính tìm lầu hai, khu vực sách thiếu nhi học sinh chen đầy chật ních cả khu, nhưng vẫn không thấy hình bóng của Tông Dật đâu, Tông Dương càng ngày càng nôn nóng.
Họ tìm một giờ, không tìm thấy gì, Tông Dương dường như đã lục tung những nơi gần nhà họ và trường học, liền đi gõ cửa từng nhà một. Nhan Hạc Kính chạy theo Tông Dương, cũng gấp đến độ muốn mắng chửi người, trong lòng hiện lên hàng vạn ý nghĩ không may, lại bị lí trí nhanh chóng kìm lại.
Lúc chuẩn bị trở về trường học, Tông Dương bỗng dưng gọi cho Tông Vọng Kiều.
Hơn hai mươi năm nay Tông Dương chưa gọi được cho hắn mấy cuộc điện thoại, chợt nhớ đến hôm đó hắn bảo muốn tổ chức sinh nhật cho Tông Dật.
Quả nhiên Tông Vọng Kiều đã đón Tông Dật đi mất rồi, cũng không biết vì sao hắn ta biết được thời gian cậu bé tan học, tóm lại may mắn thay, Tông Dật ở với Tông Vọng Kiều, nhưng ở một mức độ nào đó, cũng thực sự không may mắn lắm.
Lúc trời sẩm tối, Tông Dương tìm thấy Tông Dật đang ngồi với Tông Vọng Kiều ở một cửa hàng McDonald.
Trong cửa hàng toàn là mùi khoai tây chiên và hamburger, ánh đèn lóe sáng, sàn nhà được lau sáng bóng, Tông Dật ngồi ở gần cửa sổ, đang ăn một miếng gà, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Điều này làm Tông Dương nhớ đến bản thân mình hồi học tiểu học, may mắn được bạn học mời đến tiệc sinh nhật tổ chức ở McDonald, lần đầu tiên cậu thấy được đùi gà sáng bóng, khoai tây chiên vàng rụm, cậu thậm chí còn không biết hamburger là gì, toàn bộ thời gian của tiệc sinh nhật, Tông Dương rất cậu nệ, cậu ăn rất ít đồ ăn, nhưng trộm nghĩ rằng, sau này mình cũng sẽ tổ chức sinh nhật như vậy, tiếc rằng Tông Dương không hề có tiệc sinh nhật.
Tổ chức tiệc sinh nhật ở McDonald là điều rất đáng ngưỡng mộ với học sinh tiểu học, Tông Dương không cảm thấy hamburger và khoai tây chiên ngon, nhưng nó làm cậu có cảm giác hạnh phúc.
Tông Dật ngẩng đầu lên, quanh vành miệng toàn là dầu, vui vẻ mà cười: "Anh ơi! Cha thật sự tổ chức sinh nhật cho em nè!"
Cục đá đè nặng trong lòng Tông Dương rơi xuống, cậu cảm giác từ trước đến nay chưa bao giờ nhẹ lòng đến vậy.
Cậu nói với Tông Vọng Kiều: "Lần sau ông đừng tự ý đón Tông Dật ra ngoài, ít nhất cũng phải gọi cho tôi hay Tông Hy một cú điện thoại."
Tông Vọng Kiều gật gật đầu, liên tục đồng ý: "Được rồi, chẳng phải là do cha quên mất thôi sao? Đúng lúc, Tiểu Dật ăn gần xong rồi, đưa nó về đi, nay cha không về nhà".
Tông Dương chờ Tông Dật ăn xong đồ ăn trước mặt, cùng cậu nhóc ra ngoài.
Nhan Hạc Kính mua đến một ly cà phê với mấy cái bánh mì, ở trên xe đưa cho Tông Dương: "Lát nữa chẳng phải còn phải livestream cùng với người đồng nghiệp kia hay sao, ăn chút gì trước đi".
Bánh mì chắc là mới ra lò, mùi rất thơm. Tông Dương giật mình, nhận lấy bánh mì từ tay Nhan Hạc Kính, hỏi: "Của anh đâu?"
"Chút nữa anh về nhà mua cơm là được rồi".
"Xin lỗi, tốn thời gian cả đêm của anh rồi".
Nhan Hạc Kính mỉm cười: "Không cần nói xin lỗi với anh."
Nói xong lại cảm thấy hình như ngữ khí quá mức thân mật, Nhan Hạc Kính hơi bất an, vì thế quay đầu nói chuyện với Tông Dật: "Ăn McDonald có ngon không?"
"Ngon ạ!" Tông Dật trả lời, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng.
Nhưng thật ra Tông Dương đang có tâm sự nặng nề, đầu tựa cửa kính không nói gì. Một lúc lâu sau, cậu mới hỏi Tông Dật: "Tại sao ông ta lại đưa em đi ăn?"
"Lần trước không phải nói rồi sao, cha muốn bồi thường sinh nhật cho em..."
"Tông Dật, không được nói dối."
Nhan Hạc Kính cảm thấy bầu không khí trở nên nghiêm trọng, từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, Tông Dật không hề tươi cười, cả người ủ rũ, ấm ứ cúi đầu".
"Thật mà..."
"Em nghĩ anh sẽ tin sao?"
Mấy chục giây sau, Tông Dật không tình nguyện mà nói sự thật: "Ông ta muốn em ăn trộm tiền của anh và chị, nhưng dù sao ông ta cũng đã đưa em ra ngoài ăn".
Tông Dương cũng không tức giận, im lặng mà ngồi đó, cho đến khi Nhan Hạc Kính đưa Tông Dật về nhà, lại đưa Tông Dương đến trước mặt cửa hàng của bạn cậu, cũng không nói một lời nào.
Lúc cậu xuống xe, vẻ mặt hoảng sợ tìm người lúc nãy cũng đã biết mất, Tông Dương một tay giữ cửa xe, cúi đầu nhìn Nhan Hạc Kính dưới ánh đèn mờ ảo trong xe.
Là một Tông Dương vừa lạnh lùng vừa dụ người, một con người khác ẩn sâu bên trong cậu.
"Thầy Nhan, ăn cơm ngoài không tốt đâu, lúc nào không muốn ăn thì đến chỗ tôi đi. Tôi có thể thỏa mãn thân thể của anh, còn có thể thỏa mãn dạ dày của anh".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất