Chương 6: Tận hưởng mà không màng trả giá
Thang máy đi lên với tốc độ ổn định, xung quanh là ánh đèn vàng sáng chói, Nhan Hạc Kính đang tự hỏi liệu mình có đưa ra một quyết định cực kỳ sai lầm hay không?
Tông Dương đứng bên cạnh, nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt vẫn một biểu cảm như vậy, không mang theo bất kì cảm xúc nào, trông như không có gì vướng bận cũng chẳng có vẻ gì là hối hận.
Nhan Hạc Kính đã quen với việc luôn cân nhắc hậu quả trước khi hành động, cũng như hàng loạt các khả năng nối theo đó có thể xảy ra trong tương lai. Anh đứng hút thuốc ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi chờ Tông Dương, không cách nào nhìn ra được tương lai.
Tương lai là mặt hồ phẳng lặng, càng không vì đêm nay mà gợn sóng.
Hai tiếng trước, Nhan Hạc Kính và Tông Dương đã cùng nhau ăn tối.
Tông Dương để Nhan Hạc Kính chọn nhà hàng, Nhan Hạc Kính chọn một nhà hàng Quảng Đông mà anh thường đến, hương vị thanh đạm, vì anh cảm thấy Tông Dương không thích ăn cay. Anh cố tình đến nhà hàng trước, nãy có hỏi Tông Dương có món nào không ăn được không, sau đó gọi đồ ăn rồi chờ Tông Dương.
Tông Dương tới rất nhanh, tóc của cậu hình như ngắn hơn một chút, đuôi tóc màu vàng đã không còn nữa, lúc cậu ngồi xuống thì đồ ăn cũng vừa được bày trên bàn.
Quá trình ăn uống diễn ra khá vui vẻ, mặc dù Tông Dương không nói nhiều lắm, nhưng cậu vẫn nghiêm túc đáp lại mỗi lần Nhan Hạc Kính nói, thỉnh thoảng còn hỏi Nhan Hạc Kính một vài câu, chẳng hạn như tại sao anh lại muốn trở thành một nhà văn, cậu còn nói rằng đã đọc xong cuốn tiểu thuyết đầu tiên mà Nhan Hạc Kính viết, cảm thấy rất thú vị, họ thảo luận về cuốn tiểu thuyết trong chốc lát.
"Thầy Nhan, tôi đột nhiên muốn mời anh đi ăn, sẽ không quá đột ngột chứ?"
"Sao mà đột ngột." Nhan Hạc Kính nói "Anh cũng nghĩ về cậu."
"Thật không? Nghĩ gì về tôi?"
Nhan Hạc Kính trả lời: "Chỉ đơn giản là nghĩ chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."
Sau đó, Tông Dương rất chân thành mà giải thích về tính cách của mình, không phải vì cậu cố ý không nói lời nào, mà là vì năng lực biểu đạt của cậu thật sự quá kém, cho nên lúc học môn Ngữ văn, điểm số toàn từ dưới đếm lên. Anh cho rằng mỗi người đều có khuyết điểm trong tính cách, khuyết điểm của cậu chính là quá mức trầm tính và thật thà.
Tông Dương nhìn Nhan Hạc Kính chăm chú, rồi nói: "Anh rất giỏi giao tiếp với người khác phải không?"
"Anh khá thẳng tính, chuyện gì cũng nói thật ra, có người thích, có người lại rất ghét."
"Tôi thích những người thẳng tính." Tông Dương tiếp tục "Tôi muốn sống một cuộc đời không dối trá."
Nhan Hạc Kính gật đầu, cho rằng suy nghĩ của Tông Dương quá mức lý tưởng hóa.
"Thật ra thì cậu ăn nói cũng khá đấy." Nhan Hạc Kính chuyển động mâm đồ ăn một chút, bộ dạng rất vui vẻ.
"Sao?"
"Không phải cậu khen anh đẹp à?"
Tông Dương dường như mỉm cười, đôi mắt khẽ lay động. Nhan Hạc Kính nói đêm nay anh trả, Tông Dương cũng không từ chối.
Rời khỏi nhà hàng, họ đi dạo một vòng lớn quanh con sông đối diện với nhà hàng. Hoàng hôn vào ngày xuân bên bờ sông, không khí hơi lạnh, họ chậm rãi bước đi, nước sông tỏa ra mùi tanh, trên mặt nước còn phản chiếu ánh đèn rực rỡ.
Cách đó không xa có một cặp đôi đang quấn lấy nhau, cô gái ngồi trên đùi chàng trai, như là sắp hôn nhau tới nơi rồi. Nhan Hạc Kính nhìn tới xấu hổ, đề nghị đi theo hướng ngược lại, nhưng Tông Dương lại đứng bất động.
Sau một vài giây, Tông Dương điềm tĩnh nhìn Nhan Hạc Kính, thản nhiên hỏi: "Muốn đi khách sạn không? Bây giờ."
Thời gian tựa như ngưng đọng trong chốc lát, xung quanh chưa bao giờ im ắng đến thế. Không muốn dùng tình cảm để đánh đổi, nhưng lại muốn vứt bỏ nỗi cô độc này, vì thế Nhan Hạc Kính thẳng thắn đồng ý, tốc độ đồng ý nhanh đến nỗi chính bản thân anh cũng cảm thấy khiếp sợ.
Thang máy lên đến tầng sáu thì dừng lại, lộ ra một hành lang rộng rãi và sáng sủa.
Nhan Hạc Kính đi phía sau Tông Dương, các bức tường của hành lang khách sạn được bao phủ bởi giấy dán tường với họa tiết đơn giản. Nhan Hạc Kính cúi đầu, trong tầm mắt chỉ có đôi giày thể thao màu trắng của Tông Dương đang từ từ di chuyển trên sàn nhà lát gạch.
Tông Dương bước rất nhẹ, dường như chẳng nghe thấy tiếng động nào cả, bởi vì hai chân rất dài, cho nên đi rất nhanh, thoáng chốc đã đi tới phòng, rồi dùng thẻ chìa khóa mở cửa.
Khi cậu xoay nắm cửa, Tông Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhan Hạc Kính, sau đó nắm lấy cổ tay anh kéo vào trong bóng tối hư vô. Lòng bàn tay của Tông Dương rất nóng, như thể có một ngọn lửa nhỏ ẩn trong đó, đốt cháy làn da anh, anh cảm thấy hơi choáng váng.
Áo hoodie của Tông Dương cởi ra rất dễ dàng, chỉ cần cậu giơ thẳng hai cánh tay lên, Nhan Hạc Kính kéo lên là xong, cởi sạch quần áo của cậu một cách rất là trơn tru, cuối cùng ném tất cả xuống sàn. Thế nhưng ngón tay của Tông Dương lại không mấy linh hoạt, cởi cúc áo sơ mi của Nhan Hạc Kính nãy giờ chưa xong, hiệu suất quá thấp.
Nhan Hạc Kính nắm lấy ngón tay của Tông Dương, các ngón tay giao nhau, anh tới gần môi của Tông Dương và hỏi nhỏ: "Cậu chưa từng cởi cúc áo sơ mi cho người khác?"
Tông Dương không trả lời, cố giằng co cùng cúc áo sơ mi, cho đến khi cúc áo cuối cùng được cởi ra, cậu ấn vào eo và bụng của Nhan Hạc Kính, không phải chỉ toàn là xương, mà còn có một chút cơ bắp, eo hẹp, thân hình không quá mềm mại.
"Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã nói anh rất đẹp không?"
"À?" Thế giới của Nhan Hạc Kính quay cuồng, mất kiên nhẫn trả lời, lại nói "Hỏi chuyện này làm cái gì?".
"Bởi vì tôi muốn làm anh, ngay từ lần gặp đầu tiên...Nhan Hạc Kính."
Hơi thở của Nhan Hạc Kính nóng rực, anh nhích lại bên người Tông Dương, làn da họ dán vào nhau.
Tông Dương đàn áp Nhan Hạc Kính, họ tiến về phía giường. Cơ bụng của Tông Dương rất rắn chắc, đường cong cánh tay nhấp nhô như núi. Nhan Hạc Kính đưa tay chạm vào rất nhiều lần, cảm thấy hơi thích thú.
—
Nhan Hạc Kính ngồi dậy khỏi giường, liếc nhìn đồng hồ. Trên bàn có bao thuốc lá của anh, bật lửa và móc chìa khóa.
Tông Dương đặt mấy cái gối mềm mại của khách sạn sau lưng, tựa đầu vào đầu giường với vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Từ lần cuối sau khi Tông Dương rời khỏi, hai người không có bất kì liên lạc nào. Giai đoạn đau đớn nhất của Nhan Hạc Kính đã qua từ lâu, anh chỉ cảm thấy xương cốt rã rời, đầu đau nhức. Anh hút một điếu thuốc, còn Tông Dương hình như không hút thuốc, nhưng cậu cũng không tỏ vẻ để ý cho lắm. Chiếc giường rộng và dài, khoảng cách của hai người xa đến mức chẳng cách nào truyền hơi ấm cho nhau.
Mọi thứ đều quá sức tưởng tượng. Lần đầu tiên nhìn thấy Tông Dương trong sảnh tiệc, cậu biểu hiện ra bộ dạng xa cách, Nhan Hạc Kính thế nào cũng không thể tưởng tượng được rằng hơn năm tháng sau, anh lại cùng Tông Dương nằm trên một cái giường, hoàn thành màn giao hợp thân mật nhất.
Lên giường với người mà chỉ mới gặp lần này là lần thứ ba chẳng khác nào là đặt chân vào lĩnh vực mà mình xa lạ, Nhan Hạc Kính chưa bao giờ làm gì quá giới hạn như vậy, nhưng ngoài dự đoán là anh lại bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, những đắn đo dường như tiêu tan ngay lập tức.
Một tình yêu không cần trách nhiệm, không đòi hỏi sự thấu hiểu, cân nhắc và săn sóc về mặt tình cảm, Nhan Hạc Kính cảm thấy rất thoải mái.
"Phía sau là lần đầu tiên của anh?" Tông Dương quay đầu lại, nét mắt tựa như bao phủ bởi ánh trăng thanh khiết.
Nhan Hạc Kính cuộn người trong chăn bông, cánh tay duỗi ra, trên da là một lớp mồ hôi ướt đẫm. Anh mím môi trả lời: "Ừ."
"Tại sao không nói cho tôi biết?"
"Anh không quan tâm chuyện này lắm, chỉ là trước giờ đều ở trên, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ ở dưới. Nhưng anh thấy bộ dạng của cậu trông rất có kinh nghiệm, nên anh cũng yên tâm."
"Giống như đang lợi dụng."
Nhan Hạc Kính bật cười, đôi mắt cong lại thành vòng cung tựa như mặt trăng, nói: "Cậu có thể đổi lại, kỹ thuật của anh cũng ok lắm đó."
"Tạm thời không tính đến chuyện này nữa."
Nhan Hạc Kính cũng không so đo, bỗng dưng nhớ tới một chuyện rồi hỏi Tông Dương: "Chưa hỏi cậu, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Tông Dương nằm xuống và duỗi cánh tay ra giữa họ, tiến gần hơn đến Nhan Hạc Kính.
"Hai mươi lăm."
Nghe vậy, Nhan Hạc Kính cười khổ nói: "Nhỏ hơn anh tới sáu tuổi."
"Sáu tuổi thôi mà, anh trông rất trẻ."
Anh không biết là Tông Dương có phải đang nghiêm túc an ủi mình hay không, cậu không nhìn Nhan Hạc Kính, nhưng giọng điệu nghiêm túc của cậu khiến anh bật cười, Nhan Hạc Kính ráng đè nén tiếng cười, Tông Dương quay qua nhìn anh, cậu dường như không hiểu anh đang cười chuyện gì, nhưng cậu cảm thấy rằng khi anh cười trông lại càng đẹp hơn, điều này làm tăng thêm vẻ đẹp của anh.
Tông Dương không phải là người từng trải, nhưng trong quá khứ ai mà chẳng là một tờ giấy trắng. Anh thấy Nhan Hạc Kính không khác gì những nguời mà anh đã từng ngủ, ngoại trừ việc cậu trông đẹp trai hơn, còn giống Tông Dương ở chỗ, tất cả chỉ giới hạn ở bạn giường.
Sau lần gặp đầu tiên, Tông Dương biết rằng Nhan Hạc Kính là một nhà văn nổi tiếng, khoảng cách của họ quá xa, tựa như chẳng có cơ hội để cận kề. Sau lần thứ hai trùng hợp gặp nhau, Tông Dương nảy sinh rung động, sự rung động đó đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát, đêm nay-hoàn toàn mất kiểm soát.
Nhan Hạc Kính thử bật đèn, nhưng đèn không bật sau khi đã nhấn công tắc, anh mới nhớ rằng mình đã vội vàng cởi quần áo sau khi vào cửa, thẻ chìa khóa vẫn nằm trên sàn.
Nhan Hạc Kính chống người, nghiêng người nói: "Hơi đói, đi ra ngoài ăn chút gì không?"
"Đi."
"Vậy anh đi tắm trước, nhanh thôi, vài phút."
Dưới ánh đèn mờ ảo, Nhan Hạc Kính tìm thấy thẻ phòng và đồ lót của mình giữa đống quần áo. Trong khi đang đến phòng tắm, anh đã giẫm phải thứ gì đó, tí nữa là trượt chân, Tông Dương đỡ ở anh từ phía sau, nâng cổ tay lên.
"Cẩn thận."
Nhan Hạc Kính quay ra sau nhìn, nhìn không rõ mặt của Tông Dương cho lắm, nhưng Nhan Hạc Kính cảm nhận được có hơi thở bên tai mình. Trong tối, thị lực của Nhan Hạc Kính Kính càng kém hơn, nhưng các giác quan khác lại hoạt động rất tốt, ma xui quỷ khiến gì mà anh đã đặt tay lên mặt của Tông Dương.
"Cảm ơn, A Dương."
Gần khách sạn có rất nhiều quán bar, đã một giờ sáng mà người tụ tập ở đây vẫn rất nhiều, đèn đuốc sáng trưng.
Nhan Hạc Kính bước đi nhẹ nhàng, có vẻ hơi khó chịu, Tông Dương hỏi anh có cần giúp gì không, nhưng Nhan Hạc Kính chỉ cười và nói: "Không đến mức đó đâu, cậu áy náy hở?"
Tông Dương nhăn mày, không trả lời, nhìn dáng vẻ thì đúng là có hơi áy náy thật.
"Vậy mời anh ăn khuya, thấy sao?"
"Được." Tông Dương thả lỏng vai, cùng Nhan Hạc Kính đi xuống phố.
Họ chọn một quán hoành thánh, Tông Dương gọi một chén súp hoành thánh cho Nhan Hạc Kính, một chén súp hoành thánh cay cho mình và thêm một lồng bánh bao súp.
Có rất nhiều người đến ăn khuya, quán đã kín chỗ nên họ chỉ có thể ngồi bên vệ đường. Nhiệt độ của hoành thánh làm cho cả người Nhan Hạc Kính nóng lên, anh thật sự hơi đói, hoành thánh nóng hổi ở trong miệng đảo vài vòng rồi bị anh nuốt xuống.
Hoành thánh có lớp vỏ mỏng và đầy ụ thịt, nhân thịt căng mà đàn hồi, nước súp được nấu từ canh gà, chẳng những không nặng vị mà còn ngon lạ thường, nước súp trong bánh bao súp trào ra, ăn cũng rất ngon.
Trán Nhan Hạc Kính lấm tấm vài giọt mồ hôi, ngẩng đầu nhìn Tông Dương, cậu ăn rất nhanh, không sợ bị nóng, hỏi cậu sao mà ăn vội vàng quá vậy, thì Tông Dương giải thích rằng từ nhỏ cậu đã ăn như thế này, trở thành thói quen rồi.
Trong khi húp canh, Nhan Hạc Kính nhìn khuôn mặt của Tông Dương, miệng cậu lấm lem dầu cay, Nhan Hạc Kính lấy một tờ giấy đưa cho cậu, ý bảo cậu hãy lau đi.
Nhan Hạc Kính thản nhiên trò chuyện: "A Dương, anh thấy Wechat của cậu có hình chú chó Shiba rất đáng yêu, của cậu hở?"
"Đúng vậy, tên là Ngốc Bảo."
"Bữa nào mang đến cho anh chơi được không? Anh rất thích chó, nhưng chưa nuôi con nào."
Tông Dương ngưng nhai, cậu đặt muỗng xuống, nuốt đồ ăn trong miệng rồi nói: "Chết rồi."
Nhan Hạc Kính sững sờ trong chốc lát, cảm nhận được rất nhiều buồn rầu, không nói gì mà nhìn chằm chằm vào hoành thánh đang tỏa sáng trong chén.
"Chết cũng lâu rồi."
"Do lớn tuổi?"
"Không. Bị người ta ném xuống từ tầng năm, rơi xuống đất chết." Tông Dương tiếp tục động muỗng và cúi đầu.
Nhan Hạc Kính biết rằng mình không nên hỏi thêm câu nào nữa, có một số chuyện về Tông Dương anh không thể đoán trước được, cậu cũng sẽ không dễ gì mà tiết lộ ra ngoài.
Xe cộ lướt qua trên đường, có một chiếc taxi đậu ở đằng xa, vô số người ồn ào lắc lư lướt qua bên người họ, mọi thứ chìm trong thanh âm đau đớn, Nhan Hạc Kính nhìn Tông Dương đang trầm mặc.
"Tương lai chúng ta còn có thể gặp nhau ở khách sạn này không? Thầy Nhan."
Nhan Hạc Kính biết anh đã lựa chọn một lần không cần dùng tình cảm để tìm lấy và đánh đổi, không cần cảm thấy hổ thẹn, cũng không bị lý trí trói buộc, chỉ có tận hưởng, đời người có mấy lần tận hưởng mà không màng trả giá chứ?
Anh gật đầu và đáp: "Được, cứ gặp nhau như vậy đi."
Tông Dương đứng bên cạnh, nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt vẫn một biểu cảm như vậy, không mang theo bất kì cảm xúc nào, trông như không có gì vướng bận cũng chẳng có vẻ gì là hối hận.
Nhan Hạc Kính đã quen với việc luôn cân nhắc hậu quả trước khi hành động, cũng như hàng loạt các khả năng nối theo đó có thể xảy ra trong tương lai. Anh đứng hút thuốc ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi chờ Tông Dương, không cách nào nhìn ra được tương lai.
Tương lai là mặt hồ phẳng lặng, càng không vì đêm nay mà gợn sóng.
Hai tiếng trước, Nhan Hạc Kính và Tông Dương đã cùng nhau ăn tối.
Tông Dương để Nhan Hạc Kính chọn nhà hàng, Nhan Hạc Kính chọn một nhà hàng Quảng Đông mà anh thường đến, hương vị thanh đạm, vì anh cảm thấy Tông Dương không thích ăn cay. Anh cố tình đến nhà hàng trước, nãy có hỏi Tông Dương có món nào không ăn được không, sau đó gọi đồ ăn rồi chờ Tông Dương.
Tông Dương tới rất nhanh, tóc của cậu hình như ngắn hơn một chút, đuôi tóc màu vàng đã không còn nữa, lúc cậu ngồi xuống thì đồ ăn cũng vừa được bày trên bàn.
Quá trình ăn uống diễn ra khá vui vẻ, mặc dù Tông Dương không nói nhiều lắm, nhưng cậu vẫn nghiêm túc đáp lại mỗi lần Nhan Hạc Kính nói, thỉnh thoảng còn hỏi Nhan Hạc Kính một vài câu, chẳng hạn như tại sao anh lại muốn trở thành một nhà văn, cậu còn nói rằng đã đọc xong cuốn tiểu thuyết đầu tiên mà Nhan Hạc Kính viết, cảm thấy rất thú vị, họ thảo luận về cuốn tiểu thuyết trong chốc lát.
"Thầy Nhan, tôi đột nhiên muốn mời anh đi ăn, sẽ không quá đột ngột chứ?"
"Sao mà đột ngột." Nhan Hạc Kính nói "Anh cũng nghĩ về cậu."
"Thật không? Nghĩ gì về tôi?"
Nhan Hạc Kính trả lời: "Chỉ đơn giản là nghĩ chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."
Sau đó, Tông Dương rất chân thành mà giải thích về tính cách của mình, không phải vì cậu cố ý không nói lời nào, mà là vì năng lực biểu đạt của cậu thật sự quá kém, cho nên lúc học môn Ngữ văn, điểm số toàn từ dưới đếm lên. Anh cho rằng mỗi người đều có khuyết điểm trong tính cách, khuyết điểm của cậu chính là quá mức trầm tính và thật thà.
Tông Dương nhìn Nhan Hạc Kính chăm chú, rồi nói: "Anh rất giỏi giao tiếp với người khác phải không?"
"Anh khá thẳng tính, chuyện gì cũng nói thật ra, có người thích, có người lại rất ghét."
"Tôi thích những người thẳng tính." Tông Dương tiếp tục "Tôi muốn sống một cuộc đời không dối trá."
Nhan Hạc Kính gật đầu, cho rằng suy nghĩ của Tông Dương quá mức lý tưởng hóa.
"Thật ra thì cậu ăn nói cũng khá đấy." Nhan Hạc Kính chuyển động mâm đồ ăn một chút, bộ dạng rất vui vẻ.
"Sao?"
"Không phải cậu khen anh đẹp à?"
Tông Dương dường như mỉm cười, đôi mắt khẽ lay động. Nhan Hạc Kính nói đêm nay anh trả, Tông Dương cũng không từ chối.
Rời khỏi nhà hàng, họ đi dạo một vòng lớn quanh con sông đối diện với nhà hàng. Hoàng hôn vào ngày xuân bên bờ sông, không khí hơi lạnh, họ chậm rãi bước đi, nước sông tỏa ra mùi tanh, trên mặt nước còn phản chiếu ánh đèn rực rỡ.
Cách đó không xa có một cặp đôi đang quấn lấy nhau, cô gái ngồi trên đùi chàng trai, như là sắp hôn nhau tới nơi rồi. Nhan Hạc Kính nhìn tới xấu hổ, đề nghị đi theo hướng ngược lại, nhưng Tông Dương lại đứng bất động.
Sau một vài giây, Tông Dương điềm tĩnh nhìn Nhan Hạc Kính, thản nhiên hỏi: "Muốn đi khách sạn không? Bây giờ."
Thời gian tựa như ngưng đọng trong chốc lát, xung quanh chưa bao giờ im ắng đến thế. Không muốn dùng tình cảm để đánh đổi, nhưng lại muốn vứt bỏ nỗi cô độc này, vì thế Nhan Hạc Kính thẳng thắn đồng ý, tốc độ đồng ý nhanh đến nỗi chính bản thân anh cũng cảm thấy khiếp sợ.
Thang máy lên đến tầng sáu thì dừng lại, lộ ra một hành lang rộng rãi và sáng sủa.
Nhan Hạc Kính đi phía sau Tông Dương, các bức tường của hành lang khách sạn được bao phủ bởi giấy dán tường với họa tiết đơn giản. Nhan Hạc Kính cúi đầu, trong tầm mắt chỉ có đôi giày thể thao màu trắng của Tông Dương đang từ từ di chuyển trên sàn nhà lát gạch.
Tông Dương bước rất nhẹ, dường như chẳng nghe thấy tiếng động nào cả, bởi vì hai chân rất dài, cho nên đi rất nhanh, thoáng chốc đã đi tới phòng, rồi dùng thẻ chìa khóa mở cửa.
Khi cậu xoay nắm cửa, Tông Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhan Hạc Kính, sau đó nắm lấy cổ tay anh kéo vào trong bóng tối hư vô. Lòng bàn tay của Tông Dương rất nóng, như thể có một ngọn lửa nhỏ ẩn trong đó, đốt cháy làn da anh, anh cảm thấy hơi choáng váng.
Áo hoodie của Tông Dương cởi ra rất dễ dàng, chỉ cần cậu giơ thẳng hai cánh tay lên, Nhan Hạc Kính kéo lên là xong, cởi sạch quần áo của cậu một cách rất là trơn tru, cuối cùng ném tất cả xuống sàn. Thế nhưng ngón tay của Tông Dương lại không mấy linh hoạt, cởi cúc áo sơ mi của Nhan Hạc Kính nãy giờ chưa xong, hiệu suất quá thấp.
Nhan Hạc Kính nắm lấy ngón tay của Tông Dương, các ngón tay giao nhau, anh tới gần môi của Tông Dương và hỏi nhỏ: "Cậu chưa từng cởi cúc áo sơ mi cho người khác?"
Tông Dương không trả lời, cố giằng co cùng cúc áo sơ mi, cho đến khi cúc áo cuối cùng được cởi ra, cậu ấn vào eo và bụng của Nhan Hạc Kính, không phải chỉ toàn là xương, mà còn có một chút cơ bắp, eo hẹp, thân hình không quá mềm mại.
"Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã nói anh rất đẹp không?"
"À?" Thế giới của Nhan Hạc Kính quay cuồng, mất kiên nhẫn trả lời, lại nói "Hỏi chuyện này làm cái gì?".
"Bởi vì tôi muốn làm anh, ngay từ lần gặp đầu tiên...Nhan Hạc Kính."
Hơi thở của Nhan Hạc Kính nóng rực, anh nhích lại bên người Tông Dương, làn da họ dán vào nhau.
Tông Dương đàn áp Nhan Hạc Kính, họ tiến về phía giường. Cơ bụng của Tông Dương rất rắn chắc, đường cong cánh tay nhấp nhô như núi. Nhan Hạc Kính đưa tay chạm vào rất nhiều lần, cảm thấy hơi thích thú.
—
Nhan Hạc Kính ngồi dậy khỏi giường, liếc nhìn đồng hồ. Trên bàn có bao thuốc lá của anh, bật lửa và móc chìa khóa.
Tông Dương đặt mấy cái gối mềm mại của khách sạn sau lưng, tựa đầu vào đầu giường với vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Từ lần cuối sau khi Tông Dương rời khỏi, hai người không có bất kì liên lạc nào. Giai đoạn đau đớn nhất của Nhan Hạc Kính đã qua từ lâu, anh chỉ cảm thấy xương cốt rã rời, đầu đau nhức. Anh hút một điếu thuốc, còn Tông Dương hình như không hút thuốc, nhưng cậu cũng không tỏ vẻ để ý cho lắm. Chiếc giường rộng và dài, khoảng cách của hai người xa đến mức chẳng cách nào truyền hơi ấm cho nhau.
Mọi thứ đều quá sức tưởng tượng. Lần đầu tiên nhìn thấy Tông Dương trong sảnh tiệc, cậu biểu hiện ra bộ dạng xa cách, Nhan Hạc Kính thế nào cũng không thể tưởng tượng được rằng hơn năm tháng sau, anh lại cùng Tông Dương nằm trên một cái giường, hoàn thành màn giao hợp thân mật nhất.
Lên giường với người mà chỉ mới gặp lần này là lần thứ ba chẳng khác nào là đặt chân vào lĩnh vực mà mình xa lạ, Nhan Hạc Kính chưa bao giờ làm gì quá giới hạn như vậy, nhưng ngoài dự đoán là anh lại bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, những đắn đo dường như tiêu tan ngay lập tức.
Một tình yêu không cần trách nhiệm, không đòi hỏi sự thấu hiểu, cân nhắc và săn sóc về mặt tình cảm, Nhan Hạc Kính cảm thấy rất thoải mái.
"Phía sau là lần đầu tiên của anh?" Tông Dương quay đầu lại, nét mắt tựa như bao phủ bởi ánh trăng thanh khiết.
Nhan Hạc Kính cuộn người trong chăn bông, cánh tay duỗi ra, trên da là một lớp mồ hôi ướt đẫm. Anh mím môi trả lời: "Ừ."
"Tại sao không nói cho tôi biết?"
"Anh không quan tâm chuyện này lắm, chỉ là trước giờ đều ở trên, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ ở dưới. Nhưng anh thấy bộ dạng của cậu trông rất có kinh nghiệm, nên anh cũng yên tâm."
"Giống như đang lợi dụng."
Nhan Hạc Kính bật cười, đôi mắt cong lại thành vòng cung tựa như mặt trăng, nói: "Cậu có thể đổi lại, kỹ thuật của anh cũng ok lắm đó."
"Tạm thời không tính đến chuyện này nữa."
Nhan Hạc Kính cũng không so đo, bỗng dưng nhớ tới một chuyện rồi hỏi Tông Dương: "Chưa hỏi cậu, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Tông Dương nằm xuống và duỗi cánh tay ra giữa họ, tiến gần hơn đến Nhan Hạc Kính.
"Hai mươi lăm."
Nghe vậy, Nhan Hạc Kính cười khổ nói: "Nhỏ hơn anh tới sáu tuổi."
"Sáu tuổi thôi mà, anh trông rất trẻ."
Anh không biết là Tông Dương có phải đang nghiêm túc an ủi mình hay không, cậu không nhìn Nhan Hạc Kính, nhưng giọng điệu nghiêm túc của cậu khiến anh bật cười, Nhan Hạc Kính ráng đè nén tiếng cười, Tông Dương quay qua nhìn anh, cậu dường như không hiểu anh đang cười chuyện gì, nhưng cậu cảm thấy rằng khi anh cười trông lại càng đẹp hơn, điều này làm tăng thêm vẻ đẹp của anh.
Tông Dương không phải là người từng trải, nhưng trong quá khứ ai mà chẳng là một tờ giấy trắng. Anh thấy Nhan Hạc Kính không khác gì những nguời mà anh đã từng ngủ, ngoại trừ việc cậu trông đẹp trai hơn, còn giống Tông Dương ở chỗ, tất cả chỉ giới hạn ở bạn giường.
Sau lần gặp đầu tiên, Tông Dương biết rằng Nhan Hạc Kính là một nhà văn nổi tiếng, khoảng cách của họ quá xa, tựa như chẳng có cơ hội để cận kề. Sau lần thứ hai trùng hợp gặp nhau, Tông Dương nảy sinh rung động, sự rung động đó đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát, đêm nay-hoàn toàn mất kiểm soát.
Nhan Hạc Kính thử bật đèn, nhưng đèn không bật sau khi đã nhấn công tắc, anh mới nhớ rằng mình đã vội vàng cởi quần áo sau khi vào cửa, thẻ chìa khóa vẫn nằm trên sàn.
Nhan Hạc Kính chống người, nghiêng người nói: "Hơi đói, đi ra ngoài ăn chút gì không?"
"Đi."
"Vậy anh đi tắm trước, nhanh thôi, vài phút."
Dưới ánh đèn mờ ảo, Nhan Hạc Kính tìm thấy thẻ phòng và đồ lót của mình giữa đống quần áo. Trong khi đang đến phòng tắm, anh đã giẫm phải thứ gì đó, tí nữa là trượt chân, Tông Dương đỡ ở anh từ phía sau, nâng cổ tay lên.
"Cẩn thận."
Nhan Hạc Kính quay ra sau nhìn, nhìn không rõ mặt của Tông Dương cho lắm, nhưng Nhan Hạc Kính cảm nhận được có hơi thở bên tai mình. Trong tối, thị lực của Nhan Hạc Kính Kính càng kém hơn, nhưng các giác quan khác lại hoạt động rất tốt, ma xui quỷ khiến gì mà anh đã đặt tay lên mặt của Tông Dương.
"Cảm ơn, A Dương."
Gần khách sạn có rất nhiều quán bar, đã một giờ sáng mà người tụ tập ở đây vẫn rất nhiều, đèn đuốc sáng trưng.
Nhan Hạc Kính bước đi nhẹ nhàng, có vẻ hơi khó chịu, Tông Dương hỏi anh có cần giúp gì không, nhưng Nhan Hạc Kính chỉ cười và nói: "Không đến mức đó đâu, cậu áy náy hở?"
Tông Dương nhăn mày, không trả lời, nhìn dáng vẻ thì đúng là có hơi áy náy thật.
"Vậy mời anh ăn khuya, thấy sao?"
"Được." Tông Dương thả lỏng vai, cùng Nhan Hạc Kính đi xuống phố.
Họ chọn một quán hoành thánh, Tông Dương gọi một chén súp hoành thánh cho Nhan Hạc Kính, một chén súp hoành thánh cay cho mình và thêm một lồng bánh bao súp.
Có rất nhiều người đến ăn khuya, quán đã kín chỗ nên họ chỉ có thể ngồi bên vệ đường. Nhiệt độ của hoành thánh làm cho cả người Nhan Hạc Kính nóng lên, anh thật sự hơi đói, hoành thánh nóng hổi ở trong miệng đảo vài vòng rồi bị anh nuốt xuống.
Hoành thánh có lớp vỏ mỏng và đầy ụ thịt, nhân thịt căng mà đàn hồi, nước súp được nấu từ canh gà, chẳng những không nặng vị mà còn ngon lạ thường, nước súp trong bánh bao súp trào ra, ăn cũng rất ngon.
Trán Nhan Hạc Kính lấm tấm vài giọt mồ hôi, ngẩng đầu nhìn Tông Dương, cậu ăn rất nhanh, không sợ bị nóng, hỏi cậu sao mà ăn vội vàng quá vậy, thì Tông Dương giải thích rằng từ nhỏ cậu đã ăn như thế này, trở thành thói quen rồi.
Trong khi húp canh, Nhan Hạc Kính nhìn khuôn mặt của Tông Dương, miệng cậu lấm lem dầu cay, Nhan Hạc Kính lấy một tờ giấy đưa cho cậu, ý bảo cậu hãy lau đi.
Nhan Hạc Kính thản nhiên trò chuyện: "A Dương, anh thấy Wechat của cậu có hình chú chó Shiba rất đáng yêu, của cậu hở?"
"Đúng vậy, tên là Ngốc Bảo."
"Bữa nào mang đến cho anh chơi được không? Anh rất thích chó, nhưng chưa nuôi con nào."
Tông Dương ngưng nhai, cậu đặt muỗng xuống, nuốt đồ ăn trong miệng rồi nói: "Chết rồi."
Nhan Hạc Kính sững sờ trong chốc lát, cảm nhận được rất nhiều buồn rầu, không nói gì mà nhìn chằm chằm vào hoành thánh đang tỏa sáng trong chén.
"Chết cũng lâu rồi."
"Do lớn tuổi?"
"Không. Bị người ta ném xuống từ tầng năm, rơi xuống đất chết." Tông Dương tiếp tục động muỗng và cúi đầu.
Nhan Hạc Kính biết rằng mình không nên hỏi thêm câu nào nữa, có một số chuyện về Tông Dương anh không thể đoán trước được, cậu cũng sẽ không dễ gì mà tiết lộ ra ngoài.
Xe cộ lướt qua trên đường, có một chiếc taxi đậu ở đằng xa, vô số người ồn ào lắc lư lướt qua bên người họ, mọi thứ chìm trong thanh âm đau đớn, Nhan Hạc Kính nhìn Tông Dương đang trầm mặc.
"Tương lai chúng ta còn có thể gặp nhau ở khách sạn này không? Thầy Nhan."
Nhan Hạc Kính biết anh đã lựa chọn một lần không cần dùng tình cảm để tìm lấy và đánh đổi, không cần cảm thấy hổ thẹn, cũng không bị lý trí trói buộc, chỉ có tận hưởng, đời người có mấy lần tận hưởng mà không màng trả giá chứ?
Anh gật đầu và đáp: "Được, cứ gặp nhau như vậy đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất