Chương 10
Hắn cũng không biết được đường đến Mao Sơn, nên trước đó có ý định thì cũng đã dùng Google để tra, nhưng cũng chỉ biết được lộ tuyến khá mơ hồ, không quá rõ ràng. Thế lại đi theo chỉ dẫn thì lại đến được thật. Đúng là mèo mù vớ cá ráng
Thân ảnh vừa chạm đất, thì xung quanh cũng đã nứt toát rồi lan ra theo một hình mạng nhện, những vết nứt này lan đến vài trượng thì mới dừng, chấn động một vùng. Khói bụi bay mù mịt, theo cảm tính mà liền vất tay để xua đi.
Cái tiện tay này lại phát ra một luồn gió cuồn cuộn mà không dứt, tản ra khắp nơi. Các cây gần đó cũng rung lắc dữa dội cơ hồ như sắp đỗ, lá cây bị thổi cho bay tứ phía
Khói bụi tan đi để lộ một người thanh niên với bộ bạch bào, tà áo nhẹ nhàng, phiêu phù mà bay phắp phới trong gió. Trên áo còn có khắc vài cái bát quát bên hai vai.
Nhìn lên thì thấy một gương vô cùng mặt tuấn mĩ, ẩn hiện sau lớp khói bụi ấy, tóc kết đuôi ngựa càng tô thêm vẽ lãng tử, tựa hồ như là các vị thiếu niên trong tiên hiệp.
Chấp tay ra sau lưng rồi đi thêm một bước, thân ảnh đã hiển hiện trước cổng tông môn, trên đó có khắc vài chữ “Mao Sơn Tông“. Đến lúc này Lạc Trần cũng đã yên tâm là mình đã đến đúng nơi cần tới, nhìn lên bật thang thì thấy một số du khách đến để dân hương, cầu khấn. Nhưng đã là xế chiều nên du khách còn khá ích.Mơ hồ mà cảm nhận được một lực lượng phi phàm vô cùng mạnh mẽ phát ra từ nơi này.
Cũng không biết thứ đó là gì nên nhưng phải lên được núi rồi hẳn tìm hiểu sau. Trên bậc thang là một tiểu đạo đồng đang quét lá, cảnh tượng này làm cho trong lòng người dân lên một cỗ thư thái.
Thấy thế hắn cũng liền tiến đến gần người này. Khi đến khá gần, tiểu đạo này cũng phát hiện là có người đang tiến đến mình, thì liền bất giác mà nhìn qua. Vừa thấy được diện mạo đạo đồng này cũng liền đỏ mặt một cái, rất nhanh thì cũng chú ý đến bộ bạch bào của hắn.
Mà ngầm hiểu ra được điều gì đó, chấn tỉnh lại tâm lý rồi bước tới mà lên tiếng hỏi:
- Tiên sinh đến đây là có việc gì? Nếu đến để dân hương, thì sáng mai hẳn đến.
( Cách đây cỡ một tháng thì Lạc Trần cũng bắt đầu học tiếng trung, do là người tu tiên nên nhìn một cái là nhớ, việc học cũng vô cùng thuận lợi. Giờ đây trình độ có thể giao tiếp được mượt mà.)
Lạc Trần cũng tươi cười mà đáp:
- Tại hạ đến đây để gặp trưởng môn, cứ nói rằng... có một vị bằng hữu đến gặp. Mong tiểu hữu có thể đi thông báo một tiếng giúp ta.
Một bộ dạng tiên phong đạo cốt được bày ra nhằm tăng thêm tính thuyết phục cho câu nói. Thấy là chuyện của trưởng môn nên cũng cuối một cái rồi nhanh chân mà chạy vào để báo lại.
Độ khoảng một lúc sau thì cũng có một nam nhân trung niên có dáng người ục ịch, mặc đạo bào màu tím từ phía sau đi tới, tay trái vuốt ve chòm râu đen. Khi người này vừa thấy Lạc Trần thì cũng cau mài một cái, nhưng cũng chấp tay hành lễ một cái mà liền cất tiếng hỏi:
- Ta là Thanh Vân Tử trưởng môn đời thứ 38 của Mao Sơn. Xin hỏi tiểu hữu là ai? Sao trước đây ta chưa từng thấy qua, huống chi lại là bằng hữu.
Hắn cũng hành lễ một cái để đáp lại:
- Thiên Sư nhân gian! Muốn đến học tập đạo pháp, không biết làm sao để gặp mặt nên cũng đành dùng đến hạ sách này. Mong quý môn lượng thứ cho.
Khi vừa nghe thấy là Thiên Sư đồng tử của Thanh Vân Tử cũng liền co rút lại, trợn mắt một cái mà cũng nhìn thật rõ người thanh niên trước mắt này.
(Thiên Sư là cấp bậc bài vị cao nhất trong đạo giáo, thấp nhất là đạo đồng, hiện tại cũng chỉ có tầm 7 đến 8 vị thiên sư còn tồn tại. Muốn đạt được bài vị này thì cũng vô cùng khó khăn, ngay cả người trong đạo môn chính thống cũng phải tu dưỡng vô số năm. Đó là đã có cơ sở đầy đủ chỉ dựa theo mà tu luyện. Nên Thiên Sư vô cùng ít ỏi.)
Người này tự xưng là Thiên Sư mà còn là ở nhân gian, thế thì lấy đâu ra đạo pháp để mà tu luyện, chưa nói đến ngoại hình thì cũng chỉ tâm 20. Nghi vấn một lúc thì cũng lên tiếng, giọng cũng có chút gằng lên mà hỏi:
- Ngươi nói ngươi là Thiên Sư nhân gian? Ngươi có biết là mình đang nói gì không đấy.
- Cho dù ngươi có biết được thì, nói bản thân là Thiên Sư thì ta lại phải tin ngươi hay sao?
Thân ảnh vừa chạm đất, thì xung quanh cũng đã nứt toát rồi lan ra theo một hình mạng nhện, những vết nứt này lan đến vài trượng thì mới dừng, chấn động một vùng. Khói bụi bay mù mịt, theo cảm tính mà liền vất tay để xua đi.
Cái tiện tay này lại phát ra một luồn gió cuồn cuộn mà không dứt, tản ra khắp nơi. Các cây gần đó cũng rung lắc dữa dội cơ hồ như sắp đỗ, lá cây bị thổi cho bay tứ phía
Khói bụi tan đi để lộ một người thanh niên với bộ bạch bào, tà áo nhẹ nhàng, phiêu phù mà bay phắp phới trong gió. Trên áo còn có khắc vài cái bát quát bên hai vai.
Nhìn lên thì thấy một gương vô cùng mặt tuấn mĩ, ẩn hiện sau lớp khói bụi ấy, tóc kết đuôi ngựa càng tô thêm vẽ lãng tử, tựa hồ như là các vị thiếu niên trong tiên hiệp.
Chấp tay ra sau lưng rồi đi thêm một bước, thân ảnh đã hiển hiện trước cổng tông môn, trên đó có khắc vài chữ “Mao Sơn Tông“. Đến lúc này Lạc Trần cũng đã yên tâm là mình đã đến đúng nơi cần tới, nhìn lên bật thang thì thấy một số du khách đến để dân hương, cầu khấn. Nhưng đã là xế chiều nên du khách còn khá ích.Mơ hồ mà cảm nhận được một lực lượng phi phàm vô cùng mạnh mẽ phát ra từ nơi này.
Cũng không biết thứ đó là gì nên nhưng phải lên được núi rồi hẳn tìm hiểu sau. Trên bậc thang là một tiểu đạo đồng đang quét lá, cảnh tượng này làm cho trong lòng người dân lên một cỗ thư thái.
Thấy thế hắn cũng liền tiến đến gần người này. Khi đến khá gần, tiểu đạo này cũng phát hiện là có người đang tiến đến mình, thì liền bất giác mà nhìn qua. Vừa thấy được diện mạo đạo đồng này cũng liền đỏ mặt một cái, rất nhanh thì cũng chú ý đến bộ bạch bào của hắn.
Mà ngầm hiểu ra được điều gì đó, chấn tỉnh lại tâm lý rồi bước tới mà lên tiếng hỏi:
- Tiên sinh đến đây là có việc gì? Nếu đến để dân hương, thì sáng mai hẳn đến.
( Cách đây cỡ một tháng thì Lạc Trần cũng bắt đầu học tiếng trung, do là người tu tiên nên nhìn một cái là nhớ, việc học cũng vô cùng thuận lợi. Giờ đây trình độ có thể giao tiếp được mượt mà.)
Lạc Trần cũng tươi cười mà đáp:
- Tại hạ đến đây để gặp trưởng môn, cứ nói rằng... có một vị bằng hữu đến gặp. Mong tiểu hữu có thể đi thông báo một tiếng giúp ta.
Một bộ dạng tiên phong đạo cốt được bày ra nhằm tăng thêm tính thuyết phục cho câu nói. Thấy là chuyện của trưởng môn nên cũng cuối một cái rồi nhanh chân mà chạy vào để báo lại.
Độ khoảng một lúc sau thì cũng có một nam nhân trung niên có dáng người ục ịch, mặc đạo bào màu tím từ phía sau đi tới, tay trái vuốt ve chòm râu đen. Khi người này vừa thấy Lạc Trần thì cũng cau mài một cái, nhưng cũng chấp tay hành lễ một cái mà liền cất tiếng hỏi:
- Ta là Thanh Vân Tử trưởng môn đời thứ 38 của Mao Sơn. Xin hỏi tiểu hữu là ai? Sao trước đây ta chưa từng thấy qua, huống chi lại là bằng hữu.
Hắn cũng hành lễ một cái để đáp lại:
- Thiên Sư nhân gian! Muốn đến học tập đạo pháp, không biết làm sao để gặp mặt nên cũng đành dùng đến hạ sách này. Mong quý môn lượng thứ cho.
Khi vừa nghe thấy là Thiên Sư đồng tử của Thanh Vân Tử cũng liền co rút lại, trợn mắt một cái mà cũng nhìn thật rõ người thanh niên trước mắt này.
(Thiên Sư là cấp bậc bài vị cao nhất trong đạo giáo, thấp nhất là đạo đồng, hiện tại cũng chỉ có tầm 7 đến 8 vị thiên sư còn tồn tại. Muốn đạt được bài vị này thì cũng vô cùng khó khăn, ngay cả người trong đạo môn chính thống cũng phải tu dưỡng vô số năm. Đó là đã có cơ sở đầy đủ chỉ dựa theo mà tu luyện. Nên Thiên Sư vô cùng ít ỏi.)
Người này tự xưng là Thiên Sư mà còn là ở nhân gian, thế thì lấy đâu ra đạo pháp để mà tu luyện, chưa nói đến ngoại hình thì cũng chỉ tâm 20. Nghi vấn một lúc thì cũng lên tiếng, giọng cũng có chút gằng lên mà hỏi:
- Ngươi nói ngươi là Thiên Sư nhân gian? Ngươi có biết là mình đang nói gì không đấy.
- Cho dù ngươi có biết được thì, nói bản thân là Thiên Sư thì ta lại phải tin ngươi hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất