Chương 34: Hi vọng hão huyền
Trầm Di từ sớm đã tới công ty.
Chỉ là muốn sớm được nhìn thấy Sở Trung Thiên.
Nhìn đến vị trí đối diện vắng vẻ, cảm giác có chút là lạ.
Rồi lại không biết lạ ở chỗ nào. Cứ một mực ngồi chờ như vậy, chờ người đối diện đi vào.
Đã 8h, người đối diện còn chưa đến,
9h,
10h,
Sở Trung Thiên rốt cuộc làm sao vậy?
Trầm Di lúc này đứng ngồi không yên.
Nhưng lại không biết nên hỏi ai.
“Trầm Di, ngươi mau đến đây.” Lão bản mập mạp vừa từ phòng họp đi ra thì liền gọi Trầm Di vào phòng làm việc của hắn.
“Sở Trung Thiên từ chức, hắn nhờ ta đưa cho ngươi cái này.” Nói xong lấy ra phong bì tiền đưa cho Trầm Di [ Khi đó Sở Trung Thiên đã trở thành người mắc nợ, cho nên chỉ có thể đưa tiền, chi phiếu căn bản là không mở được nữa.]
“Đây là ý gì?” Sở Trung Thiên từ chức?
Chỉ cảm thấy đầu giống như bị sét đánh. Cái gì cũng không nghe được, cũng không có khả năng tự hỏi.
“Hắn nói đây là tiền ngươi nên được.” Lão bản đối với Sở Trung Thiên vừa mới mất đi mới cảm thấy rất đáng tiếc.
Mà sở dĩ Sở Trung Thiên thất bại, cũng là do nam nhân nhu nhược trước mắt này.
“Ngươi biết lệnh truy nã trên thương trường?” Lão bản cũng biết không thể trách Trầm Di được, tuy nhiên sự tình thấy bại là do hắn mà ra. Cho nên cũng nhịn không được mà lắm miệng.
“Ta…ta không biết.” Ý nghĩa đã không còn khả năng tự hỏi, chỉ có thể ngơ ngác trả lời câu hỏi của lão bản.
“Đó là tồn tại trong thương trường, là phương pháp mà kẻ có tiền dùng để hoàn toàn triệt hạ người khác. Sở Trung Thiên bị truy nã, trong giới kiến trúc đã không còn chỗ dung thân cho hắn.”
“Cái gì????” Đây rốt cục là chuyện gì?
“Tuy nhiên Sở Trung Thiên đã xin từ chức với ta trước.” Lão bản mập mạp cũng rất đau đầu.
“Những người trong giới kiến trúc đều xa lánh hắn, chính là ý này, bởi vì Kim gia có thế lực rất lớn.” [Tuy nhiên cũng không có lớn hơn Lục gia, nếu như bị Lục gia truy nã, Sở Trung Thiên cũng đừng mong có cơ hội xoay sở] ( chọt chọt tác giả Lục gia có liên quan gì đến Lục Thiên Hạo không?)
“Ngươi cũng biết là vì ngươi nên nhiệm vụ của hắn mới thất bại a?” Lão bản hung dữ nhìn chằm chằm vào Trầm Di, nếu Sở Trung Thiên không nói hắn phải đối tốt với Trầm Di, hiện tại hắn thật sự muốn làm cho tên phế vật này cút đi. ( bật móng)
“Ta…ta muốn xin nghỉ.” Hiện tại không có cách nào suy nghĩ, chỉ muốn về nhà yên lặng một chút, tất cả những chuyện này đều đến quá mức bất ngờ.
“Con mẹ nó, ngươi vì cái gì lại quấn quít lấy Sở Trung Thiên!!!” Bằng không tiểu tử kia cũng không đến nước lưu lạc như thế này.
Ít nhất hắn tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào tình thế bất lợi.
“Cho…cho ta nghỉ vài ngày, để ta tỉnh táo lại một chút?” Máu toàn thân giống như bị rút đi hết, thân thể chậm rãi trở nên lạnh băng, tựa như phải chết vậy.
“Ai, được rồi.” Mập lão bản nhìn bộ dáng của Trầm Di không khỏi thở dài một hơi. “Ta cho ngươi nghỉ hắn một tháng đấy, ngươi về nhà chuẩn bị mừng năm mới đi thôi.”
Trầm Di nghe lão bản nói vậy liền đứng dậy, đi ra ngoài.
Nghe nói công ty vừa muốn giảm nhân lực, mà chính mình lại xin nghỉ giờ này.
Không muốn rời khỏi công ty, bởi vì trong này có bóng dáng Sở Trung Thiên.
“Ngươi mù à? Đi đường không chịu nhìn.”
Trầm Di đang đi thì không cẩn thận đụng phải một người. Thanh âm chửi rủa chói tai liền truyền tới.
“Nga, thực xin lỗi.” Cúi đầu nhận lỗi với đối phương.
Sau đó từ phía sau truyền đến tiếng cười đầy trào phúng.
Trầm Di cúi đầu chạy ra khỏi công ty.
………………
Về tới chung cư, nhấn nút thang máy.
Trầm Di thật hy vọng giờ này có thể có người nào đó trò chuyện cùng hắn. Đại não hoàn toàn không có cách nào tự hỏi, cũng không tính sự yên tĩnh như vậy.
Thang máy mở ra, khuôn mặt luôn mỉm cười ôn hòa lại không xuất hiện như mong muốn, bên trong trống rỗng, tựa như trong lòng Trầm Di vậy.
Chính mình quả nhiên, đã bị người ta quên đi rồi. Đi vào thang máy, nhấn vào số của tầng mình.
Hắn chỉ là muốn tìm một ai đó để trò chuyện.
Bằng không hắn lại thật sự muốn điên rồi.
Về tới nhà, đi vào phòng ngủ, cầm lấy điện thoại. Muốn gọi điện thoại tìm người tâm sự.
Bà xã hắn, đương nhiên là không. Hiện giờ đã là bà xã của người khác.
Gọi tới Diệp Tình.
“Tiểu Diệp Tình đáng yêu hiện không có ở đây, nếu có chuyện gì trước tiên cứ nói cho ta, ta sẽ giúp ngươi chuyển lời.” Nghe thấy tiếng tự động trả lời trong điện thoại của Diệp Tình, sau đó điện thoại tít một tiếng chuyển sang chế độ ghi âm lời nhắn.
Trầm Di không hề nghĩ ngợi, cúp điện thoại.
Kì thật hiện tại Trầm Di muốn nhất là gọi điện thoại cho Sở Trung Thiên, hỏi hắn rốt cuộc là vì sao.
Nhưng mà…
“Ta thật sự là cmn thằng ngu, lại đi yêu một nam nhân mà ngay cả số điện thoại cũng không biết.”
Nhanh chóng ngã xuống giường.
Chính mình nhất định là điên rồi.
Chính mình có bao nhiêu phân lượng hẳn cũng nên biết. Nam nhân ưu tú như vậy, làm sao có thể yêu mình được.
Chỉ vì xuân dược nên Sở Trung Thiên mới lên giường cùng hắn a.
Nhưng mà về sau, chính vì mình nên nhiệm vụ mới thất bại.
Cho nên Sở Trung Thiên triệt để cắt đứt quan hệ của bọn họ???
Từ trong túi quần lấy ra phong bì tiền.
“Ha ha…” Không khỏi che mặt, thống khổ nở nụ cười.
Nước mắt từ khe hở của tay chảy ra, rơi xuống giường đơn trắng noãn…
“Trầm Di, ngươi thực là cmn tiện nhân” Thậm chí cả MB (Money Boy aka trai bao) cũng còn tốt hơn ngươi bây giờ.
Nghĩ là như vậy, bất quá Trầm Di vẫn gọi điện thoại cho người bạn thân duy nhất trong công ty, tiểu Lưu.
“Tiêu Hải.”
“Trời, ngươi làm sao vậy?” Thanh âm khàn khàn, giống như đang khóc.
“Nếu như Sở Trung Thiên quay lại công ty, gọi điện báo cho ta…” Vẫn muốn gặp hắn, cho dù toàn bộ mọi người đều nói hắn đã rời khỏi công ty.
Trầm Di vẫn hy vọng có một ngày nào đó hắn sẽ trở về.
“Nhưng…” Hẳn căn bản sẽ không trở lại. Những lời này tiểu Lưu thật sự không đành lòng nói ra.
Từ sau khi Trầm Di trở về công ty, hắn đã phát hiện có điểm gì là lạ.
Trầm Di không che giấu bản thân. Ý nghĩ yêu thương của hắn biểu hiện rất rõ ràng.
Chỉ sợ toàn bộ người trong công ty cũng đều đã biết.
“Ngươi đừng như vậy được không?” Trong thanh âm của Trầm Di thể hiện rõ nỗi đau tê tâm liệt phế, làm cho hắn không khỏi cũng đau đớn theo.
“Tất cả chuyện này đều là sai lầm, coi như chưa từng phát sinh, không được sao?” Không muốn làm cho bằng hữu càng bị thương tổn hơn, Tiêu Hải nhịn không được khuyên bảo Trầm Di.
“Chưa từng phát sinh??? Làm sao có thể???” Cảm xúc về đôi môi đối phương cùng với nhiệt độ vẫn còn lưu lại.
Mình đã xong rồi. Ít nhất cả đời này cũng không còn khả năng yêu nữ nhân nữa.
Trầm Di hắn đã triệt để trở thành gay.
“Trầm Di!!!!! Đừng như vậy được không????” Thanh âm của Tiêu Hải truyền qua tai nghe như muốn đâm rách màng nhĩ. Nhưng lại không xuyên qua được trái tim đã đóng băng của Trầm Di.
“Dù sao nếu Sở Trung Thiên đến công ty, gọi điện cho ta được không?…Ta xin ngươi… ta xin ngươi.”
Vết thương do tình yêu, tựa như cây thuốc phiện, cho dù rất đau nhức, nhưng mà vẫn muốn, vẫn bị mê hoặc.
Độc dược tình yêu, Trầm Di coi như đã trúng phải, biết rõ ràng rằng mình sai rồi, nhưng vẫn không muốn quay đầu lại.
Chỉ hy vọng có một ngày, có thể lại nhìn được khuôn mặt của hắn, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể hắn.
“Ta…biết rồi…”
Chỉ là muốn sớm được nhìn thấy Sở Trung Thiên.
Nhìn đến vị trí đối diện vắng vẻ, cảm giác có chút là lạ.
Rồi lại không biết lạ ở chỗ nào. Cứ một mực ngồi chờ như vậy, chờ người đối diện đi vào.
Đã 8h, người đối diện còn chưa đến,
9h,
10h,
Sở Trung Thiên rốt cuộc làm sao vậy?
Trầm Di lúc này đứng ngồi không yên.
Nhưng lại không biết nên hỏi ai.
“Trầm Di, ngươi mau đến đây.” Lão bản mập mạp vừa từ phòng họp đi ra thì liền gọi Trầm Di vào phòng làm việc của hắn.
“Sở Trung Thiên từ chức, hắn nhờ ta đưa cho ngươi cái này.” Nói xong lấy ra phong bì tiền đưa cho Trầm Di [ Khi đó Sở Trung Thiên đã trở thành người mắc nợ, cho nên chỉ có thể đưa tiền, chi phiếu căn bản là không mở được nữa.]
“Đây là ý gì?” Sở Trung Thiên từ chức?
Chỉ cảm thấy đầu giống như bị sét đánh. Cái gì cũng không nghe được, cũng không có khả năng tự hỏi.
“Hắn nói đây là tiền ngươi nên được.” Lão bản đối với Sở Trung Thiên vừa mới mất đi mới cảm thấy rất đáng tiếc.
Mà sở dĩ Sở Trung Thiên thất bại, cũng là do nam nhân nhu nhược trước mắt này.
“Ngươi biết lệnh truy nã trên thương trường?” Lão bản cũng biết không thể trách Trầm Di được, tuy nhiên sự tình thấy bại là do hắn mà ra. Cho nên cũng nhịn không được mà lắm miệng.
“Ta…ta không biết.” Ý nghĩa đã không còn khả năng tự hỏi, chỉ có thể ngơ ngác trả lời câu hỏi của lão bản.
“Đó là tồn tại trong thương trường, là phương pháp mà kẻ có tiền dùng để hoàn toàn triệt hạ người khác. Sở Trung Thiên bị truy nã, trong giới kiến trúc đã không còn chỗ dung thân cho hắn.”
“Cái gì????” Đây rốt cục là chuyện gì?
“Tuy nhiên Sở Trung Thiên đã xin từ chức với ta trước.” Lão bản mập mạp cũng rất đau đầu.
“Những người trong giới kiến trúc đều xa lánh hắn, chính là ý này, bởi vì Kim gia có thế lực rất lớn.” [Tuy nhiên cũng không có lớn hơn Lục gia, nếu như bị Lục gia truy nã, Sở Trung Thiên cũng đừng mong có cơ hội xoay sở] ( chọt chọt tác giả Lục gia có liên quan gì đến Lục Thiên Hạo không?)
“Ngươi cũng biết là vì ngươi nên nhiệm vụ của hắn mới thất bại a?” Lão bản hung dữ nhìn chằm chằm vào Trầm Di, nếu Sở Trung Thiên không nói hắn phải đối tốt với Trầm Di, hiện tại hắn thật sự muốn làm cho tên phế vật này cút đi. ( bật móng)
“Ta…ta muốn xin nghỉ.” Hiện tại không có cách nào suy nghĩ, chỉ muốn về nhà yên lặng một chút, tất cả những chuyện này đều đến quá mức bất ngờ.
“Con mẹ nó, ngươi vì cái gì lại quấn quít lấy Sở Trung Thiên!!!” Bằng không tiểu tử kia cũng không đến nước lưu lạc như thế này.
Ít nhất hắn tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào tình thế bất lợi.
“Cho…cho ta nghỉ vài ngày, để ta tỉnh táo lại một chút?” Máu toàn thân giống như bị rút đi hết, thân thể chậm rãi trở nên lạnh băng, tựa như phải chết vậy.
“Ai, được rồi.” Mập lão bản nhìn bộ dáng của Trầm Di không khỏi thở dài một hơi. “Ta cho ngươi nghỉ hắn một tháng đấy, ngươi về nhà chuẩn bị mừng năm mới đi thôi.”
Trầm Di nghe lão bản nói vậy liền đứng dậy, đi ra ngoài.
Nghe nói công ty vừa muốn giảm nhân lực, mà chính mình lại xin nghỉ giờ này.
Không muốn rời khỏi công ty, bởi vì trong này có bóng dáng Sở Trung Thiên.
“Ngươi mù à? Đi đường không chịu nhìn.”
Trầm Di đang đi thì không cẩn thận đụng phải một người. Thanh âm chửi rủa chói tai liền truyền tới.
“Nga, thực xin lỗi.” Cúi đầu nhận lỗi với đối phương.
Sau đó từ phía sau truyền đến tiếng cười đầy trào phúng.
Trầm Di cúi đầu chạy ra khỏi công ty.
………………
Về tới chung cư, nhấn nút thang máy.
Trầm Di thật hy vọng giờ này có thể có người nào đó trò chuyện cùng hắn. Đại não hoàn toàn không có cách nào tự hỏi, cũng không tính sự yên tĩnh như vậy.
Thang máy mở ra, khuôn mặt luôn mỉm cười ôn hòa lại không xuất hiện như mong muốn, bên trong trống rỗng, tựa như trong lòng Trầm Di vậy.
Chính mình quả nhiên, đã bị người ta quên đi rồi. Đi vào thang máy, nhấn vào số của tầng mình.
Hắn chỉ là muốn tìm một ai đó để trò chuyện.
Bằng không hắn lại thật sự muốn điên rồi.
Về tới nhà, đi vào phòng ngủ, cầm lấy điện thoại. Muốn gọi điện thoại tìm người tâm sự.
Bà xã hắn, đương nhiên là không. Hiện giờ đã là bà xã của người khác.
Gọi tới Diệp Tình.
“Tiểu Diệp Tình đáng yêu hiện không có ở đây, nếu có chuyện gì trước tiên cứ nói cho ta, ta sẽ giúp ngươi chuyển lời.” Nghe thấy tiếng tự động trả lời trong điện thoại của Diệp Tình, sau đó điện thoại tít một tiếng chuyển sang chế độ ghi âm lời nhắn.
Trầm Di không hề nghĩ ngợi, cúp điện thoại.
Kì thật hiện tại Trầm Di muốn nhất là gọi điện thoại cho Sở Trung Thiên, hỏi hắn rốt cuộc là vì sao.
Nhưng mà…
“Ta thật sự là cmn thằng ngu, lại đi yêu một nam nhân mà ngay cả số điện thoại cũng không biết.”
Nhanh chóng ngã xuống giường.
Chính mình nhất định là điên rồi.
Chính mình có bao nhiêu phân lượng hẳn cũng nên biết. Nam nhân ưu tú như vậy, làm sao có thể yêu mình được.
Chỉ vì xuân dược nên Sở Trung Thiên mới lên giường cùng hắn a.
Nhưng mà về sau, chính vì mình nên nhiệm vụ mới thất bại.
Cho nên Sở Trung Thiên triệt để cắt đứt quan hệ của bọn họ???
Từ trong túi quần lấy ra phong bì tiền.
“Ha ha…” Không khỏi che mặt, thống khổ nở nụ cười.
Nước mắt từ khe hở của tay chảy ra, rơi xuống giường đơn trắng noãn…
“Trầm Di, ngươi thực là cmn tiện nhân” Thậm chí cả MB (Money Boy aka trai bao) cũng còn tốt hơn ngươi bây giờ.
Nghĩ là như vậy, bất quá Trầm Di vẫn gọi điện thoại cho người bạn thân duy nhất trong công ty, tiểu Lưu.
“Tiêu Hải.”
“Trời, ngươi làm sao vậy?” Thanh âm khàn khàn, giống như đang khóc.
“Nếu như Sở Trung Thiên quay lại công ty, gọi điện báo cho ta…” Vẫn muốn gặp hắn, cho dù toàn bộ mọi người đều nói hắn đã rời khỏi công ty.
Trầm Di vẫn hy vọng có một ngày nào đó hắn sẽ trở về.
“Nhưng…” Hẳn căn bản sẽ không trở lại. Những lời này tiểu Lưu thật sự không đành lòng nói ra.
Từ sau khi Trầm Di trở về công ty, hắn đã phát hiện có điểm gì là lạ.
Trầm Di không che giấu bản thân. Ý nghĩ yêu thương của hắn biểu hiện rất rõ ràng.
Chỉ sợ toàn bộ người trong công ty cũng đều đã biết.
“Ngươi đừng như vậy được không?” Trong thanh âm của Trầm Di thể hiện rõ nỗi đau tê tâm liệt phế, làm cho hắn không khỏi cũng đau đớn theo.
“Tất cả chuyện này đều là sai lầm, coi như chưa từng phát sinh, không được sao?” Không muốn làm cho bằng hữu càng bị thương tổn hơn, Tiêu Hải nhịn không được khuyên bảo Trầm Di.
“Chưa từng phát sinh??? Làm sao có thể???” Cảm xúc về đôi môi đối phương cùng với nhiệt độ vẫn còn lưu lại.
Mình đã xong rồi. Ít nhất cả đời này cũng không còn khả năng yêu nữ nhân nữa.
Trầm Di hắn đã triệt để trở thành gay.
“Trầm Di!!!!! Đừng như vậy được không????” Thanh âm của Tiêu Hải truyền qua tai nghe như muốn đâm rách màng nhĩ. Nhưng lại không xuyên qua được trái tim đã đóng băng của Trầm Di.
“Dù sao nếu Sở Trung Thiên đến công ty, gọi điện cho ta được không?…Ta xin ngươi… ta xin ngươi.”
Vết thương do tình yêu, tựa như cây thuốc phiện, cho dù rất đau nhức, nhưng mà vẫn muốn, vẫn bị mê hoặc.
Độc dược tình yêu, Trầm Di coi như đã trúng phải, biết rõ ràng rằng mình sai rồi, nhưng vẫn không muốn quay đầu lại.
Chỉ hy vọng có một ngày, có thể lại nhìn được khuôn mặt của hắn, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể hắn.
“Ta…biết rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất