Chương 68: Bánh xe vận mệnh
Đi tới trước tòa nhà của 4D Genaration
Trầm Di ngẩng đầu nhìn tòa nhà.
Hít một hơi, đi vào.
Khác với trong tưởng tượng là sẽ bị ngăn cản, lần này Trầm Di không hề gặp một chút ngăn cản nào.
Thuận lợi đi tới cửa phòng làm việc của Sở Trung Thiên.
Đẩy cửa ra, đi vào.
“Trầm Di?? Ngươi không ở cùng tiểu tình nhân, đến chỗ ta làm cái gì?” Trầm Di tại sao phải đi tới nơi này, Sở Trung Thiên đương nhiên biết rõ, nhưng mà hắn chỉ không nghĩ tới Trầm Di sẽ đến nhanh như vậy.
Xem ra Lục Thiên Hạo không dễ đối phó.
“Ngươi tại sao phải nhằm vào Lục Thiên Hạo…” Rõ ràng đã quyết định sẽ không có bất kỳ tiếp xúc gì với Sở Trung Thiên, nhưng mà xem ra là không có khả năng.
“Ngươi đây là đang lo lắng cho tiểu tình nhân của ngươi?” Vì sao, vì sao trong lòng Trầm Di, chỉ có Lục Thiên Hạo.
“Ngươi có thời gian lo lắng cho hắn, còn không bằng lo lắng cho chính mình đi, người của Lục gia đã điều tra ngươi…..” Hiện tại Trầm Di hoàn toàn không có chút tự giác gì về nguy hiểm của bản thân, điều này làm cho Sở Trung Thiên rất lo lắng.
Đã nói sẽ không quan tâm đến Trầm Di, nhưng mà vẫn không muốn nhìn thấy đối phương bị thương tổn.
“Ngươi đây căn bản là không cần xen vào, tại sao ngươi phải nhằm vào Thiên Hạo…”
“Chết tiệt, Lục gia đang điều tra ngươi, ngươi biết không? Nếu giải quyết không tốt, Lục gia có thể sẽ gây nguy hiểm cho ngươi.” Trầm Di đã hoàn toàn không nghe lời của Sở Trung Thiên.
“Ta đã nhìn tư liệu, ngươi làm cho khách quen của Thiên Hạo quay sang hợp tác với ngươi, ích lợi của ngươi thu được căn bản là không lớn. Còn không bằng phát triển nhóm khách hàng mới của ta.” Vì thành quả của với trả giá của Sở Trung Thiên hoàn toàn không hề tỷ lệ thuận.
Một người khôn khéo như Sở Trung Thiên không thể không phát hiện ra điểm này, cho nên, cái này chỉ có thể là cố ý báo thù.
Sở Trung Thiên đột nhiên sửng sốt một chút, có lẽ hắn, đã xem thường chỉ số thông minh của Trầm Di.
“Chẳng lẽ…là vì ta sao?” Trầm Di từ trong miệng nói ra mấy chữ này.
“Ha ha…Trầm Di, mới chỉ có vài ngày, ngươi trở nên thật là tự tin…” Mặc kệ nói như thế nào, Trầm Di cũng không nghe lọt, cho nên Sở Trung Thiên cũng chẳng muốn nói bất luận cái gì.
“Ngươi tại sao phải nhằm vào Thiên Hạo, ngươi có thể không…” Tất cả chuyện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nếu như không phải là do hắn, rốt cuộc là vì cái gì?
“Ngươi đừng suy nghĩ, mối thù của ta và hắn từ khi sinh ra đã được hình thành rồi. Việc này vô luận ngươi làm như thế nào cũng không thay đổi được. Ngươi tốt nhất nên tự lo cho bản thân đi, tình cảnh của ngươi thật sự rất nguy hiểm…” Mặc kệ thế nào, hắn nhất định phải đánh bại Lục gia.
Bởi vì đây là mục tiêu duy nhất giúp hắn sống qua nhiều năm như vậy.
“Ta cùng Lục Thiên Hạo, không phải hắn chết, thì chính là ta.” Ánh mắt lạnh băng của Sở Trung Thiên khiến cho đáy lòng Trầm Di cũng cảm thấy lạnh run.
“Có thể nói cho ta biết tại sao không?” Ít nhất hắn muốn biết lý do.
“Không thể trả lời, ngươi trở về đi.” Nếu như Trầm Di chờ hắn, hắn sẽ nói cho Trầm Di hết thảy, nhưng mà hiện tại đã không thể.
“Ta….” Trầm Di muốn nói gì, lại bị Sở Trung Thiên cắt ngang.
“Mời ngươi trở về. Dù ngươi có muốn làm gì thì chuyện này ngươi cũng không cần biết.”
Ánh mắt Sở Trung Thiên lạnh như băng, khiến cho Trầm Di triệt để hết hy vọng. Tất cả, đều thật sự làm cho người ta tuyệt vọng.
Không thể nào nói được gì, chỉ có thể rời khỏi 4D Generation.
————–
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Thiên Hạo càng ngày càng bận rộn.
Sở Trung Thiên thật giống như cắt lúa mạch, không ngừng cắt đi đối tác của công ty Thiên Hạo.
Đã một tuần lễ trôi qua, Thiên Hạo không về lấy một ngày. Thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có.
Có mấy lần muốn gọi điện thoại cho Thiên Hạo, nói cho hắn biết chuyện về Sở Trung Thiên.
Nhưng mà nghĩ nghĩ, thôi kệ đi, tính tình Sở Trung Thiên, hắn cũng hiểu rõ, nếu không phải triệt để chọc tới, Sở Trung Thiên bình thường đều để cho người ta đường sống.
Trầm Di bị kẹp ở giữa hai người, thống khổ muốn chết, hắn căn bản không biết ai đúng ai sai, càng không biết phải ủng hộ ai.
Hắn mắc nợ Sở Trung Thiên đã quá nhiều. Hắn không muốn lại thương tổn đối phương.
Thiên Hạo là người yêu hiện giờ của hắn, cũng không phải là người dễ dàng đắc tội với người khác.
Rốt cuộc. Hai người bọn họ, ai là người sai.
Muốn biết rõ quá khứ của Sở Trung Thiên, có lẽ đó mới là điểm mấu chốt, nhưng mà Trầm Di không biết phải tìm hiểu ở đâu.
Chính mình cũng không đủ khả năng, không đủ mối quan hệ để tìm hiểu sự tình.
Nghĩ tới mức muốn nổ đầu, Trầm Di rốt cuộc nhớ tới một người.
Cầm lấy điện thoại, gọi đến số máy quen thuộc.
“Diệp Tình…” Gọi đến người thân duy nhất của mình, hình như từ sau khi tự sát, hắn chưa từng gọi điện cho Diệp Tình.
“?????? Trầm Di?” Diệp Tình không chắc chắn mà hỏi lại.
“Diệp Tình, giúp giúp ta…” Trầm Di chỉ có thể cảm thấy bất lực, tất cả những chuyện này, khiến cho hắn không biết phải làm sao bây giờ.
“Làm sao vậy? Sao tới bây giờ ngươi mới gọi điện thoại cho ta? Hơn nửa năm nay ngươi sống thế nào?” Diệp Tình nghĩ đến rất nhiều lần.
“Nửa năm nay…” Hơn nửa năm nay, hắn sống tốt hay là không.
Từng chuyện từng chuyện phát sinh, có kinh hỉ cũng có thống khổ. Những chuyện vốn cho rằng chỉ có trên phim truyền hình mới xảy ra, lại từng chuyện từng chuyện phát sinh trên người hắn.
“Khoan nói những chuyện đó, ngươi trước tiên giúp ta điều tra một người.” Dù sao đây mới là chủ yếu.
“Được, người đó tên là gì?” Nếu chỉ cần tư liệu về một người bình thường nào, hẳn là không có vấn đề.
“Sở Trung Thiên…”
“…” Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng.
“Này, ngươi có đang nghe không? Diệp Tình?” Trầm Di gọi Diệp Tình ở đầu dây bên kia.
“Không, không có gì…nghề nghiệp của hắn…” Chắc chỉ là trùng tên thôi, Diệp tình hít sâu một hơi làm cho mình tỉnh táo lại.
“Nếu như đúng vậy, có thể là chủ tịch của 4D Generation.” Cho dù trong tư liệu mà Thiên Hạo nhận được, chủ tịch không phải Sở Trung Thiên, hắn vẫn nhận định Sở Trung Thiên là chủ tịch.
“…ngươi xác định đúng vậy?”
Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động, mà hắn Diệp Tình, chính là cơ hội để thay đổi chuyển động của bánh xe vận mệnh.
“Đúng vậy…”
“Trầm Di…” Diệp Tình không khỏi cười khổ. “Vì sao, vì sao ngươi không nói cho ta biết sớm.”
Nếu như nói cho hắn biết sớm một chút, sự tình có lẽ cũng sẽ không bết bát như vậy.
Nhưng mà cho dù có thể nói cho hắn, cũng chẳng thay đổi được gì.
“Ngươi biết lúc ngươi muốn tự sát thì vì sao ta lại không nghe điện thoại của ngươi không?” Không đợi Trầm Di trả lời, Diệp Tình tiếp tục nói.
“Bởi vì ta lúc ấy đi sân bay tiễn một người bạn, mà người đó, chính là Sở Trung Thiên.”
Thật buồn cười a, khi mình gọi điện thoại cho Trầm Di thì Trầm Di vì Sở Trung Thiên mà tự sát, còn Sở Trung Thiên, thì lại ở đó.
“Cái…” Trầm Di không khỏi ngây ngẩn cả người. Tất cả chuyện này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
“Ngươi có thể nói rõ mọi chuyện cho ta biết không? Nửa năm nay, chuyện gì đã xảy ra?” Diệp Tình chỉ biết là hắn muốn tự sát, còn đối với những chuyện đằng sau đó, hoàn toàn không biết gì cả.
Trầm Di đem chuyện của mình nói rõ từ đầu tới đuôi.
Nhưng mà cũng có chỗ nói vắn tát, dù sao cũng có những chỗ thật sự khó có thể nói ra.
“Cái nhân viên thang máy kia, con mẹ nó cư nhiên lại là Lục gia Đại thiếu gia!!!!!”
Thanh âm của Diệp Tình suýt chút nữa phá thủng tai Trầm Di, không khỏi kéo ống nghe sang một bên.
“Fuck.” Lục Thiên Hạo chính là xong rồi. Lý do Sở Trung Thiên nhắm vào Thiên Hạo, hắn đương nhiên biết rõ, nhưng mà không thể nói ra.
“Cái này con mẹ nó chẳng lẽ là phim truyền hình lúc 8h?”[ là nửa đêm a, bởi vì trẻ em không nên xem.]
Sở Trung Thiên đi, Trầm Di tự sát, sau đó mình gọi điện thoại, để Thiên Hạo đến cứu Trầm Di, Sở Trung Thiên lúc ấy cũng đang đứng bên cạnh nhìn hắn gọi điện thoại. Sau đó Sở Trung Thiên trở về thì phát hiện ra Trầm Di thay lòng đổi dạ, hơn nữa người yêu của Trầm Di lại chính là Lục Thiên Hạo.
Chết tiệt, tất cả mọi chuyện này tại sao phải trùng hợp như vậy?
“Trầm Di, ngươi còn yêu Sở Trung Thiên không?” Tính cách cùng thân thế của Sở Trung Thiên, khiến hắn không thể nào yêu.
Nhưng mà cái này cũng không có nghĩa là Sở Trung Thiên hắn không đáng để yêu, không khát vọng được yêu.
“Ta không biết…” Hắn thật sự không biết, quá trình hắn và Sở Trung Thiên yêu nhau thực sự quá mức đẹp đẽ (GG phán rực rỡ, CCP phán đẹp mắt, ta cũng chẳng biết tìm từ nào cho hợp lí cả), giống như chỉ có tiếp xúc về thân thể.
Cho đến sau khi tự sát, mới bi thảm phát hiện ra, mình thậm chí còn chẳng có số điện thoại của đối phương.
Chẳng lẽ, như vậy cũng là yêu?
Nhưng mà lúc nhìn thấy Sở Trung Thiên, những rung động khó hiểu lại khiến hắn không cách nào bỏ qua.
“Ta yêu Sở Trung Thiên, cũng yêu cả Thiên Hạo, Diệp Tình, ta có phải rất rẻ tiền không?(GG phán “rẻ”, CCP phán “tiện”?”). Vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này, đồng thời yêu hai người, cám giác tội lỗi thật sâu, khiến cho Trầm Di không thở nổi.
Hai người bọn họ, dễ dàng châm ngòi cho gợn sóng trong lòng hắn.
Nhưng mà bởi vì giáo điều trói buộc, khiến cho Trầm Di nghĩ rằng, chỉ có thể có được một người yêu.
Cho nên, Trầm Di từ bỏ Sở Trung Thiên.
“Fuck…nghe ngươi nói thế này ta thậm chí muốn bay qua đó mà gõ đầu ngươi. Chẳng lẽ yêu hai người thì có sai sao?”
Lòng người là thứ khó dự đoán được nhất. Bất kì ai cũng không có cách nào xách định giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Chỉ có giáo điều, mới khiến người ta đóng cửa lòng mình, quăng vào thùng rác.
“Ta đã, từ bỏ Sở Trung Thiên.” Chuyện ba người cùng ở một chỗ, đến tận bây giờ Trầm Di cũng không có nghĩ tới, mà sau này cũng không thể có chuyện đó xảy ra.
Bởi vì nếu như ba người cùng một chỗ, mặc kệ đối với ai, cũng không công bằng.
Bởi vì, yêu là ích kỷ.
“Nhưng mà, Trầm Di, nếu ngươi hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện bây giờ, ngươi nhất định phải hiểu rõ Sở Trung Thiên.” Chỉ có Sở Trung Thiên, mới có chìa khóa vạch trần mọi chuyện.
“Vì sao ngươi không thể trực tiếp nói cho ta biết…” Không hiểu tại sao Diệp Tình phải làm như vậy.“Mọi chuyện của Sở Trung Thiên, ngươi cũng biết a.”
“Ta muốn nói cho ngươi, nhưng đây chẳng qua chỉ là suy đoán phiến diện từ phía ta, ta nghĩ ngươi nên đi tìm hiểu, tìm hiểu chân tướng sự tình.” Hơn nữa những chuyện xảy ra sau này của Sở Trung Thiên, hắn hoàn toàn không biết.
Cho nên hắn muốn để Trầm Di đi tìm tòi nghiên cứu, tìm tòi nghiên cứu mọi chuyện của Sở Trung Thiên.
“Trầm Di…có đôi khi từ bỏ so với gánh lấy còn khó khăn hơn, bởi vì ngươi chẳng những muốn gánh chịu hết thảy. Ngươi còn muốn cam đoan sẽ không hối hận đối với lựa chọn của ngươi.”
“Ngươi nếu không muốn gặp gỡ, tìm hiểu Sở Trung Thiên, ngươi căn bản sẽ không tìm ra chìa khóa để gỡ bỏ nút thắt của hắn. Nói vậy, ngươi sẽ không cứu được Thiên Hạo.
“Ngươi…ngươi đang nói chuyện ma quỷ gì vậy…” Theo như lời nói hiện giờ của Diệp Tình, đối với Trầm Di mà nói, chẳng khác gì cái tà thuyết ngụy biện.
Muốn cứu được Thiên Hạo, phải đi tìm hiểu Sở Trung Thiên?
“Ta không nói chuyện ma quỷ, là lời nói thật. Ngươi cứ suy nghĩ đi.” Sở Trung Thiên cùng Lục Thiên Hạo, Diệp Tình đương nhiên là lựa chọn Sở Trung Thiên.
“Không cần lo lắng, ta biết rồi, ta sẽ nỗ lực đi tìm hiểu Sở Trung Thiên.” Trầm Di không muốn để cho bất kì ai, dù là Sở Trung Thiên hay Lục Thiên Hạo bị thương, cho nên hắn phải tìm đến phương pháp giải quyết nhanh nhất.
“Ân, ta sẽ gửi cho ngươi một cái vòng tay cùng với một địa chỉ, khi đi đến đó nhất định phải đeo vào tay, và để vòng tay lộ ra ngoài, có hiểu không?
“Ta biết rồi…”
“Ta cúp máy trước đây, chờ tin của a!”
“Chờ, một chút…” Trầm Di vội vàng gọi Diệp Tình lại.
“Ân? Lại làm sao vậy?”
“Chuyện ta không nhận được thư, trước hết đừng nói cho Sở Trung Thiên.”
“….ta biết rồi”
Cúp điện thoại, Diệp Tình không khỏi day lên huyệt Thái Dương.
Không biết khi Trầm Di biết được quá khứ của Sở Trung Thiên, sẽ có biểu lộ gì?
Trầm Di dễ mềm lòng, rất có thể sẽ lại yêu Sở Trung Thiên a.
Không khỏi cười cười, vận mệnh, thật là thần kỳ.
Trầm Di ngẩng đầu nhìn tòa nhà.
Hít một hơi, đi vào.
Khác với trong tưởng tượng là sẽ bị ngăn cản, lần này Trầm Di không hề gặp một chút ngăn cản nào.
Thuận lợi đi tới cửa phòng làm việc của Sở Trung Thiên.
Đẩy cửa ra, đi vào.
“Trầm Di?? Ngươi không ở cùng tiểu tình nhân, đến chỗ ta làm cái gì?” Trầm Di tại sao phải đi tới nơi này, Sở Trung Thiên đương nhiên biết rõ, nhưng mà hắn chỉ không nghĩ tới Trầm Di sẽ đến nhanh như vậy.
Xem ra Lục Thiên Hạo không dễ đối phó.
“Ngươi tại sao phải nhằm vào Lục Thiên Hạo…” Rõ ràng đã quyết định sẽ không có bất kỳ tiếp xúc gì với Sở Trung Thiên, nhưng mà xem ra là không có khả năng.
“Ngươi đây là đang lo lắng cho tiểu tình nhân của ngươi?” Vì sao, vì sao trong lòng Trầm Di, chỉ có Lục Thiên Hạo.
“Ngươi có thời gian lo lắng cho hắn, còn không bằng lo lắng cho chính mình đi, người của Lục gia đã điều tra ngươi…..” Hiện tại Trầm Di hoàn toàn không có chút tự giác gì về nguy hiểm của bản thân, điều này làm cho Sở Trung Thiên rất lo lắng.
Đã nói sẽ không quan tâm đến Trầm Di, nhưng mà vẫn không muốn nhìn thấy đối phương bị thương tổn.
“Ngươi đây căn bản là không cần xen vào, tại sao ngươi phải nhằm vào Thiên Hạo…”
“Chết tiệt, Lục gia đang điều tra ngươi, ngươi biết không? Nếu giải quyết không tốt, Lục gia có thể sẽ gây nguy hiểm cho ngươi.” Trầm Di đã hoàn toàn không nghe lời của Sở Trung Thiên.
“Ta đã nhìn tư liệu, ngươi làm cho khách quen của Thiên Hạo quay sang hợp tác với ngươi, ích lợi của ngươi thu được căn bản là không lớn. Còn không bằng phát triển nhóm khách hàng mới của ta.” Vì thành quả của với trả giá của Sở Trung Thiên hoàn toàn không hề tỷ lệ thuận.
Một người khôn khéo như Sở Trung Thiên không thể không phát hiện ra điểm này, cho nên, cái này chỉ có thể là cố ý báo thù.
Sở Trung Thiên đột nhiên sửng sốt một chút, có lẽ hắn, đã xem thường chỉ số thông minh của Trầm Di.
“Chẳng lẽ…là vì ta sao?” Trầm Di từ trong miệng nói ra mấy chữ này.
“Ha ha…Trầm Di, mới chỉ có vài ngày, ngươi trở nên thật là tự tin…” Mặc kệ nói như thế nào, Trầm Di cũng không nghe lọt, cho nên Sở Trung Thiên cũng chẳng muốn nói bất luận cái gì.
“Ngươi tại sao phải nhằm vào Thiên Hạo, ngươi có thể không…” Tất cả chuyện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nếu như không phải là do hắn, rốt cuộc là vì cái gì?
“Ngươi đừng suy nghĩ, mối thù của ta và hắn từ khi sinh ra đã được hình thành rồi. Việc này vô luận ngươi làm như thế nào cũng không thay đổi được. Ngươi tốt nhất nên tự lo cho bản thân đi, tình cảnh của ngươi thật sự rất nguy hiểm…” Mặc kệ thế nào, hắn nhất định phải đánh bại Lục gia.
Bởi vì đây là mục tiêu duy nhất giúp hắn sống qua nhiều năm như vậy.
“Ta cùng Lục Thiên Hạo, không phải hắn chết, thì chính là ta.” Ánh mắt lạnh băng của Sở Trung Thiên khiến cho đáy lòng Trầm Di cũng cảm thấy lạnh run.
“Có thể nói cho ta biết tại sao không?” Ít nhất hắn muốn biết lý do.
“Không thể trả lời, ngươi trở về đi.” Nếu như Trầm Di chờ hắn, hắn sẽ nói cho Trầm Di hết thảy, nhưng mà hiện tại đã không thể.
“Ta….” Trầm Di muốn nói gì, lại bị Sở Trung Thiên cắt ngang.
“Mời ngươi trở về. Dù ngươi có muốn làm gì thì chuyện này ngươi cũng không cần biết.”
Ánh mắt Sở Trung Thiên lạnh như băng, khiến cho Trầm Di triệt để hết hy vọng. Tất cả, đều thật sự làm cho người ta tuyệt vọng.
Không thể nào nói được gì, chỉ có thể rời khỏi 4D Generation.
————–
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Thiên Hạo càng ngày càng bận rộn.
Sở Trung Thiên thật giống như cắt lúa mạch, không ngừng cắt đi đối tác của công ty Thiên Hạo.
Đã một tuần lễ trôi qua, Thiên Hạo không về lấy một ngày. Thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có.
Có mấy lần muốn gọi điện thoại cho Thiên Hạo, nói cho hắn biết chuyện về Sở Trung Thiên.
Nhưng mà nghĩ nghĩ, thôi kệ đi, tính tình Sở Trung Thiên, hắn cũng hiểu rõ, nếu không phải triệt để chọc tới, Sở Trung Thiên bình thường đều để cho người ta đường sống.
Trầm Di bị kẹp ở giữa hai người, thống khổ muốn chết, hắn căn bản không biết ai đúng ai sai, càng không biết phải ủng hộ ai.
Hắn mắc nợ Sở Trung Thiên đã quá nhiều. Hắn không muốn lại thương tổn đối phương.
Thiên Hạo là người yêu hiện giờ của hắn, cũng không phải là người dễ dàng đắc tội với người khác.
Rốt cuộc. Hai người bọn họ, ai là người sai.
Muốn biết rõ quá khứ của Sở Trung Thiên, có lẽ đó mới là điểm mấu chốt, nhưng mà Trầm Di không biết phải tìm hiểu ở đâu.
Chính mình cũng không đủ khả năng, không đủ mối quan hệ để tìm hiểu sự tình.
Nghĩ tới mức muốn nổ đầu, Trầm Di rốt cuộc nhớ tới một người.
Cầm lấy điện thoại, gọi đến số máy quen thuộc.
“Diệp Tình…” Gọi đến người thân duy nhất của mình, hình như từ sau khi tự sát, hắn chưa từng gọi điện cho Diệp Tình.
“?????? Trầm Di?” Diệp Tình không chắc chắn mà hỏi lại.
“Diệp Tình, giúp giúp ta…” Trầm Di chỉ có thể cảm thấy bất lực, tất cả những chuyện này, khiến cho hắn không biết phải làm sao bây giờ.
“Làm sao vậy? Sao tới bây giờ ngươi mới gọi điện thoại cho ta? Hơn nửa năm nay ngươi sống thế nào?” Diệp Tình nghĩ đến rất nhiều lần.
“Nửa năm nay…” Hơn nửa năm nay, hắn sống tốt hay là không.
Từng chuyện từng chuyện phát sinh, có kinh hỉ cũng có thống khổ. Những chuyện vốn cho rằng chỉ có trên phim truyền hình mới xảy ra, lại từng chuyện từng chuyện phát sinh trên người hắn.
“Khoan nói những chuyện đó, ngươi trước tiên giúp ta điều tra một người.” Dù sao đây mới là chủ yếu.
“Được, người đó tên là gì?” Nếu chỉ cần tư liệu về một người bình thường nào, hẳn là không có vấn đề.
“Sở Trung Thiên…”
“…” Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng.
“Này, ngươi có đang nghe không? Diệp Tình?” Trầm Di gọi Diệp Tình ở đầu dây bên kia.
“Không, không có gì…nghề nghiệp của hắn…” Chắc chỉ là trùng tên thôi, Diệp tình hít sâu một hơi làm cho mình tỉnh táo lại.
“Nếu như đúng vậy, có thể là chủ tịch của 4D Generation.” Cho dù trong tư liệu mà Thiên Hạo nhận được, chủ tịch không phải Sở Trung Thiên, hắn vẫn nhận định Sở Trung Thiên là chủ tịch.
“…ngươi xác định đúng vậy?”
Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động, mà hắn Diệp Tình, chính là cơ hội để thay đổi chuyển động của bánh xe vận mệnh.
“Đúng vậy…”
“Trầm Di…” Diệp Tình không khỏi cười khổ. “Vì sao, vì sao ngươi không nói cho ta biết sớm.”
Nếu như nói cho hắn biết sớm một chút, sự tình có lẽ cũng sẽ không bết bát như vậy.
Nhưng mà cho dù có thể nói cho hắn, cũng chẳng thay đổi được gì.
“Ngươi biết lúc ngươi muốn tự sát thì vì sao ta lại không nghe điện thoại của ngươi không?” Không đợi Trầm Di trả lời, Diệp Tình tiếp tục nói.
“Bởi vì ta lúc ấy đi sân bay tiễn một người bạn, mà người đó, chính là Sở Trung Thiên.”
Thật buồn cười a, khi mình gọi điện thoại cho Trầm Di thì Trầm Di vì Sở Trung Thiên mà tự sát, còn Sở Trung Thiên, thì lại ở đó.
“Cái…” Trầm Di không khỏi ngây ngẩn cả người. Tất cả chuyện này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
“Ngươi có thể nói rõ mọi chuyện cho ta biết không? Nửa năm nay, chuyện gì đã xảy ra?” Diệp Tình chỉ biết là hắn muốn tự sát, còn đối với những chuyện đằng sau đó, hoàn toàn không biết gì cả.
Trầm Di đem chuyện của mình nói rõ từ đầu tới đuôi.
Nhưng mà cũng có chỗ nói vắn tát, dù sao cũng có những chỗ thật sự khó có thể nói ra.
“Cái nhân viên thang máy kia, con mẹ nó cư nhiên lại là Lục gia Đại thiếu gia!!!!!”
Thanh âm của Diệp Tình suýt chút nữa phá thủng tai Trầm Di, không khỏi kéo ống nghe sang một bên.
“Fuck.” Lục Thiên Hạo chính là xong rồi. Lý do Sở Trung Thiên nhắm vào Thiên Hạo, hắn đương nhiên biết rõ, nhưng mà không thể nói ra.
“Cái này con mẹ nó chẳng lẽ là phim truyền hình lúc 8h?”[ là nửa đêm a, bởi vì trẻ em không nên xem.]
Sở Trung Thiên đi, Trầm Di tự sát, sau đó mình gọi điện thoại, để Thiên Hạo đến cứu Trầm Di, Sở Trung Thiên lúc ấy cũng đang đứng bên cạnh nhìn hắn gọi điện thoại. Sau đó Sở Trung Thiên trở về thì phát hiện ra Trầm Di thay lòng đổi dạ, hơn nữa người yêu của Trầm Di lại chính là Lục Thiên Hạo.
Chết tiệt, tất cả mọi chuyện này tại sao phải trùng hợp như vậy?
“Trầm Di, ngươi còn yêu Sở Trung Thiên không?” Tính cách cùng thân thế của Sở Trung Thiên, khiến hắn không thể nào yêu.
Nhưng mà cái này cũng không có nghĩa là Sở Trung Thiên hắn không đáng để yêu, không khát vọng được yêu.
“Ta không biết…” Hắn thật sự không biết, quá trình hắn và Sở Trung Thiên yêu nhau thực sự quá mức đẹp đẽ (GG phán rực rỡ, CCP phán đẹp mắt, ta cũng chẳng biết tìm từ nào cho hợp lí cả), giống như chỉ có tiếp xúc về thân thể.
Cho đến sau khi tự sát, mới bi thảm phát hiện ra, mình thậm chí còn chẳng có số điện thoại của đối phương.
Chẳng lẽ, như vậy cũng là yêu?
Nhưng mà lúc nhìn thấy Sở Trung Thiên, những rung động khó hiểu lại khiến hắn không cách nào bỏ qua.
“Ta yêu Sở Trung Thiên, cũng yêu cả Thiên Hạo, Diệp Tình, ta có phải rất rẻ tiền không?(GG phán “rẻ”, CCP phán “tiện”?”). Vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này, đồng thời yêu hai người, cám giác tội lỗi thật sâu, khiến cho Trầm Di không thở nổi.
Hai người bọn họ, dễ dàng châm ngòi cho gợn sóng trong lòng hắn.
Nhưng mà bởi vì giáo điều trói buộc, khiến cho Trầm Di nghĩ rằng, chỉ có thể có được một người yêu.
Cho nên, Trầm Di từ bỏ Sở Trung Thiên.
“Fuck…nghe ngươi nói thế này ta thậm chí muốn bay qua đó mà gõ đầu ngươi. Chẳng lẽ yêu hai người thì có sai sao?”
Lòng người là thứ khó dự đoán được nhất. Bất kì ai cũng không có cách nào xách định giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Chỉ có giáo điều, mới khiến người ta đóng cửa lòng mình, quăng vào thùng rác.
“Ta đã, từ bỏ Sở Trung Thiên.” Chuyện ba người cùng ở một chỗ, đến tận bây giờ Trầm Di cũng không có nghĩ tới, mà sau này cũng không thể có chuyện đó xảy ra.
Bởi vì nếu như ba người cùng một chỗ, mặc kệ đối với ai, cũng không công bằng.
Bởi vì, yêu là ích kỷ.
“Nhưng mà, Trầm Di, nếu ngươi hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện bây giờ, ngươi nhất định phải hiểu rõ Sở Trung Thiên.” Chỉ có Sở Trung Thiên, mới có chìa khóa vạch trần mọi chuyện.
“Vì sao ngươi không thể trực tiếp nói cho ta biết…” Không hiểu tại sao Diệp Tình phải làm như vậy.“Mọi chuyện của Sở Trung Thiên, ngươi cũng biết a.”
“Ta muốn nói cho ngươi, nhưng đây chẳng qua chỉ là suy đoán phiến diện từ phía ta, ta nghĩ ngươi nên đi tìm hiểu, tìm hiểu chân tướng sự tình.” Hơn nữa những chuyện xảy ra sau này của Sở Trung Thiên, hắn hoàn toàn không biết.
Cho nên hắn muốn để Trầm Di đi tìm tòi nghiên cứu, tìm tòi nghiên cứu mọi chuyện của Sở Trung Thiên.
“Trầm Di…có đôi khi từ bỏ so với gánh lấy còn khó khăn hơn, bởi vì ngươi chẳng những muốn gánh chịu hết thảy. Ngươi còn muốn cam đoan sẽ không hối hận đối với lựa chọn của ngươi.”
“Ngươi nếu không muốn gặp gỡ, tìm hiểu Sở Trung Thiên, ngươi căn bản sẽ không tìm ra chìa khóa để gỡ bỏ nút thắt của hắn. Nói vậy, ngươi sẽ không cứu được Thiên Hạo.
“Ngươi…ngươi đang nói chuyện ma quỷ gì vậy…” Theo như lời nói hiện giờ của Diệp Tình, đối với Trầm Di mà nói, chẳng khác gì cái tà thuyết ngụy biện.
Muốn cứu được Thiên Hạo, phải đi tìm hiểu Sở Trung Thiên?
“Ta không nói chuyện ma quỷ, là lời nói thật. Ngươi cứ suy nghĩ đi.” Sở Trung Thiên cùng Lục Thiên Hạo, Diệp Tình đương nhiên là lựa chọn Sở Trung Thiên.
“Không cần lo lắng, ta biết rồi, ta sẽ nỗ lực đi tìm hiểu Sở Trung Thiên.” Trầm Di không muốn để cho bất kì ai, dù là Sở Trung Thiên hay Lục Thiên Hạo bị thương, cho nên hắn phải tìm đến phương pháp giải quyết nhanh nhất.
“Ân, ta sẽ gửi cho ngươi một cái vòng tay cùng với một địa chỉ, khi đi đến đó nhất định phải đeo vào tay, và để vòng tay lộ ra ngoài, có hiểu không?
“Ta biết rồi…”
“Ta cúp máy trước đây, chờ tin của a!”
“Chờ, một chút…” Trầm Di vội vàng gọi Diệp Tình lại.
“Ân? Lại làm sao vậy?”
“Chuyện ta không nhận được thư, trước hết đừng nói cho Sở Trung Thiên.”
“….ta biết rồi”
Cúp điện thoại, Diệp Tình không khỏi day lên huyệt Thái Dương.
Không biết khi Trầm Di biết được quá khứ của Sở Trung Thiên, sẽ có biểu lộ gì?
Trầm Di dễ mềm lòng, rất có thể sẽ lại yêu Sở Trung Thiên a.
Không khỏi cười cười, vận mệnh, thật là thần kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất