Khán Thượng Tha

Chương 81: Cuộc quyết đấu cuối cùng [ thượng ]

Trước Sau
“Lão gia…” Quản gia nhẹ nhàng gõ cửa, đi đến

“Sở Trung Thiên tiên sinh đang ở ngoài cửa. Nói ta mang cái này giao cho ngày.” Quản gia nói, lấy ra một gói bọc trong giấy màu nâu. “Đã kiểm tra, bên trong không có chất nổ, chỉ có một ít tài liệu.”

Lão nhân cầm lấy gói, duỗi ngón tay có chút tiều tụy ra, cởi lớp giấy bọc.

Lấy tài liệu ra, lật lật vài tờ. Ánh mắt của lão nhân không khỏi trở nên âm lãnh.

“Người đưa tài liệu này đâu.”

“Hắn đang đứng ở ngoài cửa lớn, hắn nói sau khi ngài xem xong tài liệu này, tự nhiên sẽ gặp hắn.”

“Ha ha, khẩu khí thật lớn a, nhưng mà nhà của ta, cho tới bây giờ đều là vào thì dễ dàng, mà ra thì khó khăn.”

Ngón tay lão nhân cầm tài liệu không khỏi dùng sức.

Lão nhân ngẩng đầu nhìn trên tường đích ảnh chụp, hít sâu hai cái khí, nỗ lực làm cho mình tỉnh táo xuống.

Qua một hồi lâu.

“Lão gia, Sở tiên sinh đến.” Quản gia lễ phép mở cửa. Sở Trung Thiên bước những bước thật lớn tiến vào.

Không khách khí ngồi lên ghế.

“Ngươi đi xuống đi.” Lão nhân phất tay với quản gia, quản gia đi ra khỏi cửa, đóng cửa lại.

Trong không khí, chỉ có sự yên tĩnh làm cho người ta hít thở không thông.

“Chắc hẳn ngươi cũng tra được thân phận của ta rồi? Ông nội yêu quí???” Mấy chữ cuối cùng, Sở Trung Thiên cơ hồ ta từ kẽ răng mà phun ra.

“Ngươi là tạp chủng mà tiện nhân kia sinh ra…” Không biết vì sao, khi điều tra thân phận của Sở Trung Thiên, ảnh chụp là giả, cả giấy căn cước là giả, mà lão lại ngu xuẩn đem giả thành thật, chỉ liệt Sở Trung Thiên vào đối thủ buôn bán đơn thuần.

Cho nên cũng không tiến hành quấy nhiễu thu hoạch của Sở Trung Thiên, muốn cho đứa cháu của mình một chút giáo huấn nho nhỏ.

Lão nhân nhìn Sở Trung Thiên, khuôn mặt âm lãnh đang theo dõi lão.

Khuôn mặt này, cùng với nữ nhân câu dẫn con của hắn giống nhau tới 80%.

Cho nên lão nhân trong nháy mắt minh bạch. Nữ nhân kia còn chưa có chết, hơn nữa còn sinh ra tạp chủ trước mắt.

“Ngươi tới đây, là muốn làm cái gì?”



“Ta chỉ là muốn lấy lại những thứ thuộc về ta mà thôi.” Sở Trung Thiên nhẹ cười, vươn tay đưa ra một phần tài liệu.

Lão nhân cầm lấy tài liệu, hai mắt nhìn. “Đem tất cả tài sản của ta chuyển cho Lục Thiên Hạo?”

“Ân, đúng vậy, hy vọng ông nội ngài có thể phê chuẩn.” Sở Trung Thiên vẫn mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại là lạnh lẽo vô tận.

“Nếu như ta nói, ta không đáp ứng?” Lão nhân hiểu, nam nhân ở trước mắt, vô luận đưa ra yêu cầu gì, tất cả mọi thứ, đều là âm mưu.

“Ông nội có thích nghe chuyện xưa không?” Sở Trung Thiên cười hỏi lão nhân.

Lão nhân cũng không nói lời nào, chỉ là lạnh lùng nhìn Sở Trung Thiên.

“Ngày xưa có một đôi vợ chồng, sống rất hạnh phúc.” Lão nhân nghe nói như thế, khẽ nhíu mày.

“Về sau người nam nhân kia bị người ta sung quân, vợ hắn chỉ có thể ở quê hương chờ hắn.”

“Ngươi biết nam nhân đó sau này thế nào không? Ông nội?” Sở Trung Thiên nhìn sắc mặt của lão nhân chậm rãi biến trở nên xanh mét, không khỏi cười cười.

“Nam nhân đó trở thành lính đào ngũ, bị người ta bắt được, nhưng mà khi đó bọn họ lại phát hiện nam nhân đó không còn kê kê, không biết là bị ai cắt mất.”

Bàn tay lão nhân cầm tài liệu có chút run rẩy.

“Về sau nam nhân đó về quê, nhưng mà khi về đến nơi, lại phát hiện vợ hắn có con. ”

“Ngươi, ngươi nghe được chuyện này từ chỗ nào?” Lão nhân lúc này rốt cuộc không cách nào bình tĩnh được, đến cả thanh âm cũng trở nên run rẩy.

“Ông nội, ta kể chuyện xưa nghe có hay không?” Sở Trung Thiên dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nói với lão nhân.

“Đứa bé kia đương nhiên không phải là con của nam nhân đó, cho nên, nam nhân đó đã tàn khốc bức tử vợ hắn. Lưu lại đứa trẻ đó.”

“Bởi vì hắn đã không cách nào sinh dục nữa.”

“Về sau nam nhân đó dần dần trở thành thương nhân thành đạt, con của hắn dưới sự khống chế của hắn, dần dần lớn lên.”

“Đứa bé kia đã yêu nữ hầu vẫn luôn chăm sóc cho hắn, nhưng lại bị cha hắn phản đối.”

“Nhưng mà đứa bé đó đã yêu nữ nhân kia, yêu quá sâu đậm, cho nên bọn họ quyết định bỏ trốn.” Sở Trung Thiên nói đến đây thì ánh mắt trở nên lạnh hơn, bởi vì hắn đang nói đến mẹ của mình.

“Sau đó, việc này bị cha của hắn biết được, ông ta đã tìn tay chân đánh chết nữ nhân kia, sau đó nói cho con của ông ta biết. Nói chỉ cần hắn có thể sinh hạ người nối dõi, có thể thả hắn đi tìm nữ nhân kia. Nhưng mà sau khi nam nhân đó có con. Cha của hắn lại nói với hắn, nữ nhân mà hắn yêu đã chết rồi.”

Nhìn biểu tình kinh ngạc của lão nhâ, Sở Trung Thiên biết, hắn đã đoán đúng.



“Sau đó nam nhân đã phát điên.” Sở Trung Thiên vô cùng cảm tạ Lục Thiên Hạo, bằng không sẽ thiếu mất một đoạn vô cùng qua trọng để tạo nên câu chuyện, có thể hiện giờ hắn cũng đã mất mạng.

“Vợ của nam nhân đó về sau cũng biết được bí mật, cũng bị cha của hắn cho người xử lý.”

“Sau đó cha của nam nhân mang theo cháu của hắn, tiếp tục cuộc sống, nhưng mà không ngờ rằng, cháu của hắn lại còn bết bát hơn, lại đi yêu nam nhân.”

“Nhưng mà cha của nam nhân lại sử dụng phương pháp trước đây, bức cháu hắn đi vào khuôn khổ. Nhưng không ngờ rằng, lúc này hắn lại phát hiện hắn còn một đứa cháu nữa. Ngươi nói xem cái chuyện xưa này phải kế tiếp thế nào nữa đây? Ông nội?”

Sở Trung Thiên nhìn gương mặt tái nhợt của lão nhân, biết mình đã hoàn toàn đoán đúng.

Tim đập càng ngày càng nhanh, Sở Trung Thiên chỉ là nhẹ nhàng gõ gõ cạnh bàn.

Nỗ lực làm cho mình bình tĩnh lại, nỗ lực làm cho tay trở nên không ráo (không đổ mồ hôi tay), làm cho mình thoạt nhìn không hề khẩn trương.

“Ngươi rốt cuộc, muốn thế nào?” Lão nhân hiện tại mới biết được, mình đã quá coi thường Sở Trung Thiên.

“Ký lên hợp đồng này.” Sở Trung Thiên đem hợp đồng đặt lên trước mặt lão nhân.

“Vì sao, ngươi không để ta chuyển toàn bộ tài sản cho ngươi?” Biết rõ Sở Trung Thiên có âm mưu, nhưng mà nhất thời lão nhân không thể đoán ra nổi.

“Dù sao Lục Thiên Hạo mới là cháu của ngươi a, dù không phải là cháu ruột. Chuyển tới ta thì thủ tục vô cùng phiền toái. Cho nên chỉ cần chuyển cho Lục Thiên Hạo là được.”

“Ngươi cho rằng, bằng vào những vật này, có thể uy hiếp được ta sao?” Tất cả mọi chuyện, Sở Trung Thiên đều không có chứ cớ. Cho nên lão nhân hoàn toàn có thể không thừa nhận.

“Nếu như ngươi cho rằng những thứ đó không thể, thì còn những thứ này?” Sở Trung Thiên lấy từ trong bọc ra một phần tài liệu khác đưa tới trước mặt lão nhân.

“Nếu như trên xã hội biết, ngươi trốn nhiều khoản thế như vậy, ngươi nói xem bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Có thể sẽ đem ngươi lột sạch dẫn đi dạo phố thị chúng, để cho toàn bộ thế giới đều được nhìn thấy bộ dáng của ngươi khi lộ ra toàn bộ?” Sở Trung Thiên uy hiếp lão nhân.

Kỳ thật những căn cứ mà Sở Trung Thiên đưa cho lão nhân, đủ để khiến lão chết ở trong phòng giam. ( chắc là tù chung thân)

Cừu hận tích góp trong 24 năm, cơ hồ dùng một lần duy nhất bộc phát ra.

Lão nhân không khỏi lạnh lùng âm hiểm nhìn Sở Trung Thiên, nam nhân ở trước mắt biết quá nhiều, hắn không nên tiếp tục sống trên thế giới này.

“Đúng rồi, ông nội, vì để ngừa vạn nhất, trong cơ thể của ta có một thiết bị phát tín hiệu, chỉ cần nếu ta chết, bạn của ta ở phương xa sẽ đem toàn bộ tài liệu ta đưa cho nươi công bố ra thế giới.

Lão nhân nghe đến đó, không khỏi nở nụ cười.

“Ngươi chẳng lẽ không biết ta đây có bài trí máy kiểm tra kim loại? Chỉ cần trên người của ngươi có bất kỳ thứ gì, tuyệt đối sẽ có phản ứng. Cho nên, ngươi đang gạt ta…” Lão nhân cười lạnh nhìn Sở Trung Thiên.

Đồng tử của Sở Trung Thiên không khỏi co rút nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau