Chương 90: Phiên ngoại 2: đêm giáng sinh an lành [ thượng ]
Trầm Di nhìn lịch, hôm nay đã là đêm Giáng Sinh.
Con gái nuôi gọi điện thoại về, nói phải về nhà tụ họp.
Trầm Di đương nhiên đồng ý, nhưng mà hắn không có nói cho hai người kia.
Không biết bọn họ biết mình có một đứa con gái thì sẽ có biểu lộ như thế nào.
Tâm tình muốn đùa dai bỗng nảy mầm trong lòng Trầm Di.
Mấy ngày nay bởi vì thân thể vẫn không thể thừa nhận kích tình, cho nên ba người chỉ là ngủ ở trên giường.
Nhưng mà tay của hai người kia, lại không hề thành thật chút nào.
Sở Trung Thiên lại trực tiếp vươn tay vuốt ve phân thân của hắn.
Trầm Di hiểu đêm giáng sinh này, hắn có lẽ sẽ không bình an.
Thiên Hạo đã làm xong cơm, sau đó mọi người cùng nhau ngồi quanh bàn vui vẻ ăn cơm.
Ban đầu Sở Trung Thiên đối với việc không phải là Trầm Di làm cơm, rất có ý kiếm, nhưng mà sau khi hắn uống súp mà Thiên Hạo làm thì đành nhận mệnh.
“Nhưng mà ta vẫn muốn nhìn bộ dáng nấu cơm của Trầm Di.” Sở Trung Thiên muốn nhìn kỳ thật không phải là Trầm Di nấu cơm mà là Trầm Di trần truồng mặc tạp dề a.
“Đinh linh…đinh linh…” Chuông cửa vang lên, Trầm Di đi ra ngoài, mở cửa.
“Ta rất nhớ ngươi a…” Giọng nữ ngọt nị, làm cho hai người trong phòng không khỏi nhìn về phía Trầm Di.
Chỉ thấy một nữ sinh ôm cổ Trầm Di, nhưng mà bất đồng với biều tình kinh ngạc bình thường của Thiên Hạo, biểu tình của Sở Trung Thiên càng như là hoảng sợ.
“Ngươi có nhớ ta không, ngươi có nhớ ta không, ngươi có nhớ ta không?” Nữ sinh ôm thật chặt Trầm Di, liên tục hỏi một.
“Nhớ, có nhớ…”Không khỏi cười tính trẻ con của con gái nuôi. Đưa tay ôm lấy nữ sinh.
“Ân hừ…” Lục Thiên Hạo phát ra thanh âm bất mãn.
Nếu là bạn bè bình thường, hắn ngược lại có thể thừa nhận, nhưng mà cô gái này lại thật sự quá mức thân mật với Trầm Di.
“Trầm Di, đây là bạn của ngươi? Có thể giới thiệu cho chúng ta một chút hay không.” Không biết vì sao, Sở Trung Thiên giống như ngây người. Cho nên Thiên Hạo tiếp tục hỏi Trầm Di.
“A! Đây không phải tiểu Thiên Thiên thân yêu của ta sao???” Nữ sinh khoa trương kêu, đi tới chỗ Sở Trung Thiên.
Thân yêu?? Tiểu Thiên Thiên?? Trầm Di cùng Lục Thiên Hạo đồng thời nhìn về phía Sở Trung Thiên.
“Trầm…Trầm Di…sao ngươi lại mời cái tên ôn thần này tới đây…” Sở Trung Thiên hoảng sợ hỏi Trầm Di.
Nữ sinh không khách khí kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh, sau đó cầm lấy món điểm tâm ngọt trên mặt bàn bắt đầu ăn.
“Quan hệ giữa ta với đại thúc so với các ngươi còn thân mật hơn nhiều a.” Nữ sinh nhét món điểm tâm ngọt vào miệng, nói với hai người.
Hai người kia nghe thấy nữ sinh nói xong câu đó, lập tức nhìn về phía Trầm Di, đặc biệt là Sở Trung Thiên, bởi vì hắn biết rõ nữ sinh là ai.
“Cô ấy là con gái nuôi của ta.” Nếu để nữ sinh nói thêm vài câu nữa, nhất định sẽ phát sinh hiểu lầm. Cho nên Trầm Di liền giải thích với hai người bọ họ.
“Cắt, cha nuôi, dấu diếm một lát nữa có phải tốt không, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy bộ dáng ghen tuông của hai người bọn họ sao?”
Nếu như bọn họ ăn dấm chua (ghen), đêm hôm nay hắn sẽ tinh tận nhân vong. ( kiệt sức mà chết đó:v)
“Con gái nuôi?” Sở Trung Thiên đột nhiên ngây ngẩn cả người. “Chẳng lẽ ngươi đi hoa phố?”
“Cha nuôi chẳng lẽ không nói với ngươi?” Nữ sinh quay sang hỏi Sở Trung Thiên.
“Cha nuôi vì thân thế của ngươi nên mới đi tới hoa phố, sau đó gặp ta, cuối cùng ta thành con gái nuôi của cha nuôi.” Cố ý hời hợt, đặc biệt cũng không nói gì đến chuyện Diệp Tình cho Trầm Di vòng tay.
“Vậy ngươi có bị làm sao không?” Sở Trung Thiên xuất thân từ hoa phố, hắn đương nhiên biết rõ nơi đó nguy hiểm ra sao.
“Có a, có a, cha nuôi thiếu chút nữa bị người ta đánh chết.” Đánh chết cũng không phải quan trọng, nếu như lúc ấy nàng tới muộn một chút, thật sự không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
“Thực xin lỗi…” Vốn chỉ nghĩ Trầm Di sẽ tìm người điều tra, lại không ngờ rằng Trầm Di thật sự đi tới chỗ kia.
“Không sao, Diệp Tình có cho ta vòng tay.” Nhưng mà Trầm Di cũng không nói đến chuyện về sau đưa vòng tay cho mẹ Diệp Tình xem.
“Cha nuôi a…ngươi không thể cứ luôn như mềm lòng vậy…nam nhân, có khi phải cho họ chút giáo huấn, để cho bọn họ biết rõ ngươi quan tâm đến hắn như thế nào. Bằng không một lúc sau, bọn họ sẽ không để ý tới ngươi… (câu này lại có gió bay)”
“Được được…ngươi bớt tranh cãi đi a.” Sở Trung Thiên sợ nàng sẽ dạy hư Trầm Di, đưa tay đem một khối bánh ngọt nhét vào trong miệng nữ sinh.
“Ngô..” Nữ sinh cắn ba nhát giải quyết hết bánh ngọt, tiếp tục nói với Trầm Di.
“Cha nuôi, ngươi biết không? Sở Trung Thiên thầm mến ngươi đã hai năm rưỡi rồi, hiện tại cuối cùng cũng tu thành chính quả, hắn bây giờ đang hạnh phúc muốn chết a.”
Hai năm rưỡi??? Hắn và Sở Trung Thiên quen biết nhau không đến một năm rưỡi? Ở đây chui ra thêm một năm nữa?
“Ngừng…đủ rồi…” Sắc mặt Sở Trung Thiên đột nhiên trở nên bối rối.
“A…thật đáng sợ a…ta rất sợ đó a…” Nữ sinh giống như làm nũng chạy tới sau lưng Trầm Di. “Cha nuôi ngươi nhìn hắn xem, đối xử với ta thật hung dữ a…” Sau đó làm cái mặt quỷ với Sở Trung Thiên phía đối diện.
“Sở Trung Thiên, từ sau khi mẹ hắn qua đời, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng tới mức có thể đông chết người. Cuống cùng có một ngày hắn rất hạnh phúc khi trở về. Ta gặp hỏi mãi hắn mới nói cho ta biết, có một đại thúc rất ôn nhu với hắn.”
Sở Trung Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ đỡ cái trán.
“Nhưng mà năng lực của Sở Trung Thiên không tốt, chỉ là nhân viên tạp vụ. Hơn nữa nền tảng gì cũng không có.” Dù sao điều kiện của hoa phố quá kém, rất khó học được gì đó hữu dụng.
“Tên kia trong vòng một năm sau đó, liều mạng học tập, sau đó không biết là sao, có thể ngồi vào vị trí đối diện ngươi, các ngươi giống như không cùng một bộ phận a?” Trong lời nói của thiếu nữ, ẩn ẩn lộ ra là Sở Trung Thiên cố ý chuyển tới đối diện Trầm Di. ( Tức là bạn Sở và bạn Trầm không làm cùng bộ phận công tác, nhưng không hiểu sao lại ngồi cùng nhau)
“Ta nói ngươi đủ rồi a, Trương Linh Vũ…” Sở Trung Thiên trực tiếp kêu lên tên của nữ sinh.[ Không thiếu phần đùa giỡn của con gái nuôi, thế nên phải xuất hiện tên gọi. Chấm nước mắt.]
“A a a…tiểu Thiên Thiên tức giận, chỉ cần tiểu Thiên Thiên gọi tên của ta, tuyệt đối chính là tức giận.” Nữ sinh nói với Trầm Di, hoàn toàn không thèm để ý đến Sở Trung Thiên.
“Được được được, ta không nói đến chuyện này nữa. Dù sao Sở Trung Thiên có nghĩ về ngươi mà quay tay hay không, ta cũng không biết.” Linh Vũ nhìn Thiên Hạo, cười cười với hắn.
“Ngươi chính là Lục Thiên Hạo a, ngươi nhìn còn đẹp trai hơn cả Sở Trung Thiên.” ( ccp là “suất”) Linh Vũ chỉ cần không có việc gì, sẽ kích thích Sở Trung Thiên.
Thiên Hạo chỉ là có khẽ cười, không nói gì.
Bộ dáng không khống chế được như vật của Sở Trung Thiên, Trầm Di cùng Lục Thiên Hạo chính là lần đầu tiên bắt gặp, nhưng mà hai người bọn họ cũng không nói gì, chỉ là vui sướnng nhìn Sở Trung Thiên bị Trương Linh Vũ trêu đùa.
“Đúng rồi cha nuôi, ngày mai chính là lễ Giáng Sinh, ngươi có chuẩn bị cho hai ngươi bọn họ lễ vật gì không?”
“Lễ vật a? Không có, ta không biết bọn họ thích gì.” Vẫn muốn chuẩn bị lễ vật gì đó, nhưng mà thật sự không biết hai người bọn họ sẽ thích cái gì.
Linh Vũ đột nhiên túm Trầm Di qua nói gì đó bên ta, sau đó Trầm Di đỏ mặt.
“Biết không? Chính là như vậy.”
“Lát nữa ta phải đi, bạn trai của ta hẹn ta ăn cơm. Nếu hắn như thông qua khảo nghiệm, ta sẽ túm hắn về ra mắt ngươi, cha nuôi.”
“Ngươi, bạn trai ngươi bao nhiêu tuổi?” Trầm Di sửng sốt một chút, sau đó hỏi.
“Cũng tầm tuổi của Thiên Hạo a.”
Trầm Di thật sự không biết phải nói gì. Không biết hắn con gái nuôi muốn giới thiệu về bọn họ với người kia như thế nào. Cũng không thể nói đây là cha ta, hai người bên cạnh là tình nhân của cha ta a.
“Nếu như hắn thông qua khảo nghiệm, cha nuôi qua hai năm nữa có thể trở thành ông ngoại.” Linh Vũ vẻ mặt cười xấu xa nhìn Trầm Di.
“……” Trầm Di đối với sự việc nàychỉ có thể không nói gì, hoàn toàn không nói gì.
Ở cái độ tuổi người khác còn đang làm cha, hắn đã trở thành ông ngoại, đây là may mắn, hay là bất hạnh…
Con gái nuôi gọi điện thoại về, nói phải về nhà tụ họp.
Trầm Di đương nhiên đồng ý, nhưng mà hắn không có nói cho hai người kia.
Không biết bọn họ biết mình có một đứa con gái thì sẽ có biểu lộ như thế nào.
Tâm tình muốn đùa dai bỗng nảy mầm trong lòng Trầm Di.
Mấy ngày nay bởi vì thân thể vẫn không thể thừa nhận kích tình, cho nên ba người chỉ là ngủ ở trên giường.
Nhưng mà tay của hai người kia, lại không hề thành thật chút nào.
Sở Trung Thiên lại trực tiếp vươn tay vuốt ve phân thân của hắn.
Trầm Di hiểu đêm giáng sinh này, hắn có lẽ sẽ không bình an.
Thiên Hạo đã làm xong cơm, sau đó mọi người cùng nhau ngồi quanh bàn vui vẻ ăn cơm.
Ban đầu Sở Trung Thiên đối với việc không phải là Trầm Di làm cơm, rất có ý kiếm, nhưng mà sau khi hắn uống súp mà Thiên Hạo làm thì đành nhận mệnh.
“Nhưng mà ta vẫn muốn nhìn bộ dáng nấu cơm của Trầm Di.” Sở Trung Thiên muốn nhìn kỳ thật không phải là Trầm Di nấu cơm mà là Trầm Di trần truồng mặc tạp dề a.
“Đinh linh…đinh linh…” Chuông cửa vang lên, Trầm Di đi ra ngoài, mở cửa.
“Ta rất nhớ ngươi a…” Giọng nữ ngọt nị, làm cho hai người trong phòng không khỏi nhìn về phía Trầm Di.
Chỉ thấy một nữ sinh ôm cổ Trầm Di, nhưng mà bất đồng với biều tình kinh ngạc bình thường của Thiên Hạo, biểu tình của Sở Trung Thiên càng như là hoảng sợ.
“Ngươi có nhớ ta không, ngươi có nhớ ta không, ngươi có nhớ ta không?” Nữ sinh ôm thật chặt Trầm Di, liên tục hỏi một.
“Nhớ, có nhớ…”Không khỏi cười tính trẻ con của con gái nuôi. Đưa tay ôm lấy nữ sinh.
“Ân hừ…” Lục Thiên Hạo phát ra thanh âm bất mãn.
Nếu là bạn bè bình thường, hắn ngược lại có thể thừa nhận, nhưng mà cô gái này lại thật sự quá mức thân mật với Trầm Di.
“Trầm Di, đây là bạn của ngươi? Có thể giới thiệu cho chúng ta một chút hay không.” Không biết vì sao, Sở Trung Thiên giống như ngây người. Cho nên Thiên Hạo tiếp tục hỏi Trầm Di.
“A! Đây không phải tiểu Thiên Thiên thân yêu của ta sao???” Nữ sinh khoa trương kêu, đi tới chỗ Sở Trung Thiên.
Thân yêu?? Tiểu Thiên Thiên?? Trầm Di cùng Lục Thiên Hạo đồng thời nhìn về phía Sở Trung Thiên.
“Trầm…Trầm Di…sao ngươi lại mời cái tên ôn thần này tới đây…” Sở Trung Thiên hoảng sợ hỏi Trầm Di.
Nữ sinh không khách khí kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh, sau đó cầm lấy món điểm tâm ngọt trên mặt bàn bắt đầu ăn.
“Quan hệ giữa ta với đại thúc so với các ngươi còn thân mật hơn nhiều a.” Nữ sinh nhét món điểm tâm ngọt vào miệng, nói với hai người.
Hai người kia nghe thấy nữ sinh nói xong câu đó, lập tức nhìn về phía Trầm Di, đặc biệt là Sở Trung Thiên, bởi vì hắn biết rõ nữ sinh là ai.
“Cô ấy là con gái nuôi của ta.” Nếu để nữ sinh nói thêm vài câu nữa, nhất định sẽ phát sinh hiểu lầm. Cho nên Trầm Di liền giải thích với hai người bọ họ.
“Cắt, cha nuôi, dấu diếm một lát nữa có phải tốt không, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy bộ dáng ghen tuông của hai người bọn họ sao?”
Nếu như bọn họ ăn dấm chua (ghen), đêm hôm nay hắn sẽ tinh tận nhân vong. ( kiệt sức mà chết đó:v)
“Con gái nuôi?” Sở Trung Thiên đột nhiên ngây ngẩn cả người. “Chẳng lẽ ngươi đi hoa phố?”
“Cha nuôi chẳng lẽ không nói với ngươi?” Nữ sinh quay sang hỏi Sở Trung Thiên.
“Cha nuôi vì thân thế của ngươi nên mới đi tới hoa phố, sau đó gặp ta, cuối cùng ta thành con gái nuôi của cha nuôi.” Cố ý hời hợt, đặc biệt cũng không nói gì đến chuyện Diệp Tình cho Trầm Di vòng tay.
“Vậy ngươi có bị làm sao không?” Sở Trung Thiên xuất thân từ hoa phố, hắn đương nhiên biết rõ nơi đó nguy hiểm ra sao.
“Có a, có a, cha nuôi thiếu chút nữa bị người ta đánh chết.” Đánh chết cũng không phải quan trọng, nếu như lúc ấy nàng tới muộn một chút, thật sự không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
“Thực xin lỗi…” Vốn chỉ nghĩ Trầm Di sẽ tìm người điều tra, lại không ngờ rằng Trầm Di thật sự đi tới chỗ kia.
“Không sao, Diệp Tình có cho ta vòng tay.” Nhưng mà Trầm Di cũng không nói đến chuyện về sau đưa vòng tay cho mẹ Diệp Tình xem.
“Cha nuôi a…ngươi không thể cứ luôn như mềm lòng vậy…nam nhân, có khi phải cho họ chút giáo huấn, để cho bọn họ biết rõ ngươi quan tâm đến hắn như thế nào. Bằng không một lúc sau, bọn họ sẽ không để ý tới ngươi… (câu này lại có gió bay)”
“Được được…ngươi bớt tranh cãi đi a.” Sở Trung Thiên sợ nàng sẽ dạy hư Trầm Di, đưa tay đem một khối bánh ngọt nhét vào trong miệng nữ sinh.
“Ngô..” Nữ sinh cắn ba nhát giải quyết hết bánh ngọt, tiếp tục nói với Trầm Di.
“Cha nuôi, ngươi biết không? Sở Trung Thiên thầm mến ngươi đã hai năm rưỡi rồi, hiện tại cuối cùng cũng tu thành chính quả, hắn bây giờ đang hạnh phúc muốn chết a.”
Hai năm rưỡi??? Hắn và Sở Trung Thiên quen biết nhau không đến một năm rưỡi? Ở đây chui ra thêm một năm nữa?
“Ngừng…đủ rồi…” Sắc mặt Sở Trung Thiên đột nhiên trở nên bối rối.
“A…thật đáng sợ a…ta rất sợ đó a…” Nữ sinh giống như làm nũng chạy tới sau lưng Trầm Di. “Cha nuôi ngươi nhìn hắn xem, đối xử với ta thật hung dữ a…” Sau đó làm cái mặt quỷ với Sở Trung Thiên phía đối diện.
“Sở Trung Thiên, từ sau khi mẹ hắn qua đời, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng tới mức có thể đông chết người. Cuống cùng có một ngày hắn rất hạnh phúc khi trở về. Ta gặp hỏi mãi hắn mới nói cho ta biết, có một đại thúc rất ôn nhu với hắn.”
Sở Trung Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ đỡ cái trán.
“Nhưng mà năng lực của Sở Trung Thiên không tốt, chỉ là nhân viên tạp vụ. Hơn nữa nền tảng gì cũng không có.” Dù sao điều kiện của hoa phố quá kém, rất khó học được gì đó hữu dụng.
“Tên kia trong vòng một năm sau đó, liều mạng học tập, sau đó không biết là sao, có thể ngồi vào vị trí đối diện ngươi, các ngươi giống như không cùng một bộ phận a?” Trong lời nói của thiếu nữ, ẩn ẩn lộ ra là Sở Trung Thiên cố ý chuyển tới đối diện Trầm Di. ( Tức là bạn Sở và bạn Trầm không làm cùng bộ phận công tác, nhưng không hiểu sao lại ngồi cùng nhau)
“Ta nói ngươi đủ rồi a, Trương Linh Vũ…” Sở Trung Thiên trực tiếp kêu lên tên của nữ sinh.[ Không thiếu phần đùa giỡn của con gái nuôi, thế nên phải xuất hiện tên gọi. Chấm nước mắt.]
“A a a…tiểu Thiên Thiên tức giận, chỉ cần tiểu Thiên Thiên gọi tên của ta, tuyệt đối chính là tức giận.” Nữ sinh nói với Trầm Di, hoàn toàn không thèm để ý đến Sở Trung Thiên.
“Được được được, ta không nói đến chuyện này nữa. Dù sao Sở Trung Thiên có nghĩ về ngươi mà quay tay hay không, ta cũng không biết.” Linh Vũ nhìn Thiên Hạo, cười cười với hắn.
“Ngươi chính là Lục Thiên Hạo a, ngươi nhìn còn đẹp trai hơn cả Sở Trung Thiên.” ( ccp là “suất”) Linh Vũ chỉ cần không có việc gì, sẽ kích thích Sở Trung Thiên.
Thiên Hạo chỉ là có khẽ cười, không nói gì.
Bộ dáng không khống chế được như vật của Sở Trung Thiên, Trầm Di cùng Lục Thiên Hạo chính là lần đầu tiên bắt gặp, nhưng mà hai người bọn họ cũng không nói gì, chỉ là vui sướnng nhìn Sở Trung Thiên bị Trương Linh Vũ trêu đùa.
“Đúng rồi cha nuôi, ngày mai chính là lễ Giáng Sinh, ngươi có chuẩn bị cho hai ngươi bọn họ lễ vật gì không?”
“Lễ vật a? Không có, ta không biết bọn họ thích gì.” Vẫn muốn chuẩn bị lễ vật gì đó, nhưng mà thật sự không biết hai người bọn họ sẽ thích cái gì.
Linh Vũ đột nhiên túm Trầm Di qua nói gì đó bên ta, sau đó Trầm Di đỏ mặt.
“Biết không? Chính là như vậy.”
“Lát nữa ta phải đi, bạn trai của ta hẹn ta ăn cơm. Nếu hắn như thông qua khảo nghiệm, ta sẽ túm hắn về ra mắt ngươi, cha nuôi.”
“Ngươi, bạn trai ngươi bao nhiêu tuổi?” Trầm Di sửng sốt một chút, sau đó hỏi.
“Cũng tầm tuổi của Thiên Hạo a.”
Trầm Di thật sự không biết phải nói gì. Không biết hắn con gái nuôi muốn giới thiệu về bọn họ với người kia như thế nào. Cũng không thể nói đây là cha ta, hai người bên cạnh là tình nhân của cha ta a.
“Nếu như hắn thông qua khảo nghiệm, cha nuôi qua hai năm nữa có thể trở thành ông ngoại.” Linh Vũ vẻ mặt cười xấu xa nhìn Trầm Di.
“……” Trầm Di đối với sự việc nàychỉ có thể không nói gì, hoàn toàn không nói gì.
Ở cái độ tuổi người khác còn đang làm cha, hắn đã trở thành ông ngoại, đây là may mắn, hay là bất hạnh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất