Khang Hi Trùng Sinh Dưỡng Thái Tử
Chương 6
"Hoàng thượng" Lương Cửu công công thấp giọng kêu, tận lực cúi thấp thân thể, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. Khang Hi từ lúc nhi tử bị người ôm đi vẫn luôn là vẻ mặt âm trầm, bộ dạng lạnh lùng không biểu tình. Càn Thanh cung sớm đã lâm vào mùa đông rét lạnh."Chuyện gì?" Khang Hi cau mày, thoáng không vui hỏi. Hắn gần đây bị nỗi nhớ nhi tử hành hạ muốn chết rồi. Hạ triều, theo thói quen nhanh chóng trở về, nhìn đến Càn Thanh cung trống rỗng mới nhàn nhạt hụt hẫng, tiểu gia hỏa kia không ở đây. Nửa đêm như trước sẽ bừng tỉnh, vô thức nhìn tiểu gia hỏa bên cạnh có đá chăn hay không, bên giường lạnh như băng lại vô tình nhắc nhở hắn, nhi tử đi mất rồi. Nhìn thư phòng chỉnh tề, hắn thật rất tưởng niệm tiểu gia hỏa quấy rối kia. Mỗi khi nhắm mắt lại, tất cả đều là tình cảnh lúc hắn gần đi, tiểu gia hỏa kia khóc đến tê tâm liệt phế, vươn hai tay đáng thương muốn hắn ôm.
"Đông quý phi lại để người mang canh tới." Lương Cửu công công lo sợ nói, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được dung nhan lạnh như băng của Khang Hi có bao nhiêu mất hứng.
Khang Hi vuốt vuốt giữa hai lông mày, hai mắt nhắm nghiền, "Để xuống đi." Nhưng trong lòng hiện lên một hồi chán ghét. Từ lúc nhi tử nhà hắn bị ôm đi, đám nữ nhân hậu cung này cảm thấy cơ hội tới rồi, là thời điểm tốt tranh giành thánh sủng. Ba ngày hai bữa không phải đưa cái này thì đưa cái kia, mỹ danh là quan tâm hắn, nhiễu hắn đến phát phiền. Nếu là hắn của trước kia, có lẽ sẽ rất kiêu ngạo, hắn phải ưu tú như thế nào mới khiến những nữ nhân kia để ý như thế, nhưng hắn của hôm nay, chỉ cười lạnh một hồi. Không biết sao nhi tử vẫn còn ở trong tay Hiếu Trang thái hoàng thái hậu, hắn đành phải khuất nhục chịu đựng rồi. Cái này chính là bi ai của một nam nhân sống giữa một đám nữ nhân. Đám nữ nhân kia đều là sói mắt lòe lòe sáng, hắn chỉ là một con dê bất đắc dĩ. Ai bảo hắn không chỉ là dê mà còn là người thả sói.
Nữ nhân mà, tranh giành tình nhân là chuyện khó tránh khỏi. Nhưng đám bình dấm chua kia đổ làm hại hắn mất cả nhi tử, trong lòng hắn tất nhiên là bất mãn. Hắn vẫn là xem thường đám nữ nhân kia rồi. Ngày đó hắn tới Thừa Càn cung, nửa đêm lại bị tiểu gia hỏa khóc kéo trở về. Ngày thứ hai, trong nội cung liền xôn xao đồn đãi không ngừng. Hắn tất nhiên là chưa từng để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này. Nào biết, không bao lâu, Hiếu Trang thái hoàng thái hậu lại ôm tiểu gia hỏa đi. Cũng không phải là do hắn không biết suy nghĩ mà là do kiếp trước cường thế quá lâu, bây giờ quay trở lại lúc ban đầu, chung quy là bất đồng. Trong lòng hắn buồn bực không phải là ít.
Hậu cung vô chủ, người hơi có chút thân phận đều ngấp nghé vị trí kia, hắn nhưng lại chậm chạp không chịu quyết định. Một là vì hắn không muốn bất luận kẻ nào ngồi vào vị trí uy hiếp được tiểu gia hỏa. Hai là vì hắn kiếp trước lập ba hoàng hậu, cả ba đều mất sớm, làm cho hắn lại một lần tin tưởng chính mình mệnh khắc vợ, cho nên chậm chạp không quyết.
Nhìn trước mắt bày biện bát canh Đông quý phi đưa tới, bên cạnh là tổ yến Huệ phi đưa tới, vân vân.... các loại. Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua, toàn bộ đều đổ vào chậu hoa bên cạnh, coi như bón phân cho nó. Bất đắc dĩ thở dài, nghĩ tới đêm thiếu nhi tử, tịch mịch khó nhịn a.
Hắn một mực không dám đi Từ Ninh cung, chỉ sợ nhìn thấy ánh mắt bất lực kia, nghe thấy tiếng khóc thê lương kia, hắn nhất định sẽ không bỏ được. Khi biết được cái đêm hắn đi, tiểu gia hỏa khóc suốt mấy canh giờ, hắn đau lòng không phải bình thường. Suốt ngày để Lương Cửu công công tới lui bên ngoài Từ Ninh cung, hỏi thăm Tô ma ma tiểu gia hỏa thế nào rồi, bản thân lại không dám đi, rất sợ vừa nhìn thấy nó, mình sẽ không bỏ được. Không biết làm sao, hắn lại không thể mang nó đi, sợ nó khóc bị thương thân thể.
Mà tiểu gia hỏa kia, từ lúc Khang Hi đi rồi, ở trong Từ Ninh cung đều là bộ dạng ủ rũ, không có tinh thần, không giống như lúc trước hoạt bát hiếu động, tất nhiên là một mực dán lấy Tô ma ma. Nàng chỉ cần buông nó ra, nó liền khóc rống không ngừng, giống như sợ lần nữa bị người bỏ rơi, bộ dáng ủy khuất kia không phải đáng thương bình thường, đôi con ngươi vô thần lại nhìn chằm chằm cửa ra vào, không biết đang mong mỏi cái gì.
Xem bộ dạng kia của tiểu gia hỏa, Tô ma ma cũng đau lòng, không biết làm sao Hiếu Trang thái hoàng thái hậu lại không chịu thả người, nàng cũng đành chịu. Tiểu gia hỏa đang lúc tập nói tập đi, nàng liền thường kể chuyện cho nó nghe, cùng nó chơi, dùng một đống thứ tốt dụ dỗ nó nhưng nó luôn là bộ dạng ủ rũ, chỉ muốn nàng ôm. Thân thể nho nhỏ được Khang Hi dưỡng thịt núc ních, không bao lâu cũng gầy xuống.
Trải qua Khang Hi gieo hạt, rải mưa móc, hậu cung lục tục truyền ra tin vui, Khang Hi lại không biết nên khóc hay nên cười, chỉ thuận tay gạt đổ một đống đồ. Vội vàng tới Từ Ninh cung, muốn ôm nhi tử về.
Xét thấy đám nữ nhân kia không cần phải ngừng lại, Khang Hi trong cơn phiền não, tại một đêm nguyệt hắc phong cao, đi ngủ với một cung nữ ở Thừa Càn cung, sau đó vỗ mông rời đi. Đông quý phi khóc một hồi lâu, đây không thể nghi ngờ là đánh nàng một cái tát, lại biến nàng thành trò cười của mọi người, ở trong tẩm cung của mình, lại để một nô tì bò lên giường của hoàng thượng. Một đoạn thời gian rất dài, nàng chưa từng xuất hiện trước mặt Khang Hi, hắn thành công. "Các ngươi đều đi tranh đi, đừng có phóng tâm tư lên người nhi tử của trẫm."
Tiến vào Từ Ninh cung, nhìn thấy tiểu gia hỏa hắn đã lâu không gặp, rõ ràng đã cao lớn không ít, đang run run rẩy rẩy học đi đường, bỗng nhiên cảm thấy như đã thật rất lâu. Tiến lên, thỉnh an thái hoàng thái hậu, cười vươn tay muốn ôm tiểu gia hỏa. Không biết làm sao, tiểu gia hỏa vừa nhìn thấy hắn, trong mắt tràn đầy lạ lẫm, tuyệt không bám dính như lúc trước, đem đầu quay trở về, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cổ áo Tô ma ma, tuyệt không muốn phản ứng lại hắn, không biết là đang giận lẫy hay là thực sự lạnh nhạt rồi.
Tô ma ma cười nắm tay tiểu gia hỏa, chỉ vào Khang Hi nói, "Tiểu a ca, đó là hoàng a mã của ngài." Khang Hi cũng vội vàng phụ họa, "Bảo Thành, trẫm là hoàng a mã a." Hướng tiểu gia hỏa đưa tay, nhẹ gật đầu. Tiểu gia hỏa lại lạ lẫm nhìn hắn một cái, rất không nể tình quay mặt đi, tựa trên vai Tô ma ma, chỉ là đôi mắt đen nhánh kia vẫn lơ đãng nhìn về phía Khang Hi, hắn nhìn nó, nó sẽ nhìn đi chỗ khác, hắn không nhìn nó, nó sẽ lại quay ra nhìn hắn.
Khang Hi chỉ cảm thấy trong lòng một hồi khó chịu, lặng đi hồi lâu, cánh tay giữa không trung mới thu trở về, thần sắc cô đơn hết sức rõ ràng. Ngồi xuống một bên, hồi lâu mới thản nhiên nói, "Hoàng mã ma, tôn nhi muốn đón Bảo Thành về."
Nếu như nói lúc đến, hắn còn có phần chờ mong, ánh mắt xa lạ của tiểu gia hỏa lại làm lòng hắn đau nhói thật sâu, bất quá mới hai tháng, tiểu gia hỏa đã không phản ứng lại hắn, hắn trước kia vất vả tổn hao tâm huyết toàn bộ uổng phí rồi. Lại để cho tiểu gia hỏa ở lại Từ Ninh cung, không đợi hắn không cần nó, nó đã trực tiếp không cần hắn rồi. Hạ quyết tâm, vô luận như thế nào, nhất định phải đem tiểu gia hỏa đi.
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu nghe vậy, chỉ kinh ngạc nửa khắc rồi lại coi như hiểu rõ, "Ta biết ngươi là a mã tốt, nhưng ngươi không chỉ là một phụ thân mà còn là một hoàng đế." Thái hoàng thái hậu chỉ lạnh nhạt nói, hiển nhiên là vẫn không muốn buông tay.
Khang Hi mắt nhìn tiểu gia hỏa, "Tôn nhi tất nhiên là minh bạch, chỉ là tôn nhi đã có ý định lập Bảo Thành làm thái tử."
Thái hoàng thái hậu kinh ngạc nhìn hắn, "Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa? Lập thái tử không phải là việc nhỏ, lưng phải gánh giang sơn, đứa nhỏ này, nó còn nhỏ như vậy."
Khang Hi lại nhàn nhạt cười cười, chuyển động cái nhẫn trên tay, "Tôn nhi đã nghĩ kĩ rồi, hiện giờ dẹp tam phiên đang sắp tới lúc mấu chốt, lập thái tử có lợi cho ổn định dân tâm, ổn định thế cục. Thân phận của Bảo Thành là tôn quý nhất, ngạch nương của nó lại là vợ cả của trẫm, về tình về lý, đều là lựa chọn thích hợp nhất."
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu suy tư hồi lâu, vô lực nhắm nghiền hai mắt, chuyển động phật châu trong tay, "Đã như thế, vậy lập thái tử đi."
Khang Hi cười nhẹ, cầm lấy chén trà thưởng thức.
Chờ một hồi, Khang Hi liền ôm lấy tiểu gia hỏa ý định trở về, Hiếu Trang thái hoàng thái hậu cũng không ngăn cản hắn, dù sao một hoàng đế tương lai không thể lớn lên giữa đám nữ nhân. Mà tiểu gia hỏa nhìn hắn, ánh mắt lại mang theo hoảng sợ, hé miệng, muốn khóc lớn rồi. Khang Hi vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, vô thức đem ngón tay cho tiểu gia hỏa cắn. Tiểu gia hỏa không biết có phải quen thuộc loại cảm giác này hay không, cũng ngừng khóc, cái mặt nhăn như bánh bao cũng chậm rãi giãn ra, bộ dáng thành thật lại làm cho người buồn cười. Cơ mà Khang Hi quên mất hắn không gặp tiểu gia hỏa đã mấy tháng rồi, tiểu gia hỏa không phải hài tử không có răng lúc trước, cái răng nhỏ kia tuy cắn xuống không phải quá đau nhưng vẫn là đau, chỉ là Khang Hi không dám giãy dụa, nhìn thân hình đã gầy đi không ít của nhi tử nhà mình, áy náy trong tâm vùn vụt bốc cao.
"Hoàng thái hậu, sao hôm nay lại đáp ứng hoàng thượng, ngài không phải sợ hoàng thượng vì tình riêng mà ảnh hưởng việc nước sao?" Tô ma ma khó hiểu hỏi. Trong lòng của nàng cũng không nỡ, dù sao đứa nhỏ kia đã dính nàng mấy tháng.
"Đứa bé này, trưởng thành, tâm cũng lớn rồi, đem tâm tư đế vương đều dùng trên người lão thái bà này. Sợ rằng nếu hôm nay không cho hắn mang Bảo Thành đi, hắn sẽ ngồi lại Từ Ninh cung không chịu đi, không theo ý hắn thì còn có thể làm gì? Thêm nữa, hắn nói cũng có lý, hiện giờ đúng là lúc cần dân tâm." Hiếu Trang thái hoàng thái hậu thoáng có chút bất đắc dĩ nhìn thân ảnh hai cha con rời đi.
Trong đêm, Khang Hi nhìn tiểu gia hỏa đang cắn ngón tay cái, nằm trong tay mình cuộn người ngủ say sưa, bên trên lông mi thật dài còn treo một giọt nước mắt, ôn hòa đã lâu không có trong đáy lòng lại trở về rồi. Hắn vô tình lại đem y sớm như vậy đẩy lên vị trí kia, hắn rốt cuộc vẫn là làm như kiếp trước. Hắn cũng không biết đây là vì cái gì, có lẽ là vì muốn cướp nhi tử về, không dùng phương pháp này, hắn nào có thể nhanh chóng đem nhi tử về như vậy. Cũng có lẽ vì từ đáy lòng hắn thủy chung vẫn còn tiếc nuối muốn đền bù, đem kiếp trước thiếu nợ y trả cho y. So với ngày mai chưa biết ra sao, hắn muốn quý trọng ngày hôm nay hơn, hắn thực sự không chịu nổi tiểu gia hỏa dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn.
Cọ xát khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ mơ, Khang Hi thỏa mãn cười cười, "Ngươi sẽ chỉ là của trẫm....."
Khang Hi năm thứ 14, mùng ba tháng sáu, Khang Hi chỉ thị Lễ bộ chọn ngày lành tháng tốt cử hành đại điển sắc phong thái tử.
"Đông quý phi lại để người mang canh tới." Lương Cửu công công lo sợ nói, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được dung nhan lạnh như băng của Khang Hi có bao nhiêu mất hứng.
Khang Hi vuốt vuốt giữa hai lông mày, hai mắt nhắm nghiền, "Để xuống đi." Nhưng trong lòng hiện lên một hồi chán ghét. Từ lúc nhi tử nhà hắn bị ôm đi, đám nữ nhân hậu cung này cảm thấy cơ hội tới rồi, là thời điểm tốt tranh giành thánh sủng. Ba ngày hai bữa không phải đưa cái này thì đưa cái kia, mỹ danh là quan tâm hắn, nhiễu hắn đến phát phiền. Nếu là hắn của trước kia, có lẽ sẽ rất kiêu ngạo, hắn phải ưu tú như thế nào mới khiến những nữ nhân kia để ý như thế, nhưng hắn của hôm nay, chỉ cười lạnh một hồi. Không biết sao nhi tử vẫn còn ở trong tay Hiếu Trang thái hoàng thái hậu, hắn đành phải khuất nhục chịu đựng rồi. Cái này chính là bi ai của một nam nhân sống giữa một đám nữ nhân. Đám nữ nhân kia đều là sói mắt lòe lòe sáng, hắn chỉ là một con dê bất đắc dĩ. Ai bảo hắn không chỉ là dê mà còn là người thả sói.
Nữ nhân mà, tranh giành tình nhân là chuyện khó tránh khỏi. Nhưng đám bình dấm chua kia đổ làm hại hắn mất cả nhi tử, trong lòng hắn tất nhiên là bất mãn. Hắn vẫn là xem thường đám nữ nhân kia rồi. Ngày đó hắn tới Thừa Càn cung, nửa đêm lại bị tiểu gia hỏa khóc kéo trở về. Ngày thứ hai, trong nội cung liền xôn xao đồn đãi không ngừng. Hắn tất nhiên là chưa từng để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này. Nào biết, không bao lâu, Hiếu Trang thái hoàng thái hậu lại ôm tiểu gia hỏa đi. Cũng không phải là do hắn không biết suy nghĩ mà là do kiếp trước cường thế quá lâu, bây giờ quay trở lại lúc ban đầu, chung quy là bất đồng. Trong lòng hắn buồn bực không phải là ít.
Hậu cung vô chủ, người hơi có chút thân phận đều ngấp nghé vị trí kia, hắn nhưng lại chậm chạp không chịu quyết định. Một là vì hắn không muốn bất luận kẻ nào ngồi vào vị trí uy hiếp được tiểu gia hỏa. Hai là vì hắn kiếp trước lập ba hoàng hậu, cả ba đều mất sớm, làm cho hắn lại một lần tin tưởng chính mình mệnh khắc vợ, cho nên chậm chạp không quyết.
Nhìn trước mắt bày biện bát canh Đông quý phi đưa tới, bên cạnh là tổ yến Huệ phi đưa tới, vân vân.... các loại. Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua, toàn bộ đều đổ vào chậu hoa bên cạnh, coi như bón phân cho nó. Bất đắc dĩ thở dài, nghĩ tới đêm thiếu nhi tử, tịch mịch khó nhịn a.
Hắn một mực không dám đi Từ Ninh cung, chỉ sợ nhìn thấy ánh mắt bất lực kia, nghe thấy tiếng khóc thê lương kia, hắn nhất định sẽ không bỏ được. Khi biết được cái đêm hắn đi, tiểu gia hỏa khóc suốt mấy canh giờ, hắn đau lòng không phải bình thường. Suốt ngày để Lương Cửu công công tới lui bên ngoài Từ Ninh cung, hỏi thăm Tô ma ma tiểu gia hỏa thế nào rồi, bản thân lại không dám đi, rất sợ vừa nhìn thấy nó, mình sẽ không bỏ được. Không biết làm sao, hắn lại không thể mang nó đi, sợ nó khóc bị thương thân thể.
Mà tiểu gia hỏa kia, từ lúc Khang Hi đi rồi, ở trong Từ Ninh cung đều là bộ dạng ủ rũ, không có tinh thần, không giống như lúc trước hoạt bát hiếu động, tất nhiên là một mực dán lấy Tô ma ma. Nàng chỉ cần buông nó ra, nó liền khóc rống không ngừng, giống như sợ lần nữa bị người bỏ rơi, bộ dáng ủy khuất kia không phải đáng thương bình thường, đôi con ngươi vô thần lại nhìn chằm chằm cửa ra vào, không biết đang mong mỏi cái gì.
Xem bộ dạng kia của tiểu gia hỏa, Tô ma ma cũng đau lòng, không biết làm sao Hiếu Trang thái hoàng thái hậu lại không chịu thả người, nàng cũng đành chịu. Tiểu gia hỏa đang lúc tập nói tập đi, nàng liền thường kể chuyện cho nó nghe, cùng nó chơi, dùng một đống thứ tốt dụ dỗ nó nhưng nó luôn là bộ dạng ủ rũ, chỉ muốn nàng ôm. Thân thể nho nhỏ được Khang Hi dưỡng thịt núc ních, không bao lâu cũng gầy xuống.
Trải qua Khang Hi gieo hạt, rải mưa móc, hậu cung lục tục truyền ra tin vui, Khang Hi lại không biết nên khóc hay nên cười, chỉ thuận tay gạt đổ một đống đồ. Vội vàng tới Từ Ninh cung, muốn ôm nhi tử về.
Xét thấy đám nữ nhân kia không cần phải ngừng lại, Khang Hi trong cơn phiền não, tại một đêm nguyệt hắc phong cao, đi ngủ với một cung nữ ở Thừa Càn cung, sau đó vỗ mông rời đi. Đông quý phi khóc một hồi lâu, đây không thể nghi ngờ là đánh nàng một cái tát, lại biến nàng thành trò cười của mọi người, ở trong tẩm cung của mình, lại để một nô tì bò lên giường của hoàng thượng. Một đoạn thời gian rất dài, nàng chưa từng xuất hiện trước mặt Khang Hi, hắn thành công. "Các ngươi đều đi tranh đi, đừng có phóng tâm tư lên người nhi tử của trẫm."
Tiến vào Từ Ninh cung, nhìn thấy tiểu gia hỏa hắn đã lâu không gặp, rõ ràng đã cao lớn không ít, đang run run rẩy rẩy học đi đường, bỗng nhiên cảm thấy như đã thật rất lâu. Tiến lên, thỉnh an thái hoàng thái hậu, cười vươn tay muốn ôm tiểu gia hỏa. Không biết làm sao, tiểu gia hỏa vừa nhìn thấy hắn, trong mắt tràn đầy lạ lẫm, tuyệt không bám dính như lúc trước, đem đầu quay trở về, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cổ áo Tô ma ma, tuyệt không muốn phản ứng lại hắn, không biết là đang giận lẫy hay là thực sự lạnh nhạt rồi.
Tô ma ma cười nắm tay tiểu gia hỏa, chỉ vào Khang Hi nói, "Tiểu a ca, đó là hoàng a mã của ngài." Khang Hi cũng vội vàng phụ họa, "Bảo Thành, trẫm là hoàng a mã a." Hướng tiểu gia hỏa đưa tay, nhẹ gật đầu. Tiểu gia hỏa lại lạ lẫm nhìn hắn một cái, rất không nể tình quay mặt đi, tựa trên vai Tô ma ma, chỉ là đôi mắt đen nhánh kia vẫn lơ đãng nhìn về phía Khang Hi, hắn nhìn nó, nó sẽ nhìn đi chỗ khác, hắn không nhìn nó, nó sẽ lại quay ra nhìn hắn.
Khang Hi chỉ cảm thấy trong lòng một hồi khó chịu, lặng đi hồi lâu, cánh tay giữa không trung mới thu trở về, thần sắc cô đơn hết sức rõ ràng. Ngồi xuống một bên, hồi lâu mới thản nhiên nói, "Hoàng mã ma, tôn nhi muốn đón Bảo Thành về."
Nếu như nói lúc đến, hắn còn có phần chờ mong, ánh mắt xa lạ của tiểu gia hỏa lại làm lòng hắn đau nhói thật sâu, bất quá mới hai tháng, tiểu gia hỏa đã không phản ứng lại hắn, hắn trước kia vất vả tổn hao tâm huyết toàn bộ uổng phí rồi. Lại để cho tiểu gia hỏa ở lại Từ Ninh cung, không đợi hắn không cần nó, nó đã trực tiếp không cần hắn rồi. Hạ quyết tâm, vô luận như thế nào, nhất định phải đem tiểu gia hỏa đi.
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu nghe vậy, chỉ kinh ngạc nửa khắc rồi lại coi như hiểu rõ, "Ta biết ngươi là a mã tốt, nhưng ngươi không chỉ là một phụ thân mà còn là một hoàng đế." Thái hoàng thái hậu chỉ lạnh nhạt nói, hiển nhiên là vẫn không muốn buông tay.
Khang Hi mắt nhìn tiểu gia hỏa, "Tôn nhi tất nhiên là minh bạch, chỉ là tôn nhi đã có ý định lập Bảo Thành làm thái tử."
Thái hoàng thái hậu kinh ngạc nhìn hắn, "Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa? Lập thái tử không phải là việc nhỏ, lưng phải gánh giang sơn, đứa nhỏ này, nó còn nhỏ như vậy."
Khang Hi lại nhàn nhạt cười cười, chuyển động cái nhẫn trên tay, "Tôn nhi đã nghĩ kĩ rồi, hiện giờ dẹp tam phiên đang sắp tới lúc mấu chốt, lập thái tử có lợi cho ổn định dân tâm, ổn định thế cục. Thân phận của Bảo Thành là tôn quý nhất, ngạch nương của nó lại là vợ cả của trẫm, về tình về lý, đều là lựa chọn thích hợp nhất."
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu suy tư hồi lâu, vô lực nhắm nghiền hai mắt, chuyển động phật châu trong tay, "Đã như thế, vậy lập thái tử đi."
Khang Hi cười nhẹ, cầm lấy chén trà thưởng thức.
Chờ một hồi, Khang Hi liền ôm lấy tiểu gia hỏa ý định trở về, Hiếu Trang thái hoàng thái hậu cũng không ngăn cản hắn, dù sao một hoàng đế tương lai không thể lớn lên giữa đám nữ nhân. Mà tiểu gia hỏa nhìn hắn, ánh mắt lại mang theo hoảng sợ, hé miệng, muốn khóc lớn rồi. Khang Hi vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, vô thức đem ngón tay cho tiểu gia hỏa cắn. Tiểu gia hỏa không biết có phải quen thuộc loại cảm giác này hay không, cũng ngừng khóc, cái mặt nhăn như bánh bao cũng chậm rãi giãn ra, bộ dáng thành thật lại làm cho người buồn cười. Cơ mà Khang Hi quên mất hắn không gặp tiểu gia hỏa đã mấy tháng rồi, tiểu gia hỏa không phải hài tử không có răng lúc trước, cái răng nhỏ kia tuy cắn xuống không phải quá đau nhưng vẫn là đau, chỉ là Khang Hi không dám giãy dụa, nhìn thân hình đã gầy đi không ít của nhi tử nhà mình, áy náy trong tâm vùn vụt bốc cao.
"Hoàng thái hậu, sao hôm nay lại đáp ứng hoàng thượng, ngài không phải sợ hoàng thượng vì tình riêng mà ảnh hưởng việc nước sao?" Tô ma ma khó hiểu hỏi. Trong lòng của nàng cũng không nỡ, dù sao đứa nhỏ kia đã dính nàng mấy tháng.
"Đứa bé này, trưởng thành, tâm cũng lớn rồi, đem tâm tư đế vương đều dùng trên người lão thái bà này. Sợ rằng nếu hôm nay không cho hắn mang Bảo Thành đi, hắn sẽ ngồi lại Từ Ninh cung không chịu đi, không theo ý hắn thì còn có thể làm gì? Thêm nữa, hắn nói cũng có lý, hiện giờ đúng là lúc cần dân tâm." Hiếu Trang thái hoàng thái hậu thoáng có chút bất đắc dĩ nhìn thân ảnh hai cha con rời đi.
Trong đêm, Khang Hi nhìn tiểu gia hỏa đang cắn ngón tay cái, nằm trong tay mình cuộn người ngủ say sưa, bên trên lông mi thật dài còn treo một giọt nước mắt, ôn hòa đã lâu không có trong đáy lòng lại trở về rồi. Hắn vô tình lại đem y sớm như vậy đẩy lên vị trí kia, hắn rốt cuộc vẫn là làm như kiếp trước. Hắn cũng không biết đây là vì cái gì, có lẽ là vì muốn cướp nhi tử về, không dùng phương pháp này, hắn nào có thể nhanh chóng đem nhi tử về như vậy. Cũng có lẽ vì từ đáy lòng hắn thủy chung vẫn còn tiếc nuối muốn đền bù, đem kiếp trước thiếu nợ y trả cho y. So với ngày mai chưa biết ra sao, hắn muốn quý trọng ngày hôm nay hơn, hắn thực sự không chịu nổi tiểu gia hỏa dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn.
Cọ xát khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ mơ, Khang Hi thỏa mãn cười cười, "Ngươi sẽ chỉ là của trẫm....."
Khang Hi năm thứ 14, mùng ba tháng sáu, Khang Hi chỉ thị Lễ bộ chọn ngày lành tháng tốt cử hành đại điển sắc phong thái tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất