Kháng Thể Mất Hiệu Lực

Chương 1

Sau
Lục Thâm chưa từng tới KTV như thế, một cánh cửa nhỏ, bảng hiệu treo trên cửa, sớm đã bị ánh nắng thấm vào thành màu đỏ sậm, nước sơn ba chữ "KTV" dần phai màu đến lợi hại, cạnh cửa chính là thùng rác, mỗi góc cầu thang đều đen thùi lùi một mảnh, trên tay vịn dường như dính nhớp dầu mỡ.

Lục Thâm còn chưa lên tới lầu hai KTV, đã nghe thấy các loại nhạc ầm ĩ do chất lượng cách âm phòng quá kém nên không thể ngăn cách hoàn toàn, anh nhíu nhíu mày, hé miệng bước lên bậc thang cuối cùng.

Chỉ Nghênh là em họ nhà nội vừa lên cấp 3 của Lục Thâm, gần đây con bé mê mẩn một tên côn đồ xã hội đen, cả ngày lẽo đẽo đi phía sau người ta còn đòi theo về nhà, hôm nay Lục Thâm phụng mệnh cô mình đi tìm nhỏ em họ trốn học.

Mới vừa bước vào KTV, phía sau quầy thu tiền nhỏ có một em gái nhìn thấy Lục Thâm mắt sáng rực lên, dùng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn hỏi:

"Anh đẹp trai muốn vào phòng riêng à?"

Lục Thâm nhìn cô một cái, không lên tiếng, trực tiếp quay người đi vào bên trong KTV.

Hành lang KTV rất hẹp, trên sàn trải một tấm thảm, đại khái là có từ lúc khai trương tới giờ, đã không thấy rõ hoa văn, đèn trên đỉnh đầu là màu vàng ấm, thế nhưng rất mờ, phảng phất một giây sau sẽ tắt.

Trên mỗi cánh cửa gian phòng đều khảm một viên pha lê nhỏ, Lục Thâm xem xét từng phòng, khiến anh cảm thấy như mình như là ông thầy chủ nhiệm thời trung học đi kiểm tra kỷ luật.

Lục Thâm nhìn vào bốn, năm căn phòng riêng, đều không thấy Chỉ Nghênh, trước cửa căn phòng khách vừa rời đi, nhân viên phục vụ đang thu dọn đồ đạc.

Có một người ở bên trong quét sàn, còn có một người đứng ở cửa đẩy xe, trong xe chất đầy cốc và rác thải. Lục Thâm tùy ý nhìn lướt qua liền đi tới, sau đó bước chân dừng một chút, không thể tin tưởng quay đầu lại.

Cái người đang trong phòng khách khom lưng quét sàn, gò má ấy, đã quen thuộc khắc vào nơi sâu thẳm trong trái tim của Lục Thâm.

editor @YinKeAi. beta @bihyuner

Lục Thâm thất thần, anh cảm thụ được nội tâm mình rung động, đứng ở đó không thể nhúc nhích, ánh mắt gắt gao dính ở trên người kia, nhìn cậu đứng dậy, đem rác thải quăng vào cửa xe, thu hồi dụng cụ vệ sinh, cùng người phục vụ ở cửa đi vào trong.

Hai người như là không nhìn thấy trước cửa có thêm một Lục Thâm cao to đứng nghiêm.

Trong cổ họng Lục Thâm như nghẹn ứ, anh trầm mặc, chầm chậm khiến ba chữ kia từ chỗ sâu trong não đến bên miệng, chờ hai người kia đi hơn năm mét, anh mới đem cái tên không gọi suốt bốn năm qua thốt ra:

"Kỷ Thanh Thiền."

Thanh âm không lớn, nhưng đã đủ để hai người kia nghe rõ ràng.

Một nhân viên phục vụ ngừng bước chân, kéo lại người còn đang đi về trước, quay đầu lại, nghi hoặc nhìn chằm chằm người đàn ông vẻ mặt phức tạp cách đó không xa, ánh mắt ấy như muốn thiêu đốt người bên cạnh mình.

Người phục vụ bị lôi kéo nghiêng đầu, nghe thấy đồng nghiệp bên cạnh nói:

"Anh Thiền, người kia có phải là đang gọi anh?"

Lục Thâm nhìn người đó thả cây chổi xuống, rồi chậm rãi xoay người.

Lục Thâm cảm thấy lần đối diện này dài đăng đẳng như cả một thế kỷ, phảng phất chỉ vài giây ngắn ngủi, anh nhìn thấy trong mắt Kỷ Thanh Thiền đầu tiên là mê man, rồi choáng váng, cuối cùng tràn đầy hoang mang tránh né, Kỷ Thanh Thiền quay đầu lại, kéo cậu phục vụ bên cạnh, âm thanh khàn đặc:

"Đi, đi, bàn giao ca."

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.



Cậu nhân viên nghi hoặc nhìn Lục Thâm, rồi quay đầu nhìn Kỷ Thanh Thiền, nhún vai không rõ sao cả, đẩy xe tiếp tục đi về trước.

Hai người đẩy đồ vật tới chỗ đằng sau, thật ra chỉ là một gian phòng chứa không lớn, sắp xếp lại túi rác thải, cậu trai phục vụ quái lạ liếc nhìn Kỷ Thanh Thiền:

"Anh Thiền, người nọ đi theo chúng ta lại đây."

Tay Kỷ Thanh Thiền nắm túi rác dừng một chút, cậu hé miệng, đôi môi nhạt màu còn trắng hơn vừa rồi, cậu cúi đầu nói:

"Rác thải để tôi vứt, cậu trở về đi."

Cậu ta ồ đáp ứng một tiếng, lúc đi ra ngoài quan sát một chút người đàn ông bình tĩnh đứng ngoài cửa, đánh giá không phải là người xấu, mới đi.

Kỷ Thanh Thiền thay đổi đồng phục, đổi thành quần áo của mình, nhấc lên túi rác đen lần nữa, chuẩn bị từ cửa dành cho nhân viên đi ra ngoài, vừa đi tới thềm cửa cánh tay liền bị kéo lại.

"Kỷ Thanh Thiền."

Lục Thâm cầm tay người ta không buông, hô lên một tiếng.

Người bị kéo thở dài, âm thanh vẫn khàn khàn như hồi nãy, hơi hữu khí vô lực nói: "Buông ra."

Sao Lục Thâm có khả năng thả, cánh tay Kỷ Thanh Thiền đều bị anh nắm ửng hồng, biểu tình Lục Thâm không nghiêm nghị giống lúc nãy, mà từ từ mang tới chút mừng như điên cùng kích động, anh căn bản không muốn nghe Kỷ Thanh Thiền nói cái gì, chỉ chặt chẽ siết lấy lôi người đi ra ngoài cửa, Kỷ Thanh Thiền bắt đầu phản kháng, cậu vùng vẫy cánh tay mạnh mẽ thoát khỏi Lục Thâm.

"Đi cửa lớn sẽ bị phạt tiền!"

Giọng Kỷ Thanh Thiền mang theo hấp tấp nói.

editor @YinKeAi. beta @bihyuner

Lục Thâm ngừng bước chân, trong mắt tràn ra chút tức giận, anh cắn răng: "Được, anh đi cửa nhân viên với em."

Kỷ Thanh Thiền ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn không cảm xúc gì như trước:

"Anh là khách hàng, không thể đi lối này."

"Người nhà nhân viên đi được không?"

Câu này của Lục Thâm không ngoài dự đoán khiến nét mặt Kỷ Thanh Thiền có chút vụn vỡ, cậu run lên chốc lát, không nói gì thêm, cũng không quản Lục Thâm có đi cùng hay không, cứ cắm đầu đi thẳng ra cửa dành cho nhân viên.

Ngay ngoài cửa là một bãi rác, Kỷ Thanh Thiền đem rác thải trong tay ném lên trên đống rác, hướng xe điện của mình đi đến, Lục Thâm đi ở phía sau, mãi đến tận khi Kỷ Thanh Thiền mở khóa xe, Lục Thâm mới mở miệng lần nữa:

"Em đang ở đâu?"

"Anh không liên lạc được với em."

Kỷ Thanh Thiền hơi dừng động tác tay một chút, cậu nhìn về phía Lục Thâm, đồng tử màu nâu nhạt nhìn không ra cảm xúc, Lục Thâm từ ban đầu đã thích được Kỷ Thanh Thiền nhìn chằm chằm như thế, không quản trong trong mắt cậu là tâm tình gì.



Nửa ngày, Kỷ Thanh Thiền xoay chuyển tầm mắt, ngồi trên xe điện, cậu nói:

"Tôi luôn ở nơi này."

Chỉ là anh không tìm được mà thôi.

editor @YinKeAi. beta @bihyuner

Lục Thâm giữ lại tay lái xe Kỷ Thanh Thiền, anh hơi gấp gáp, không biết hiện tại nên nói gì, một giây sau, anh giơ chân lên, lập tức leo lên yên xe phía sau Kỷ Thanh Thiền:

"Chở anh một đoạn đi."

Kỷ Thanh Thiền quay đầu lại nhìn anh, Lục Thâm nở nụ cười nhạt nhòa với cậu, mặt mày nẩy nở bộ dáng so với năm đó càng nghiêng nước nghiêng thành, Kỷ Thanh Thiền chớp mắt, quay đầu lại, đạp chân ga.

Kỷ Thanh Thiền đội mũ bảo hiểm, Lục Thâm đang nói gì cậu cũng không nghe rõ, Lục Thâm cảm thấy như đang nằm mơ, bốn năm anh chưa từng dừng tìm kiếm, Kỷ Thanh Thiền như là biến mất khỏi thế gian, mà hiện tại, anh cư nhiên an vị phía sau Kỷ Thanh Thiền, được cậu chở đi, Lục Thâm đưa tay ra, chậm rãi vòng qua eo Kỷ Thanh Thiền.

"Kéttt..."

Xe điện phát ra tiếng thắng xe chói tai, Kỷ Thanh Thiền như bị giật điện từ trên xe bước xuống, cũng không quản Lục Thâm ở phía sau có té hay không, hên là Lục Thâm chân dài, vững vàng ngồi trên xe.

"Anh xuống đi..."

Kỷ Thanh Thiền thấy nét mặt Lục Thâm không tốt lắm, ánh mắt Lục Thâm sáng quắc nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Thiền, cắn răng, anh từ trên xe điện xuống, gạt chân chống, hai, ba bước đi tới bên cạnh Kỷ Thanh Thiền mới vừa nhảy ra xa ba thước, tay mạnh mẽ siết chặt quần áo cậu, lập tức rút ngắn khoảng cách của hai người.

Hô hấp Lục Thâm phẫn nộ mà nóng rực phả vào trên mặt Kỷ Thanh Thiền, anh áp chế âm thanh, cắn răng nghiến lợi nói:

"Kỷ Thanh Thiền!"

Trong mắt Kỷ Thanh Thiền ánh lên nét bi thương, cứ như vậy bị siết nhìn chằm chằm Lục Thâm:

"Chúng ta đã chia tay rồi."

"Bây giờ anh không cần tìm tôi nữa."

Lục Thâm bị hai câu này của Kỷ Thanh Thiền kích thích đến mức hoàn toàn không còn lý trí, anh ôm chặt lấy Kỷ Thanh Thiền, tay kia chế trụ cằm cậu, mạnh mẽ hôn đôi môi mỏng nhạt màu của Kỷ Thanh Thiền.

Kỷ Thanh Thiền bị anh hôn đỏ cả mặt, không phải xấu hổ, là phẫn nộ, máu dồn lên não không thể thở nổi. Rốt cục Kỷ Thanh Thiền đã có nét giống như năm xưa, thời điểm Lục Thâm buông cậu ra, trong mắt cậu ngập nước mơ màng, sau đó hung tàn nhìn chằm chằm Lục Thâm, cắn thật chặt răng, tay siết lại.

Miệng Lục Thâm bị Kỷ Thanh Thiền cắn rách, khóe miệng mang theo màu máu đỏ sậm, nhìn bộ dáng Kỷ Thanh Thiền nhếch môi cười ha ha, anh ôm chặt gương mặt Kỷ Thanh Thiền, để sát vào:

"Hận anh đúng không? Anh cưỡng bách em đúng không? Trả đũa đi, anh ở đâu em cũng biết mà, đến, dùng dao đâm cũng được phóng lửa thiêu cũng được, không phải là thủ đoạn em hay dùng sao? Anh chờ em, tùy em báo thù."

Kỷ Thanh Thiền nghe xong Lục Thâm nói một đoạn, thân thể căng thẳng đột nhiên buông lỏng, cậu chớp mắt hai lần, giận dữ và âm u trong một giây biến mất, cậu xoay người, đi tới xe điện của mình, đội mũ bảo hiểm lại, không liếc mắt nhìn Lục Thâm cái nào nữa, đạp chân ga lái đi.

Lục Thâm trừng đôi mắt đỏ ửng, anh chạy đuổi theo hai bước, bị tức đến không khống chế được mà phát run, mẹ nó Kỷ Thanh Thiền, em đừng mong trốn nữa.

Kỷ Thanh Thiền chính là loại người như vậy, từ năm năm trước đã có thể làm Lục Thâm tức giận đến muốn bóp chết cậu. Mỗi lần Lục Thâm giơ chân lên là Kỷ Thanh Thiền sẽ ở bên cạnh trưng vẻ mặt vô tội, còn an ủi anh tức giận sẽ hại thân thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau