Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 101: Có người vào giúp sức!

Trước Sau
Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Mà trong Thành Hàn Tùng, nam tử trẻ tuổi dẫn theo Lý Mục đi đi quẹo quẹo, cuối cùng đứng trước cửa một gian khách sạn.

“Các hạ rốt cuộc là có chuyện gì?” Lý Mục nhíu mày.

“Vào rồi sẽ biết.” Nam tử trẻ tuổi cười, “Nếu Lý chưởng môn sợ, tất nhiên cũng có thể quay về.”

“Nếu ta sợ, ngay lúc đầu đã không đáp ứng ngươi.” Vẻ mặt Lý Mục đầy khinh thường, vung vạt áo đi vào khách sạn.

Nam tử trẻ tuổi lắc đầu, đi theo vào rồi đóng cửa lại.

Ánh sáng trong phòng đột nhiên tối lại, Lý Mục nhất thời bắt đầu cảnh giác. Trong đại đường lầu một vắng tanh, chỉ có một nam tử áo lam khoanh tay đứng bên cửa sổ.

“Biểu ca.” Bạch Mang Mang đi qua, “Mang người đến rồi.”

Nam tử xoay người, ánh mắt lạnh lùng quét qua Lý Mục một cái, ngũ quan thâm thúy như dùng đao khắc nên, khiến người gặp qua là không thể quên được.

Mà Lý Mục lại không có bất kỳ ấn tượng gì với hắn. Điều này chứng minh được hai chuyện: một là trước kia mình chưa từng gặp qua hắn, hai là hắn không phải người trong giang hồ.

“Rốt cuộc các hạ là ai?” Lý Mục bất động thanh sắc nắm chặt chuôi kiếm.

“Ta là ai không quan trọng.” Nam tử áo lam nhìn hắn, vẻ mặt lạnh lùng, thanh âm lại lạnh như băng, “Tìm ngươi tới đây chỉ vì một chuyện, làm được, ta tất nhiên sẽ không làm khó ngươi.”

“Khẩu khí thật lớn a.” Lý Mục cười lạnh, “Hạng người không tên không họ, ta sẽ sợ ngươi chắc?”

“Nếu ta là ngươi, câu đầu tiên hỏi sẽ là rốt cuộc có chuyện gì.” Bạch Mang Mang ở một bên nhắc nhở.

“Giả thần giả quỷ.” Lý Mục không muốn dây dưa cùng hai kẻ kỳ quặc này, vừa định xoay người rời đi, phía sau lại truyền đến tiếng phá gió. Hắn dựa vào bản năng tập võ nhiều năm mà né sang bên phải, vốn tưởng rằng đã tránh được an toàn, ai ngờ tốc độ của đối phương còn nhanh hơn hắn —— gần như chỉ trong nháy mắt, đầu vai đã bị đánh một chưởng, xương cốt như sắp vỡ vụn.

“Ngươi rốt cuộc là ai!” Lý Mục che bả vai, ngũ quan bởi vì đau đớn mà nhăn nhúm lại, trong lòng cũng có chút hoảng sợ —— mình trên võ lâm cũng có chút tên tuổi, nhưng ngay cả nửa chiêu của người trước mặt cũng đỡ không nổi, nhưng dù nghĩ nát óc, cũng không nhớ ra trong giang hồ có nhân vật hạng nhất như thế này.

“Sau này cách xa Vô Tuyết Môn một chút.” Ngữ khí nam tử rất nhạt, “Bằng không thì chẳng đơn giản chỉ là một chưởng thôi đâu.”

Lý Mục chưa kịp hoàn hồn, “Vô Tuyết Môn?”

“Y là người của ta.” Nam tử lạnh lùng nhìn hắn, “Nói như thế, ngươi chắc cũng hiểu rồi chứ?”

“…” Lý Mục nháy mắt hiểu ra, há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

“Ngươi có thể đi.” Bạch Mang Mang mở cửa giúp hắn, “Không thì biểu ca ta sẽ giết người.”

Lý Mục quyết đoán xoay người rời đi, cước bộ vô cùng vội vàng, nhìn qua thật giống sau lưng hắn là hồng thủy mãnh thú.

Nam tử lắc đầu, ngồi xuống bên bàn rót ly trà.

“Nhóm Tần Thiếu Vũ đã đến Vô Tuyết Môn.” Bạch Mang Mang ngồi đối diện hắn, “Ngươi… đêm nay có muốn đến thăm Ngâm môn chủ không?”

“Ngươi quản rộng thật.” Nam tử tà tà liếc nhìn hắn.

“Ta chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng ngươi thôi.” Bạch Mang Mang nói, “Tóm lại cũng đã đến đây rồi, không gặp ngươi cũng sẽ không cam tâm.”

“Chuyện này —— ”

“Tất nhiên ngươi phải chủ động.” Nam tử còn chưa có nói xong, Bạch Mang Mang đã cắt lời hắn, “Rất nhiều người ngưỡng mộ Ngâm môn chủ, y lại nổi tiếng lạnh lùng, ngươi thích nhưng lại không chủ động, vậy còn không bằng sớm về Tuyết Sơn, đỡ cho dì phải chờ mà không thấy ngươi, rồi lại phái người đến tìm.” Còn có nửa câu không dám nói, đến lúc đó liên lụy ta!

“Câm miệng.” Nam tử đặt mạnh chén trà lên bàn.

Bạch Mang Mang bóp trán, “Ta là vì tốt cho ngươi.”

“Ta tự có chừng mực.” Nam tử đứng lên, vừa định xoay người lên lầu, đã thấy có người vén rèm đi đến.

“Chúng ta đã đặt bao hết rồi.” Bạch Mang Mang nói, “Ngươi đến chỗ khác đi.”

“Ta không phải đến ở trọ.” Người tới nói, “Môn chủ nhà ta muốn mời hai vị đến Vô Tuyết Môn.”

Lời vừa nói ra, Bạch Mang Mang lập tức nhìn về phía biểu ca hắn.

“Xảy ra chuyện gì?” Nam tử hỏi.

Bạch Mang Mang phát ra tiếng thở dài từ nội tâm, loại thời điểm này mà ngươi quản hắn là chuyện gì, thật vất vả mới có người tới mời, tất nhiên phải đánh rắn tùy gậy, nhanh chóng đáp ứng mới là chính đạo.

“Tần cung chủ muốn hỏi một ít chuyện về Chu Giác, Môn chủ nói Liên Thành công tử biết rõ hơn y, nên liền phái thuộc hạ đến mời.” Người tới nói, “Mong hai vị nể mặt.”

Bạch Mang Mang ở trong lòng âm thầm đồng tình với biểu ca hắn một phen.

Lần đầu tiên người trong lòng phái người đến mời, cư nhiên là vì giúp nam nhân khác.

Hơn nữa tên nam nhân kia còn là tình địch.

Quả là bi kịch.

“Ngựa đã chuẩn bị tốt ngoài cửa.” Thấy hai người bọn họ vẫn đứng bất động, người của Vô Tuyết Môn đành phải hàm súc nhắc nhở một câu.

“Biểu ca?” Bạch Mang Mang cũng thử nhìn về phía hắn, “Có đi hay không?”

“Vì sao không đi?” Nam tử mặt không chút thay đổi hỏi lại.

Biểu tình của Bạch Mang Mang đầy khổ sổ, muốn đi vậy ngươi đứng bất động hết nửa ngày là sao.

“Đi.” Nam tử sải bước ra khỏi khách sạn, nâng tay một kiếm chém đứt cương ngựa, vô cùng bạo lực.

Bạch Mang Mang âm thầm lắc đầu, rõ ràng là bị đả kích a…

Ba con ngựa một đường phi nhanh, trong giây lát đã đến Vô Tuyết Môn.

“Môn chủ.” Thủ hạ ở bên ngoài nói, “Khách đã đến rồi.”

“Mời vào.” Ngâm Vô Sương đặt Tuyết điêu xuống đất, những người khác trong phòng cũng nhìn ra cửa.

Rèm cửa khẽ đung đưa, hai nam tử một trước một sau đi đến. Một người trong đó tất nhiên là Bạch Mang Mang, mà người áo lam còn lại chính là biểu ca hắn, cũng là thiếu chủ của bộ tộc Liên Thành, Liên Thành Cô Nguyệt.

“Thật hãnh diện.” Ngâm Vô Sương cười khẽ, “Vốn chỉ định thử vận may một chút, không ngờ thật sự có thể mời đến.”

“Là do ngươi phái người đến, sao ta có thể cự tuyệt.” Vẻ mặt Liên Thành Cô Nguyệt ôn nhu hiếm có, Bạch Mang Mang ở trong lòng chậc chậc, biểu tình này… đã nói là lưu manh mà.

Ngâm Vô Sương giới thiệu đơn giản với mọi người, Thẩm Thiên Phong cười nói, “Tính ra, còn phải đa tạ Liên Thành thiếu chủ đã mấy lần ra tay giúp đỡ.”

“Giúp đỡ?” Ngâm Vô Sương nghe vậy ngạc nhiên, “Lúc trước các ngươi biết nhau sao?”

“Tất nhiên không biết.” Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, tùy tay chỉ một cái nói, “Là Tiểu Nhiên luôn âm thầm giúp đỡ.”

Ta? ! Bạch Mang Mang ở trong lòng rít gào, không cần tùy tiện chỉ bậy a, chuyện này có liên quan gì tới lão tử! Sau khi rít gào xong thì thành khẩn gật đầu, “Đúng vậy, là ta.”

“Lý do?” Ngâm Vô Sương nhíu mày.

Bạch Mang Mang gãi gãi cằm, “Bởi vì —— ”

“Bởi vì Tiểu Nhiên luôn đối với Thẩm minh chủ quý mến có thừa, nên muốn tìm cơ hội bán nhân tình.” Liên Thành Cô Nguyệt nói đến vô cùng lưu loát.

Trong lòng Bạch Mang Mang tràn ngập huyết lệ.

Ngâm Vô Sương: …

Diệp Cẩn: …



“Tiểu Nhiên?” Liên Thành Cô Nguyệt liếc nhìn hắn.

“Đúng vậy, từ nhỏ ta đã vô cùng ngưỡng mộ Võ Lâm Minh chủ.” Trên mặt Bạch Mang Mang nhất thời tràn ngập quang huy thần thánh.

Khổ sở khi có biểu ca bạo lực, phàm nhân các ngươi sẽ không hiểu được đâu.

Thẩm Thiên Lăng 囧囧, như vậy tẩu tử ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

“Được rồi, nói chính sự.” Liên Thành Cô Nguyệt cắt đề tài đúng lúc, tìm ghế dựa cách Ngâm Vô Sương gần nhất mà ngồi, “Tìm ta có chuyện gì?”

“Muốn hỏi một ít chuyện về Chu Giác.” Ngâm Vô Sương nói, “Ta không biết người này, ngươi thì thấy sao?”

“Hạng người âm hiểm, nhưng cũng có chút thủ đoạn.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Quân đội bí mật không phải ít, đều đóng tại địa cung trong Tuyết vực mờ mịt.”

“Có biết phương vị cụ thể không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Không biết.” Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, “Chỉ có vài lần quân đội của hắn bất cẩn bước vào lãnh địa của bộ tộc Liên Thành ta, nhưng sau khi bị cảnh cáo thì đã nhanh chóng rút khỏi, cũng chưa phát sinh xung đột gì.”

“Vậy chuyện khác thì sao?” Thẩm Thiên Phong lại hỏi, “Chu Giác ở Đông Bắc cực kỳ kiêu ngạo, Liên Thành thiếu chủ tất nhiên sẽ không mặc kệ không quản, cho dù chưa từng phát sinh xung đột, nhưng chắc đã âm thầm điều tra không ít mới đúng.”

“Thẩm minh chủ quả là khôn khéo.” Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, “Cũng được, lần này ta tặng cho triều đình một phần lễ vật trước vậy.”

“Ồ?” Diệp Cẩn nghe vậy hứng thú.

“Chu Giác có một nhánh quân đội nhỏ, đóng ở hai thôn trang cách núi Trường Bạch không xa.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nhìn qua đều là dân chúng bình thường, cho nên cũng không ai phát hiện, ta cũng là nhờ đánh bậy đánh bạ nên mới biết được.”

“Nếu đúng như vậy —— ”

“Ta cũng không cần khen ngợi gì đó.” Liên Thành Cô Nguyệt cắt lời Thẩm Thiên Phong, nói, “Chu Giác ở Đông Bắc giống như chuột, luôn làm phiền người khác, nếu triều đình có thể giải quyết hắn, cũng giúp ta bớt phiền lòng, coi như là chuyện tốt.”

Thẩm Thiên Lăng âm thầm chọt chọt nam nhân của y, Liên Thành Cô Nguyệt này hình như rất lợi hại, sớm biết như vậy, tối nay chúng ta đến trễ chút, không chừng hắn thật sự có thể giải quyết Chu Giác!

Nếu là như thế thì quá tuyệt vời, vừa bớt việc hiệu suất lại vừa cao vừa nhanh gọn, hoàn toàn chính là ngươi tốt ta tốt mọi người cùng tốt.

Mọi người còn chưa nói được bao nhiêu, Ngâm Vô Sương lại ho khan vài tiếng, Liên Thành Cô Nguyệt nhìn y nói, “Không thì Môn chủ về nghỉ ngơi trước đi?”

“Nếu thân thể Ngâm môn chủ không khỏe, vậy cũng không cần chống đỡ.” Thẩm Thiên Phong cũng nói, “Nơi này giao cho chúng ta là được.”

Ngâm Vô Sương cũng không từ chối, sao khi chào mọi người xong, thì đừng dậy ra khỏi phòng.

Từ đầu tới cuối, đúng là không hề liếc nhìn Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng một cái.

Nhìn theo thân ảnh cao gầy kia ra cửa, Thẩm tiểu thụ cảm thấy tâm tình có chút phức tạp.

Loại cảm giác hoàn toàn chưa đấu đã thua kém này.

Mình rốt cuộc đang sợ cái gì chứ!

“Ca.” Ngâm Lạc Tuyết đang ở ngoài phòng, sau khi nhìn thấy y bước ra thì rất bất ngờ, “Nói xong rồi?”

“Chưa.” Ngâm Vô Sương quay đi, “Dù sao cũng không liên quan tới chúng ta, cần gì phải ở đó giúp vui.”

“Cũng đúng, ngươi giúp tìm Liên Thành Cô Nguyệt tới, xem như bọn họ đã chiếm tiện nghi rồi.” Ngâm Lạc Tuyết đi theo bên cạnh y, “Những chuyện còn lại chúng ta không nhúng tay cũng được.”

Ngâm Vô Sương gật gật đầu, vẫn không nhiều lời.

“Còn có một việc, vừa rồi có đệ tử báo lại, nói là Lý Mục đã vội vã thu dọn hành lý, mang người rời thành trở về.” Ngâm Lạc Tuyết nói, “Chắc là uống thuốc rồi, nên đầu tỉnh táo được chút ít.”

Không cần nghĩ cũng biết có chuyện gì. Ngâm Vô Sương cười cười, đẩy cửa vào phòng ngủ.

“Vậy buổi tối có cần giữ bọn họ lại dùng cơm không?” Ngâm Lạc Tuyết đứng ở cửa hỏi.

“Vô Tuyết Môn ngay cả một bữa cơm cũng không chiêu đãi nổi sao?” Ngâm Vô Sương lười biếng hỏi hắn.

“Ta không thích Thẩm Thiên Lăng!” Ngâm Lạc Tuyết vô cùng trắng trợn, ngữ khí có chút tức tối.

“Khúc mắc bảy tám năm trước, cũng nhọc ngươi nhớ kỹ rồi.” Ngâm Vô Sương lắc đầu.

“Không chỉ bởi vì bảy tám năm trước hắn chọc ta, mà còn có ngươi.” Ngâm Lạc Tuyết ngồi ở hắn bên cạnh y, “Nếu không có hắn —— ”

“Thì sao?” Ngâm Vô Sương cắt ngang.

Ngâm Lạc Tuyết: …

“Chuyện tình cảm không có nhiều cái nếu như vậy, sớm nghĩ thông suốt, thì ta ngày đó cũng sẽ không chấp mê bất ngộ như vậy.” Ngâm Vô Sương nói, “Ta cũng đã buông rồi, ngươi cần gì cứ nhắc đi nhắc lại hết lần này tới lần khác.”

Nếu ngươi thật sự đã buông, thì cần gì phải ngày ngày đem mình ngâm trong băng thủy. Ngâm Lạc Tuyết ở trong lòng lắc đầu, nhưng cũng thức thời không có hỏi thêm nữa.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng tuyết tan, Ngâm Vô Sương tựa vào đầu giường, bất tri bất giác ngủ quên. Không biết qua bao lâu, trong phòng truyền đến vài tiếng vang, rõ ràng là có người bước vào.

Hai mắt Ngâm Vô Sương lại chưa từng mở.

“Bọn họ đã đi rồi.” Liên Thành Cô Nguyệt ngồi ở bên giường y.

“Vậy sao ngươi không đi?” Ngâm Vô Sương thản nhiên hỏi.

Liên Thành Cô Nguyệt kéo tay y qua, ngưng thần bắt mạch, sau đó lập tức kéo người lên.

“Sao vậy?” Ngâm Vô Sương nhìn hắn.

Liên Thành Cô Nguyệt ôm ngang lấy y, đứng lên bước ra khỏi phòng, một đường đi ngang băng thất, cuối cùng đến nơi có một suối nước nóng hơi nóng bốc lên ngùn ngùn.

“Không chết được.” Ngâm Vô Sương nhìn hắn.

Liên Thành Cô Nguyệt cởi ngoại bào của hai người, chỉ mặc tiết y bước vào trong ôn tuyền, “Ngồi xuống.”

Da thịt toàn thân Ngâm Vô Sương phiếm màu hồng nhạt, nhíu mày tựa vào vách hồ, “Ta không thích nơi này.”

“Ta cũng không thích băng tuyền.” Liên Thành Cô Nguyệt nâng một tay, chậm rãi đặt sau lưng y.

Một cỗ chân khí chậm rãi rót vào trong cơ thể, Ngâm Vô Sương cảm thấy đau nhức ở ngực tán đi không ít, sau giây lát, trên mặt cũng có chút hồng nhuận.

“Không chấp nhận ta thì thôi, cần gì tự tra tấn bản thân.” Sau khi thu lại nội lực, Liên Thành Cô Nguyệt để y tựa vào ngực mình.

“Lý Mục là do ngươi đuổi đi ?” Ngâm Vô Sương lười biếng hỏi.

“Ta biết ngươi không muốn ta nhúng tay, chỉ là nhìn thật phiền.” Liên Thành Cô Nguyệt nâng cằm y lên, “Ta muốn đuổi đi, nhưng không chỉ có một mình hắn.”

“Còn có ai? Tần Thiếu Vũ?” Ngâm Vô Sương bật cười.

“Ta ghen tị với hắn.” Liên Thành Cô Nguyệt rất trắng trợn.

“Ghen tị hắn có Thẩm Thiên Lăng?” Ngâm Vô Sương nhướn mày.

Liên Thành Cô Nguyệt thở dài, “Ngươi khi nào mới không như vậy nữa, luôn từ ta mà nói tới hắn.”

“Vì sao phải giúp hắn?” Ngâm Vô Sương ngồi dậy, “Đừng nữa nói là vì biểu đệ ngươi ngưỡng mộ Thẩm Thiên Phong, không có ai tin đâu.”

Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Giao dịch mà thôi, ta giúp hắn giải quyết chuyện Đông Bắc, hắn mang ta đi gặp Quỷ Thủ thần y.”

“Ai cần chứ.” Ngâm Vô Sương bước lên bậc thang, muốn trốn đi, lại bị kéo ngược về.

“Ta cần.” Liên Thành Cô Nguyệt ôm chặt y, “Ngâm lâu một chút, có lợi với nội thương của ngươi.”

“Có phát hiện không, gần đây lá gan của ngươi càng lúc càng lớn?” Ngâm Vô Sương nhìn hắn.

“Nếu lá gan thật sự lớn, ta cũng không cần ẩn nhẫn như thế.” Liên Thành Cô Nguyệt nhìn thẳng vào y, “Ta chỉ muốn sớm chữa khỏi thương thế của ngươi, những chuyện khác đối với ta mà nói, hoàn toàn không quan trọng.”



Ngâm Vô Sương cười cười, tránh khỏi giam cầm của hai tay hắn, lười biếng tựa vào vách hồ bên kia.

Gợn sóng nhè nhẹ, một đầu tóc đen như mực dưới ánh chiếu của ngọn nến, phiếm lên vầng sáng mềm mại thản nhiên. Liên Thành Cô Nguyệt tựa ở đối diện y, không hề chớp mắt.

“Ôm ca ta đi vào?” Ngoài suối nước nóng, Ngâm Lạc Tuyết hít một ngụm khí lạnh.

“Là thật.” Tạp dịch thành thành thật thật gật đầu.

“Ca ta đâu, có phản ứng gì?” Ngâm Lạc Tuyết hỏi.

“Không thấy rõ, nhưng hình như hai người còn đang nói chuyện, cũng không giống không vui.” Tạp dịch cố gắng nhớ lại.

Loại tình tiết này rất chấn động a, Ngâm Lạc Tuyết gần như muốn vọt vào chính miệng hỏi tới cùng.

Trước đây lúc nội thương ca ca phát tác, Liên Thành Cô Nguyệt quả thật có đến vài lần chữa thương cho y, nhưng cũng chỉ là chữa thương mà thôi, cần gì ôm đi vào?

Đã nói Tần Thiếu Vũ là tên họa thủy!

(Họa thủy trong hồng nhan họa thủy, ý là mỹ nhân hại nước hại dân.)

Tìm không thấy lý do khác, Ngâm Lạc Tuyết quyết đoán bắt đầu gắn tội bậy.

Bằng không dựa theo tính tình của ca ca, sao có thể để một nam nhân ôm y vào hồ, càng đừng nói tới vừa cười vừa nói!

Kiếp sau cũng không có khả năng a.

Mà lúc Ngâm Lạc Tuyết đang vô cùng rối rắm, Thẩm Thiên Lăng đang ở trong xe ngựa hít sâu, “Nóng chết ta.”

“Rốt cuộc suy nghĩ cái gì trong đầu vậy.” Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ.

“Không cho nhắc lại chuyện hôm nay.” Thẩm tiểu thụ cảm thấy mình thật quá ngốc! May là không có ăn cơm chiều, không thì chỉ càng thêm mất mặt.

“Cho nên bây giờ tâm tình đã tốt chưa?” Tần Thiếu Vũ quệt quệt mũi y.

“Ngâm Vô Sương không giống với lúc trước.” Thẩm Thiên Lăng bưng một ly trà uống.

“Không giống chỗ nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Lúc trước y luôn khiêu khích ta, còn luôn câu dẫn ngươi!” Nhớ tới chuyện lúc trước, Thẩm tiểu thụ vẫn là rất tức giận.

“Người sẽ luôn thay đổi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đã sớm nói với ngươi rồi, chúng ta cũng đã thành thân ba năm, y không phải là người không biết đúng mực.”

“Nhưng Ngâm Lạc Tuyết vẫn đáng ghét như trước!” Thẩm tiểu thụ cả giận nói, “Lúc chúng ta đi ra, hắn còn hừ ta!”

“Hết cách rồi, lúc ngươi còn chưa tới đây, Thẩm Thiên Lăng trước kia là một cây non gây họa.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lại không thể giải thích, món nợ này chỉ đành tính trên đầu ngươi.”

“Lòng dạ hẹp hòi.” Thẩm Thiên Lăng nắn nắn con.

“Chíp.” Cục Bông vô cùng vô tội, ta rõ ràng không có làm gì hết mà.

Xe ngựa đi thẳng về khách sạn, đã thấy Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên đang chờ ở cửa —— bởi vì thân phận đặc thù, cho nên bọn họ không cùng đến Vô Tuyết Môn.

“Có chuyện gì?” Thẩm Thiên Phong xoay người xuống ngựa.

“Mới vừa nhận được thư từ Thất Tuyệt quốc, nói trong cung xảy ra chút chuyện.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta phải lập tức trở về xem thử.”

“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng vừa từ trong xe ngựa bước ra đã nghe hắn nói vậy, vì thế hiếu kỳ hỏi.

“Trong triều có nhiễu loạn, không tính là chuyện lớn, nhưng ta vẫn phải nhanh chóng trở về.” Mộ Hàn Dạ thở dài, “Vốn muốn ở lại giúp giải quyết chuyện Đông Bắc, tiếc là…”

“Không sao.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mộ huynh là vua của một nước, tất nhiên phải có trách nhiệm với thần dân, nơi này giao cho chúng ta là được. Nếu có thể tìm thấy bản đồ Thủy Long mạch, chúng ta tất nhiên sẽ tự mình mang đến Thất Tuyệt quốc trước.”

“Đa tạ.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Nếu mọi chuyện có thể thuận lợi giải quyết, ta cũng sẽ mau chóng chạy đến Đông Bắc giúp đỡ.”

Tần Thiếu Vũ gật gật đầu, đưa tay vỗ vỗ vai hắn.

Vừa lúc tất cả mọi người không dùng cơm ở Vô Tuyết Môn, cho nên liền ở tại khách sạn bày một bữa cơm tiễn hai người đi. Tâm tình Hoàng Đại Tiên cũng có chút phức tạp, lúc trước khi vừa trốn khỏi Thất Tuyệt quốc, đánh chết hắn cũng sẽ không tin rằng sau này lại có một ngày, mình lại cam tâm tình nguyện cùng hắn trở về.

Bởi vì sáng sớm hôm sau hai người phải xuất phát, vì vậy mọi người cũng không uống nhiều rượu, cơm nước xong liền tự mình trở về phòng. Hoàng Đại Tiên lấy y phục từ trong tủ ra, xếp từng bộ từng bộ vào tay nải.

“Vất vả ngươi rồi.” Mộ Hàn Dạ đứng ở bên giường nói, “Trong cung có kẻ muốn mưu nghịch, lần đi này sợ là ngày đêm phải gấp rút lên đường, sẽ nếm chút khổ sở.”

“Ngươi sớm nên trở về.” Hoàng Đại Tiên thở dài, đứng lên nhìn hắn, “Ít nhiều gì cũng là vua một nước, mỗi ngày ở bên ngoài gây chuyện, không có chuyện gì cũng sẽ thành có chuyện.”

“Bởi vì ta muốn theo đuổi A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ nghiêm mặt.

“Lúc này còn có tâm tình nói đùa?” Hoàng Đại Tiên không nói gì.

“Sao lại là nói đùa.” Mộ Hàn Dạ bật cười, “Ta là nói thật lòng đó, ngươi quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

“Ngươi có biết trong lịch sử, có biết bao quân vương đã vì chuyện này mà mất nước chưa?” Hoàng Đại Tiên hỏi.

“Ta biết, nhưng không liên quan tới ta.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta biết phân rõ nặng nhẹ.”

Hoàng Đại Tiên buộc xong tay nải, thuận miệng nói, “Không nhìn ra.”

“Tuy trong triều đình xảy ra chút chuyện, nhưng lần này đến Trung Nguyên, đối với ta mà nói tuyệt đối là một chuyến mua bán có lời.” Mộ Hàn Dạ nói, “Một là cho ta quen biết nhóm người Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong, hai là làm dịu đi quan hệ cùng Sở Hoàng, ba là có người tự nguyện giúp ta đi tìm bí mật về Bích Tuyền tỳ và Thủy Long mạch, thứ tư cũng là chuyện quan trọng nhất, là ta có thể mang ngươi về. Như thế tính ra, chút nhiễu loạn nhỏ trong triều thật sự không tính là chuyện lớn gì.”

Hoàng Đại Tiên không biết chính mình nên nói gì nữa, sau một lúc lâu mới lên tiếng, “Ngươi quả thật biết mua bán.”

“Ta cũng không sẽ không làm ăn lỗ vốn.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Được rồi, sớm nghỉ ngơi đi, trên đường đi, ta sẽ dạy ngươi một ít lễ nghi cơ bản.”

“Lễ nghi cơ bản?” Hoàng Đại Tiên trừng to mắt.

“Tất nhiên. Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Phong tục của Thất Tuyệt quốc và Sở quốc khác nhau, A Hoàng tất nhiên phải học từ đâu.”

“Ta cũng không phải chưa từng đến Thất Tuyệt quốc.” Hoàng Đại Tiên nhíu mày, “Lúc trước đã ở đó mấy tháng, không thấy có gì khác biệt.”

“Không giống.” Mộ Hàn Dạ nói, “Lúc trước ngươi là khách, tất nhiên không cần tuân thủ quy củ Thất Tuyệt quốc, nhưng hiện tại ngươi là Vương hậu, tất nhiên sẽ có nhiều thứ phải học.”

“Có rất nhiều?” Hoàng Đại Tiên nghĩ nghĩ, sau đó hỏi, “Ta có thể đổi ý không?”

“Không thể!” Mộ Hàn Dạ một hơi cự tuyệt.

“Ngươi không đồng ý ta cũng muốn đổi ý.” Hoàng Đại Tiên nhét tay nải vào ngực hắn, bình tĩnh nói, “Thuận buồm xuôi gió.”

Mộ Hàn Dạ: …

Hoàng Đại Tiên nhanh tay túm lấy ngoại bào.

Mộ Hàn Dạ một tay kéo hắn lại, tiện tay ném lên giường, rồi lại tiện tay xé vạt áo.

“Sáng mai còn phải gấp rút lên đường.” Hoàng Đại Tiên giãy dụa.

“Đây cũng là phong tục đầu tiên của Thất Tuyệt quốc.” Mộ Hàn Dạ cúi đầu hôn hắn, “Đêm trước khi lên đường phải sinh hoạt vợ chồng, để phù hộ lộ trình sau này có thể xuôi gió xuôi nước.”

“Hai chuyện này có liên quan gì?” Hoàng Đại Tiên giận.

“Ta nói có là có, không ai dám phản bác.” Mộ Hàn Dạ phất tay buông màn giường xuống, cũng thuận tay ném y phục của mình lên nền đất.

Hoàng Đại Tiên hít sâu một hơi, rất muốn một tay đánh bay hắn.

Bên này phù dung trướng ấm, mà ở phòng cách vách, nhóm người Tần Thiếu Vũ còn đang nghị sự.

Tuy phía Mộ Hàn Dạ đột nhiên xảy ra chuyện, nhưng may là có Liên Thành Cô Nguyệt đúng lúc xuất hiện, cho nên về mặt nhân thủ cũng không có biến đổi gì. Ngược lại bộ tộc Liên Thành còn rất quen thuộc với Đông Bắc, cũng coi như có thêm ưu thế, so với lúc trước chỉ lời không thiệt.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau