Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 142: Rốt cuộc trong đại mạc đã xảy ra chuyện gì?!

Trước Sau
Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Bởi vì thân thể các tướng sĩ đều rất suy yếu, nói nhiều mấy câu sẽ ho khan, cho nên Mộ Hàn Dạ dùng đến gần canh giờ, mới đại khái hiểu được rõ ràng, trong đại mạc ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Binh lính Diêm La?” Sau khi Thẩm Thiên Lăng nghe thấy ba chữ này, mày hơi cau lại.

“Đúng vậy.” Giọng binh sĩ khàn khàn, hiển nhiên không muốn nhớ nhiều đến chuyện khi đó.

Ngày đó huynh đệ cùng vào sinh ra tử, giờ đã không thể gặp lại nhau, cho dù là nam nhi bảy thước, cũng khó tránh khỏi bi thương trong lòng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người không đành lòng hỏi tiếp. Sau khi ra ngoài, Mộ Hàn Dạ liếc nhìn Tần Thiếu Vũ, “Làm phiền rồi.”

“Khách khí.” Tần Thiếu Vũ cười cười, dẫn theo Thẩm Thiên Lăng trở về chỗ ở.

“Có ý gì?” Thẩm tiểu thụ không hiểu nổi.

“Mộ huynh muốn đưa những người này về Vương Thành.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng dựa theo tình huống hiện tại, đã rất khó nhận ra tướng sĩ nào mới là người một nhà, điều phối Ngự Lâm Quân lại khó tránh khỏi sẽ chậm trễ thời gian, cho nên chỉ có chúng ta mới giúp được hắn.”

“Phái ám vệ đưa những người này về?” Thẩm Thiên Lăng hiểu ra.

Tần Thiếu Vũ gật đầu.

“Vậy cũng tốt, trên đường sẽ giảm thiếu sơ sót.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, sau một lúc lâu, lại ngẩng đầu nhìn Tần Thiếu Vũ.

“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ đẩy cửa phòng ra, cùng y đi vào.

Thẩm Thiên Lăng nhéo mặt hắn, “Từ khi nào các ngươi lại trở nên tâm linh tương thông như thế? !” Chỉ liếc mắt một cái là biết đối phương đang suy nghĩ cái gì, hồ bằng cẩu hữu cấu kết với nhau làm việc xấu, đã nói là người một nhà mà.

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Ghen sao?”

“Hả?” Thẩm tiểu thụ 囧囧.

Ta chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi mà.

“Trong thiên hạ, chỉ có Lăng nhi hiểu ta muốn cái gì nhất.” Tần Thiếu Vũ cúi đầu, hôn xuống hai má y.

“Chỉ biết nói lời ngon ngọt.” Thẩm tiểu thụ ngồi trên bàn, dùng tiếng hừ hừ tỏ vẻ khinh thường.

Ánh mắt Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng, không chớp mắt đối diện với y.

Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh nói, “Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Loại chuyện xx trong sa mạc này, cả đời cũng chỉ có thể làm một lần.

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Còn cảm thấy Mộ huynh hiểu ta không?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp chúng ta đổi đề tài!!!

“Ngốc nghếch.” Tần Thiếu Vũ kéo y vào lòng, thu lại trêu đùa, nhẹ nhàng thở dài nói, “Lúc trước ở Truy Ảnh Cung, nhìn ngươi mỗi ngày ngồi trong phòng thu chi, luôn sợ ngươi sẽ buồn đến hại thân, giờ lại cảm thấy, có lẽ ngày tháng như vậy mới là tốt nhất.”

“Như bây giờ cũng rất tốt.” Thẩm Thiên Lăng tựa vào trước ngực hắn, “Ngươi là đại hiệp tài ba, tất nhiên phải lo đến quốc gia thiên hạ.”

“Càng ngày càng miệng càng ngọt.” Tần Thiếu Vũ nâng cằm y, “Ăn kẹo sao?”

Thẩm tiểu thụ chủ động chu miệng, rất tự giác!



Tần Thiếu Vũ cười khẽ, hôn thật sâu xuống.

Bảo bối nhà mình, quả thật càng ngày càng khiến người thương a…

Mà bên tiểu viện khác, Hoàng Đại Tiên vừa định ra ngoài đi dạo, lại thấy Mộ Hàn Dạ đi đến, có Tiểu Phượng Hoàng ngồi trên vai.

“Chíp!” Cục Bông mở cánh nhìn hắn, muốn ôm một cái.

“Sao lại bị ngươi mang về rồi, Lăng nhi đâu?” Hoàng Đại Tiên ôm Tiểu Phượng Hoàng vào trong lòng.

“Về rồi, ta tạm thời giữ nó lại.” Mộ Hàn Dạ nói, “Biết ngươi thích vật nhỏ này, mang về chọc nó giải buồn.”

“Chíp!” Mắt đậu đen của Cục Bông sáng long lanh —— trên thực tế chỉ cần không nhìn thấy ca ca, thì mắt nó không lúc nào là không sáng long lanh!

Tâm tình thật là tốt.

Hai người vừa đi vào phòng, liền có một mùi hương bay thẳng tới, Mộ Hàn Dạ khụt khịt mũi, “Canh gì vậy?”

“Vừa nấu xong thịt bò hầm rượu hoa điêu, nghĩ ngươi chắc cũng sắp về.” Hoàng Đại Tiên nói, “Giữa trưa còn chưa ăn cơm, nên ta mới đền phòng bếp làm vài món.”

Mộ Hàn Dạ cười cười, kéo tay hắn qua hôn hôn, cũng không nói thêm cái gì.

Đã quen nhìn thấy bộ dạng biểu tình phong phú (*) thường ngày của hắn, lúc này đối mặt với Mộ Hàn Dạ nghiêm túc như thế, Hoàng Đại Tiên có chút không quen, lại càng đau lòng hơn hẳn. Cho nên mới nói vạn vật thế gian, sợ nhất chính là hai chữ “thói quen”. Ngày thường rõ ràng đối với mấy hành vi thái quá của hắn tránh còn không kịp, giờ không thấy, lại lại bắt đầu nhớ nhung —— ít nhất mỗi khi hắn như vậy, tức là trong đầu không có chuyện âu lo. Mà không phải như bây giờ, ngay cả ánh mắt cũng khắc đầy nét trầm trọng.

(*) Nguyên văn là nhất kinh nhất sạ 一惊一乍: Chỉ người tinh thần vô cùng khẩn trương hoặc hưng phấn, những hành vi cử chỉ khác thường khoa trương, làm người ta kinh ngạc. Cũng có lúc dùng để chỉ biểu tình phong phú của ai đó —- baike.baidu.com/

“… Chíp.” Tuy cảm thấy không khí nặng nề, hình như mình không nên lên tiếng. Nhưng bởi vì thật sự quá đói bụng, mũi còn ngửi thấy mùi hương rất thơm, cho nên Cục Bông vẫn thử kêu nhỏ một tiếng, hơn nữa lén vươn móng vuốt, sờ sờ lên thân bình, mắt đậu đen rất khát vọng.

Mộ Hàn Dạ bị chọc cười, Hoàng Đại Tiên mở bình ra, múc một đĩa thịt cho Tiểu Phượng Hoàng, thổi nguội rồi đặt lên bàn.

Cục Bông lập tức lắc lư chạy tới, bắt đầu vùi đầu thành thật ăn, hoàn toàn không cần người khác đút.

“Ít nhiều gì cũng ăn chút đi.” Hoàng Đại Tiên đưa bát cho Mộ Hàn Dạ, “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng phải no bụng rồi mới giải quyết được.”

“Ngươi tự tay làm, ngay cả cặn canh ta cũng sẽ vét sạch.” Mộ Hàn Dạ nói, “Yên tâm đi, chút chuyện ấy còn chưa làm khó được ta.”

Hoàng Đại Tiên gật gật đầu, ngồi ở một bên. Mãi đến khi thấy hắn uống xong ngụm canh cuối cùng, mới nói, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Vương thúc có vấn đề.” Mộ Hàn Dạ buông đũa.

Hoàng Đại Tiên giật mình, “Cái gì gọi là Vương thúc có vấn đề?”

“Ta vừa mới đến y quán, nghe những binh sĩ may mắn còn sống nói, bọn họ gặp phải binh lính Diêm La ở sa mạc.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ngày đó đại mạc nổi cuồng phong, cho nên mọi người liền tìm một tảng đá lớn, dựng lều chờ bão cát qua đi. Ai ngờ sau nửa đêm trong đại mạc lại xuất hiện một vầng trăng đỏ, ngay sau đó từ xa có một nhóm quân đội lao tới như thủy triều, giơ cao lá cờ đầu lâu trắng, tiếng kèn cũng bi thương khôn xiết, giống như đến từ vực sâu địa ngục.”

Hoàng Đại Tiên nhíu mày, “Quỷ dị vậy sao?”

“Cái này cũng chưa quỷ dị lắm đâu.” Mộ Hàn Dạ nói, “Lúc ấy tuy mọi người đều thầm kinh ngạc, nhưng dù sao cũng là người quen vào sinh ra tử trên sa trường, cho nên ai nấy cầm lấy đao kiếm chuẩn bị nghênh chiến. Ai ngờ vào lúc song phương đến gần, lại phát hiện đối phương căn bản không phải người, mà là xương khô và lệ quỷ.”

Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Những chuyện quá kỳ quái, thường thường đều là giả.”

“Mặc kệ là người hay quỷ, nếu gặp, tất nhiên đều phải nghênh chiến.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ngươi đoán xem kết quả thế nào?”

“Còn cần đoán sao?” Hoàng Đại Tiên thở dài, “Tất nhiên là thua.”

“Phải, thua, nhưng không phải đánh thua, mà là vì đối phương biết phun ra khói mê.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nghe nói khói kia có độc tính rất mạnh, gần như vừa hít vào thì sẽ lập tức hôn mê. Đợi khi mọi người tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, trên đấy đầy rẫy xương ngồi, trông rất đáng sợ.”

“Sau đó mọi người lập tức trở về?” Hoàng Đại Tiên hỏi.



Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Vì để không khiến hoang mang, Vương thúc hạ lệnh giấu đi chuyện này. Nhưng không được bao lâu, tất cả những người đi theo ngày đó đều liên tiếp bị bệnh, Vương thúc cũng không ngoại lệ. Phát triển đến cuối cùng chính là kết quả hôm nay, một nhóm kỵ binh tinh nhuệ chỉ còn lại có ba đến năm người bệnh hoài không dứt, ngay cả ngồi dậy cũng đều khó khăn.”

“Nhưng Vương thúc không sao cả.” Hoàng Đại Tiên nói, “Mất tiếng là vì phong hàn, nhưng thân thể xương cốt lại cường tráng như xưa, hiển nhiên là do khói mê ngày ấy không tạo thành thương tổn quá lớn với ông.”

Mộ Hàn Dạ gật đầu.

“Cho nên ngươi vì vậy mà hoài nghi Vương thúc?” Hoàng Đại Tiên hỏi.

“Điểm đáng ngờ không chỉ có điều này, mà còn rất nhiều thứ khác.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta thậm chí hoài nghi, người hiện tại ngồi trong trướng chủ soái, có lẽ căn bản đã bị đánh tráo.”

Sắc mặt Hoàng Đại Tiên trắng bệch, “Vậy…”

“Đều chỉ là suy đoán mà thôi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Giờ ta đã đến đây, tất nhiên sẽ điều tra rõ mọi chuyện.”

Hoàng Đại Tiên gật gật đầu, đáy mắt khó nén sầu lo, “Bước tiếp theo phải làm thế nào?”

“Đối với tất cả mọi chuyện phát sinh ở Thành Lạc Nhật trong thời gian này, Vương thúc chưa từng nhắc tới với ta.” Mộ Hàn Dạ nói, “Chỉ cho A Diễm mang về một lá thư, nói thiên tượng xảy ra dị biến, muốn ngươi đến chiêm tinh.”

“Ta cũng nghĩ không ra.” Hoàng Đại Tiên nói, “Muốn ta tới đây làm gì?”

“Chắc cũng không phải là uống trà nói chuyện phiếm.” Mộ Hàn Dạ nói, “Lúc trước khi vừa nhận được thư, ta còn tưởng Vương thúc không thích ngươi, cho nên mới muốn đưa ngươi đến bên cạnh, dựa vào mình là trưởng bối mà quản giáo vài ngày.”

Hoàng Đại Tiên: …

“Nhưng hiện tại xem ra, mọi chuyện đã không còn đơn giản như vậy.” Mộ Hàn Dạ nói, “Tám chín phần, là có người tính kế với ngươi.”

“Nhưng ta chưa từng đắc tội ai cả.” Hoàng Đại Tiên khó hiểu. Vốn tưởng mình đã làm việc đủ khiêm tốn rồi, vì sao còn có người trăm phương ngàn kế với mình như vậy?

“Chưa bao giờ đắc tội ai?” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, đưa tay quệt quệt mũi hắn, “Cân nhắc lại xem, ngươi có đắc tội một gia hỏa phiền phức đó.”

Hoàng Đại Tiên chợt hiểu ra, “Chu Giác? !”

Mộ Hàn Dạ gật đầu.

“Ngươi hoài nghi Chu Giác và Vương thúc có liên hệ?” Hoàng Đại Tiên vô cùng giật mình.

“Không phải với Vương thúc, mà là với người ở trong trướng chủ soái kia.” Mộ Hàn Dạ cười lạnh, “Về phần rốt cuộc là thần thánh phương nào, bây giờ còn khó nói rõ.”

“Nếu người kia thật sự là giả mạo, vậy Vương thúc chẳng phải là…” Nửa câu sau Hoàng Đại Tiên nói không nên lời, ánh mắt có chút lo lắng. Thường ngày nghe Mộ Hàn Dạ hay nói, tuy An Bình Vương có tính thận trọng nghiêm túc, nhưng cũng là rường cột nước nhà, quan hệ thúc cháu với hắn cũng không tệ, nay chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

Mộ Hàn Dạ không nói lời nào, đáy mắt tối đen như vực thẳm.

“Nhưng chắc là không sao đâu.” Hoàng Đại Tiên nắm tay hắn, an ủi nói, “Chu Giác không dám trêu chọc ngươi đến vậy đâu. Trước đây khi phái ta đến, cũng nói nếu như bị phát hiện, thì phải một mực nói là do Sở quốc sai sử, trăm ngàn lần đừng khiến hắn bị liên lụy. Nay hắn cũng sẽ không dám tùy tiện động đến Vương thúc, nói không chừng chỉ là bị kê đơn, hoặc bị giam lỏng thôi.”

Mộ Hàn Dạ miễn cưỡng cười cười, “Ừ.”

“Chíp!” Bên người truyền đến tiếng kêu phù phù trầm đục, Cục Bông đứng dưới đáy bình, bi phẫn kêu chíp chíp!

Chỉ muốn đứng bên miệng bình, xem có thể lấy thêm thịt bò không thôi mà!

Vậy mà bị rơi xuống!

Tối như mực.

Mau ôm ra ngoài.

Thật thê thảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau