Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 169: Bí mật trên thương mang sơn!

Trước Sau
Edit & Beta: Spum-chan

Tuy không khí trên bàn cơm khá tốt, nhưng trong lòng mỗi người ở đây đều biết rõ, đây chỉ đơn giản là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, tất nhiên không thể cư xử với nhau một cách thật lòng. So ra, Cục Bông và đứa nhỏ kia mới đúng là không lo không sầu, vừa ăn cơm vừa đùa nghịch, rất là hoạt bát vui vẻ.

Mà làm nhân vật chính trong chuyện này, trong lòng Thẩm tiểu thụ cực kỳ khổ sở. Tuy còn không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh mình sẽ phải vừa nhảy như hề vừa lầm bầm niệm chú, là đã thấy toàn thân đều không thoải mái.

Giả thần giả quỷ gì đó nhất thiết không thể được! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn nam nhân nhà mình, chúng ta phải đi con đường chính trực.

Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay xoa xoa đầu y, “Ngoan.”

Ngoan cái đầu ngươi! Thẩm tiểu thụ thầm nỗ lực kháng nghị, ít nhất trong mắt cũng phải có chút an ủi cỗ vũ chứ, mặt đầy bí hiểm như vầy là có ý gì đây, chúng ta đã thành thân rồi đó, có mất mặt cũng là mất mặt người của ngươi!

Cho dù Thẩm Thiên Lăng có hi vọng bữa ăn này kéo dài vô tận tới đâu, thì vẫn sẽ có lúc phải ăn xong. Sau khi uống xong chén rượu cuối cùng, tộc trưởng cười ha hả nói, “Hôm nay sợ là phải làm phiền Thẩm công tử.”

Thẩm Thiên Lăng suýt chút nữa đã bị sặc nước, bắt đầu suy xét đến khả năng giả bộ ngất xỉu. Dù sao trong lời đồn dân gian, mình vẫn thường xuyên yếu đuối ngất xỉu mà, cũng không tính là bất ngờ.

Tiểu nhân nhi yếu đuối mảnh mai, vào thời khác này rất thích hợp để xuất hiện!

“Tộc trưởng khách khí.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Tiện tay giúp đỡ mà thôi.”

Thẩm Thiên Lăng vô cùng muốn lén đá ca mình dưới gầm bàn, Tiện ! Tay ! Giúp ! Đỡ? !

Vậy sao ngươi không tự mình nhảy đi, tư thế nhất định sẽ vô cùng lã lướt.

Ta hoàn toàn không muốn xem đâu.

“Mời chư vị sang bên này.” Tộc trưởng đứng lên.

Trong lòng Thẩm tiểu thụ rất tuyệt vọng.

Thật sự phải nhảy sao.

Nhân loại các ngươi quả nhiên đều là kẻ lừa đảo.

Trước khi đến đây cả đám đều đã cam đoan rằng sẽ không để mất mặt, ai ngờ đến lúc này cả một người ra mặt nói chuyện dùm mình cũng không có! Hơn nữa nhìn tư thế của ca mình, hình như còn rất nóng lòng muốn đóng gói mình bán đi đó.

Tình huynh đệ sâu sắc ở đâu rồi!

“Khoan đã.” Tần Thiếu Vũ đưa tay, giữ chặt Thẩm Thiên Lăng đang chuẩn bị đứng lên.

Hai mắt Thẩm tiểu thụ nhất thời sáng long lanh, trong lòng cũng là bảy màu sặc sỡ, đã nói vẫn là nam nhân của y tốt nhất mà, không uổng công mình bị gả ra ngoài!

“Hửm?” Tộc trưởng dừng chân lại, “Không biết Tần cung chủ còn có chuyện gì?”

“Muốn Lăng nhi làm phép cũng không phải không được.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng chúng ta cũng có điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Tộc trưởng hỏi.

Mộ Hàn Dạ nhanh chóng nói, “Ta muốn mười lồng bánh Tống tử cao.”

……

Tất cả mọi người ở hiện trường đều lâm vào trầm mặc.

Hoàng Đại Tiên rất muốn đè đầu hắn vào nồi nước sôi.

“Khụ khụ, việc này không thành vấn đề.” Tộc trưởng ho khan hai tiếng, “Ngày mai ta sẽ phái người chuẩn bị rồi đưa xuống núi.”

Mộ Hàn Dạ rất hài lòng, “Cảm ơn.”

“Trừ việc đó ra, chư vị còn có điều kiện gì?” Tộc trưởng lại hỏi.

Tần Thiếu Vũ nói, “Bản đồ địa hình của địa cung cực Bắc.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Thiếu hiệp ngươi thật trắng trợn, ta còn tưởng sẽ quanh co một hồi.

Tộc trưởng hiển nhiên cũng không ngờ hắn sẽ trực tiếp như thế, vì vậy có hơi ngẩn người.

“Sao hả?” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Nói vậy chắc tộc trưởng cũng biết, trước mắt địa cung của Bạch Đế đang bị phản quân Chu Giác chiếm cứ. Nếu cứ phát triển theo đà này, một là sẽ uy hiếp đến triều đình, hai là sẽ gây hại đến dân chúng. Huống hồ địa cung này cũng được xem là Hoàng lăng của Bạch Đế, chắc tộc trưởng cũng không muốn lăng mộ của tổ tiên mình lại bị người khác chiếm cứ đúng không, cho nên không bằng đồng ý với vụ giao dịch này đi? Sau khi xong chuyện này, cũng xem như lấy lại thanh tĩnh cho Bạch Đế.”

Tộc trưởng trầm mặc.

“Không cần lập tức trả lời.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chẳng bằng lấy ba ngày làm kỳ hạn, thế nào?”

“…… Được.” Tộc trưởng cắn răng, “Không cần chờ đến ba ngày, ta đồng ý điều kiện này.”

Vừa dứt lời, trong lòng những người khác đều lóe lên dự cảm.

Đồng ý nhanh như vậy, xem ra thôn này, thật sự gặp phải phiền toái lớn rồi……

“Bản đồ địa hình ở ngay trong thôn.” Tộc trưởng nói, “Đợi Thẩm công tử giải quyết tai họa cho chúng ta xong, nhất định sẽ hai tay dân lên, quyết không nuốt lời.”

“Tộc trưởng đúng là người sảng khoái.” Tần Thiếu Vũ cười cười, kéo Thẩm Thiên Lăng đứng lên, “Chỉ là không biết trong thôn Bạch Đế này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả tộc trưởng mà cũng bó tay chịu thua?”

Tộc trưởng thở dài, nhìn đứa nhỏ đang ngồi bên bàn.

“Chíp.” Cục Bông ngồi xổm trên bàn, ngưỡng đầu để nó lau người cho mình.

Đứa nhỏ cười khanh khách, cánh tay béo tròn trắng nõn như củ sen, thật giống tiên đồng bước ra từ tranh tết, nhìn thế nào cũng khiến người thương.

“Có liên quan đến nó sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tộc trưởng gật đầu, “Nó là tiên đồng trong thôn, tên là Bạch Tiêu, mọi người đều gọi nó là Tiểu Bình Tử, tên dễ gọi dễ nuôi.”

“Tiên đồng?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Nếu chư vị đã biết tới đây tìm bản đồ địa cung, chắc hẳn cũng biết truyền thuyết trong thôn Bạch Đế này.” Tộc trưởng nói, “Tương truyền năm xưa khi đại chiến với Viêm tộc, hồn phách tổ tiên không may bị sét đánh trúng, tuy đã tan thành ngàn mảnh, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho tộc nhân, vì thế liền tạo ra một trận gió lớn, ngày ngày bao phủ quanh thôn Bạch Đế. Cho nên trong thôn mới có quy định, không đến vạn bất đắc dĩ, không ai được dọn đi, để tránh mất đi phù hộ của tổ tiên.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Cái này, hình như nghe qua rất không đáng tin.

“Đứa nhỏ này có liên quan đến hồn phách của Bạch Đế sao?” Diệp Cẩn ôm lấy đứa bé, lau miệng cho nó.

“Cứ cách chín chín tám mươi mốt năm, trong thôn sẽ có hồn phách của tiên đồng chuyển thế giáng sinh.” Tộc trưởng nói, “Nó chính là tiên đồng được sinh ra gần đây nhất.”

Chắc là cảm thấy hương thuốc nhàn nhạt rất dễ chịu, đứa nhỏ trông có vẻ rất thích Diệp Cẩn, cánh tay nhỏ bé cứ sờ sờ mặt y, rồi lại nhéo nhéo mặt mình, chơi vui đến quên cả trời đất.

Thẩm Thiên Lăng cũng bị chọc cười, cảm thấy rất đáng yêu……



“Tiên đồng chuyển thế, vậy thì thế nào?” Diệp Cẩn hỏi.

“Đã là chuyển thế tiên đồng, tất nhiên chính là mệnh phú quý, cũng là người trời sinh đã phải gánh trách nhiệm bảo vệ tộc nhân.” Tộc trưởng nói, “Bây giờ nó còn nhỏ, đợi đến khi đủ tám tuổi, sẽ được đưa vào từ đường, thắp lên thanh đăng ngày ngày cầu phúc cho tộc nhân.”

“Cầu phúc?” Diệp Cẩn nhìn đứa nhỏ trong lòng, “Phải làm bao lâu? Ba năm hay là năm năm.”

“Các hạ nói đùa.” Tộc trưởng nói, “Đã là cầu phúc, tất nhiên là chuyện cả đời.”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy nhíu mày, đứa nhỏ thông mình xinh đẹp như vậy, nếu sau này bị đưa vào từ tường không thấy mặt trời thì thật đáng thương. Còn nói là tổ tiên chuyển thế, làm gì có tổ tiên nào chịu gánh tội thế này chứ.

Diệp Cẩn cũng thầm lắc đầu, ôm đứa nhỏ vỗ nhè nhẹ.

“Vậy cái gọi là tai hoạ, có liên quan gì với nó?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Tộc trưởng thở dài nói, “Chư vị có điều không biết, trên người đứa nhỏ này có oán khí quá nặng, là điềm xấu.”

Đứa nhỏ ghé vào trong lòng Diệp Cẩn, tiếp tục chơi với nút áo, Cục Bông lắc lư nhảy lên, vươn móng vào giúp vui.

“Một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, người bên ngoài thương còn không kịp, sao lại là điềm xấu chứ.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Tộc trưởng đừng nói lung tung.”

“Ngày nó sinh ra, trong thôn liền có một thai phụ nhảy vực tự sát, mấy ngày sau lại có một phụ nhân vô cớ chết đuối trong giếng nước, tin đồn có quỷ cũng không ngừng lan truyền.” Tộc trưởng thở dài, “Hơn nữa trong hai ba năm gần đây, phía sau núi còn xuất hiện một quái vật nửa người nửa quỷ, cũng không biết nó rốt cuộc là thứ gì, cứ thường xuyên vào thôn quấy rối, gần đây cả cha mẹ đứa nhỏ cũng không thoát khỏi kiếp nạn, sốt cao không lùi đã nằm liệt giường hơn nửa tháng. Rơi vào đường cùng, ta cũng chỉ đành mời Thẩm công tử đến xem rốt cuộc là có chuyện gì, nếu thật sự có yêu quái, vậy xin giúp chúng ta bắt yêu; Nếu là oa nhi này khi sinh ra đã bị lệ quỷ quấn thân, vậy cũng xin làm ơn hãy nghĩ cách giải quyết dùm chúng ta.”

Nói hết nửa ngày, lại là vì loại chuyện này. Tâm tình Thẩm Thiên Lăng rất phức tạp, liếc nhìn Tần Thiếu Vũ.

“Đến nhà nó xem trước đi.” Diệp Cẩn lắc lắc đứa nhỏ trong ngực.

“Cũng được.” Tộc trưởng gật đầu, tự mình dẫn cho mọi người đến một sân nhỏ giữa thôn.

Đứa nhỏ nằm úp trên vai Diệp Cẩn, quyệt mỏ chu miệng, trông có vẻ không vui.

Thẩm Thiên Lăng hơi nhíu mày, hình như đứa nhỏ này không muốn về nhà……

“Xin mời chư vị vào trong.” Tộc trưởng đẩy cửa ra, để mọi người đi vào. Trong sân có mùi thuốc, trên cửa nhà dán đầy bùa trừ ma, yên ắng đến mức tử khí nặng nề, hoàn toàn không hề có chút náo nhiệt mà nông hộ bình thường nên có.

“Bạch A Lục.” Tộc trưởng gõ cửa, “Có khách quý đến đây.”

Trong phòng truyền ra những tiếng vang rất nhỏ, sau đó có một nam tử trung niên đi ra mở cửa. Thẩm Thiên Lăng vừa thấy đã có hơi sửng sốt, cha xấu như vậy lại có thể sinh ra một đứa con đẹp đến thế kia, đúng là…… vô cùng khó hiểu.

“Tiểu Bình Tử về rồi.” Nam tử trung niên cười đưa tay, nhận lấy đứa nhỏ từ trong lòng Diệp Cẩn, sau đó nghi hoặc hỏi, “Không biết chư vị là?”

“Cái tên này chừng nào mới chịu hết đãng trí đây.” Tộc trưởng lắc đầu, “Hôm qua đã nói rồi, trong thôn sẽ có khách quý tới.”

“À à, là khách quý sao.” Nam tử trung niên giật mình, vội vàng mở cửa nhà rộng hơn một chút, “Xin mời vào trong.”

“Chư vị đừng lấy làm phiền lòng.” Tộc trưởng vừa đi vừa nói, “Hắn là cữu cữu của Tiểu Bình Tử, gần đây người trong nhà này đều đổ bệnh, cho nên gọi hắn đến giúp đỡ. Cái gì cũng tốt, chỉ là cứ hay quên, ngoại trừ những người quen có thể miễn cưỡng nhớ được thì nói với hắn cái gì hắn cũng có thể quay đầu là quên, bởi vì tật xấu này, cho nên đến giờ cũng chưa lấy được vợ.”

“Khách quý mau uống trà.” Bạch A Lục bưng một ấm trà lớn đi vào, nhiệt tình rót nước vào chén cho mọi người.

Thẩm Thiên Lăng khó hiểu nhìn nhìn, không có màu gì hết, cái này cũng là trà sao?

“Ai nha.” Bạch A Lục vỗ đầu, “Xem cái đầu của ta này, quên để lá trà vào rồi, xin đợi một chút, ta đi bỏ chút muối vào.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Bỏ chút muối?

“Được rồi được rồi, mau ngồi xuống đi!” Tộc trưởng nói, “Khách quý có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Muốn hỏi ta?” Bạch A Lục mặt khổ qua, “Ta không có nhớ gì đâu.”

“Vậy a tỷ và tỷ phu của ngươi đâu?” Tộc trưởng hỏi.

“Cái này thì ta biết.” Bạch A Lục nói, “Đều ở trong phòng ngủ, mới uống xong một chén thuốc.”

“Cha mẹ của đứa nhỏ này thật sự bệnh nặng lắm sao?” Diệp Cẩn nhíu mày, cửu cửu này hay quên như thế, sao có thể chăm sóc tốt cho nó chứ.

“Đúng vậy.” Tộc trưởng nói, “Lúc trước còn tốt, sau một trận mưa liền không dậy nổi, cũng không biết có chịu được qua năm nay không.”

“Ta đi xem thử.” Diệp Cẩn đứng lên.

“Vẫn nên để Thẩm công tử đi đi.” Tộc trưởng nói, “Có thể nhanh tìm ra vấn đề hơn.”

Làm một thần y, đời này lần đầu tiên Diệp Cẩn bị người nhà bệnh nhân từ chối, vì thế tâm tình rất phức tạp.

“Khụ khụ, chúng ta cùng đi.” Thẩm Thiên Lăng hoà giải, nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Lúc ta làm phép cần người giúp đỡ.”

Tần Thiếu Vũ thiếu chút nữa bật cười.

“Vậy sao, vậy cũng tốt.” Tộc trưởng quả nhiên gật đầu.

“Ngươi cũng cùng đi đi.” Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, “Nhớ phải niệm chú giúp ta.”

Tần cung chủ nghiêm túc gật đầu, “Được.”

Ám vệ ở một bên chậc chậc, cung chủ nhà ta trông thật giống bịp bợm giang hồ, rất thích hợp đi bán thuốc tăng lực hoặc thuốc dỏm gì đó, nếu vô liêm sỉ hơn chút nữa, không chừng cả thuốc kim thương bất ngã cũng sẽ được xem xét.

Đã như vậy còn không chịu thoái vị, đúng là khiến người sốt ruột.

“Những người khác ở ngoài chờ, ta không thích có quá nhiều người nhìn.” Thẩm Thiên Lăng rất có phong phạm đại tiên, thản nhiên bỏ lại một câu rồi mang theo Tần Thiếu Vũ và Diệp Cẩn vào trong phòng.

Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên không có ý kiến gì, tóm lại hai người cũng không muốn đi xem người bệnh, ở bên ngoài uống nước lã cũng tốt hơn nhiều. Thẩm Thiên Phong thì lại có chút khó chịu, Diệp Cẩn ở bên trong, tất nhiên hắn cũng muốn theo vào, nhưng mà hiển nhiên đệ hắn không hề suy xét đến nhu cầu này.

Phòng ngủ nhà người ta cũng không thể tùy tiện xông vào, vì thế Thẩm minh chủ đành phải ngồi bên cạnh bàn uống nước lã, vẻ mặt có hơi hung hăng!

“Ta đi pha trà đây!” Bạch A Lục hiển nhiên đã hiểu lầm ý của hắn, cứ tưởng hắn tức giận vì không có trà uống, vì thế nhanh chóng xách ấm trà chạy ra ngoài, đúng là dưới chân lướt gió, tộc trưởng thấy mà cũng hoảng sợ.

Thường ngày làm việc sao không thấy hắn dốc sức thế chứ.

“Hắt xì.” Trong phòng ngủ có vị thuốc rất nặng, Thẩm Thiên Lăng vừa vào đã thấy mũi có hơi ngứa, vì thế nhíu mày đánh hắt xì.

Hai người nằm song song trên giường nghe thấy động tĩnh, đều chống tay ngồi dậy, sau khi nhìn thấy ba người lập tức sửng sốt.

“Chúng ta là tới xem bệnh…… làm phép.” Thẩm Thiên Lăng rất là bình tĩnh.

“Là quý nhân tộc trường mời đến trừ ma phải không.” Giọng của nam tử trên giường rất nhỏ, “Hôm qua có nghe ông ấy nói.”

“Ngươi nằm xuống trước đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Còn bệnh mà, không cần ngồi dậy.”

“Thất lễ.” Nam tử nằm về, môi tái nhợt mặt vàng như nến, bộ dáng như bệnh tình nguy kịch đến nơi, phụ nhân bên cạnh cũng không tốt hơn chỗ nào, cũng ủ rũ, không có một chút tinh thần.

“Tiểu hoa tiên.” Tần Thiếu Vũ bình tĩnh hỏi, “Khi nào chúng ta bắt đầu trừ ma?”



Thẩm tiểu thụ xấu hổ và giận dữ muốn chết, đừng có tùy tiện đem xưng hô khi sắm vai trên giường ra gọi bậy chứ! Như vậy ta mới diễn kịch được!

Diệp Cẩn cũng ghét bỏ nhìn hắn, biến thái!

“Theo ta lại đây.” Thẩm Thiên Lăng gọi Tần Thiếu Vũ đến bên bàn, giả hình giả bóng chạy xung quanh nhìn, giao chiến trường chủ chốt cho tẩu tử mình.

Rõ ràng là bị bệnh mà, tất nhiên phải tìm đại phu rồi.

“Khi nào chúng ta bắt đầu niệm chú?” Tần Thiếu Vũ còn đang hỏi.

Thẩm tiểu thụ hung hăng đá hắn một cái.

Tần Thiếu Vũ nhịn cười, thức thời câm miệng không quấy rối nữa.

Diệp Cẩn bất động thanh sắc, nhẹ nhàng phất phất tay áo trước mặt hai người, giây lát sau, đôi vợ chồng trên giường đã nặng nề thiếp đi. Thẩm Thiên Lăng có hơi kinh ngạc, thuốc mê này không khỏi quá hữu dụng rồi, may mà tẩu tử của y là người tốt, bằng không có lẽ sẽ biến thành giang dương đại đạo, ngày ngày bị ca y đuổi giết.

Nghĩ chút thôi đã thấy ngược thảm rồi.

Sau khi bắt mạch xong, Diệp Cẩn thầm hiểu rõ, nhìn Thẩm Thiên Lăng khẽ gật đầu, lại lấy ra một cái bình để dưới mũi hai người kia, đợi bọn họ tỉnh rồi mới theo Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ ra ngoài.

“Sao rồi?” Nhìn thấy mọi người đi ra ngoài, tộc trưởng vội vàng đứng lên hỏi.

“Yên tâm đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Trong phòng đã sạch sẽ, đợi ta viết đơn thuốc uống, người cũng sẽ tốt lên.”

“Thật sự có oan hồn lệ quỷ sao?” Tộc trưởng dè dặt hỏi.

Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng mỉm cười, nói một câu vô cùng đáng ghét, vô cùng lãnh khốc, đồng thời cũng vô cùng hữu dụng.

“Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Nếu đã hứa sẽ giúp, thì nhất thời cũng không thể rời đi. Tộc trưởng thu xếp trên dưới, vội vàng tìm một viện trống cho mọi người ở lại, còn cố ý phái tạp dịch đến đây, chỉ nói có chuyện gì thì cứ việc dặn dò, hiển nhiên đã xem mọi người là cứu tinh và khách quý.

“Rốt cuộc là sao vậy?” Vất vả lắm mới đợi đến lúc không có người ngoài, Thẩm Thiên Phong hỏi Diệp Cẩn.

“Hai phu thê kia không phải bị oan quỷ quấn thân, mà là trúng độc.” Diệp Cẩn nói, “Nhưng cũng không phải độc dược lợi hại, liều lượng cũng không nhiều, chỉ cần điều trị cho tốt, qua mười ngày nửa tháng thì sẽ không sao cả.”

“Trúng độc?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày, “Ngươi là nói có người cố ý hạ độc hai vợ chồng đó sao?”

“Có phải cố ý hay không thì không biết, nhưng trúng độc thì là chắc chắn.” Diệp Cẩn nói, “Tên độc này là Tam nhật thảo, có thể mua được ở bất cứ đâu, dùng để làm thuốc chuột cũng được, cho nên không thể điều tra theo hướng này.”

“Chỉ sợ lại có người giở trò quỷ.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Nhưng thôn này quả thật rất tà môn, một tiểu oa nhi đang yên đang lành lại phải bị nhốt trong từ đường cả đời, là cha mẹ đều sẽ không nhẫn tâm.”

“Trên đời này làm gì có nhiều oan hồn lệ quỷ như vậy.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cái gọi là quỷ thần tác loạn, điều tra đến cuối đều có tám chín phần đều do người làm ra.”

Thẩm Thiên Lăng nói, “Vừa rồi nghe tộc trường nói, mấy năm gần đây trong thôn không ngừng có tin đồn có quỷ, nếu thật sự có người âm thầm giở trò, chẳng phải là đã chủ mưu nhiều năm? Mục đích là gì chứ?”

“Sao ta biết, mới đến nơi này ngày đầu tiên mà.” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Cũng phải tra rồi mới biết được.”

“Độc của Tam nhật thảo không khó giải, uống thuốc ta điều chế là được.” Diệp Cẩn lấy một cái bình ra, lại hỏi Thẩm Thiên Lăng, “Ngươi có cần ở trước mặt người trong thôn đốt một lá bùa rồi bỏ vào không?” Diễn thật hơn một chút.

Thẩm Thiên Lăng:……

Không cần đâu.

“Không cần, thần tiên cũng có thể chia ra hai loại.” Tần Thiếu Vũ nói, “Một loại là cắm lông gà nhảy múa trước mặt mọi người, một loại là làm phép trong phòng mình, Lăng nhi là loại thứ hai.”

Mộ Hàn Dạ nhanh chóng nói nhỏ bên tai Hoàng Đại Tiên, “A Hoàng là loại thứ nhất.”

Nhớ lại cảnh tượng năm xưa mình vì trà trộn vào vương cung Thất Tuyệt mà dám giả thần giả quỷ nhảy tới nhảy lui trước mặt văn võ bá quan, Hoàng Đại Tiên cảm thấy thật sống không bằng chết.

“Đi xem xung quanh không?” Mộ Hàn Dạ nói, “Thời gian còn sớm.”

“Ừ.” Hoàng Đại Tiên gật đầu, tóm lại cũng không có gì để làm. Trước đây ít nhiều gì cũng đã từng ở trong địa cung Bạch Đế, hắn vẫn có chút tò mò với thôn trang này.

Hai người tay trong tay ra khỏi viện, chậm rãi đi dọc theo bờ ruộng. Ánh nắng chiều đã tụ lại phía chân trời, tầm nhìn thoáng đãng rất hùng vĩ. Mà dân chúng đang làm việc nương rẫy thấy hai người tay trong tay, cũng có chút kinh ngạc.

Khác với dân chúng dưới núi, thôn Bạch Đế vẫn luôn khóa kín, tất nhiên cũng không xem được tiểu thoại bản muôn màu muôn vẻ, đối với chuyện nam nhân và nam nhân, vẫn có chút không thể chấp nhận.

Chắc là ánh mắt xung quanh quá lộ liễu, sau lưng Hoàng Đại Tiên nhồn nhột, nhẹ nhàng buông tay hắn ra.

Mộ Hàn Dạ lập tức không vui.

Hoàng Đại Tiên thản nhiên đi về phía trước.

Mộ Hàn Dạ ai oán nói, “A Hoàng……”

“Đừng lộn xộn.” Hoàng Đại Tiên thấp giọng quát.

Mộ Hàn Dạ giả làm cô vợ nhỏ tủi thân, “Nắm tay cũng không được sao?”

Hoàng Đại Tiên nói,“Không được.”

Mộ Hàn Dạ lập tức nói, “Nhưng đêm qua cả chỗ đó của ta A Hoàng cũng sờ mà.”

Hoàng Đại Tiên:……

Mộ Hàn Dạ lại nhỏ giọng bổ sung, “Còn hôn.”

Hoàng Đại Tiên mặt đỏ tai hồng, cảm thấy có hơi tức ngực, hơn nữa sâu sắc cho rằng đầu mình bị hư rồi nên mới chịu cùng hắn ra ngoài giải sầu.

Giải sầu ở đâu ra, làm mình ngột ngạt hơn thì có!

Mộ Hàn Dạ kiên định nắm tay hắn, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.

Hoàng Đại Tiên cũng thật không có sức đi tranh cãi với hắn, đành phải mặc hắn muốn làm gì làm gì.

Bằng không nếu lại nói ra mấy lời kinh hãi thế tục gì đó, sau này chỉ sợ mình phải rúc ở trong nhà không dám gặp người mất.

Chung quy không phải ai cũng vô sỉ được như hắn……

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ nhéo nhéo tay hắn, cảm thấy vô cùng hài lòng, “Không thì chúng ta ra sau núi một chuyến thử xem?”

“Đi vào trong đó làm gì?” Hoàng Đại Tiên khó hiểu.

“Không phải nói có quái vật nửa người nửa quỷ sao.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nói không chừng có thể gặp được đó.”

Hoàng Đại Tiên ghét bỏ, “Ngươi gặp hắn làm gì?”

Hai mắt Mộ Hàn Dạ sáng ngời, “Bởi vì như vậy, không chừng A Hoàng sẽ hoảng sợ trốn vào lòng ta!”

Thật là vô cùng, vô cùng, sáng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau