Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 182: Trận chiến với vượn tuyết
Bên trong quân doanh chung quy không thể so an tĩnh như ở nhà. Cho nên sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thiên Lăng liền bị tiếng luyện binh ở bên ngoài đánh thức, vì thế dụi dụi mắt ngồi dậy.
“Thời gian còn sớm.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ hắn, “Mệt mỏi thì ngủ thêm một lúc nữa đi, đại quân cũng phải nghỉ ngơi, đến ngày mai mới nhích người. Hôm nay cũng không cần gấp rút lên đường.”
“Không ngủ.” Thẩm Thiên Lăng duỗi người, “Ta đi xem xem Diệp đại ca, hắn đại khái là đang nghiên cứu mấy con vượn tuyết kia.”
“Vượn tuyết có gì đẹp đẽ mà xem .” Tần Thiếu Vũ giúp hắn kéo áo ngắn xuống, che khuất cái bụng mềm nhũn.
“Cũng không phải vì nó đẹp.” Thẩm Thiên Lăng mặc y phục, “Tối hôm qua ta vẫn luôn suy nghĩ, lúc ngủ còn mơ thấy nó.”
Tần Thiếu Vũ phiếm chua, vươn tay chỉ chỉ lồng ngực hắn, “Lần sau chỉ có thể mơ thấy ta, không thì đánh mông ngươi.”
Thẩm tiểu thụ hộc máu, “Loại dấm chua này cũng có thể ăn?”
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Hết thuốc chữa rồi a ! Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng biểu đạt khinh bỉ. Sau đó thản nhiên rửa mặt, rồi tùy tay cầm một cái bánh lớn một bên cắn một bên đi tìm Diệp Cẩn.
“Sao lại vừa đi vừa ăn thế kia." Diệp Cẩn quả thật đang ở trong viện, “Thời tiết lạnh như thế, cũng không sợ bụng khó chịu.”
“Ân.” Thẩm Thiên Lăng dùng sức đem một ngụm cuối cùng nuốt xuống, sau đó phủi tay, “Ăn xong rồi.”
Diệp Cẩn bị hắn chọc cười, “Vừa mới pha một bình trà ngon ở trong lều, đi uống chút để ấm dạ dày đi.”
Thẩm tiểu thụ ngoan ngoãn chạy vào doanh trướng, sau khi uống xong trà lại chạy ra, ngồi xổm bên cạnh vượn tuyết hiếu kỳ nói, “Có tra ra được cái gì không?”
“Không có.” Diệp Cẩn lắc đầu, "Ngoạn ý này may mắn là sinh sống ở tuyết nguyên. Nếu là sinh sống ở trong núi, không biết có bao nhiêu dân chúng sẽ bị hại.”
“Vậy cũng không nhất định.” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói, “Nếu là thịt ăn ngon, chỉ sợ biện pháp khó đối phó đến mấy cũng có thể nghĩ ra được.” Phải tin tưởng trí tuệ của quần chúng nhân dân, lực lượng cật hóa rất phi thường.
Diệp Cẩn:......
Ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ ấy thôi .
Tuy vẻ mặt dữ tợn, nhưng lông của vượn tuyết rất trắng lại xoã tung. Thẩm Thiên Lăng vươn tay sờ sờ, sau đó nói, “Lãng phí rất đáng tiếc, lột xuống để cho các tướng sĩ chống lạnh đi.”
“Chôn một đêm ở trong tuyết, cư nhiên còn có thể mềm mại như thế.” Diệp Cẩn đứng lên, ghét bỏ nói, “Trách không được có thể cùng Chu Giác nhấc lên quan hệ.”
Thẩm Thiên Lăng ánh mắt mờ mịt. Hai chuyện này có liên quan với nhau sao? Hay là nói Chu Giác là một cọng lông tơ đang thao túng?
“Ý của ta là da lông nhiều mỡ, cho nên có thể trốn ở trong tuyết, cùng Chu Giác là một mặt hàng.” Diệp Cẩn đi vào trong phòng, tính toán đi uống chút trà để làm ấm thân thể, ở lâu bên ngoài nên tay có chút lạnh.Thẩm Thiên Lăng ở phía sau hắn thuận miệng nói, “Không thì dùng lửa thiêu đi?”
Diệp Cẩn dừng lại cước bộ.
Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nói, “Nếu trên da lông có mỡ, như vậy hẳn là cũng có thể đi?”
Diệp Cẩn soạt quay đầu nhìn hắn.
Thẩm tiểu thụ sau lưng sợ hãi.
Ánh mắt này của tẩu tử mình gọi là ánh mắt gì a......
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong bưng một chén canh tiến vào, nhìn thấy tình hình trong viện cũng có chút khó hiểu.
Sau đó Diệp Cẩn liền nhào qua đem Thẩm Thiên Lăng xoa xoa một phen.
“A nha !” Thẩm Thiên Lăng đầu bị xoa thành ổ quạ, ánh mắt rất vô tội.
Ám vệ lập tức ở trên nóc nhà nắm chặt tay thành quyền, chúng ta hoàn toàn không hâm mộ Diệp cốc chủ a !
Hiện tại cung chủ không ở đây, không biết có thể thừa dịp hỗn loạn đi xuống sờ tay nhỏ hay không.
Thời khắc mong chờ đã lâu rốt cuộc cũng tới, suy nghĩ một chút thôi liền muốn kích động thảm, trước hết phải hảo hảo bình tĩnh một chút.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Trời cũng có mưa gió thất thường. Thời điểm vật biểu tượng giang hồ tâm tư lung lay, Tần Thiếu Vũ cũng vừa đi vào trong viện, thò tay đem Thẩm Thiên Lăng kéo đến bên người mình.
Ám vệ Truy Ảnh cung đồng loạt nhụt chí, thật sự là phi thường thất vọng.
Loại cảm giác gặp thoáng qua này khiến tâm người ta vỡ vụn.
“Ngươi cũng không nhìn thời điểm hắn nổi điên !” Tần Thiếu Vũ một bên giúp Thẩm Thiên Lăng sửa sang lại tóc, một bên nhíu mày nhìn Thẩm Thiên Phong.
“Ngươi mới nổi điên.” Diệp Cẩn căm tức nhìn hắn, “Mới sáng sớm là muốn cùng lão tử cãi nhau sao !”
“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.
Diệp Cẩn từ trong lòng lấy ra một tập lửa, sau khi châm xong để ở trên người vượn tuyết.
Cơ hồ chỉ là trong thời gian nháy mắt, ngọn lửa liền bốc lên ước chừng cao một thước, thanh âm 'lụp bụp' không ngừng truyền đến, mùi thịt khét tràn ngập trong không khí. Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng lui về phía sau hai bước, để tránh bị ngọn lửa đốt trúng.
“Thật sự có thể a .” Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm tiểu thụ:......
Thẩm Thiên Phong hồi thần, “Ý của ngươi là dùng lửa công kích?”
“Ân.” Diệp Cẩn gật đầu, “Lúc đầu thầm nghĩ dùng đao chém, là Lăng nhi vừa mới nhắc nhở ta. Vượn tuyết cùng mãng xà khác nhau, để có thể giữ ấm, dưới lông có một lớp mỡ rất dày, bên trong mỗi sợi lông lại sáng bóng, cơ hồ gặp lửa liền sẽ bốc cháy."
“Nếu thật sự như thế, vậy thì dễ làm.” Tần Thiếu Vũ nhướng mày, “Vượn tuyết là động vật sống theo bầy đàn, một khi bị thương, tám chín phần sẽ chạy về nhà cầu cứu. Đến thời điểm đó chỉ cần châm lửa lên trên người một con, chỉ sợ là cả một ổ cũng sẽ bị thiêu cháy.”“Cho nên cũng không cần lo lắng .” Diệp Cẩn vỗ vỗ tay, “Ta đi chuẩn bị một ít độc dược, đến lúc đó nếu gặp được bầy vượn, liền rắc vào khối thịt rồi ném cho bầy vượn tuyết kia, ăn xong sẽ càng nóng nảy dễ nổi giận, còn có thể sinh ra ảo giác, cũng sẽ càng đánh loạn về phía trước.”
“Chíp.” Cục bông ở cửa nhìn vào, thấy mọi người đều ở đây, vì thế nhảy nhót muốn chạy vào, kết quả không cẩn thận ở trên cửa vấp một cái, toàn bộ điểu đều cô lỗ lỗ lăn trên đất. Nếu không phải Thẩm Thiên Lăng nhanh tay, thiếu chút nữa lăn vào trong đống lửa.
Sao lại ngốc như vậy a......
Tập thể mọi người bảo trì trầm mặc.
“Chíp......” Cục bông nhận được kinh hách, mảnh mai nằm ở trong lòng nương nó, phi thường cần hạt dưa cùng ném cao cao.
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, nhu nhu thân thể tròn vo của nó.
Một khi có biện pháp đối phó vượn tuyết, mọi người cũng không tiếp tục lo lắng quá phận nữa. Sau khi nghỉ ngơi một ngày, liền dựa theo kế hoạch lúc trước tiến đến địa cung. Tuy nói đi đường mệt nhọc, nhưng bởi vì được Mộ Hàn Dạ chiếu cố tốt, hơn nữa Hoàng Đại Tiên vốn dĩ đã có chút công phu trụ cột, cho nên cũng không cảm thấy có gì trở ngại, thậm chí còn một ngày so với một ngày khỏe mạnh lên.
“Uống.” Mộ Hàn Dạ đưa cho hắn một ly trà gừng hồng đường đại táo long nhãn.
Hoàng Đại Tiên:......
Nếu cứ tiếp tục uống như vậy thì sẽ chảy máu mũi a.
“A Hoàng chính là lớn lên ở nơi gà không thèm đẻ trứng, chim không thèm ỉa này sao?” Mộ Hàn Dạ ở trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hoàng Đại Tiên tâm tình phức tạp gật đầu.
“Thật sự là không dễ dàng.” Mộ Hàn Dạ nói, "Chẳng trách vừa đến Thất Tuyệt Quốc, A Hoàng ăn nhiều như vậy." Thì ra là đói đã lâu .
Hoàng Đại Tiên có chút ù tai.
“Bất quá không quan hệ.” Mộ Hàn Dạ thâm tình chân thành nói, “Tất cả đều đã qua, A Hoàng trăm ngàn lần đừng khóc, ngày lành còn ở phía sau.” Nói tình thoại giống như là đang làm thơ, thật sự là không thể tài tử giai nhân hơn được nữa.
Hoàng Đại Tiên rất hối hận chính mình vừa rồi vì sao không giả bộ ngủ.
Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói, “Băng thiên tuyết địa, A Hoàng lúc trước có thấy qua rau xanh chưa?”
Thấy hắn tựa hồ có tư thế miệng mở rộng, Hoàng Đại Tiên đơn giản tiến lại gần, trực tiếp hôn trụ môi hắn.
Phá bình phá suất cũng tốt, thành thói quen tất nhiên cũng tốt, Hoàng Đại Tiên cảm thấy chuyện này cùng với chuyện nghe hắn loạn thất bát tao, chi bằng trực tiếp đem miệng ngăn chặn để được thanh tĩnh -- Cho dù môi sẽ bị duyện cắn đến tê dại, ít nhất đầu sẽ không đau.
Mộ Hàn Dạ đối với chuyện này đương nhiên rất hài lòng, thậm chí còn trực tiếp đem người ôm vào trong lòng mình, cho càng thêm thân mật hơn một chút. Không gian xe ngựa rất nhỏ, trần nhà lại thấp, Hoàng Đại Tiên đành phải lấy một tư thế quỷ dị cúi đầu, cảm thấy cả người đều không tốt .Tóm lại ở trong xe ngựa cũng không có chuyện gì làm, cho nên Mộ Hàn Dạ khó tránh khỏi hôn hơi lâu một chút, Hoàng Đại Tiên vốn dĩ muốn đẩy ra, vòng eo lại bị hắn gắt gao nắm chặt. Cho nên sau khi giãy dụa hai cái cũng liền từ bỏ, cam chịu tùy ý hắn càng lúc càng làm càn. Miệng lưỡi nóng bỏng gắt gao dán vào nhau, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng muốn ngừng lại. Mộ Hàn Dạ ánh mắt trở nên tối sầm, vừa đang nghĩ có nên làm chút chuyện quá phận hơn hay không, xe ngựa lại loảng xoảng một tiếng ngừng lại.
“Ngô !” Hoàng Đại Tiên vốn dĩ là không ngồi vững, thiếu chút nữa bị rớt ra khỏi xe.
Mộ Hàn Dạ ôm chặt hắn một phen, đặt ở một bên xốc màn xe lên, “Làm sao vậy?”
“Gặp đàn vượn tuyết.” Ảnh vệ lái xe biện hộ, “Hẳn là đến báo thù .”
“Thật sự đến đây sao.” Mộ Hàn Dạ nhướng mày, quay đầu nhìn Hoàng Đại Tiên, “Muốn đi xem náo nhiệt không?”
Hoàng Đại Tiên gật đầu, vươn tay để hắn kéo ra xe ngựa, thả người nhảy lên trên lưng ngựa.
Yến Tử Quang dùng ánh mắt phi thường ai oán nhìn nhìn hai người - Cuối cùng cũng nhớ đến ta .
Mộ Hàn Dạ nhu nhu bờm nó, xem như là an ủi.
Bởi vì đội tiên phong phía trước phát hiện bầy vượn đầu tiên, thậm chí còn cách đại quân một khoảng. Thẩm Thiên Phong cùng Tần Thiếu Vũ cũng đã chạy qua, xa xa liền thấy bóng dáng hai thất lương câu tuyệt trần, Yến Tử Quang hai mắt hưng phấn, hí dài một tiếng sau đó cũng đuổi qua. Thẩm Thiên Phàm hạ lệnh đại quân tạm thời án binh bất động, chờ tin tức của đội tiên phong.
Tuy trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng sau khi nhìn rõ tình hình phía trước, Thẩm Thiên Lăng sau lưng vẫn là có chút run lên. Lần trước thấy vượn tuyết là vào buổi tối, số lượng cũng không nhiều, cho nên cũng không cảm thấy có bao nhiêu đáng sợ. Nhưng lần này số lượng vượn tuyết so với lần trước có thể nói là khác biệt một trời một vực, thô sơ giản lược nhìn qua cũng có trên trăm cái đầu, thân thể to lớn hành động lại nhanh nhẹn, càng đáng sợ hơn là màu lông cùng tuyết nguyên không khác biệt, từ xa rất khó phân biệt đến tột cùng còn ẩn nấp ở đâu.
Đội tiên phong đã sớm nhận được tin tức, trong lòng biết đao thương côn bổng là không có biện pháp đánh vượn tuyết, vì vậy vẫn chưa đối cứng với nó, mà là lấy chu vi tự bảo vệ mình, nhân tiện ngăn cản hướng đi của chúng nó, để tránh cùng đại quân nổi lên xung đột.
“Lui lại !” Thẩm Thiên Phong sau khi đuổi tới ra lệnh.
Đội tiên phong nghe vậy lập tức nhảy ra vòng đánh nhau, xoay người chạy về hướng ngược lại. Vượn tuyết tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, tê rống rít gào muốn đem kẻ xâm nhập này xé thành từng mảnh nhỏ. Diệp Cẩn mở bao phục bên tay, lấy ra vài khối thịt heo dính đầy độc dược ném qua, rơi xuống trước chân vượn tuyết. Từng trận mùi hương lạ lùng xông vào mũi, vài con vượn tuyết kia quả thật liền dừng lại cước bộ, vây quanh khối thịt bắt đầu xé rách. Xa xa lại đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào đinh tai nhức óc, không chỉ bầy vượn tuyết, ngay cả mọi người ở đây cũng bị kinh ngạc một chút.Tần Thiếu Vũ bởi vì chỗ đứng tương đối cao, theo thanh âm nhìn qua, chỉ thấy vượn tuyết lông vàng đêm đó đang ngồi xổm trên một khối băng đá, giơ một cây gậy liều mạng múa may.
“Còn có chỉ huy?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.
“Sớm nói, súc vật này rất thông minh.” Tần Thiếu Vũ hất cằm, “Nhìn bên này.”
Thẩm Thiên Lăng nhìn qua, chỉ thấy vài con vượn tuyết lúc nãy đang tranh đoạt thức ăn sau khi nghe được tiếng kêu, liền lập tức bỏ lại khối thịt trong tay, tiếp tục xông tới đội tiên phong. Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, tranh đoạt thức ăn là bản tính trời sinh của động vật, vượn tuyết này thế nhưng ngay cả thịt đến miệng cũng có thể bỏ qua. Thật không biết qua vài năm nữa, có thể tập kết thành đội hay không, tụ tập thành quy mô lớn xâm nhập thành trấn thôn xóm.
Mắt thấy vài con vượn tuyết kia đã sắp đuổi tới đội tiên phong, Thẩm Thiên Phong cầm một cây đuốc phóng bay lên trời, giống như Liệp Ưng bay vút qua. Ngọn lửa sau khi tiếp xúc đến da lông tràn ngập mỡ, rất nhanh liền hừng hực cháy lên, vượn tuyết thống khổ tê rống thành tiếng, nâng chưởng muốn bắt lấy Thẩm Thiên Phong xé nát, nhưng lần lượt lại nhào vào khoảng không, ngược lại dẫn đến đồng bọn chung quanh trên người cũng dính lửa. Bầy vượn nháy mắt nhảy dựng lên lủi vào nhau, Diệp Cẩn cưỡi ở trên lưng ngựa, tay nắm chặt dây cương, mắt không chớp nhìn bầy vượn tuyết đang xê dịch thân ảnh ở bên trong, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
Đội tiên phong thừa dịp hỗn loạn chạy lên đồi cao, nhìn từng con vượn tuyết phía dưới trên người dính lửa chạy loạn xạ, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Xa xa vượn tuyết lông vàng thấy tình thế không ổn, xoay người liền muốn chạy. Tần Thiếu Vũ cười lạnh một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ thả người nhảy lên, đuổi theo nó.
Ám vệ canh giữ ở bên cạnh Thẩm Thiên Lăng, đem hắn bảo vệ chặt chẽ, cảm khái phu nhân thật sự là đa mưu túc trí, gặp nguy không loạn a...... Không sai chính là phu nhân, về phần cung chủ đi đâu chúng ta hoàn toàn không cần biết. Các ngươi cảm thụ một chút đi.
“Muốn đi hỗ trợ không?” Trên một đồi cao khác, Hoàng Đại Tiên hỏi Mộ Hàn Dạ.
“Một mình Tần huynh thu phục đủ rồi.” Mộ Hàn Dạ ôm chặt hắn, hiển nhiên không tính toán chuyển ổ.
Hoàng Đại Tiên đành phải ở trong lòng thở dài.
Quái lông vàng cùng sử dụng tứ chi, chạy ở trên tuyết nguyên tốc độ nhanh như bay. Tần Thiếu Vũ tùy tay phóng ra một cái ám khí, tuy không có đâm xuyên qua thân thể vượn tuyết, nhưng do có sức mạnh cùng lực va chạm khiến nó lảo đảo một cái, té nhào về phía trước quỳ gối ở trong tuyết.
Tần Thiếu Vũ tay phải cầm kiếm, vững vàng dừng ở trước mặt nó cắt đường. Vượn tuyết lông vàng rống giận đứng lên, thân hình so với vượn tuyết thông thường cao lớn hơn rất nhiều, móng tay đỏ như máu, so với cái dùi còn bén nhọn hơn. Nếu là bị nó quào trúng, không cần nghĩ cũng biết là có hậu quả gì.
Mặc kệ trình độ tiến hóa đến loại nào, công kích địch nhân đều là bản tính trời sinh của từng động vật. Bởi vì thân thể khác nhau, hơn nữa trong tay Tần Thiếu Vũ cũng không có đuốc, cho nên vượn tuyết lông vàng cũng không nghĩ muốn tiếp tục trốn, mà là dang hai tay, thẳng tắp xông đến Tần Thiếu Vũ.Một đầu khác, Thẩm Thiên Phong sau khi đốt hết một cây đuốc cuối cùng, mới lắc mình rút khỏi vòng vây. Có một con vượn tuyết chưa bị đốt trúng thấy thế muốn nhào đến, lại bị một cước đạp trúng mặt, kêu ngao ngao ngã trở về bầy vượn.
“Không có việc gì chứ?” Thấy hắn trở về, Diệp Cẩn cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Thiên Phong lắc đầu, nhìn qua hướng của Tần Thiếu Vũ. Chỉ thấy đầu bên kia vượn tuyết lông vàng trên người tuy đã bị chém ra không ít miệng vết thương, nhưng vẫn là cứ ngoan cố liều chết chống lại, khi đánh nhau miệng vết thương trên người lại lần lượt bị xé rách, máu tươi chảy xuống cơ hồ đem tuyết nhuộm thành đỏ tươi.
Cánh tay trái sau khi bị chém trúng lần thứ hai, vượn tuyết lông vàng càng điên cuồng, liền há to miệng muốn nhào đến cắn. Tần Thiếu Vũ nhìn đúng thời cơ, trực tiếp giơ kiếm đâm vào trong miệng nó. Lưỡi đao sắc bén tầng tầng xuyên phá cổ họng, một cỗ máu đen từ miệng nó trào ra, Tần Thiếu Vũ thả người đạp một cước lên ngực nó, vượn tuyết lảo đảo về phía sau hai bước, rốt cuộc ngã xuống triệt để. Sau khi giãy dụa vài cái, thì không còn sức lực để run rẩy tứ chi.
Mà bầy vượn sau khi trải qua một trận đại hỏa, vận số cũng đã tan hết, đang nằm sấp ở trong tuyết hấp hối, máu tươi loang lỗ trên làn da cháy đen, nhìn qua khiến người ta có chút buồn nôn.
“Có bị thương không?” Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống lưng ngựa.
“Tất nhiên không có.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ hắn, “Đừng lo lắng.”
“Còn tưởng rằng ngươi năm ba chiêu liền có thể thu phục được nó, không nghĩ tới kéo dài lâu như vậy.” Thẩm Thiên Lăng giúp hắn lau mặt, “Con quái lông vàng lợi hại như vậy sao.”
“Tất nhiên không phải.” Tần Thiếu Vũ khinh thường, “Một con khỉ có thể lợi hại thế nào, là ta cố ý .”
Ám vệ ở trong lòng chậc chậc, cung chủ thật sự là dối trá trước sau như một a......
“Cố ý sao?” Thẩm Thiên Lăng hồ đồ.
“Thêm hai chiêu mà thôi, coi như là luyện tập.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ hắn, “Trở về lại nói.”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, cùng hắn đồng thời xoay người lên ngựa, Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn cũng quay đầu trở về quân doanh, cuồng phong cuốn lên tuyết đọng, sột soạt dừng ở trên thi thể vượn tuyết.
Không quá ba ngày, phiến tuyết này liền trở nên sạch sẽ giống như lúc trước. Thật sự giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tuy nói không xem như chiến dịch chính thức, nhưng cũng xem như trận đầu thắng lợi. Bởi vậy vào ban đêm, đầu bếp cố ý làm thêm vài món ăn, thứ nhất là chúc mừng, thứ hai cũng cho đại quân đổi khẩu vị.
Trên đường hành quân, tất nhiên không có khả năng ăn được nhiều món ngon. Bất quá thấy tướng sĩ vây quanh lửa trại cùng nhau dùng cơm xướng quân ca, cũng là một chuyện đáng để cao hứng. Thẩm Thiên Lăng tâm tình cũng tốt lên, cùng nhau ngồi xuống ăn thịt, cục bông ngồi xổm trong lòng nương nó, cũng thấy được rất là cao hứng, thậm chí còn chủ động cống hiến ra hạt dưa cùng bò khô cấp mọi người.Quả thật hào phóng.
Mà ở bên kia, Thẩm Thiên Phong đang giúp Diệp Cẩn đổi dược. Sau khi cởi bỏ băng vải trên tay, liền thấy một đường miệng máu rách ngang lòng bàn tay, có chút chói mắt.
“Kiên nhẫn chịu đau một chút.” Thẩm Thiên Phong cầm lấy thuốc bột.
Diệp Cẩn nhíu mày, hiển nhiên rất muốn mắng chửi người.
Thẩm Thiên Phong rất cẩn thận rắc thuốc bột lên miệng vết thương.
Diệp Cẩn quả nhiên liền bắt đầu mắng chửi người.
Thật sự là một điểm trì hoãn cũng không có.
“Nhẹ một chút !” Diệp cốc chủ rít gào.
Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ nói, “Ta hoàn toàn còn chưa đụng tới ngươi.”
Diệp Cẩn bị nghẹn một chút, đành phải tiếp tục căm tức nhìn hắn.
Ám vệ ngoài trướng nghe được động tĩnh, tâm tình cũng rất phức tạp. Làm gì vậy a, trời vừa mới tối.
Thẩm Thiên Phong đành phải xuống tay càng thêm nhẹ nhàng chậm chạp, nhìn tư thế của hắn giống như là hận không thể đem thuốc bột từng chút từng chút thổi lên. Diệp Cẩn từ nhỏ đã sợ đau, đau một chút cũng sẽ xù lông. Lần này lại bị hắn gây sức ép như thế, cảm thấy rất choáng đầu hoa mắt. Vì thế đơn giản đoạt lấy lọ thuốc, cắn răng đổ xuống trên tay mình. Sau đó đau đến 'hưu hưu' hít khí lạnh, một ngụm cắn Thẩm Thiên Phong.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, vươn tay vỗ nhẹ ở trên lưng hắn, “Được rồi, không đau .”
“Dây cương đó là của ngươi !” Diệp Cẩn rất vất vả mới thở nhẹ một hơi.
Thẩm Thiên Phong hôn lên khuôn mặt hắn, đem nửa người ôm vào trong ngực, cẩn thận giúp hắn quấn băng vải.
Ban ngày khi mình cùng vượn tuyết đánh nhau, hắn đại khái là quá khẩn trương, ngay cả tay gắt gao quấn chặt dây cương cũng không phát hiện, vẫn còn siết chặt. Lục Thông Ngọc bị siết chặt tất nhiên sẽ không thoải mái, theo bản năng hất đầu muốn tránh ra, cương ngựa là chế tạo từ cát đằng pha với thiên tàm ti, vì thế tay Diệp Cẩn liền bị cắt đứt một đường, sau khi trở về doanh địa mới phát giác trên tay toàn là máu, nhất thời cảm thấy thập phần dọa người.
Cái gì cũng không làm cư nhiên cũng sẽ bị thương. Sau khi truyền ra ngoài nửa đời sau cũng không muốn bước ra cửa .
Vì thế hắn hung thần ác sát ra lệnh cưỡng chế Thẩm Thiên Phong không được nói ra, thậm chí còn đem người đánh một trận.
Thẩm Thiên Phong buồn cười lại đau lòng bất đắc dĩ. Sau khi giúp hắn băng bó xong miệng vết thương, liền để ám vệ bưng cơm chiều tới, ở trong doanh trướng bồi hắn ăn.
“Thẩm minh chủ.” Kiếm Phách ở bên ngoài nói, “Có tiện vào không?”
“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Phong đứng dậy.
Kiếm Phách bưng một chén canh cải nóng hổi tiến vào, “Vừa nấu xong, nếu không ăn thì sẽ bị đoạt.”
“Đa tạ.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Làm phiền cô nương .”
“Tiện đường mà thôi.” Kiếm Phách nói, “Huống hồ ta cũng không phải cố ý đến đưa canh .”
“Có chuyện?” Thẩm Thiên Phong để nàng ngồi xuống.
“Đêm nay tâm tình mọi người rất tốt, ta tựa hồ không nên làm mọi người mất hứng.” Kiếm Phách nói, “Ca ca cũng kêu ta ngày mai lại nói, nhưng tính cách ta nôn nóng, Thẩm minh chủ đừng trách.”
“Tất nhiên sẽ không.” Thẩm Thiên Phong nói, “Cô nương xin cứ nói.”
“Về vị trí địa cung Thiên Điện ở cực bắc, ven đường đến đây ta vẫn đều đo lường tính toán.” Kiếm Phách nói, “Đại khái phân bố giống như lúc trước chúng ta dự đoán. Chẳng qua chỉ sợ tương lai hành quân phải cẩn thận hơn một chút.”
“Vì sao?” Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày.
“Địa cung cực bắc vẫn chưa toàn bộ bị người đào tạc, một bộ phận trong đó là mượn hầm ngầm trống rỗng để hình thành. Cho nên càng tới gần địa cung, có thể sẽ có càng nhiều bẫy rập.” Kiếm Phách nói, “Tuy đã trải qua tích lũy trên trăm năm, cũng có thể đã bị khối băng phong đổ. Nhưng dù sao cũng là trên vạn đại quân đi phía trước, vẫn là phải chú ý thì tốt hơn.”
“Đa tạ cô nương nhắc nhở.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Ta sẽ hạ lệnh kêu đội quân chú ý.”
“Bất quá cũng không cần quá lo lắng.” Kiếm Phách nói, “Ca ca sẽ căn cứ địa chấn ghi lại nhiều năm qua, tính ra vị trí xuất hiện địa liệt, tương lai mọi người chỉ cần tránh đi là được.”
“Chuyến này cũng là nhờ có hai huynh muội cô nương.” Diệp Cẩn nói, “Sau khi đại thắng, toàn bộ đại Sở đều thiếu Bạch Đế thôn một cái nhân tình.”
“Diệp cốc chủ khách khí .” Kiếm Phách lắc đầu, “Nếu không phải chư vị xuất hiện đúng lúc, Bạch Đế thôn chỉ sợ chỉ có một con đường diệt tộc, cẩn thận tính qua, lần này chúng ta nhiều nhất cũng chính là không ai nợ ai.”
Diệp Cẩn cười cười, “Cô nương can đảm nghĩa hiệp như thế, ai có thể lấy được thật sự là có phúc khí. Nếu có cơ hội, chúng ta tất nhiên sẽ tới cửa uống một ly rượu mừng.”
Khi mọi người đang nói chuyện, thanh âm huyên náo bên ngoài đột nhiên liền trở nên lớn hơn. Ám vệ sau khi kiểm tra thực hư trở về bẩm báo, “Không xảy ra nhiễu loạn gì, chỉ là chân trời có cực quang lục sắc không giống với mọi ngày thường hay lui tới, cho nên mọi người thấy ngạc nhiên mà thôi.”
“Ta cũng không quấy rầy nhị vị nữa.” Kiếm Phách đứng lên, “Cáo từ.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, nhìn theo nàng đi ra lều trại sau đó hỏi Diệp Cẩn, “Đi ra ngoài xem không?”
“Cực quang mà thôi, có cái gì hay mà xem .” Diệp Cẩn bĩu môi.
Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Cũng được, vậy thì không đi xem .”
Diệp Cẩn:......
Kỳ thật hắn chỉ là quen thói ngạo kiều một chút thôi, trong lòng vẫn là rất muốn xem. Thậm chí cũng đã chuẩn bị tốt tư thế đứng lên đi ra ngoài !
Cái gì gọi là 'Vậy thì không đi xem' !
Trong băng thiên tuyết địa rất vất vả mới có chút việc vui, nhất định không thể bỏ qua !
Vì thế Diệp cốc chủ thản nhiên đi ra ngoài, thập phần nhìn không chớp mắt.
Thẩm Thiên Phong buồn cười, bước nhanh theo hai bước giúp hắn phủ thêm áo choàng.
Thói quen này, tính tình khẩu thị tâm phi này, kỳ thật cũng coi như là có tình thú khác a......
“Thời gian còn sớm.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ hắn, “Mệt mỏi thì ngủ thêm một lúc nữa đi, đại quân cũng phải nghỉ ngơi, đến ngày mai mới nhích người. Hôm nay cũng không cần gấp rút lên đường.”
“Không ngủ.” Thẩm Thiên Lăng duỗi người, “Ta đi xem xem Diệp đại ca, hắn đại khái là đang nghiên cứu mấy con vượn tuyết kia.”
“Vượn tuyết có gì đẹp đẽ mà xem .” Tần Thiếu Vũ giúp hắn kéo áo ngắn xuống, che khuất cái bụng mềm nhũn.
“Cũng không phải vì nó đẹp.” Thẩm Thiên Lăng mặc y phục, “Tối hôm qua ta vẫn luôn suy nghĩ, lúc ngủ còn mơ thấy nó.”
Tần Thiếu Vũ phiếm chua, vươn tay chỉ chỉ lồng ngực hắn, “Lần sau chỉ có thể mơ thấy ta, không thì đánh mông ngươi.”
Thẩm tiểu thụ hộc máu, “Loại dấm chua này cũng có thể ăn?”
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Hết thuốc chữa rồi a ! Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng biểu đạt khinh bỉ. Sau đó thản nhiên rửa mặt, rồi tùy tay cầm một cái bánh lớn một bên cắn một bên đi tìm Diệp Cẩn.
“Sao lại vừa đi vừa ăn thế kia." Diệp Cẩn quả thật đang ở trong viện, “Thời tiết lạnh như thế, cũng không sợ bụng khó chịu.”
“Ân.” Thẩm Thiên Lăng dùng sức đem một ngụm cuối cùng nuốt xuống, sau đó phủi tay, “Ăn xong rồi.”
Diệp Cẩn bị hắn chọc cười, “Vừa mới pha một bình trà ngon ở trong lều, đi uống chút để ấm dạ dày đi.”
Thẩm tiểu thụ ngoan ngoãn chạy vào doanh trướng, sau khi uống xong trà lại chạy ra, ngồi xổm bên cạnh vượn tuyết hiếu kỳ nói, “Có tra ra được cái gì không?”
“Không có.” Diệp Cẩn lắc đầu, "Ngoạn ý này may mắn là sinh sống ở tuyết nguyên. Nếu là sinh sống ở trong núi, không biết có bao nhiêu dân chúng sẽ bị hại.”
“Vậy cũng không nhất định.” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói, “Nếu là thịt ăn ngon, chỉ sợ biện pháp khó đối phó đến mấy cũng có thể nghĩ ra được.” Phải tin tưởng trí tuệ của quần chúng nhân dân, lực lượng cật hóa rất phi thường.
Diệp Cẩn:......
Ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ ấy thôi .
Tuy vẻ mặt dữ tợn, nhưng lông của vượn tuyết rất trắng lại xoã tung. Thẩm Thiên Lăng vươn tay sờ sờ, sau đó nói, “Lãng phí rất đáng tiếc, lột xuống để cho các tướng sĩ chống lạnh đi.”
“Chôn một đêm ở trong tuyết, cư nhiên còn có thể mềm mại như thế.” Diệp Cẩn đứng lên, ghét bỏ nói, “Trách không được có thể cùng Chu Giác nhấc lên quan hệ.”
Thẩm Thiên Lăng ánh mắt mờ mịt. Hai chuyện này có liên quan với nhau sao? Hay là nói Chu Giác là một cọng lông tơ đang thao túng?
“Ý của ta là da lông nhiều mỡ, cho nên có thể trốn ở trong tuyết, cùng Chu Giác là một mặt hàng.” Diệp Cẩn đi vào trong phòng, tính toán đi uống chút trà để làm ấm thân thể, ở lâu bên ngoài nên tay có chút lạnh.Thẩm Thiên Lăng ở phía sau hắn thuận miệng nói, “Không thì dùng lửa thiêu đi?”
Diệp Cẩn dừng lại cước bộ.
Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nói, “Nếu trên da lông có mỡ, như vậy hẳn là cũng có thể đi?”
Diệp Cẩn soạt quay đầu nhìn hắn.
Thẩm tiểu thụ sau lưng sợ hãi.
Ánh mắt này của tẩu tử mình gọi là ánh mắt gì a......
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong bưng một chén canh tiến vào, nhìn thấy tình hình trong viện cũng có chút khó hiểu.
Sau đó Diệp Cẩn liền nhào qua đem Thẩm Thiên Lăng xoa xoa một phen.
“A nha !” Thẩm Thiên Lăng đầu bị xoa thành ổ quạ, ánh mắt rất vô tội.
Ám vệ lập tức ở trên nóc nhà nắm chặt tay thành quyền, chúng ta hoàn toàn không hâm mộ Diệp cốc chủ a !
Hiện tại cung chủ không ở đây, không biết có thể thừa dịp hỗn loạn đi xuống sờ tay nhỏ hay không.
Thời khắc mong chờ đã lâu rốt cuộc cũng tới, suy nghĩ một chút thôi liền muốn kích động thảm, trước hết phải hảo hảo bình tĩnh một chút.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Trời cũng có mưa gió thất thường. Thời điểm vật biểu tượng giang hồ tâm tư lung lay, Tần Thiếu Vũ cũng vừa đi vào trong viện, thò tay đem Thẩm Thiên Lăng kéo đến bên người mình.
Ám vệ Truy Ảnh cung đồng loạt nhụt chí, thật sự là phi thường thất vọng.
Loại cảm giác gặp thoáng qua này khiến tâm người ta vỡ vụn.
“Ngươi cũng không nhìn thời điểm hắn nổi điên !” Tần Thiếu Vũ một bên giúp Thẩm Thiên Lăng sửa sang lại tóc, một bên nhíu mày nhìn Thẩm Thiên Phong.
“Ngươi mới nổi điên.” Diệp Cẩn căm tức nhìn hắn, “Mới sáng sớm là muốn cùng lão tử cãi nhau sao !”
“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.
Diệp Cẩn từ trong lòng lấy ra một tập lửa, sau khi châm xong để ở trên người vượn tuyết.
Cơ hồ chỉ là trong thời gian nháy mắt, ngọn lửa liền bốc lên ước chừng cao một thước, thanh âm 'lụp bụp' không ngừng truyền đến, mùi thịt khét tràn ngập trong không khí. Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng lui về phía sau hai bước, để tránh bị ngọn lửa đốt trúng.
“Thật sự có thể a .” Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm tiểu thụ:......
Thẩm Thiên Phong hồi thần, “Ý của ngươi là dùng lửa công kích?”
“Ân.” Diệp Cẩn gật đầu, “Lúc đầu thầm nghĩ dùng đao chém, là Lăng nhi vừa mới nhắc nhở ta. Vượn tuyết cùng mãng xà khác nhau, để có thể giữ ấm, dưới lông có một lớp mỡ rất dày, bên trong mỗi sợi lông lại sáng bóng, cơ hồ gặp lửa liền sẽ bốc cháy."
“Nếu thật sự như thế, vậy thì dễ làm.” Tần Thiếu Vũ nhướng mày, “Vượn tuyết là động vật sống theo bầy đàn, một khi bị thương, tám chín phần sẽ chạy về nhà cầu cứu. Đến thời điểm đó chỉ cần châm lửa lên trên người một con, chỉ sợ là cả một ổ cũng sẽ bị thiêu cháy.”“Cho nên cũng không cần lo lắng .” Diệp Cẩn vỗ vỗ tay, “Ta đi chuẩn bị một ít độc dược, đến lúc đó nếu gặp được bầy vượn, liền rắc vào khối thịt rồi ném cho bầy vượn tuyết kia, ăn xong sẽ càng nóng nảy dễ nổi giận, còn có thể sinh ra ảo giác, cũng sẽ càng đánh loạn về phía trước.”
“Chíp.” Cục bông ở cửa nhìn vào, thấy mọi người đều ở đây, vì thế nhảy nhót muốn chạy vào, kết quả không cẩn thận ở trên cửa vấp một cái, toàn bộ điểu đều cô lỗ lỗ lăn trên đất. Nếu không phải Thẩm Thiên Lăng nhanh tay, thiếu chút nữa lăn vào trong đống lửa.
Sao lại ngốc như vậy a......
Tập thể mọi người bảo trì trầm mặc.
“Chíp......” Cục bông nhận được kinh hách, mảnh mai nằm ở trong lòng nương nó, phi thường cần hạt dưa cùng ném cao cao.
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, nhu nhu thân thể tròn vo của nó.
Một khi có biện pháp đối phó vượn tuyết, mọi người cũng không tiếp tục lo lắng quá phận nữa. Sau khi nghỉ ngơi một ngày, liền dựa theo kế hoạch lúc trước tiến đến địa cung. Tuy nói đi đường mệt nhọc, nhưng bởi vì được Mộ Hàn Dạ chiếu cố tốt, hơn nữa Hoàng Đại Tiên vốn dĩ đã có chút công phu trụ cột, cho nên cũng không cảm thấy có gì trở ngại, thậm chí còn một ngày so với một ngày khỏe mạnh lên.
“Uống.” Mộ Hàn Dạ đưa cho hắn một ly trà gừng hồng đường đại táo long nhãn.
Hoàng Đại Tiên:......
Nếu cứ tiếp tục uống như vậy thì sẽ chảy máu mũi a.
“A Hoàng chính là lớn lên ở nơi gà không thèm đẻ trứng, chim không thèm ỉa này sao?” Mộ Hàn Dạ ở trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hoàng Đại Tiên tâm tình phức tạp gật đầu.
“Thật sự là không dễ dàng.” Mộ Hàn Dạ nói, "Chẳng trách vừa đến Thất Tuyệt Quốc, A Hoàng ăn nhiều như vậy." Thì ra là đói đã lâu .
Hoàng Đại Tiên có chút ù tai.
“Bất quá không quan hệ.” Mộ Hàn Dạ thâm tình chân thành nói, “Tất cả đều đã qua, A Hoàng trăm ngàn lần đừng khóc, ngày lành còn ở phía sau.” Nói tình thoại giống như là đang làm thơ, thật sự là không thể tài tử giai nhân hơn được nữa.
Hoàng Đại Tiên rất hối hận chính mình vừa rồi vì sao không giả bộ ngủ.
Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói, “Băng thiên tuyết địa, A Hoàng lúc trước có thấy qua rau xanh chưa?”
Thấy hắn tựa hồ có tư thế miệng mở rộng, Hoàng Đại Tiên đơn giản tiến lại gần, trực tiếp hôn trụ môi hắn.
Phá bình phá suất cũng tốt, thành thói quen tất nhiên cũng tốt, Hoàng Đại Tiên cảm thấy chuyện này cùng với chuyện nghe hắn loạn thất bát tao, chi bằng trực tiếp đem miệng ngăn chặn để được thanh tĩnh -- Cho dù môi sẽ bị duyện cắn đến tê dại, ít nhất đầu sẽ không đau.
Mộ Hàn Dạ đối với chuyện này đương nhiên rất hài lòng, thậm chí còn trực tiếp đem người ôm vào trong lòng mình, cho càng thêm thân mật hơn một chút. Không gian xe ngựa rất nhỏ, trần nhà lại thấp, Hoàng Đại Tiên đành phải lấy một tư thế quỷ dị cúi đầu, cảm thấy cả người đều không tốt .Tóm lại ở trong xe ngựa cũng không có chuyện gì làm, cho nên Mộ Hàn Dạ khó tránh khỏi hôn hơi lâu một chút, Hoàng Đại Tiên vốn dĩ muốn đẩy ra, vòng eo lại bị hắn gắt gao nắm chặt. Cho nên sau khi giãy dụa hai cái cũng liền từ bỏ, cam chịu tùy ý hắn càng lúc càng làm càn. Miệng lưỡi nóng bỏng gắt gao dán vào nhau, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng muốn ngừng lại. Mộ Hàn Dạ ánh mắt trở nên tối sầm, vừa đang nghĩ có nên làm chút chuyện quá phận hơn hay không, xe ngựa lại loảng xoảng một tiếng ngừng lại.
“Ngô !” Hoàng Đại Tiên vốn dĩ là không ngồi vững, thiếu chút nữa bị rớt ra khỏi xe.
Mộ Hàn Dạ ôm chặt hắn một phen, đặt ở một bên xốc màn xe lên, “Làm sao vậy?”
“Gặp đàn vượn tuyết.” Ảnh vệ lái xe biện hộ, “Hẳn là đến báo thù .”
“Thật sự đến đây sao.” Mộ Hàn Dạ nhướng mày, quay đầu nhìn Hoàng Đại Tiên, “Muốn đi xem náo nhiệt không?”
Hoàng Đại Tiên gật đầu, vươn tay để hắn kéo ra xe ngựa, thả người nhảy lên trên lưng ngựa.
Yến Tử Quang dùng ánh mắt phi thường ai oán nhìn nhìn hai người - Cuối cùng cũng nhớ đến ta .
Mộ Hàn Dạ nhu nhu bờm nó, xem như là an ủi.
Bởi vì đội tiên phong phía trước phát hiện bầy vượn đầu tiên, thậm chí còn cách đại quân một khoảng. Thẩm Thiên Phong cùng Tần Thiếu Vũ cũng đã chạy qua, xa xa liền thấy bóng dáng hai thất lương câu tuyệt trần, Yến Tử Quang hai mắt hưng phấn, hí dài một tiếng sau đó cũng đuổi qua. Thẩm Thiên Phàm hạ lệnh đại quân tạm thời án binh bất động, chờ tin tức của đội tiên phong.
Tuy trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng sau khi nhìn rõ tình hình phía trước, Thẩm Thiên Lăng sau lưng vẫn là có chút run lên. Lần trước thấy vượn tuyết là vào buổi tối, số lượng cũng không nhiều, cho nên cũng không cảm thấy có bao nhiêu đáng sợ. Nhưng lần này số lượng vượn tuyết so với lần trước có thể nói là khác biệt một trời một vực, thô sơ giản lược nhìn qua cũng có trên trăm cái đầu, thân thể to lớn hành động lại nhanh nhẹn, càng đáng sợ hơn là màu lông cùng tuyết nguyên không khác biệt, từ xa rất khó phân biệt đến tột cùng còn ẩn nấp ở đâu.
Đội tiên phong đã sớm nhận được tin tức, trong lòng biết đao thương côn bổng là không có biện pháp đánh vượn tuyết, vì vậy vẫn chưa đối cứng với nó, mà là lấy chu vi tự bảo vệ mình, nhân tiện ngăn cản hướng đi của chúng nó, để tránh cùng đại quân nổi lên xung đột.
“Lui lại !” Thẩm Thiên Phong sau khi đuổi tới ra lệnh.
Đội tiên phong nghe vậy lập tức nhảy ra vòng đánh nhau, xoay người chạy về hướng ngược lại. Vượn tuyết tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, tê rống rít gào muốn đem kẻ xâm nhập này xé thành từng mảnh nhỏ. Diệp Cẩn mở bao phục bên tay, lấy ra vài khối thịt heo dính đầy độc dược ném qua, rơi xuống trước chân vượn tuyết. Từng trận mùi hương lạ lùng xông vào mũi, vài con vượn tuyết kia quả thật liền dừng lại cước bộ, vây quanh khối thịt bắt đầu xé rách. Xa xa lại đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào đinh tai nhức óc, không chỉ bầy vượn tuyết, ngay cả mọi người ở đây cũng bị kinh ngạc một chút.Tần Thiếu Vũ bởi vì chỗ đứng tương đối cao, theo thanh âm nhìn qua, chỉ thấy vượn tuyết lông vàng đêm đó đang ngồi xổm trên một khối băng đá, giơ một cây gậy liều mạng múa may.
“Còn có chỉ huy?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.
“Sớm nói, súc vật này rất thông minh.” Tần Thiếu Vũ hất cằm, “Nhìn bên này.”
Thẩm Thiên Lăng nhìn qua, chỉ thấy vài con vượn tuyết lúc nãy đang tranh đoạt thức ăn sau khi nghe được tiếng kêu, liền lập tức bỏ lại khối thịt trong tay, tiếp tục xông tới đội tiên phong. Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, tranh đoạt thức ăn là bản tính trời sinh của động vật, vượn tuyết này thế nhưng ngay cả thịt đến miệng cũng có thể bỏ qua. Thật không biết qua vài năm nữa, có thể tập kết thành đội hay không, tụ tập thành quy mô lớn xâm nhập thành trấn thôn xóm.
Mắt thấy vài con vượn tuyết kia đã sắp đuổi tới đội tiên phong, Thẩm Thiên Phong cầm một cây đuốc phóng bay lên trời, giống như Liệp Ưng bay vút qua. Ngọn lửa sau khi tiếp xúc đến da lông tràn ngập mỡ, rất nhanh liền hừng hực cháy lên, vượn tuyết thống khổ tê rống thành tiếng, nâng chưởng muốn bắt lấy Thẩm Thiên Phong xé nát, nhưng lần lượt lại nhào vào khoảng không, ngược lại dẫn đến đồng bọn chung quanh trên người cũng dính lửa. Bầy vượn nháy mắt nhảy dựng lên lủi vào nhau, Diệp Cẩn cưỡi ở trên lưng ngựa, tay nắm chặt dây cương, mắt không chớp nhìn bầy vượn tuyết đang xê dịch thân ảnh ở bên trong, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
Đội tiên phong thừa dịp hỗn loạn chạy lên đồi cao, nhìn từng con vượn tuyết phía dưới trên người dính lửa chạy loạn xạ, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Xa xa vượn tuyết lông vàng thấy tình thế không ổn, xoay người liền muốn chạy. Tần Thiếu Vũ cười lạnh một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ thả người nhảy lên, đuổi theo nó.
Ám vệ canh giữ ở bên cạnh Thẩm Thiên Lăng, đem hắn bảo vệ chặt chẽ, cảm khái phu nhân thật sự là đa mưu túc trí, gặp nguy không loạn a...... Không sai chính là phu nhân, về phần cung chủ đi đâu chúng ta hoàn toàn không cần biết. Các ngươi cảm thụ một chút đi.
“Muốn đi hỗ trợ không?” Trên một đồi cao khác, Hoàng Đại Tiên hỏi Mộ Hàn Dạ.
“Một mình Tần huynh thu phục đủ rồi.” Mộ Hàn Dạ ôm chặt hắn, hiển nhiên không tính toán chuyển ổ.
Hoàng Đại Tiên đành phải ở trong lòng thở dài.
Quái lông vàng cùng sử dụng tứ chi, chạy ở trên tuyết nguyên tốc độ nhanh như bay. Tần Thiếu Vũ tùy tay phóng ra một cái ám khí, tuy không có đâm xuyên qua thân thể vượn tuyết, nhưng do có sức mạnh cùng lực va chạm khiến nó lảo đảo một cái, té nhào về phía trước quỳ gối ở trong tuyết.
Tần Thiếu Vũ tay phải cầm kiếm, vững vàng dừng ở trước mặt nó cắt đường. Vượn tuyết lông vàng rống giận đứng lên, thân hình so với vượn tuyết thông thường cao lớn hơn rất nhiều, móng tay đỏ như máu, so với cái dùi còn bén nhọn hơn. Nếu là bị nó quào trúng, không cần nghĩ cũng biết là có hậu quả gì.
Mặc kệ trình độ tiến hóa đến loại nào, công kích địch nhân đều là bản tính trời sinh của từng động vật. Bởi vì thân thể khác nhau, hơn nữa trong tay Tần Thiếu Vũ cũng không có đuốc, cho nên vượn tuyết lông vàng cũng không nghĩ muốn tiếp tục trốn, mà là dang hai tay, thẳng tắp xông đến Tần Thiếu Vũ.Một đầu khác, Thẩm Thiên Phong sau khi đốt hết một cây đuốc cuối cùng, mới lắc mình rút khỏi vòng vây. Có một con vượn tuyết chưa bị đốt trúng thấy thế muốn nhào đến, lại bị một cước đạp trúng mặt, kêu ngao ngao ngã trở về bầy vượn.
“Không có việc gì chứ?” Thấy hắn trở về, Diệp Cẩn cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Thiên Phong lắc đầu, nhìn qua hướng của Tần Thiếu Vũ. Chỉ thấy đầu bên kia vượn tuyết lông vàng trên người tuy đã bị chém ra không ít miệng vết thương, nhưng vẫn là cứ ngoan cố liều chết chống lại, khi đánh nhau miệng vết thương trên người lại lần lượt bị xé rách, máu tươi chảy xuống cơ hồ đem tuyết nhuộm thành đỏ tươi.
Cánh tay trái sau khi bị chém trúng lần thứ hai, vượn tuyết lông vàng càng điên cuồng, liền há to miệng muốn nhào đến cắn. Tần Thiếu Vũ nhìn đúng thời cơ, trực tiếp giơ kiếm đâm vào trong miệng nó. Lưỡi đao sắc bén tầng tầng xuyên phá cổ họng, một cỗ máu đen từ miệng nó trào ra, Tần Thiếu Vũ thả người đạp một cước lên ngực nó, vượn tuyết lảo đảo về phía sau hai bước, rốt cuộc ngã xuống triệt để. Sau khi giãy dụa vài cái, thì không còn sức lực để run rẩy tứ chi.
Mà bầy vượn sau khi trải qua một trận đại hỏa, vận số cũng đã tan hết, đang nằm sấp ở trong tuyết hấp hối, máu tươi loang lỗ trên làn da cháy đen, nhìn qua khiến người ta có chút buồn nôn.
“Có bị thương không?” Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống lưng ngựa.
“Tất nhiên không có.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ hắn, “Đừng lo lắng.”
“Còn tưởng rằng ngươi năm ba chiêu liền có thể thu phục được nó, không nghĩ tới kéo dài lâu như vậy.” Thẩm Thiên Lăng giúp hắn lau mặt, “Con quái lông vàng lợi hại như vậy sao.”
“Tất nhiên không phải.” Tần Thiếu Vũ khinh thường, “Một con khỉ có thể lợi hại thế nào, là ta cố ý .”
Ám vệ ở trong lòng chậc chậc, cung chủ thật sự là dối trá trước sau như một a......
“Cố ý sao?” Thẩm Thiên Lăng hồ đồ.
“Thêm hai chiêu mà thôi, coi như là luyện tập.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ hắn, “Trở về lại nói.”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, cùng hắn đồng thời xoay người lên ngựa, Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn cũng quay đầu trở về quân doanh, cuồng phong cuốn lên tuyết đọng, sột soạt dừng ở trên thi thể vượn tuyết.
Không quá ba ngày, phiến tuyết này liền trở nên sạch sẽ giống như lúc trước. Thật sự giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tuy nói không xem như chiến dịch chính thức, nhưng cũng xem như trận đầu thắng lợi. Bởi vậy vào ban đêm, đầu bếp cố ý làm thêm vài món ăn, thứ nhất là chúc mừng, thứ hai cũng cho đại quân đổi khẩu vị.
Trên đường hành quân, tất nhiên không có khả năng ăn được nhiều món ngon. Bất quá thấy tướng sĩ vây quanh lửa trại cùng nhau dùng cơm xướng quân ca, cũng là một chuyện đáng để cao hứng. Thẩm Thiên Lăng tâm tình cũng tốt lên, cùng nhau ngồi xuống ăn thịt, cục bông ngồi xổm trong lòng nương nó, cũng thấy được rất là cao hứng, thậm chí còn chủ động cống hiến ra hạt dưa cùng bò khô cấp mọi người.Quả thật hào phóng.
Mà ở bên kia, Thẩm Thiên Phong đang giúp Diệp Cẩn đổi dược. Sau khi cởi bỏ băng vải trên tay, liền thấy một đường miệng máu rách ngang lòng bàn tay, có chút chói mắt.
“Kiên nhẫn chịu đau một chút.” Thẩm Thiên Phong cầm lấy thuốc bột.
Diệp Cẩn nhíu mày, hiển nhiên rất muốn mắng chửi người.
Thẩm Thiên Phong rất cẩn thận rắc thuốc bột lên miệng vết thương.
Diệp Cẩn quả nhiên liền bắt đầu mắng chửi người.
Thật sự là một điểm trì hoãn cũng không có.
“Nhẹ một chút !” Diệp cốc chủ rít gào.
Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ nói, “Ta hoàn toàn còn chưa đụng tới ngươi.”
Diệp Cẩn bị nghẹn một chút, đành phải tiếp tục căm tức nhìn hắn.
Ám vệ ngoài trướng nghe được động tĩnh, tâm tình cũng rất phức tạp. Làm gì vậy a, trời vừa mới tối.
Thẩm Thiên Phong đành phải xuống tay càng thêm nhẹ nhàng chậm chạp, nhìn tư thế của hắn giống như là hận không thể đem thuốc bột từng chút từng chút thổi lên. Diệp Cẩn từ nhỏ đã sợ đau, đau một chút cũng sẽ xù lông. Lần này lại bị hắn gây sức ép như thế, cảm thấy rất choáng đầu hoa mắt. Vì thế đơn giản đoạt lấy lọ thuốc, cắn răng đổ xuống trên tay mình. Sau đó đau đến 'hưu hưu' hít khí lạnh, một ngụm cắn Thẩm Thiên Phong.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, vươn tay vỗ nhẹ ở trên lưng hắn, “Được rồi, không đau .”
“Dây cương đó là của ngươi !” Diệp Cẩn rất vất vả mới thở nhẹ một hơi.
Thẩm Thiên Phong hôn lên khuôn mặt hắn, đem nửa người ôm vào trong ngực, cẩn thận giúp hắn quấn băng vải.
Ban ngày khi mình cùng vượn tuyết đánh nhau, hắn đại khái là quá khẩn trương, ngay cả tay gắt gao quấn chặt dây cương cũng không phát hiện, vẫn còn siết chặt. Lục Thông Ngọc bị siết chặt tất nhiên sẽ không thoải mái, theo bản năng hất đầu muốn tránh ra, cương ngựa là chế tạo từ cát đằng pha với thiên tàm ti, vì thế tay Diệp Cẩn liền bị cắt đứt một đường, sau khi trở về doanh địa mới phát giác trên tay toàn là máu, nhất thời cảm thấy thập phần dọa người.
Cái gì cũng không làm cư nhiên cũng sẽ bị thương. Sau khi truyền ra ngoài nửa đời sau cũng không muốn bước ra cửa .
Vì thế hắn hung thần ác sát ra lệnh cưỡng chế Thẩm Thiên Phong không được nói ra, thậm chí còn đem người đánh một trận.
Thẩm Thiên Phong buồn cười lại đau lòng bất đắc dĩ. Sau khi giúp hắn băng bó xong miệng vết thương, liền để ám vệ bưng cơm chiều tới, ở trong doanh trướng bồi hắn ăn.
“Thẩm minh chủ.” Kiếm Phách ở bên ngoài nói, “Có tiện vào không?”
“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Phong đứng dậy.
Kiếm Phách bưng một chén canh cải nóng hổi tiến vào, “Vừa nấu xong, nếu không ăn thì sẽ bị đoạt.”
“Đa tạ.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Làm phiền cô nương .”
“Tiện đường mà thôi.” Kiếm Phách nói, “Huống hồ ta cũng không phải cố ý đến đưa canh .”
“Có chuyện?” Thẩm Thiên Phong để nàng ngồi xuống.
“Đêm nay tâm tình mọi người rất tốt, ta tựa hồ không nên làm mọi người mất hứng.” Kiếm Phách nói, “Ca ca cũng kêu ta ngày mai lại nói, nhưng tính cách ta nôn nóng, Thẩm minh chủ đừng trách.”
“Tất nhiên sẽ không.” Thẩm Thiên Phong nói, “Cô nương xin cứ nói.”
“Về vị trí địa cung Thiên Điện ở cực bắc, ven đường đến đây ta vẫn đều đo lường tính toán.” Kiếm Phách nói, “Đại khái phân bố giống như lúc trước chúng ta dự đoán. Chẳng qua chỉ sợ tương lai hành quân phải cẩn thận hơn một chút.”
“Vì sao?” Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày.
“Địa cung cực bắc vẫn chưa toàn bộ bị người đào tạc, một bộ phận trong đó là mượn hầm ngầm trống rỗng để hình thành. Cho nên càng tới gần địa cung, có thể sẽ có càng nhiều bẫy rập.” Kiếm Phách nói, “Tuy đã trải qua tích lũy trên trăm năm, cũng có thể đã bị khối băng phong đổ. Nhưng dù sao cũng là trên vạn đại quân đi phía trước, vẫn là phải chú ý thì tốt hơn.”
“Đa tạ cô nương nhắc nhở.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Ta sẽ hạ lệnh kêu đội quân chú ý.”
“Bất quá cũng không cần quá lo lắng.” Kiếm Phách nói, “Ca ca sẽ căn cứ địa chấn ghi lại nhiều năm qua, tính ra vị trí xuất hiện địa liệt, tương lai mọi người chỉ cần tránh đi là được.”
“Chuyến này cũng là nhờ có hai huynh muội cô nương.” Diệp Cẩn nói, “Sau khi đại thắng, toàn bộ đại Sở đều thiếu Bạch Đế thôn một cái nhân tình.”
“Diệp cốc chủ khách khí .” Kiếm Phách lắc đầu, “Nếu không phải chư vị xuất hiện đúng lúc, Bạch Đế thôn chỉ sợ chỉ có một con đường diệt tộc, cẩn thận tính qua, lần này chúng ta nhiều nhất cũng chính là không ai nợ ai.”
Diệp Cẩn cười cười, “Cô nương can đảm nghĩa hiệp như thế, ai có thể lấy được thật sự là có phúc khí. Nếu có cơ hội, chúng ta tất nhiên sẽ tới cửa uống một ly rượu mừng.”
Khi mọi người đang nói chuyện, thanh âm huyên náo bên ngoài đột nhiên liền trở nên lớn hơn. Ám vệ sau khi kiểm tra thực hư trở về bẩm báo, “Không xảy ra nhiễu loạn gì, chỉ là chân trời có cực quang lục sắc không giống với mọi ngày thường hay lui tới, cho nên mọi người thấy ngạc nhiên mà thôi.”
“Ta cũng không quấy rầy nhị vị nữa.” Kiếm Phách đứng lên, “Cáo từ.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, nhìn theo nàng đi ra lều trại sau đó hỏi Diệp Cẩn, “Đi ra ngoài xem không?”
“Cực quang mà thôi, có cái gì hay mà xem .” Diệp Cẩn bĩu môi.
Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Cũng được, vậy thì không đi xem .”
Diệp Cẩn:......
Kỳ thật hắn chỉ là quen thói ngạo kiều một chút thôi, trong lòng vẫn là rất muốn xem. Thậm chí cũng đã chuẩn bị tốt tư thế đứng lên đi ra ngoài !
Cái gì gọi là 'Vậy thì không đi xem' !
Trong băng thiên tuyết địa rất vất vả mới có chút việc vui, nhất định không thể bỏ qua !
Vì thế Diệp cốc chủ thản nhiên đi ra ngoài, thập phần nhìn không chớp mắt.
Thẩm Thiên Phong buồn cười, bước nhanh theo hai bước giúp hắn phủ thêm áo choàng.
Thói quen này, tính tình khẩu thị tâm phi này, kỳ thật cũng coi như là có tình thú khác a......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất