Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 187: Lại phát hiện thứ tốt!

Trước Sau
Edit & Beta: Spum-chan

Mọi người lại tìm một vòng dưới đường hầm, chỉ cảm thấy tiếng nước càng ngày càng rõ ràng, hiển nhiên là ở gần đây, nhưng dù thế nào cũng không tìm ra nguồn phát, mặt đất khô ráo, trên vách tường cũng không có một đám rêu xanh nào, thật không giống nơi có dòng nước chảy qua.

Chắc là vì quá mức chuyên tâm lắng nghe, sau khi tìm xong một vòng, đa số người đều có hơi đầu váng mắt hoa. Tần Thiếu Vũ quyết định dứt khoát, bảo mọi người dựa theo ký hiệu lúc nãy rời khỏi địa cung, tránh ở lâu lại xảy ra chuyện.

“Sao rồi?” Liên Thành Cô Nguyệt vẫn canh giữ ở lối vào.

“Không tìm được.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, kể sơ lược về tình hình trong địa cung.

“Có thể nghe được tiếng nước, lại tìm không thấy nguồn?” Liên Thành Cô Nguyệt nhíu mày.

“Ừ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hơn nữa gần nơi phát ra tiếng nước cực kỳ khô ráo, không giống như là nơi có nước.”

“Chắc không phải yêu trận gì đó chứ?” Liên Thành Cô Nguyệt nói.

“Không giống.” Đao Hồn lắc đầu, “Tuy tổ tiên am hiểu các loại bát quái mê trận, nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, cho dù là trận phát chưa bao giờ gặp, ta cũng không thể hoàn toàn không phát hiện.”

“Vậy thì thật kỳ quái.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Không thì tìm nơi có tiếng nước rõ ràng nhất, rồi mới tìm kỹ quanh đó?”

“Nếu đào hoặc cho nổ lung tung, có thể phá hủy trận pháp Bạch Đế thiết kế năm xưa không?” Mộ Hàn Dạ có chút suy tư.

Đao Hồn quả nhiên gật đầu, “Có thể.”

“Hậu quả thì sao?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

Đao Hồn nói, “Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, vẫn đừng nên cho nổ tường thì tốt hơn. Trận pháp bát quái cực kỳ tinh diệu, đa số đều là bứt dây động rừng, nếu phá hủy một nơi trong đó, chỉ sợ bên người bên trong sẽ gặp nguy hiểm.”

Vừa dứt lời, những người ở đây đều lâm vào trầm mặc, cái gì cũng không được, chẳng lẽ chỉ có thể ở chỗ này lo lắng suông?

Mặt trời đã treo lên giữa không trung, đã tìm kiếm từ sáng sớm, mọi người đều có chút mệt mỏi. Vì thế Liên Thành Cô Nguyệt liền để các tướng sĩ ăn vài thứ rồi nghỉ ngơi một lát trước, mình thì cùng mấy người Đao Hồn tiếp tục bàn bạc bước kế tiếp.

“Đầu còn choáng không?” Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.

“Ra ngoài thì tốt hơn rồi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bên trong vừa tối vừa ngộp, ở lâu sẽ không thở nổi.”

Tần Thiếu Vũ mở túi nước ra, “Uống mấy ngụm đi.”

“Là cái gì vậy?” Thẩm Thiên Lăng uống xong thì chậc lưỡi, “Có hơi ngọt.”

“Làm từ rượu trái cây và sữa ngựa.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Sẽ không say, có thể làm ấm thân thể.”

“Ngươi cũng thích uống cái này sao?” Thẩm tiểu thụ ngạc nhiên, thật là có tâm hồn thiếu nữ.

“Chuẩn bị cho ngươi đó.” Tần Thiếu Vũ thu túi nước lại, “Sợ ngươi lạnh, trời băng đất tuyết cũng không thể tìm được thứ gì tốt.”

Thẩm Thiên Lăng bỗng chốc có hơi cảm động, nam nhân của y quả thực rất biết cách săn sóc.

“Vốn tưởng rằng đi vào là có thể tìm thấy nguồn nước, giờ xem ra còn phải tốn sức một phen.” Tần Thiếu Vũ nói, “Muốn ta đưa ngươi về trước không.”

“Ta không mệt.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi cứ việc làm chuyện của ngươi, không cần để ý ta.”

Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay nhéo nhéo mặt y.

“Không thì chúng ta đổi cách đi.” Thẩm Thiên Lăng nói.

“Đổi cách khác gì?” Tần Thiếu Vũ khó hiểu.

“Nơi này không tìm thấy nguồn nước, vậy thì tìm nơi khác.” Thẩm Thiên Lăng cắn cái bánh trong tay một cái, “Vừa rồi ta suy nghĩ, có thể nghe được tiếng nước, chưa chắc gần đó thật sự có nước, rất có thể là do địa cung quá lớn nên tạo thành giả tượng.”

“Nói tiếp đi.” Tần Thiếu Vũ gật đầu.

“Trong địa cung có rất nhiều lối rẽ, không ai biết phía bên kia tường đá là cái gì, cho nên chuyện nghe được tiếng nước cũng chưa chắc là thật.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nhưng nơi có thể thấy được vũng nước thì lại khác nhau.”

Tần Thiếu Vũ như có chút đăm chiêu.

“Không bằng đi đến mấy nơi ẩm ướt tìm thử xem?” Thẩm Thiên Lăng đề nghị.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, kéo y đứng lên.

“Tần huynh định đi đâu vậy?” Nhìn thấy hai người bọn họ cùng vào địa cung, Mộ Hàn Dạ rất khó hiểu.

Tần Thiếu Vũ nói, “Vào trong đó xem thử.”

Những người khác:……

Đáp án này thật sự rất trắng trợn, nói cũng như chưa nói.

“Đao Hồn không vào có sao không?” Thẩm Thiên Lăng có hơi khẩn trương, “Không phải nói trong địa cung toàn là cơ quan bát quái à, nếu không ra được thì phải làm sao.”



Tần Thiếu Vũ rất là bình tĩnh, “Vậy chúng ta cứ ở trong đó hết cả đời.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Thiếu hiệp ngươi nghiêm túc sao, cho dù ngươi muốn xx, nhưng nơi này đến giường cũng chả có đâu.

“Yên tâm đi.” Tần Thiếu Vũ tiếp tục kéo y đi vào bên trong, “Trước lạ sau quen, trận pháp bát quái ta cũng từng học qua, vừa rồi lại học hỏi Đao Hồn được vài thứ, không lạc được đâu.”

Biết nam nhân nhà mình trên phương diện nào đó vẫn rất đáng tin, vì thế Thẩm Thiên Lăng cũng không hỏi nhiều nữa, tiếp tục theo hắn đi vào trong.

“Ta đi xem xem.” Đao Hồn rốt cuộc vẫn có chút không yên lòng, bỏ lương khô xuống muốn theo vào địa cung, lại bị Liên Thành Cô Nguyệt giữ chặt.

Mộ Hàn Dạ cũng nói, “Ngươi đừng đi vẫn tốt hơn.”

“Vì sao?” Đao Hồn khó hiểu.

Liên Thành Cô Nguyệt châm chước từ ngữ một hồi, sau đó…… cái gì cũng không châm chước nổi, vì thế nhìn Mộ Hàn Dạ.

Thất Tuyệt Vương nói, “Nói không chừng là Thẩm công tử mệt mỏi, cho nên muốn vào trong nghỉ ngơi một lát.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Bên ngoài lạnh mà.”

Đao Hồn giật mình, “Ra là vậy à.”

“Cho nên cũng không cần lo lắng.” Mộ Hàn Dạ vỗ vỗ vai hắn, “Đợi ngủ đủ rồi sẽ ra thôi.”

Ám vệ vốn muốn theo vào, nghe vậy cũng chỉ đành buông tha ý nghĩ này, tiếp tục khổ sở ngồi xổm bên ngoài gặm bánh.

Cung chủ sao có thể như vậy chứ, đâu đâu cũng có hưng trí.

Trước mặt nhiều người như vậy mà!

Chúng ta thật sự rất mất mặt đó.

“Cẩn thận một chút.” Tần Thiếu Vũ giữ chặt y, “Trên đất rất trơn.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nhảy qua một vũng nước, “Chỗ này có chút mùi mốc.”

“Cho nên ngươi phải theo sát ta một chút.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lỡ như gặp phải quái vật, cũng có thể nhanh chóng rúc vào lòng ta.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Phiền quá đi.

Tuy rằng bên tai vẫn thường nghe thấy tiếng nước truyền đến, nhưng lần này hai người chẳng hề bị quấy rầy, chỉ luôn đi theo vũng nước trên mặt đất, xung quanh tối đen, chỉ có cây đuốc chiếu sáng con đường phía trước, Thẩm Thiên Lăng có hơi rùng mình, nhịn không được nắm chặt tay hắn hơn.

Tần Thiếu Vũ cười cười, “Sợ rồi?”

“Mới không có.” Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng

“Có ta ở đây, sẽ không gặp chuyện gì đâu.” Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn hôn y, “Người cản giết người, Phật ngăn giết Phật.”

Thẩm Thiên Lăng bị đậu cười, “Ừ.”

Hai người lại đi một hồi, chỉ thấy đằng trước là ngõ cụt, trên đất có không ít nước đọng, ngay cả vách tường cũng bám đầy bọt nước.

“Hết đường rồi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngõ cụt?”

Tần Thiếu Vũ đưa tay gõ gõ vách tường, sau đó nghiêng tai áp lên nghe ngóng, “Có tiếng gió.”

“Tiếng gió?” Thẩm Thiên Lăng học hắn kề tai sát vách tường, sau đó…… chẳng nghe được gì cả.

……

“Heo con.” Tần Thiếu Vũ cốc cốc trán y, “Ngươi chỉ có thể nghe góc tường trong khách sạn thôi.”

Thẩm tiểu thụ:……

Nhất định phải nói trắng ra vậy sao.

Tần Thiếu Vũ giơ cây đuốc nhìn nhìn, sau đó nói, “Thời gian xây dựng khác nhau.”

“Có ý gì?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Thời gian xây của vách ngăn này khác với tòa địa cung.” Tần Thiếu Vũ nói.

“Phải không?” Thẩm Thiên Lăng giơ cây đuốc nhìn nhìn, quả thực phát hiện phiến đá đằng trước cũ kĩ hơn một chút, nghĩ nghĩ lại khó hiểu, “Khả năng không lớn a, ai lại có thể xây vách ngăn trước rồi mới đào đường hầm, chẳng phải nên làm ngược lại sao.” Điên đảo trình tự gì đó thật sốt ruột.

“Đúng là xây đường hầm trước.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hai bên vách tường dùng là đá Thanh Lý thượng hạng, rất kiến cố khó bị mài mòn; Mà vách ngăn đằng trước lại là loại đá phổ thông trên Tuyết Nguyên. Ta nói chúng không phải xây cùng thời gian, là vì dùng loại đá vật liệt khác nhau, không liên quan đến mực độ ăn mòn.”

“Vậy sao.” Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Vậy có thể chứng minh cái gì?”

“Không bằng mở tường ra nhìn xem?” Tần Thiếu Vũ nói.



Thẩm Thiên Lăng bị hoảng sợ, “Ngươi muốn phá tường?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu.

“Khoan đã!” Thẩm Thiên Lăng ngăn cản, “Không phải Đao Hồn có nói, trong chỗ này toàn là trận bát quái, lỡ như phá xong chúng ta không ra được thì phải làm sao.” Đúng là nghĩ chút thôi đã thấy vô cùng thê thảm, còn chưa nhìn con lớn lên mà.

“Địa cung là do Bạch Đế xây thành, nhưng vách ngăn này lại không phải.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ đầu y, “Nhưng có ngươi ở đây, ta tất nhiên sẽ không làm bừa, để đại quân vào trước đi.”

“Lỡ như sau khi phá ra, đối diện là Chu Giác thì sao?” Sức tưởng tượng của Thẩm Thiên Lăng rất phong phú.

“Sao có thể, nơi này hoàn toàn không ra khỏi phạm vi của Thiên điện.” Tần Thiếu Vũ nói, “Người của Chu Giác ở chủ điện, cách nơi này một khoảng, huống hồ vừa rồi ta lắng nghe, phía bên kia hoàn toàn không có tiếng người.”

“Vậy thì là gì nhỉ?” Thẩm Thiên Lăng phát tán tư duy, “Còn phải cố ý dựng vách ngăn!” Chẳng lẽ là hoàng kim châu báu? Nếu thật sự là vậy, không chừng Chu Giác sẽ lại tức chết lần nữa.

Rõ ràng ở cạnh núi vàng lại không biết, trơ mắt nhìn địch nhân đào đi từng cái một, loại cay đắng này, đúng là khó có thể hình dung.

Mà đại quân bên ngoài sau khi nghe lời Tần Thiếu Vũ nói xong, cũng lập tức vực dậy tinh thần. Vật biểu tượng giang hồ lại càng thêm nước mắt lưng tròng, cảm khái không hổ là phu nhân nhà ta, tùy tiện vào vào ra ra cũng có thể có phát hiện mới, đẳng cấp khác hẳn với cung chủ.

Bởi vì trong thời gian ngắn cung chủ nhà mình hẳn là không có dấu hiệu thoái vị, cho nên ám vệ đành phải lấy lui làm tiến, bắt đầu tự hỏi về vấn đề chia nhà, phòng ngừa vô cùng chu đáo.

Mọi người lại đi vào Thiên điện của địa cung, Mộ Hàn Dạ nghe ngóng tiếng vang phía bên kia thạch bích, “Thật sự có tiếng gió.”

“Nếu hủy vách tường này cũng không sao cả.” Đao Hồn nói, “Sẽ không phá hư trận pháp.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, ra hiệu mọi người lui ra sau.

Thẩm Thiên Lăng khẩn trương siết chặt tay, trong đầu bỗng chốc hiện lên vô số loại khả năng, ngoại trừ bảo tàng lấp lánh ánh vàng, còn có cả loại phiên bản kì lạ như “Chu Giác đang tắm rửa” này nữa, nhất định không thể nói cho người khác biết, nhất là nam nhân của y.

Tần Thiếu Vũ ngưng tụ nội lực rút kiếm ra khỏi vỏ, bổ mạnh về phía tường đá kia. Trải qua trăm ngàn năm bị gió sương tẩy rửa, đá dù cứng tới đâu cũng khó chịu nổi một chiêu này, vì thế nổ vang thành vô số mảnh mảnh nhỏ, rơi tách tách trên mặt đất.

Một trận gió mạnh từ trực diện thổi tới, pha lẫn vô số vụn đá và cát bay, Thẩm Thiên Lăng không kịp đề phòng, lui về phía sau hai bước suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

Ám vệ bảo vệ y sau người, cảnh giác cầm roi sắt.

Phía đối diện tất nhiên không có động tĩnh gì, trên thực tế đợi đến khi cát bụi tán đi, gần như tất cả mọi người đều kinh ngạc đứng yên tại chỗ.

Không âm u như địa cung lúc nãy mọi người đi qua, phía bên kia thạch bích, vô số ánh mặt trời chói chang đang len lỏi từ khe nứt trên đỉnh địa cung, chiếu sáng toàn bộ đại điện.

So với nói nơi này là đại điện, chi bằng nói là một hồ băng. Bởi vì nhiệt độ không khí cực thấp, nước bên trong đã sớm kết thành băng, mà ở xung quanh hồ, lại là mấy chục cỗ thi thể ăn mặc quái dị nằm ngổn ngang, toàn bộ bị khóa chặt trong khối băng, vẻ mặt khác nhau, tựa như tượng khắc từ băng.

“Đây là……” Thẩm Thiên Lăng khiếp sợ nhìn về phía Tần Thiếu Vũ.

“Là tộc nhân của bộ tộc Bạch thị.” Tần Thiếu Vũ còn chưa nói chuyện, Đao Hồn đã thay hắn trả lời.

Thẩm Thiên Lăng có chút nghi ngờ, hiển nhiên không hiểu nổi, không phải nói trăm ngàn năm qua bộ tộc Bạch thị đều sống trong thôn Bạch Đế sao, sao bỗng nhiên nhảy ra cả đống người bị đông chết trong địa cung vậy.

“Không phải người của thôn Bạch Đế hiện tại.” Giọng của Đao Hồn rất trầm thấp, “Là tàn dư của nhánh bộ hạ cuối cùng khi tổ tiên đại chiến năm xưa.”

Thẩm Thiên Lăng hít một ngụm khí lạnh, lại khó tin nhìn về phía hồ băng — cho nên đây là, quân đội của trăm ngàn năm trước? !

“Còn tưởng rằng chỉ là truyền thuyết, không ngờ chuyện lạ lại thật sự có thật.” Đao Hồn đạo, “Tương truyền sau khi nhánh quân đội này nghe thấy tổ tiên chiến bại, vốn muốn đến tiếp ứng, ai ngờ khi đi ngang qua một hồ lớn, bị khối băng đột nhiên lao ra khỏi mặt nước tập kích, cắt đến đầu rơi máu chảy, chỉ có ít ỏi ba năm người là may mắn không chết.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Vẫn không khoa học a!

“Cũng có thể.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ vai y, “Nhiệt độ không khí trong Tuyết Nguyên đột nhiên giảm xuống là chuyện thường, hơn nữa gió lớn quét qua, mang theo hạt nước trong hồ bay lên trời sẽ khiến chúng kết thành băng rồi rơi xuống.”

Bởi vì nhiệt độ không khí cực thấp, thi thể lại bị đóng trong băng nên được bảo tồn rất hoàn chỉnh. Mọi người giúp Đao Hồn chuyển mấy thi thể kia ra ngoài Tuyết Nguyên, định tìm một nơi khác hạ táng lập bia, xem như không cần phải tiếp tục lang thang khổ sở nữa. Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm bên hồ băng ngẩng đầu nhìn lên, “Phía trên là chỗ nào?”

“Chắc là sơn cốc.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bốn phía là vách núi, cho nên mới che mất ánh mặt trời, khiến cho hồ băng ngàn năm không tan được.”

“Tần huynh!” Cái khe bên trên đột nhiên xuất hiện một gương mặt.

Thẩm Thiên Lăng bị dọa nhảy dựng, “Thất Tuyệt Vương?”

Rõ ràng vừa rồi còn ở trong địa cung mà, sao lại chạy nhanh như vậy!

“Mau lên đây đi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Có thứ tốt để xem này.”

“Có thứ gì tốt?” Thẩm Thiên Lăng tò mò hỏi.

Thế nhưng Thất Tuyệt Vương đã lập tức biến mất, hiển nhiên rất gấp gáp muốn xem thứ tốt kia.

Thẩm Thiên Lăng:……

Ngươi có thể chạy nhanh hơn được nữa không.

“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ kéo y ra ngoài, “Ít nhiều gì cũng là Hoàng Thượng, có thể được Mộ huynh gọi là thứ tốt, chắc cũng không tệ được chỗ nào đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau