Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 68: Xuất phát đến vương thành!
Tần Thiếu Vũ khụ khụ hai tiếng, “Mộ huynh.”
Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Đây là tín vật quân quyền của Thất Tuyệt quốc.”
Thẩm Thiên Lăng quyết đoán ôm con vào lòng, “Không cần để ý nó, các ngươi tiếp tục nói chính sự đi.”
“Chíp.” Mao cầu lưu luyến không thôi, quay đầu thâm tình nhìn Thất Tuyệt Vương, hơn nữa còn mở ra hai cái cánh nhỏ cực kì đáng yêu.
Mộ Hàn Dạ: …
Hoàng Đại Tiên: …
“Ta mang nó ra ngoài chơi.” Thẩm Thiên Lăng 囧囧 đứng lên.
“Chíp!” Biểu bình của Mao Cầu tan nát, ngửa đầu nhìn nương nó —— thật sự phải mang ra ngoài sao.
Thẩm tiểu thụ thật lòng cảm thấy bản thân giống như một ác bà bà, chuyên lấy gậy đánh uyên ương.
Hoàng Đại Tiên lấy ra một chuỗi ngọc từ trong ngực, đặt trong tay Thẩm Thiên Lăng, tuy nói không khí phách bằng ngọc ban chỉ của Mộ Hàn Dạ, nhưng cũng xanh biếc mượt mà rất đáng yêu.
Mao Cầu lập tức phấn chấn tinh thần, dùng đầu cọ cọ tay hắn, tỏ vẻ cảm ơn một chút.
Tần Thiếu Vũ sảng khoái nói với Hoàng Đại Tiên, “Tính là ta nợ ngươi một chuyện, tương lai có thể đòi lại bất cứ lúc nào.”
“Tần cung chủ khách khí.” Hoàng Đại Tiên cười cười, “Không đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ nhìn đẹp thôi.”
Mao Cầu hưng trí bừng bừng, đem chuỗi hạt kia quấn quanh người mình, cảm thấy vô cùng đẹp.
“Nếu không còn chuyện gì khác, ta với Lăng nhi về trước .” Tần Thiếu Vũ cầm xấp giấy kia đứng dậy, “Những người đó đang ở đâu?”
“Đều ở trong tay ta, bất quá nhìn qua cũng không giống có ý đồ đại gian đại ác.” Mộ Hàn Dạ nói, “Thông đồng với Chu Giác mưu đồ phản nghịch, đối với Sở hoàng mà nói có lẽ không thể tha thứ, nhưng đối với ta thì lại không tính là chuyện lớn gì. Người đều có thất tình lục dục, đôi khi suy nghĩ sai lầm cũng không thể tránh khỏi, nhưng nếu giao cho Sở hoàng, lại chỉ có con đường chết.”
Tần Thiếu Vũ cười cười, “Người là do Mộ huynh bắt được, tất nhiên tùy ý Mộ huynh xử trí, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, không cần để trong lòng.”
Mộ Hàn Dạ gật đầu, đưa hắn hai người ra khách sạn.
“Chíp!” Mao cầu ngồi xổm trên vai cha nó, thân thiết vẫy vẫy cánh với Hoàng Đại Tiên, đôi mắt hạt đậu sáng long lanh.
Hoàng Đại Tiên bật cười, cũng phất phất tay với nó.
Biểu tình của Mộ Hàn Dạ rất ai oán.
Hoàng Đại Tiên xoay người đi vào trong phòng, muốn làm bộ không phát hiện.
“A Hoàng…” Mộ Hàn Dạ kéo dài ngữ điệu.
Hoàng Đại Tiên mắt điếc tai ngơ.
“A Hoàng chưa từng làm như vậy với ta.” Mộ Hàn Dạ đi theo phía sau hắn, ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung, “Càng không cười với ta.”
Hoàng Đại Tiên nói, “Trên đời này có nhiều người muốn đưa bảo bối cho ngươi, càng có nhiều người muốn cười với ngươi.”
“Nhưng ta không thích.” Mộ Hàn Dạ chắn trước mặt hắn.
“Loại chuyện này, cưỡng cầu cũng không có ý nghĩa.” Hoàng Đại Tiên có chút bất đắc dĩ.
“Ta tất nhiên sẽ không cưỡng cầu.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng vì sao A Hoàng không thử thưởng thức ưu điểm của bổn vương một chút?”
Hoàng Đại Tiên nhìn thẳng vào hắn một lát, sau đó lắc đầu nói, “Ta thưởng thức không được.”
Mộ Hàn Dạ không cam lòng, “Chẳng lẽ A Hoàng chỉ biết thưởng thức Tiểu Phượng Hoàng?”
Hoàng Đại Tiên gật đầu.
“Được rồi.” Mộ Hàn Dạ tiếc nuối thở dài, sau một lát…”Chíp.”
Hoàng Đại Tiên nhất thời bị sét đánh đến mức da đầu run lên, dùng ánh mắt như thấy siêu nhân điện quang nhìn hắn.
Ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất chân thành.
Hoàng Đại Tiên gian nan mở miệng, “Ngươi đây là…” cần gì như thế.
Mộ Hàn Dạ ngượng ngập nói, “Chẳng lẽ ta bắt chước không giống?”
Hoàng Đại Tiên đã không biết nên đối mặt với nam nhân này như thế nào nữa.
“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ làm nũng ôm lấy hắn.
Trong lòng Hoàng Đại Tiên tràn ngập cảm giác bất đắc dĩ, nhưng cũng không giãy dụa.
“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ lại gọi một câu, thuận tiện hôn hôn lên vành tai hắn.
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ ôm lấy hắn cọ cọ, “Ta thật sự có rất nhiều ưu điểm.”
Hoàng Đại Tiên có lệ “Ừ” một tiếng.
“Ngươi thành thân với ta đi.” Mộ Hàn Dạ không ngừng cố gắng, “Thất Tuyệt quốc tuy nhỏ, nhưng cũng rất giàu có sung túc, sẽ không bạc đãi ngươi.”
Trong lòng Hoàng Đại Tiên thầm thở dài, nay hắn chỉ cầu một gian nhà nhỏ một mẫu đất cằn thôi, có thể sống yên ổn đã là hạnh phúc, sao còn nghĩ đến hai chữ “bạc đãi”.
“Hiện tại chưa suy xét rõ cũng không sao, tương lai vẫn còn thời gian.” Mộ Hàn Dạ nói, “Cho dù đợi tới bảy tám mươi… ách, năm sáu… ba mươi tuổi, ta cũng nguyện ý!”
Hoàng Đại Tiên: …
Đáy mắt Mộ Hàn Dạ đầy ủy khuất, “Ta sợ nếu tuổi tác quá cao, sẽ không còn khí lực triền miên với A Hoàng.”
Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, lướt qua hắn đi vào trong.
Mộ Hàn Dạ như thuốc dán bám theo, biểu tình như là tình thế bắt buộc.
Kỳ thật những ngày như thế này, cũng không tệ lắm a…
Trên đường lớn, Mao Cầu chơi chuỗi ngọc đã nghiền thì cảm thấy có chút buồn ngủ, vì thế chui vào trong lòng nương nó ngoan ngoãn nằm ngủ, một chút cũng không cần ai dỗ, quả thực không thể dễ nuôi hơn nữa.
“Tuy nói thôn ốc bị hủy, không có cách nào tiếp tục dẫn dụ Chu Giác ra mặt, bất quá cũng không tính là không có thu hoạch.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Tốt xấu gì cũng có manh mối cho Hoàng Thượng.”
“Cho dù thôn ốc vẫn còn, dựa theo tính tình quỷ kế đa đoan của Chu Giác, cũng không nhất định sẽ hiện thân.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nói không chừng kết quả như bây giờ, đối với chúng ta càng có lợi hơn.”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói, “Nhưng người trong thôn ốc được Mộ Hàn Dạ thả đi, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ hỏi tới, đến lúc đó phải giải thích như thế nào?”
“Tùy tiện lấy cớ là được.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Tỷ như nói khi vừa khai hết mọi chuyện, liền bị Chu Giác phái người ám sát, Mộ Hàn Dạ muốn đuổi theo hung thủ nhưng không đuổi kịp; lại tỷ như nói những người đó tìm cơ hội đánh ngất người canh giữ để vượt ngục, tóm lại nếu muốn tìm, thì có rất nhiều cớ.”
Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Ngươi thông thạo cái này nhất.”
“Hả?” Tần Thiếu Vũ xoa xoa hai má y.
“Ta cái gì cũng chưa nói.” Thẩm Thiên Lăng rất biết nghe lời, ánh mắt chăm chú nhìn phương xa, “Thời tiết hôm nay không tệ.”
Vừa dứt lời, trên trời liền bay tới một đám mây đen.
Thẩm Thiên Lăng: …
Cho chút mặt mũi đi a.
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, mang theo y giục ngựa về phía trước, một đường khói bụi cuồn cuộn, rốt cuộc chạy về được Độ Kiếp tự trước khi tuyết lớn đổ xuống.
“May quá, các ngươi trở lại rồi.” Diệp Cẩn đang ôm noãn lô đọc sách, “Nhìn đám mây đen này, chắc hôm nay lại là một ngày vừa có mưa đá vừa có tuyết lớn rồi.”
“Thiên Phong đâu?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Đang nghị sự với Sở Uyên.” Diệp Cẩn nói, “Buổi sáng đã thấy các ngươi vội vã ra ngoài, gọi cũng không nghe, xảy ra chuyện gì?”
Tần Thiếu Vũ nói cho y nghe đại khái chuyện trong thôn ốc.
“Cư nhiên phát sinh nhiều chuyện như vậy?” Diệp Cẩn giật mình.
“Mộ Hàn Dạ không muốn có quá nhiều giao tiếp trực diện với Sở Uyên, ta cũng không muốn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho nên việc này giao cho ngươi.”
Diệp Cẩn: …
“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Kéo dài vô ích.”
“Chỉ một lần này.” Diệp Cẩn dựng thẳng ngón trỏ.
Hoàn toàn không muốn giao tiếp với ai kia a! Chúng ta lại không quen!
Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng đồng thời gật đầu.
Diệp Cẩn nắm chặt xấp giấy, thi thi nhiên nhiên ra khỏi phòng.
Tần Thiếu Vũ chậc chậc, “Trên đời này cũng chỉ có Thiên Phong có thể chịu được y.”
“Đâu chỉ là chịu được.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta cảm thấy đại ca chính là vui vẻ chấp nhận.”
“Vẫn là Lăng nhi của ta tốt nhất.” Tần Thiếu Vũ phát ra cảm khái từ nội tâm.
“Đó chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? !” Thẩm tiểu thụ nhéo mũi hắn, cư nhiên còn phải so sánh một hồi mới đưa ra được kết luận.
Tần Thiếu Vũ bật cười, thức thời nói, “Là ta nói sai, Lăng nhi muốn phạt cái gì?”
Thẩm tiểu thụ cười tủm tỉm, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.
Tần Thiếu Vũ xoay người kề sát vào.
Thẩm Thiên Lăng ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ hai câu.
Tần Thiếu Vũ nhíu mày, “Còn có loại chuyện này?”
“Tất nhiên là thật .” Thẩm Thiên Lăng ôm lấy cổ hắn, “Hòa thượng béo kia cầm không ít bã đậu, muốn trộn vào trong cỏ khô của Hãn huyết bảo mã, kết quả ám vệ phải cố ý tạo ra tiếng vang, mới dọa hắn đi được.”
“Đối với một con ngựa cũng hẹp hòi như thế, còn có mặt mũi tự xưng là người xuất gia sao.” Tần Thiếu Vũ cười lạnh.
“Cho nên ngươi phải đáp ứng ta.” Thẩm Thiên Lăng rất chân thành.
“Đây là việc nhỏ, ngươi muốn làm thì cứ làm đi, sau này không cần hỏi ta.” Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ y.
“Vậy không được, làm chuyện xấu nhất định phải được ngươi đồng ý trước.” Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.
“Nga?” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Sao lại trở nên ngoan ngoãn như vậy.”
“Cũng không phải.” Thẩm Thiên Lăng nâng mắt, “Tuy rằng không phải chuyện lớn gì, nhưng cho dù ta không nói trước với ngươi, tương lai ngươi nhất định cũng sẽ biết, nói không chừng còn tìm cớ muốn ân ân!” Cho nên phải lo trước cho khỏi họa.
“Nếu ngươi không nói, sao ta lại biết.” Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu y, “Ta cũng không phải thần cơ diệu toán.” (Vốn là kháp hội tính 掐会算: Nghĩa là bấm đốt tay xem được mọi chuyện, gần nghĩa với thần cơ diệu toán nên ta lấy cái sau cho nó hay ^^~)
“Nhưng ta nhất định sẽ để ám vệ đi làm.” Thẩm Thiên Lăng đưa tay chỉ lên nóc nhà, “Các ngươi là cùng loại.”
Ám vệ sau khi nghe được tập thể khiếp sợ = 口 =, phu nhân rốt cuộc bắt đầu phát sinh loại ảo giác này từ lúc nào, chúng ta rõ ràng là người của thiếu cung chủ, hoàn toàn không liên quan tới cung chủ biết không, đặc biệt trong sạch a.
“Tóm lại về sau ngươi muốn làm chuyện gì, mặc kệ tốt hay xấu đều cứ việc làm đi.” Tần Thiếu Vũ luôn áp dụng chế độ sủng nịnh vô nguyên tắc với y, “Chuyện tốt tất nhiên không thành vấn đề, chuyện xấu có phá hư thì cũng chẳng sao, không cần mọi chuyện đều phải hỏi ta.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng chủ động hôn hắn, coi như thưởng cho, sau đó liền hưng trí bừng bừng chạy vào trong viện, gọi ám vệ xuống.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, vào trong phòng giúp y châm trà nóng.
Vào ban đêm, trụ trì Độ Kiếp tự không biết ăn phải thứ gì không sạch sẽ, đau bụng suốt một đêm, suýt nữa xỉu luôn trong nhà xí.
Mà sau khi Sở uyên biết được chuyện ở thôn ốc, trước tiên là phái ra tâm phúc giơ roi thúc ngựa chạy về Vương Thành, thông tri tổng thống lĩnh Binh bộ Thẩm Thiên Phàm —— cũng chính là Tam ca của Thẩm Thiên Lăng, cần phải theo dõi Tả thừa tướng Lưu Nhất Thủy, nếu có dấu hiệu muốn đào vong, mặc kệ có chứng có hay không, lập tức tróc nã bắt vào ngục.
Mà như Mộ Hàn Dạ dự đoán, Sở Uyên đã sớm nghi ngờ người này, nhưng tiếc rằng vẫn nắm không đủ thóp, cho nên mới án binh bất động. Nhưng lần này có lời nói của Điềm Tiên, thêm vào Lưu Nhất Thủy xác thực có nữ nhi mười tám tuổi, lại kết hợp với cách ăn nói, hành vi cử chỉ bình thường của hắn, trong lòng lại càng thêm nắm chắc, tin tưởng suy đoán lúc trước đúng đến tám chín phần —— Tả thừa tướng này, có tám chín phần không sạch sẽ.
“Ôn dịch trên cơ bản đã được khống chế, có manh mối nội gian trong triều, Chu Giác kia cũng không còn động tĩnh, có phải nên rời đi rồi không?” Buổi tối, Thẩm Thiên Lăng lười biếng đánh ngáp.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Năm ngày sau Sở Uyên sẽ khởi hành.”
“Chúng ta thì sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Ngươi muốn đi đâu?” Tần Thiếu Vũ nói, “Nơi nào ta cũng mang ngươi đi.”
“Bí mật của Bích Tuyền Tỳ và Huyền Hải Ngọc còn chưa được cởi bỏ.” Thẩm Thiên Lăng ghé vào trước ngực hắn, “Ngươi đã muốn đi du sơn ngoạn thủy sao?”
“Đã sớm nói, đây là chuyện giữa Sở Uyên và Mộ Hàn Dạ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Truy Ảnh Cung đã làm đủ rồi, muốn đi cũng không ai dám ngăn cản.”
“Ngàn dặm xa xôi từ Vân Lam Thành đến nơi này, tất nhiên phải giải quyết xong hết mọi chuyện.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Huống hồ lâu ngày không đến Vương Thành, ta cũng muốn xem lại.”
“Được.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Vương Thành thì Vương Thành, tùy ngươi thích.”
Cho nên nói sủng nịnh công gì đó, thật sự đáng tán dương một phen a.
Lại qua mấy ngày, đoàn người Sở Uyên quả nhiên khởi hành rời đi. Hòa thượng của Độ Kiếp tự vốn dĩ đều đang nơm nớp lo sợ, nay vất vả lắm mới tiễn được người đi, xem như thở được một ngụm, còn tưởng rằng tránh thoát một kiếp. Ai ngờ buổi chiều ngày đó, đốc tra Ngự Sử đã tự mình dẫn quân vây quanh miếu tự, đem tất cả tăng nhân tróc nã vào ngục.
Kỳ thật dựa theo ý tưởng ban đầu của Sở Uyên, là định tạm thời lưu lại Độ Kiếp tự trước, xem có thể dùng nó để dẫn dụ Chu Giác hiện thân hay không. Bất quá Hoàng Đại Tiên lại cảm thấy dựa theo tính cách đa nghi của Chu Giác, một khi thôn ốc gặp chuyện không may, sẽ theo bản năng nhận định mọi thứ chung quanh đều không còn an toàn, tự nhiên cũng sẽ không xuất hiện nữa. Cho nên Sở Uyên liền quyết định phái người đóng cửa Độ Kiếp tự, ít nhất có thể giúp dân chúng thanh tĩnh.
Đoàn xe một đường đi về trước, tuy nói đã tận lực khiêm tốn, nhưng ven đường vẫn không hề thiếu dân chúng nghe tin chạy tới, đều rất nhiệt tình.
“Làm Hoàng Thượng cũng không tệ a.” Diệp Cẩn một bên ăn điểm tâm một bên thuận miệng nói.
“Thật vậy?” Sở Uyên nghe vậy kinh hỉ.
Diệp Cẩn: …
Ngươi chạy lên xe ngựa lúc nào vậy, không phải đang cưỡi ngựa ở bên ngoài sao.
“Tiểu Cẩn chưa bao giờ khen ta.” Sở Uyên vui đến không thể kiềm chế.
Diệp Cẩn bình tĩnh nói, “Vừa rồi ngươi nghe lầm.”
Sở Uyên lắc đầu, “Trẫm cũng không bị lãng tai.”
“Ta là nói món bánh cuộn khoai môn (*) này cũng không tệ.” Diệp Cẩn giơ lên một món điểm tâm.
Sở Uyên rối rắm nói, “Ngươi cảm thấy Hoàng đế nghe rất giống bánh cuộn khoai môn sao?”
“Chẳng lẽ không giống?” Diệp Cẩn đập bàn hỏi lại, rất tạc mao.
Sở Uyên lập tức gật đầu, “Giống, quả thật giống nhau như đúc.”
Phản ứng thật sự không thể nhanh hơn được nữa.
Thẩm Thiên Lăng ở bên ngoài nghe được, lặng lẽ nói với Tần Thiếu Vũ, “Kỳ thật đại ca so với Hoàng Thượng, đã được đãi ngộ tốt hơn nhiều.” Không chỉ được chạm vào tay, còn được lăn lên giường, thậm chí tại thời điểm đặc thù nào đó, tẩu tử của y nói không chừng còn có hiện ra một mặt nhu nhuyễn!
Như vậy so sánh với Sở Uyên, đại ca y quả thực chính là doanh gia nhân sinh đó biết không.
Phi thường khiến người hâm mộ.
Lại qua mấy ngày, mọi người rốt cục đến Vương Thành lúc chạng vạng.
Bởi vì trước đó Sở Uyên từng phân phó, bởi vậy cũng không có quá nhiều người tới đón tiếp, chỉ có một nam tử trẻ tuổi thân mặc nhuyễn giáp, suất lĩnh một đội Ngự Lâm quân chờ ngoài thành.
“Tam ca!” Thẩm Thiên Lăng đã nhìn thấy từ xa
“Đi thôi.” Sở Uyên cười nói, “Thiên Phàm cũng rất nhớ ngươi, đều là người trong nhà, không cần câu nệ cấp bậc lễ nghĩa.”
Thẩm Thiên Phàm nhanh chóng đi qua, sau khi hành lễ với Sở Uyên, liền mỉm cười ôm Thẩm Thiên Lăng vào trong lòng.
Một thời gian dài không gặp rồi a, loại hình ảnh cảm động huynh đệ tương phùng này! Thẩm Thiên Lăng còn đang dâng lên ngàn vạn cảm xúc, thì nghe được Tam ca của y nói nhỏ bên tai rằng, “Hình như hơi béo.”
…
Cũng đâu có béo đâu, không nói ra không được sao!
Làm một diễn viên chuyên nghiệp, Thẩm tiểu thụ cảm thấy mình bị tổn thương.
Ca của y quả thực khiến người thấy phiền.
“Thiên Phàm.” Thẩm Thiên Phong cũng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Đại ca đại tẩu.” Thẩm Thiên Phàm chào hỏi.
“Tình hình trong triều như thế nào?” Diệp Cẩn hỏi hắn.
“Lưu Nhất Thủy vẫn không có bất cứ động tác gì, cho nên tạm thời cũng chỉ âm thầm quan sát.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Hắn làm người rất cẩn thận, muốn khiến hắn chủ động ra tay, sợ là phải dùng chút thủ đoạn.”
Hết
Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Đây là tín vật quân quyền của Thất Tuyệt quốc.”
Thẩm Thiên Lăng quyết đoán ôm con vào lòng, “Không cần để ý nó, các ngươi tiếp tục nói chính sự đi.”
“Chíp.” Mao cầu lưu luyến không thôi, quay đầu thâm tình nhìn Thất Tuyệt Vương, hơn nữa còn mở ra hai cái cánh nhỏ cực kì đáng yêu.
Mộ Hàn Dạ: …
Hoàng Đại Tiên: …
“Ta mang nó ra ngoài chơi.” Thẩm Thiên Lăng 囧囧 đứng lên.
“Chíp!” Biểu bình của Mao Cầu tan nát, ngửa đầu nhìn nương nó —— thật sự phải mang ra ngoài sao.
Thẩm tiểu thụ thật lòng cảm thấy bản thân giống như một ác bà bà, chuyên lấy gậy đánh uyên ương.
Hoàng Đại Tiên lấy ra một chuỗi ngọc từ trong ngực, đặt trong tay Thẩm Thiên Lăng, tuy nói không khí phách bằng ngọc ban chỉ của Mộ Hàn Dạ, nhưng cũng xanh biếc mượt mà rất đáng yêu.
Mao Cầu lập tức phấn chấn tinh thần, dùng đầu cọ cọ tay hắn, tỏ vẻ cảm ơn một chút.
Tần Thiếu Vũ sảng khoái nói với Hoàng Đại Tiên, “Tính là ta nợ ngươi một chuyện, tương lai có thể đòi lại bất cứ lúc nào.”
“Tần cung chủ khách khí.” Hoàng Đại Tiên cười cười, “Không đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ nhìn đẹp thôi.”
Mao Cầu hưng trí bừng bừng, đem chuỗi hạt kia quấn quanh người mình, cảm thấy vô cùng đẹp.
“Nếu không còn chuyện gì khác, ta với Lăng nhi về trước .” Tần Thiếu Vũ cầm xấp giấy kia đứng dậy, “Những người đó đang ở đâu?”
“Đều ở trong tay ta, bất quá nhìn qua cũng không giống có ý đồ đại gian đại ác.” Mộ Hàn Dạ nói, “Thông đồng với Chu Giác mưu đồ phản nghịch, đối với Sở hoàng mà nói có lẽ không thể tha thứ, nhưng đối với ta thì lại không tính là chuyện lớn gì. Người đều có thất tình lục dục, đôi khi suy nghĩ sai lầm cũng không thể tránh khỏi, nhưng nếu giao cho Sở hoàng, lại chỉ có con đường chết.”
Tần Thiếu Vũ cười cười, “Người là do Mộ huynh bắt được, tất nhiên tùy ý Mộ huynh xử trí, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, không cần để trong lòng.”
Mộ Hàn Dạ gật đầu, đưa hắn hai người ra khách sạn.
“Chíp!” Mao cầu ngồi xổm trên vai cha nó, thân thiết vẫy vẫy cánh với Hoàng Đại Tiên, đôi mắt hạt đậu sáng long lanh.
Hoàng Đại Tiên bật cười, cũng phất phất tay với nó.
Biểu tình của Mộ Hàn Dạ rất ai oán.
Hoàng Đại Tiên xoay người đi vào trong phòng, muốn làm bộ không phát hiện.
“A Hoàng…” Mộ Hàn Dạ kéo dài ngữ điệu.
Hoàng Đại Tiên mắt điếc tai ngơ.
“A Hoàng chưa từng làm như vậy với ta.” Mộ Hàn Dạ đi theo phía sau hắn, ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung, “Càng không cười với ta.”
Hoàng Đại Tiên nói, “Trên đời này có nhiều người muốn đưa bảo bối cho ngươi, càng có nhiều người muốn cười với ngươi.”
“Nhưng ta không thích.” Mộ Hàn Dạ chắn trước mặt hắn.
“Loại chuyện này, cưỡng cầu cũng không có ý nghĩa.” Hoàng Đại Tiên có chút bất đắc dĩ.
“Ta tất nhiên sẽ không cưỡng cầu.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng vì sao A Hoàng không thử thưởng thức ưu điểm của bổn vương một chút?”
Hoàng Đại Tiên nhìn thẳng vào hắn một lát, sau đó lắc đầu nói, “Ta thưởng thức không được.”
Mộ Hàn Dạ không cam lòng, “Chẳng lẽ A Hoàng chỉ biết thưởng thức Tiểu Phượng Hoàng?”
Hoàng Đại Tiên gật đầu.
“Được rồi.” Mộ Hàn Dạ tiếc nuối thở dài, sau một lát…”Chíp.”
Hoàng Đại Tiên nhất thời bị sét đánh đến mức da đầu run lên, dùng ánh mắt như thấy siêu nhân điện quang nhìn hắn.
Ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất chân thành.
Hoàng Đại Tiên gian nan mở miệng, “Ngươi đây là…” cần gì như thế.
Mộ Hàn Dạ ngượng ngập nói, “Chẳng lẽ ta bắt chước không giống?”
Hoàng Đại Tiên đã không biết nên đối mặt với nam nhân này như thế nào nữa.
“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ làm nũng ôm lấy hắn.
Trong lòng Hoàng Đại Tiên tràn ngập cảm giác bất đắc dĩ, nhưng cũng không giãy dụa.
“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ lại gọi một câu, thuận tiện hôn hôn lên vành tai hắn.
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ ôm lấy hắn cọ cọ, “Ta thật sự có rất nhiều ưu điểm.”
Hoàng Đại Tiên có lệ “Ừ” một tiếng.
“Ngươi thành thân với ta đi.” Mộ Hàn Dạ không ngừng cố gắng, “Thất Tuyệt quốc tuy nhỏ, nhưng cũng rất giàu có sung túc, sẽ không bạc đãi ngươi.”
Trong lòng Hoàng Đại Tiên thầm thở dài, nay hắn chỉ cầu một gian nhà nhỏ một mẫu đất cằn thôi, có thể sống yên ổn đã là hạnh phúc, sao còn nghĩ đến hai chữ “bạc đãi”.
“Hiện tại chưa suy xét rõ cũng không sao, tương lai vẫn còn thời gian.” Mộ Hàn Dạ nói, “Cho dù đợi tới bảy tám mươi… ách, năm sáu… ba mươi tuổi, ta cũng nguyện ý!”
Hoàng Đại Tiên: …
Đáy mắt Mộ Hàn Dạ đầy ủy khuất, “Ta sợ nếu tuổi tác quá cao, sẽ không còn khí lực triền miên với A Hoàng.”
Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, lướt qua hắn đi vào trong.
Mộ Hàn Dạ như thuốc dán bám theo, biểu tình như là tình thế bắt buộc.
Kỳ thật những ngày như thế này, cũng không tệ lắm a…
Trên đường lớn, Mao Cầu chơi chuỗi ngọc đã nghiền thì cảm thấy có chút buồn ngủ, vì thế chui vào trong lòng nương nó ngoan ngoãn nằm ngủ, một chút cũng không cần ai dỗ, quả thực không thể dễ nuôi hơn nữa.
“Tuy nói thôn ốc bị hủy, không có cách nào tiếp tục dẫn dụ Chu Giác ra mặt, bất quá cũng không tính là không có thu hoạch.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Tốt xấu gì cũng có manh mối cho Hoàng Thượng.”
“Cho dù thôn ốc vẫn còn, dựa theo tính tình quỷ kế đa đoan của Chu Giác, cũng không nhất định sẽ hiện thân.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nói không chừng kết quả như bây giờ, đối với chúng ta càng có lợi hơn.”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói, “Nhưng người trong thôn ốc được Mộ Hàn Dạ thả đi, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ hỏi tới, đến lúc đó phải giải thích như thế nào?”
“Tùy tiện lấy cớ là được.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Tỷ như nói khi vừa khai hết mọi chuyện, liền bị Chu Giác phái người ám sát, Mộ Hàn Dạ muốn đuổi theo hung thủ nhưng không đuổi kịp; lại tỷ như nói những người đó tìm cơ hội đánh ngất người canh giữ để vượt ngục, tóm lại nếu muốn tìm, thì có rất nhiều cớ.”
Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Ngươi thông thạo cái này nhất.”
“Hả?” Tần Thiếu Vũ xoa xoa hai má y.
“Ta cái gì cũng chưa nói.” Thẩm Thiên Lăng rất biết nghe lời, ánh mắt chăm chú nhìn phương xa, “Thời tiết hôm nay không tệ.”
Vừa dứt lời, trên trời liền bay tới một đám mây đen.
Thẩm Thiên Lăng: …
Cho chút mặt mũi đi a.
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, mang theo y giục ngựa về phía trước, một đường khói bụi cuồn cuộn, rốt cuộc chạy về được Độ Kiếp tự trước khi tuyết lớn đổ xuống.
“May quá, các ngươi trở lại rồi.” Diệp Cẩn đang ôm noãn lô đọc sách, “Nhìn đám mây đen này, chắc hôm nay lại là một ngày vừa có mưa đá vừa có tuyết lớn rồi.”
“Thiên Phong đâu?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Đang nghị sự với Sở Uyên.” Diệp Cẩn nói, “Buổi sáng đã thấy các ngươi vội vã ra ngoài, gọi cũng không nghe, xảy ra chuyện gì?”
Tần Thiếu Vũ nói cho y nghe đại khái chuyện trong thôn ốc.
“Cư nhiên phát sinh nhiều chuyện như vậy?” Diệp Cẩn giật mình.
“Mộ Hàn Dạ không muốn có quá nhiều giao tiếp trực diện với Sở Uyên, ta cũng không muốn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho nên việc này giao cho ngươi.”
Diệp Cẩn: …
“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Kéo dài vô ích.”
“Chỉ một lần này.” Diệp Cẩn dựng thẳng ngón trỏ.
Hoàn toàn không muốn giao tiếp với ai kia a! Chúng ta lại không quen!
Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng đồng thời gật đầu.
Diệp Cẩn nắm chặt xấp giấy, thi thi nhiên nhiên ra khỏi phòng.
Tần Thiếu Vũ chậc chậc, “Trên đời này cũng chỉ có Thiên Phong có thể chịu được y.”
“Đâu chỉ là chịu được.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta cảm thấy đại ca chính là vui vẻ chấp nhận.”
“Vẫn là Lăng nhi của ta tốt nhất.” Tần Thiếu Vũ phát ra cảm khái từ nội tâm.
“Đó chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? !” Thẩm tiểu thụ nhéo mũi hắn, cư nhiên còn phải so sánh một hồi mới đưa ra được kết luận.
Tần Thiếu Vũ bật cười, thức thời nói, “Là ta nói sai, Lăng nhi muốn phạt cái gì?”
Thẩm tiểu thụ cười tủm tỉm, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.
Tần Thiếu Vũ xoay người kề sát vào.
Thẩm Thiên Lăng ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ hai câu.
Tần Thiếu Vũ nhíu mày, “Còn có loại chuyện này?”
“Tất nhiên là thật .” Thẩm Thiên Lăng ôm lấy cổ hắn, “Hòa thượng béo kia cầm không ít bã đậu, muốn trộn vào trong cỏ khô của Hãn huyết bảo mã, kết quả ám vệ phải cố ý tạo ra tiếng vang, mới dọa hắn đi được.”
“Đối với một con ngựa cũng hẹp hòi như thế, còn có mặt mũi tự xưng là người xuất gia sao.” Tần Thiếu Vũ cười lạnh.
“Cho nên ngươi phải đáp ứng ta.” Thẩm Thiên Lăng rất chân thành.
“Đây là việc nhỏ, ngươi muốn làm thì cứ làm đi, sau này không cần hỏi ta.” Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ y.
“Vậy không được, làm chuyện xấu nhất định phải được ngươi đồng ý trước.” Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.
“Nga?” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Sao lại trở nên ngoan ngoãn như vậy.”
“Cũng không phải.” Thẩm Thiên Lăng nâng mắt, “Tuy rằng không phải chuyện lớn gì, nhưng cho dù ta không nói trước với ngươi, tương lai ngươi nhất định cũng sẽ biết, nói không chừng còn tìm cớ muốn ân ân!” Cho nên phải lo trước cho khỏi họa.
“Nếu ngươi không nói, sao ta lại biết.” Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu y, “Ta cũng không phải thần cơ diệu toán.” (Vốn là kháp hội tính 掐会算: Nghĩa là bấm đốt tay xem được mọi chuyện, gần nghĩa với thần cơ diệu toán nên ta lấy cái sau cho nó hay ^^~)
“Nhưng ta nhất định sẽ để ám vệ đi làm.” Thẩm Thiên Lăng đưa tay chỉ lên nóc nhà, “Các ngươi là cùng loại.”
Ám vệ sau khi nghe được tập thể khiếp sợ = 口 =, phu nhân rốt cuộc bắt đầu phát sinh loại ảo giác này từ lúc nào, chúng ta rõ ràng là người của thiếu cung chủ, hoàn toàn không liên quan tới cung chủ biết không, đặc biệt trong sạch a.
“Tóm lại về sau ngươi muốn làm chuyện gì, mặc kệ tốt hay xấu đều cứ việc làm đi.” Tần Thiếu Vũ luôn áp dụng chế độ sủng nịnh vô nguyên tắc với y, “Chuyện tốt tất nhiên không thành vấn đề, chuyện xấu có phá hư thì cũng chẳng sao, không cần mọi chuyện đều phải hỏi ta.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng chủ động hôn hắn, coi như thưởng cho, sau đó liền hưng trí bừng bừng chạy vào trong viện, gọi ám vệ xuống.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, vào trong phòng giúp y châm trà nóng.
Vào ban đêm, trụ trì Độ Kiếp tự không biết ăn phải thứ gì không sạch sẽ, đau bụng suốt một đêm, suýt nữa xỉu luôn trong nhà xí.
Mà sau khi Sở uyên biết được chuyện ở thôn ốc, trước tiên là phái ra tâm phúc giơ roi thúc ngựa chạy về Vương Thành, thông tri tổng thống lĩnh Binh bộ Thẩm Thiên Phàm —— cũng chính là Tam ca của Thẩm Thiên Lăng, cần phải theo dõi Tả thừa tướng Lưu Nhất Thủy, nếu có dấu hiệu muốn đào vong, mặc kệ có chứng có hay không, lập tức tróc nã bắt vào ngục.
Mà như Mộ Hàn Dạ dự đoán, Sở Uyên đã sớm nghi ngờ người này, nhưng tiếc rằng vẫn nắm không đủ thóp, cho nên mới án binh bất động. Nhưng lần này có lời nói của Điềm Tiên, thêm vào Lưu Nhất Thủy xác thực có nữ nhi mười tám tuổi, lại kết hợp với cách ăn nói, hành vi cử chỉ bình thường của hắn, trong lòng lại càng thêm nắm chắc, tin tưởng suy đoán lúc trước đúng đến tám chín phần —— Tả thừa tướng này, có tám chín phần không sạch sẽ.
“Ôn dịch trên cơ bản đã được khống chế, có manh mối nội gian trong triều, Chu Giác kia cũng không còn động tĩnh, có phải nên rời đi rồi không?” Buổi tối, Thẩm Thiên Lăng lười biếng đánh ngáp.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Năm ngày sau Sở Uyên sẽ khởi hành.”
“Chúng ta thì sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Ngươi muốn đi đâu?” Tần Thiếu Vũ nói, “Nơi nào ta cũng mang ngươi đi.”
“Bí mật của Bích Tuyền Tỳ và Huyền Hải Ngọc còn chưa được cởi bỏ.” Thẩm Thiên Lăng ghé vào trước ngực hắn, “Ngươi đã muốn đi du sơn ngoạn thủy sao?”
“Đã sớm nói, đây là chuyện giữa Sở Uyên và Mộ Hàn Dạ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Truy Ảnh Cung đã làm đủ rồi, muốn đi cũng không ai dám ngăn cản.”
“Ngàn dặm xa xôi từ Vân Lam Thành đến nơi này, tất nhiên phải giải quyết xong hết mọi chuyện.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Huống hồ lâu ngày không đến Vương Thành, ta cũng muốn xem lại.”
“Được.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Vương Thành thì Vương Thành, tùy ngươi thích.”
Cho nên nói sủng nịnh công gì đó, thật sự đáng tán dương một phen a.
Lại qua mấy ngày, đoàn người Sở Uyên quả nhiên khởi hành rời đi. Hòa thượng của Độ Kiếp tự vốn dĩ đều đang nơm nớp lo sợ, nay vất vả lắm mới tiễn được người đi, xem như thở được một ngụm, còn tưởng rằng tránh thoát một kiếp. Ai ngờ buổi chiều ngày đó, đốc tra Ngự Sử đã tự mình dẫn quân vây quanh miếu tự, đem tất cả tăng nhân tróc nã vào ngục.
Kỳ thật dựa theo ý tưởng ban đầu của Sở Uyên, là định tạm thời lưu lại Độ Kiếp tự trước, xem có thể dùng nó để dẫn dụ Chu Giác hiện thân hay không. Bất quá Hoàng Đại Tiên lại cảm thấy dựa theo tính cách đa nghi của Chu Giác, một khi thôn ốc gặp chuyện không may, sẽ theo bản năng nhận định mọi thứ chung quanh đều không còn an toàn, tự nhiên cũng sẽ không xuất hiện nữa. Cho nên Sở Uyên liền quyết định phái người đóng cửa Độ Kiếp tự, ít nhất có thể giúp dân chúng thanh tĩnh.
Đoàn xe một đường đi về trước, tuy nói đã tận lực khiêm tốn, nhưng ven đường vẫn không hề thiếu dân chúng nghe tin chạy tới, đều rất nhiệt tình.
“Làm Hoàng Thượng cũng không tệ a.” Diệp Cẩn một bên ăn điểm tâm một bên thuận miệng nói.
“Thật vậy?” Sở Uyên nghe vậy kinh hỉ.
Diệp Cẩn: …
Ngươi chạy lên xe ngựa lúc nào vậy, không phải đang cưỡi ngựa ở bên ngoài sao.
“Tiểu Cẩn chưa bao giờ khen ta.” Sở Uyên vui đến không thể kiềm chế.
Diệp Cẩn bình tĩnh nói, “Vừa rồi ngươi nghe lầm.”
Sở Uyên lắc đầu, “Trẫm cũng không bị lãng tai.”
“Ta là nói món bánh cuộn khoai môn (*) này cũng không tệ.” Diệp Cẩn giơ lên một món điểm tâm.
Sở Uyên rối rắm nói, “Ngươi cảm thấy Hoàng đế nghe rất giống bánh cuộn khoai môn sao?”
“Chẳng lẽ không giống?” Diệp Cẩn đập bàn hỏi lại, rất tạc mao.
Sở Uyên lập tức gật đầu, “Giống, quả thật giống nhau như đúc.”
Phản ứng thật sự không thể nhanh hơn được nữa.
Thẩm Thiên Lăng ở bên ngoài nghe được, lặng lẽ nói với Tần Thiếu Vũ, “Kỳ thật đại ca so với Hoàng Thượng, đã được đãi ngộ tốt hơn nhiều.” Không chỉ được chạm vào tay, còn được lăn lên giường, thậm chí tại thời điểm đặc thù nào đó, tẩu tử của y nói không chừng còn có hiện ra một mặt nhu nhuyễn!
Như vậy so sánh với Sở Uyên, đại ca y quả thực chính là doanh gia nhân sinh đó biết không.
Phi thường khiến người hâm mộ.
Lại qua mấy ngày, mọi người rốt cục đến Vương Thành lúc chạng vạng.
Bởi vì trước đó Sở Uyên từng phân phó, bởi vậy cũng không có quá nhiều người tới đón tiếp, chỉ có một nam tử trẻ tuổi thân mặc nhuyễn giáp, suất lĩnh một đội Ngự Lâm quân chờ ngoài thành.
“Tam ca!” Thẩm Thiên Lăng đã nhìn thấy từ xa
“Đi thôi.” Sở Uyên cười nói, “Thiên Phàm cũng rất nhớ ngươi, đều là người trong nhà, không cần câu nệ cấp bậc lễ nghĩa.”
Thẩm Thiên Phàm nhanh chóng đi qua, sau khi hành lễ với Sở Uyên, liền mỉm cười ôm Thẩm Thiên Lăng vào trong lòng.
Một thời gian dài không gặp rồi a, loại hình ảnh cảm động huynh đệ tương phùng này! Thẩm Thiên Lăng còn đang dâng lên ngàn vạn cảm xúc, thì nghe được Tam ca của y nói nhỏ bên tai rằng, “Hình như hơi béo.”
…
Cũng đâu có béo đâu, không nói ra không được sao!
Làm một diễn viên chuyên nghiệp, Thẩm tiểu thụ cảm thấy mình bị tổn thương.
Ca của y quả thực khiến người thấy phiền.
“Thiên Phàm.” Thẩm Thiên Phong cũng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Đại ca đại tẩu.” Thẩm Thiên Phàm chào hỏi.
“Tình hình trong triều như thế nào?” Diệp Cẩn hỏi hắn.
“Lưu Nhất Thủy vẫn không có bất cứ động tác gì, cho nên tạm thời cũng chỉ âm thầm quan sát.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Hắn làm người rất cẩn thận, muốn khiến hắn chủ động ra tay, sợ là phải dùng chút thủ đoạn.”
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất