Chương 2: Phi Kiếm
Đúng lúc này, một trận gió nhẹ thổi tới, mang theo một tia mát mẻ hiếm có, liền thấy phía trước xuất hiện một ngọn đá, phía sau ngọn đá thì lại có dòng sông không lớn không nhỏ, mặt sông rộng và phẳng lặng, sóng nước lấp loáng, cũng không chảy xiết.
Bên bờ sông có một ít cây cổ thụ, cỏ vàng phủ kín toàn bộ bãi sông, gió thổi qua ào ào, là một nơi chôn xác thượng giai nha.
Vù.
Thủ lĩnh của nhóm sơn tặc này là một tráng hán có râu quai nón, hắn dẫn đội đi tới bờ sông, sau đó liền phóng ngựa hướng về phía một chiếc xe ngựa ở cuối cùng.
Không giống như những chiếc xe chở tù khác, trên chiếc xe này được một mảnh vải đen bao phủ, không nhìn thấy người bên trong là người nào, mà người ở bên trong cũng chưa từng đi ra ngoài bao giờ.
Trước khi đến xe ngựa, tên thủ lĩnh đã xuống ngựa, thu hồi vẻ mặt tràn đầy lệ khí lại, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh xe ngựa, hai đầu gối quỳ xuống, cung kính nói:
-Bẩm tiên sư, đây chính là sông Trầm Thủy, sông Trầm Thủy thông với sông Vu Lăng, nơi đây đã thuộc về lãnh thổ của Đại Tùy quốc.
Trong xe ngựa yên tĩnh im ắng, không có trả lời, thủ lĩnh cúi đầu trên mặt đất, không dám đứng dậy.
Một lát sau, mới có một thanh âm khàn khàn khó nghe truyền tới:
-Tạo bè qua sông, tiếp tục hướng về phía Bắc.
Tráng hán râu quai nón vội vàng đáp ứng, đang muốn đứng dậy thì trong xe ngựa đột nhiên truyền ra một trận ho kịch liệt:
-Nhanh. . . Nhanh đưa hai cái huyết thực đến đây. . . Khụ khụ. . .
Tần Tang sửng sốt, sau đó tất cả tù nhân đều rối loạn lên.
Mỗi khi vị kia tiên sư kia đòi hỏi huyết thực thì đều sẽ có hai tù nhân bị đưa vào xe ngựa được che bởi miếng vải đen này, một canh giờ sau sẽ có hai cỗ thi thể bị đưa ra.
Ba ngày trước, trong lúc vô tình Tần Tang đã nhìn thấy dáng vẻ của thi thể, một người sống sờ sờ đi vào, mà lúc ra thì lại là một cỗ thây khô, huyết nhục bị hút khô một cách triệt để, bên trên khung xương chỉ còn lại da khô.
Cặp mắt khô quắt kia vẫn còn sống động, dường như cho hắn một nỗi sợ hãi vô biên, khiến tam quan* của Tần Tang vỡ nát.
*tam quan: bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan
Nếu như không phải ngũ quan của mình rõ ràng như thế thì Tần Tang còn tưởng rằng mình đã tới mười tám tầng Địa Ngục, nhưng cũng không nhớ rõ tầng nào có cực hình là ép khô huyết nhục nha.
-Đi ra.
Tên thủ lĩnh bố trí thủ hạ đốn cây tạo bè, còn hắn thì tự mình đi tới bên cạnh xe, kéo xuống hai người.
Tần Tang nhẹ nhàng thở ra, nhưng tuyệt vọng trong lòng không có tiêu tan tí nào, nếu như chạy không thoát thì hắn tối đa cũng chỉ sống lâu hơn hai người kia mấy ngày mà thôi, có gì mà thầm thở phào cơ chứ?
Đôi mắt của Tần Tang nhìn chằm chằm vào đám sơn tặc đang đóng bè, những sơn tặc này có hiệu suất kinh người, trong nháy mắt một cái bè gỗ đã sắp được tạo thành, Tần Tang chỉ có thể cầu nguyện bọn hắn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, để bè gỗ bị lật ở trong dòng sống.
So sánh với việc bị hút khô thì hắn tình nguyện chết đuối trong sông, một kiếp này coi như một giấc mộng vậy.
Tên thủ lĩnh bước nhanh đến xe ngựa, hai kẻ xui xẻo kia bị dẫn theo, bọn hắn dùng hết khí lực sau cùng để kêu khóc, mà mấy sơn tặc bên bờ sông thì vui cười không ngừng.
Tiếng nước, tiếng gió, tiếng đao kiếm, tiếng bước chân, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ, tiếng cười nhe rằng. . .
Đủ loại âm thanh xông vào trong lỗ tai, khiến toàn bộ thế giới đều trở nên ồn ào, Tần Tang phiền não vô cùng, chỉ cảm thấy một trận quay cuồng, dường như sắp ngất đi thì đột nhiên nghe được một tiếng hét lớn như sấm nổ.
-Ma đầu. Lần này xem ngươi chạy trốn nơi đâu.
Tần Tang đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trên đỉnh núi dần hiện ra một đạo bạch quang chói mắt, phá không mà đến, so với mặt trời thì còn chói mắt hơn.
Bạch quang này tựa như là một thanh kiếm.
Phi kiếm.
Tần Tang bỗng mở mắt ra, lập tức bị ánh nắng gay gắt làm lóa mắt, vội vàng nhắm lại.
Cổ họng khô khát khó chịu, ở khắp mọi nơi trên thân thể đều có cảm giác đau đớn giống như thủy triều đánh tới vậy, cánh tay Tần Tang chống thẳng trên mặt đất, hắn phát hiện chính mình chẳng biết lúc nào đã ngã xuống khỏi xe tù, ngất đi trên mặt đất, đùi phải của hắn bị đè ở dưới lồng giam, khó trách ở bắp chân có cảm giác đặc biệt đau, có thể đã bị gãy chân rồi.
Xe tù làm sao lại bị lật?
Tần Tang cố gắng nhớ lại những ký ức trước khi hôn mê, đầu hắn đau như búa bổ, miễn cưỡng ngồi dậy, trừng mắt xem xét, ở phía xa đang là một cảnh tượng hỗn độn.
Những cây cổ thụ bên bờ sông gãy từng khúc, còn có một chút giống như là bị sét đánh qua, lửa bốc lên ngùn ngụt, gió thổi qua khiến khói mù mịt làm người ta sặc sụa.
Bãi cỏ vàng kia cũng hoàn toàn thay đổi, cứ như bị heo rừng ủi qua một lần vậy, trên mặt đất có rất nhiều khe rãnh cực sâu.
Khi đội xe chạy qua, rõ ràng mặt đất trên bờ sông cực kì bằng phẳng.
Tần Tang ngơ ngác nhìn tất cả những thứ này, cuối cùng nhớ lại được vài đoạn kí ức.
Một người áo trắng từ trên trời bay xuống, những sơn tặc kia từng người quỳ trên mặt đất, hô to Tiên Sư. . .
Phi kiếm đâm về chiếc xe ngựa che vải đen kia, xe ngựa nổ tung rồi một người mặc áo đen bay ra ngoài, hai người hình như có thù hận gì đó, vừa gặp đã đánh nhau, sau đó dường như có một tiếng động là vang lên rồi mình bị ngất đi.
Chuyện gì đã xảy ra sau khi mình hôn mê?
Hai người đều có thể bay, rõ ràng không phải người bình thường, những sơn tặc kia đều gọi bọn họ là Tiên Sư, chẳng lẽ hai người họ thật sự là thần tiên?
Bên bờ sông có một ít cây cổ thụ, cỏ vàng phủ kín toàn bộ bãi sông, gió thổi qua ào ào, là một nơi chôn xác thượng giai nha.
Vù.
Thủ lĩnh của nhóm sơn tặc này là một tráng hán có râu quai nón, hắn dẫn đội đi tới bờ sông, sau đó liền phóng ngựa hướng về phía một chiếc xe ngựa ở cuối cùng.
Không giống như những chiếc xe chở tù khác, trên chiếc xe này được một mảnh vải đen bao phủ, không nhìn thấy người bên trong là người nào, mà người ở bên trong cũng chưa từng đi ra ngoài bao giờ.
Trước khi đến xe ngựa, tên thủ lĩnh đã xuống ngựa, thu hồi vẻ mặt tràn đầy lệ khí lại, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh xe ngựa, hai đầu gối quỳ xuống, cung kính nói:
-Bẩm tiên sư, đây chính là sông Trầm Thủy, sông Trầm Thủy thông với sông Vu Lăng, nơi đây đã thuộc về lãnh thổ của Đại Tùy quốc.
Trong xe ngựa yên tĩnh im ắng, không có trả lời, thủ lĩnh cúi đầu trên mặt đất, không dám đứng dậy.
Một lát sau, mới có một thanh âm khàn khàn khó nghe truyền tới:
-Tạo bè qua sông, tiếp tục hướng về phía Bắc.
Tráng hán râu quai nón vội vàng đáp ứng, đang muốn đứng dậy thì trong xe ngựa đột nhiên truyền ra một trận ho kịch liệt:
-Nhanh. . . Nhanh đưa hai cái huyết thực đến đây. . . Khụ khụ. . .
Tần Tang sửng sốt, sau đó tất cả tù nhân đều rối loạn lên.
Mỗi khi vị kia tiên sư kia đòi hỏi huyết thực thì đều sẽ có hai tù nhân bị đưa vào xe ngựa được che bởi miếng vải đen này, một canh giờ sau sẽ có hai cỗ thi thể bị đưa ra.
Ba ngày trước, trong lúc vô tình Tần Tang đã nhìn thấy dáng vẻ của thi thể, một người sống sờ sờ đi vào, mà lúc ra thì lại là một cỗ thây khô, huyết nhục bị hút khô một cách triệt để, bên trên khung xương chỉ còn lại da khô.
Cặp mắt khô quắt kia vẫn còn sống động, dường như cho hắn một nỗi sợ hãi vô biên, khiến tam quan* của Tần Tang vỡ nát.
*tam quan: bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan
Nếu như không phải ngũ quan của mình rõ ràng như thế thì Tần Tang còn tưởng rằng mình đã tới mười tám tầng Địa Ngục, nhưng cũng không nhớ rõ tầng nào có cực hình là ép khô huyết nhục nha.
-Đi ra.
Tên thủ lĩnh bố trí thủ hạ đốn cây tạo bè, còn hắn thì tự mình đi tới bên cạnh xe, kéo xuống hai người.
Tần Tang nhẹ nhàng thở ra, nhưng tuyệt vọng trong lòng không có tiêu tan tí nào, nếu như chạy không thoát thì hắn tối đa cũng chỉ sống lâu hơn hai người kia mấy ngày mà thôi, có gì mà thầm thở phào cơ chứ?
Đôi mắt của Tần Tang nhìn chằm chằm vào đám sơn tặc đang đóng bè, những sơn tặc này có hiệu suất kinh người, trong nháy mắt một cái bè gỗ đã sắp được tạo thành, Tần Tang chỉ có thể cầu nguyện bọn hắn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, để bè gỗ bị lật ở trong dòng sống.
So sánh với việc bị hút khô thì hắn tình nguyện chết đuối trong sông, một kiếp này coi như một giấc mộng vậy.
Tên thủ lĩnh bước nhanh đến xe ngựa, hai kẻ xui xẻo kia bị dẫn theo, bọn hắn dùng hết khí lực sau cùng để kêu khóc, mà mấy sơn tặc bên bờ sông thì vui cười không ngừng.
Tiếng nước, tiếng gió, tiếng đao kiếm, tiếng bước chân, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ, tiếng cười nhe rằng. . .
Đủ loại âm thanh xông vào trong lỗ tai, khiến toàn bộ thế giới đều trở nên ồn ào, Tần Tang phiền não vô cùng, chỉ cảm thấy một trận quay cuồng, dường như sắp ngất đi thì đột nhiên nghe được một tiếng hét lớn như sấm nổ.
-Ma đầu. Lần này xem ngươi chạy trốn nơi đâu.
Tần Tang đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trên đỉnh núi dần hiện ra một đạo bạch quang chói mắt, phá không mà đến, so với mặt trời thì còn chói mắt hơn.
Bạch quang này tựa như là một thanh kiếm.
Phi kiếm.
Tần Tang bỗng mở mắt ra, lập tức bị ánh nắng gay gắt làm lóa mắt, vội vàng nhắm lại.
Cổ họng khô khát khó chịu, ở khắp mọi nơi trên thân thể đều có cảm giác đau đớn giống như thủy triều đánh tới vậy, cánh tay Tần Tang chống thẳng trên mặt đất, hắn phát hiện chính mình chẳng biết lúc nào đã ngã xuống khỏi xe tù, ngất đi trên mặt đất, đùi phải của hắn bị đè ở dưới lồng giam, khó trách ở bắp chân có cảm giác đặc biệt đau, có thể đã bị gãy chân rồi.
Xe tù làm sao lại bị lật?
Tần Tang cố gắng nhớ lại những ký ức trước khi hôn mê, đầu hắn đau như búa bổ, miễn cưỡng ngồi dậy, trừng mắt xem xét, ở phía xa đang là một cảnh tượng hỗn độn.
Những cây cổ thụ bên bờ sông gãy từng khúc, còn có một chút giống như là bị sét đánh qua, lửa bốc lên ngùn ngụt, gió thổi qua khiến khói mù mịt làm người ta sặc sụa.
Bãi cỏ vàng kia cũng hoàn toàn thay đổi, cứ như bị heo rừng ủi qua một lần vậy, trên mặt đất có rất nhiều khe rãnh cực sâu.
Khi đội xe chạy qua, rõ ràng mặt đất trên bờ sông cực kì bằng phẳng.
Tần Tang ngơ ngác nhìn tất cả những thứ này, cuối cùng nhớ lại được vài đoạn kí ức.
Một người áo trắng từ trên trời bay xuống, những sơn tặc kia từng người quỳ trên mặt đất, hô to Tiên Sư. . .
Phi kiếm đâm về chiếc xe ngựa che vải đen kia, xe ngựa nổ tung rồi một người mặc áo đen bay ra ngoài, hai người hình như có thù hận gì đó, vừa gặp đã đánh nhau, sau đó dường như có một tiếng động là vang lên rồi mình bị ngất đi.
Chuyện gì đã xảy ra sau khi mình hôn mê?
Hai người đều có thể bay, rõ ràng không phải người bình thường, những sơn tặc kia đều gọi bọn họ là Tiên Sư, chẳng lẽ hai người họ thật sự là thần tiên?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất