Khấu Vấn Tiên Đạo

Chương 30: Chia Tay

Trước Sau
Minh Nguyệt đột nhiên ngồi dậy, lỗ tai giật giật, nghi ngờ nói:

-Sư huynh, sao lại có tiếng chim bồ câu?

-Ta cũng nghe thấy mấy lần.

Tần Tang không thèm để ý nói:

-Chắc là được ai đó nuôi trong miếu trước núi, bồ câu đại bổ, chờ lúc nào có hứng, sư huynh đi bắt mấy con, cho ngươi nếm thử canh bồ câu."

Minh Nguyệt rụt cổ một cái, hì hì cười.

"Đừng để chủ nhân phát hiện, tránh bị sư phụ quở trách."

Tần Tang khinh thường nói:

-Ngươi vẫn chưa tin thân thủ của ta?

Cơm nước no nê, màn đêm buông xuống, sư huynh đệ cùng nhau trở lại đạo quán, học tập buổi tối xong rồi quay về trong phòng.

Giống như ngày thường, Tần Tang thu dọn giường chiếu xong thì cầm Hồn đan cùng Diêm La Phiên lên, trước lúc tu luyện sờ sờ Ô Mộc Kiếm trước ngực, so với Diêm La Phiên, hắn cảm thấy hứng thú với Ô Mộc Kiếm nhất, nhưng khí trong cơ thể hắn tiến vào Ô Mộc Kiếm tựa như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ phản ứng nào, pháp chú Diêm La Phiên cũng vô dụng đối với nó, không làm gì được.

Đêm trăng tịch mịch, chỉ có tiếng côn trùng bên ngoài cửa sổ kêu vang.

Tần Tang tu luyện hết sức tập trung, sắc mặt đột nhiên biến đổi, mở hai mắt ra, hét lớn một tiếng:

-Ai!

Ánh mắt hắn chuyển động, gắt gao nhìn chằm chằm góc tường.

Chợt, nơi góc tường tỏa ra một trận hắc ám, có một bóng đen đi ra từ nơi đó, là một người mặc y phục dạ hành!

-Ngươi là ai!

Tần Tang sợ hãi, thế mà lại có kẻ vô thanh vô tức chui được vào phòng hắn.



Thính giác hắn vô cùng nhạy cảm, do lúc người kia lẻn vào nghe được tiếng gió khác thường, mới tỉnh dậy, nếu không khả năng người đi đến bên cạnh hắn cũng không phát hiện ra.

Người này là ai, chui vào phòng mình với ý đồ gì, chẳng lẽ bí mật của mình bại lộ rồi?

Suy nghĩ của Tần Tang thay đổi liên tục, bàn tay âm thầm sờ Diêm La Phiên trên giường.

Người áo đen thản nhiên đứng trong phòng, không có kinh hoàng chút nào khi bị phát hiện, ánh mắt hắn vô cùng sắc bén giữa căn phòng tối tăm, Tần Tang cảm giác giống như có hai con dao đang găm trên người mình, toàn thân rét lạnh.

Người áo đen hơi ngạc nhiên đánh giá Tần Tang.

-Chậc chậc... Không ngờ trong đạo quán đổ nát này còn ẩn giấu cao thủ đủ nhãn lực nhìn ra thân pháp của ta, nói như vậy, lão Ngô là do ngươi giết?

Việc Lão Ngô chết là khúc mắc lớn nhất của Tần Tang, vốn nghĩ rằng sự việc này thiên y vô phùng*, đột nhiên bị một cái người xa lạ nói toạc ra, lòng Tần Tang trấn động, sắc mặt hơi thay đổi.

*Thiên y vô phùng: áo trời không có vết chỉ, hàm ý là không có sơ sót nào.

-Thật sự là ngươi?

Người áo đen nhắm lại hai mắt, nháy mắt lộ ra sát khí nồng đậm, điềm nhiên nói:

-Lão Ngô báo cáo trong quán chỉ có hai tiểu đạo sĩ biết quyền cước công phu, không đáng lo, không ngờ hắn cũng có ngày lật thuyền trong mương*! Tiểu tử, ta rất hiếu kỳ ngươi rốt cuộc là ai, mà có thể giết được sát thủ Giang Sơn lâu!

*Lật thuyền trong mương: thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.

Tần Tang không ngờ người áo đen nhạy bén như thế, hắn chỉ lộ ra một chút sơ hở, liền bị người áo đen bắt được. Đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái, theo lời người này nói, lão Ngô cũng không phải người bình thường, chẳng lẽ thân phận người chèo thuyền của hắn là giả?

Lão Ngô ẩn núp ở đạo quán nửa năm, có mục đích gì?

-Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả!

Tần Tang đè ép yết hầu, thề thốt phủ nhận.

-Là do Lão Ngô ngày ngày chèo thuyền ở bến đò, mệt nhọc mà chết, không liên quan gì tới ta! Trên người hắn không có vết thương nào, không tin thì ngươi đi mở quan tài ra mà kiểm tra!

Người áo đen khẽ hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ quát:



-Còn dám mạnh miệng, để xem lát nữa ngươi có nhận tội hay không!

Còn chưa dứt lời, đột nhiên người áo đen biến mất ngay tại chỗ.

Tần Tang kinh hãi, vậy mà chỉ trong chớp mắt, người áo đen thật sự đã biến mất trong tầm mắt của hắn.

Tần Tang chưa gặp qua loại kẻ địch này bao giờ, khi hắn đối luyện với đệ tử Dương Chấn ở Vũ Uy tiêu cục thì luôn có thể dựa vào thị lực để đoán trước được tiên cơ, đối phó thành thạo. Nhưng lần này con mắt lại dùng không được tốt như thế.

Người áo đen đó có thể biến mất ngay dưới mí mắt của hắn, nếu không phải là một người tu tiên thần bí nào đó, thì cũng phải là cao thủ võ lâm.

Không đúng!

Ánh mắt của Tần Tang đột nhiên nheo lại, hắn vẫn thấy được một chút khác thường, không khí trước mặt hơi vặn vẹo, cũng chỉ có ánh mắt của hắn mới có thể nhìn thấy được.

Suy nghĩ của Tần Tang nhanh như điện, thật ra cũng mới chỉ qua nháy mắt.

Trong nháy mắt, sự vặn vẹo trong không khí liền lan tràn tới trước mắt của Tần Tang.

Nếu như lúc này Tần Tang đánh trả, thì vẫn có thể kịp ra quyền, nhưng hắn bị thân pháp kỳ lạ của người áo đen hù dọa rồi. Chỉ lo Phục Hổ Trường Quyền của hắn không đủ mạnh để đánh thắng người áo đen, sau đó hắn không chút do dự thôi động Diêm La Phiên.

-Giết hắn!

Sau một tiếng gầm của Tần Tang, Diêm Vương nhào ra từ trong Diêm La Phiên, vừa cười ác độc vừa xông về người áo đen.

-Ầm!

Đột nhiên người áo đen đập đầu trên mép giường, nằm ở đó mà không nhúc nhích, một lát sau, Diêm La cắn linh hồn của người áo đen rồi bay ra ngoài, vẻ mặt lấy lòng nhìn Tần Tang.

Hồn phách của người áo đen cũng giống như lão Ngô, đang đứng với ánh mắt đờ đẫn, vẫn không nhúc nhích.

Nhưng, khi Tần Tang lột mặt nạ của người áo đen xuống thì phát hiện linh hồn của hắn giống thân thể hắn như đúc, lúc này Tần Tang mới ý thức được, lão Ngô có thể là ngụy trang.

Lần thứ nhất gặp phải loại nguy cơ này, Tần Tang bị dọa sợ, thở hổn hển mấy cái, bình tĩnh một chút rồi lập tức hỏi thăm vấn đề. Không ngoài dự đoán, một lát nữa linh hồn của người áo đen cũng hóa thành hồn vụ*.

*hồn vụ: sương mù làm từ hồn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau