Chương 36: Huynh Đệ
Bà Lý cười u ám nói:
-Quả thực Quận Chúa đã cứu đúng người rồi, không nghĩ tới Tần tiểu huynh đệ lại có thiên phú kinh người như vậy, luyện môn Phục Hổ Trường Quyền đạt đến tình độ này, đợi thêm một thời gian nữa, nhất định có thể trở thành cao thủ đứng đầu. Chúc mừng Quận Chúa, lại có được một vị viên tướng dũng mãnh!
Nếu như không phải nghe qua bà Lý chủ trương cố gắng giết hắn, thật đúng là còn tưởng rằng nàng chính là người tốt.
Tần Tang khinh bỉ trong lòng, trên mặt vẫn như cũ là biểu cảm ngạc nhiên nghi ngờ.
-Các người đang thử ta?
Vẻ mặt Quận Chúa Đông Dương thành khẩn nói:
-Xin Tần tráng sĩ chớ trách, việc liên quan đến tính mạng, An Bình không thể không cẩn thận làm việc, nhận được ơn cứu mạng của Tần tráng sĩ, chờ sau khi thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, An Bình chắc chắn sẽ báo đáp hậu hĩnh.
Bà Lý xen vào nói:
-Việc này ngày sau lại bàn, chuyện này không nên chậm trễ, bà già này lập tức đi mời lão Nhạc tới, do Thống lĩnh Bạch và Nhạc lão hộ tống tiểu thư, xuôi nam vượt sông, thuận sông mà đi, không mất mấy ngày, sẽ có thể trở về Quận Đông Dương.
Đôi mi thanh tú của Quận Chúa Đông Dương cau lại:
-Bà không đi cùng với ta sao?
Ánh mắt của bà Lý lạnh xuống, mắt nhìn ra bên ngoài:
-Đám hộ vệ này tuy là tử sĩ được Vương gia nuôi dưỡng, nhưng khó tránh khỏi sẽ có tên tham sống sợ chết, bất trung đồ bất hiếu, bà già này muốn ở lại trấn thủ, họ sẽ không dám nảy lên suy nghĩ gian dối, mới có thể không để cho Giang Sơn Lâu phát hiện khác thường. Tiểu thư yên tâm, bà già này sẽ tùy cơ ứng biến.
Quận Chúa Đông Dương cũng biết không có cách nào tốt hơn, ngưng tiếng nói:
-Bà nhất định phải cẩn thận... Làm phiền bà, đi gọi Xuân Đào vào đi. Thống lĩnh Bạch, ngươi cũng đi cùng với bà đi, chọn lựa mấy tên hộ vệ, dẫn ngựa tới đây, chúng ta hành trang gọn nhẹ lên đường.
-Tuân lệnh.
Tần Tang cũng đi theo ra ngoài dắt ngựa qua, cột Diêm La Phiên vào bên trên Côn Thiết Mộc, cầm lấy bên tay mới có thể yên tâm.
Dẫn ngựa tiến vào cánh rừng, Tần Tang nhìn thấy Bạch Giang Lan dẫn theo Thủy Hầu Tử đi qua, còn có sáu tên hộ vệ không quen biết, trong đó có một ông lão nét mặt hồng hào.
Bà Lý thì dẫn Xuân Đào tiến đến.
Tần Tang đối với sắc mặt cay nghiệt của Xuân Đào ký ức vẫn còn như mới, trông thấy Xuân Đào chỉ quét mắt liếc nhìn hắn một cái, ngay lập tức mặt không chút biểu tình đi qua.
Chỉ thấy bà Lý lấy ra một tấm mặt nạ da người căng mỏng như cánh tằm, dán lên trên mặt Xuân Đào, sau đó lại để cho Xuân Đào thay một bộ áo ngoài giống như của Quận Chúa Đông Dương.
Mặt nạ dán ở trên mặt, hoàn toàn không nhìn ra vết tích.
Tần Tang âm thầm kinh ngạc, chờ Quận Chúa cởi hết phụ kiện trên người xuống cho Xuân Đào mang lên, sau khi Xuân Đào dịch dung đã hoàn toàn biến thành dáng vẻ của Quận Chúa, giống nhau như đúc.
Bất kể là chiều cao, hình thể, gương mặt, thậm chí là dáng đi của Xuân Đào đều cực kỳ giống với Đông Dương quận chúa, tuy khí chất có chút khác biệt, nhưng trừ khi đặt hai người ở cạnh nhau để so sánh, còn lúc bình thường thì người ngoài hoàn toàn không phân biệt được.
Lý bà bà nói:
-Tiểu thư, lão thân và Xuân Đào quay về Côn Thành trước, chờ tiểu thư xử lý xong mọi việc thì hội họp ở Côn Thành.
Dứt lời, Lý bà bà dẫn theo Xuân Đào đang dịch dung trở về.
Không ngờ, khi đi ngang qua người Tần Tang thì Xuân Đào đột nhiên dừng lại, nhìn Tần Tang, nhoẻn miệng cười:
-Tần công tử, không biết gậy gỗ trong tay ngươi dùng gỗ gì để làm ra mà có thể sáng bóng như vậy? Tiểu đệ trong nhà ta cũng thích chơi gậy gộc, đáng tiếc thưở nhỏ cơ thể yếu ớt nhiều bệnh tật nên phụ mẫu không cho phép, lần này trở về ta muốn mang một cây gậy về làm lễ vật cho tiểu đệ.
Tần Tang sửng sốt, không biết Xuân Đào đột nhiên hỏi đến chuyện này làm gì.
Thoáng nhìn qua bà lão có vẻ mặt không ngại, Đông Dương quận chúa cũng không ngăn cản, thuận miệng nói:
-Hồi bẩm Xuân Đào cô nương, cây gậy này dùng lõi gỗ lim làm ra, loại gỗ lim này sinh trưởng ở phía nam của Mộc Tử Quốc, Xuân Đào cô nương tìm đến thương nhân của Mộc Tử Quốc là có thể mua được.
-Tiểu đệ nhà ta chắc chắn sẽ rất thích, ta thay mặt nó tạ ơn Tần công tử.
Xuân Đào ánh mắt đong đưa, che miệng cười, lúc này mới chịu đi theo Lý bà bà ra ngoài.
Lúc lên xe ngựa thì Xuân Đào suýt nữa đã trượt chân, được Lý bà bà nhanh tay nhanh mắt túm áo lại.
Đưa nàng ta vào toa xe xong, Lý bà bà cất giọng nói: "Tiểu thư có lệnh, lần này không đến Tam Vu Thành, mọi người lập tức quay về Côn Thành."
Bọn hộ vệ nhanh chóng leo lên ngựa, yên lặng quay đầu trở về mà không hỏi lý do.
Trong toa xe yên tĩnh, Xuân Đào che kín miệng lại, nước mắt như mưa.
Chờ đám người Lý bà bà đi xa, mọi người đi ra khỏi khu rừng, nhìn con đường trống trải trước mắt, Đông Dương quận chúa yên lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi một gã hộ vệ già:
-Nhạc lão, lời Xuân Đào nói là thật à?
Nhạc lão đáp:
-Hồi bẩm tiểu thư, đúng là trong nhà Xuân Đào cô nương có một ấu đệ còn nhỏ, có mấy lần suýt chết non, vẫn luôn dùng thuốc giữ mạng, tiền tiêu vặt hàng tháng của Xuân Đào cô nương đều đưa hết về nhà, miễn cưỡng đủ để mua thuốc chữa bệnh cho ấu đệ.
Đông Dương quận chúa nghi hoặc:
-Là chứng bệnh gì, chẳng lẽ ngay cả Lý ngự y cũng không có cách nào chữa trị?
-Này…
Nhạc lão chần chờ một lúc rồi nói:
-Xuân Đào cũng từng mời… Có điều ngự y trong phủ rất ít khi ra khỏi Vương phủ, ngoại trừ mấy vị đại nhân ở tri châu thì những hộ gia đình bình thường chỉ có thể tiêu tốn một khoảng tiền cực lớn mới có thể mời được.
Đông Dương quận chúa "ừ" một tiếng:
-Sau khi hồi phủ thì Nhạc lão nhớ lấy thủ dụ của ta đến mời ngự ý chẩn bệnh cho ấu đệ của Xuân Đào, tiền khám và tiền thuốc thì lấy của Vương phủ… Sau đó tìm vài việc lặt vặt cho nó làm.
-Quả thực Quận Chúa đã cứu đúng người rồi, không nghĩ tới Tần tiểu huynh đệ lại có thiên phú kinh người như vậy, luyện môn Phục Hổ Trường Quyền đạt đến tình độ này, đợi thêm một thời gian nữa, nhất định có thể trở thành cao thủ đứng đầu. Chúc mừng Quận Chúa, lại có được một vị viên tướng dũng mãnh!
Nếu như không phải nghe qua bà Lý chủ trương cố gắng giết hắn, thật đúng là còn tưởng rằng nàng chính là người tốt.
Tần Tang khinh bỉ trong lòng, trên mặt vẫn như cũ là biểu cảm ngạc nhiên nghi ngờ.
-Các người đang thử ta?
Vẻ mặt Quận Chúa Đông Dương thành khẩn nói:
-Xin Tần tráng sĩ chớ trách, việc liên quan đến tính mạng, An Bình không thể không cẩn thận làm việc, nhận được ơn cứu mạng của Tần tráng sĩ, chờ sau khi thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, An Bình chắc chắn sẽ báo đáp hậu hĩnh.
Bà Lý xen vào nói:
-Việc này ngày sau lại bàn, chuyện này không nên chậm trễ, bà già này lập tức đi mời lão Nhạc tới, do Thống lĩnh Bạch và Nhạc lão hộ tống tiểu thư, xuôi nam vượt sông, thuận sông mà đi, không mất mấy ngày, sẽ có thể trở về Quận Đông Dương.
Đôi mi thanh tú của Quận Chúa Đông Dương cau lại:
-Bà không đi cùng với ta sao?
Ánh mắt của bà Lý lạnh xuống, mắt nhìn ra bên ngoài:
-Đám hộ vệ này tuy là tử sĩ được Vương gia nuôi dưỡng, nhưng khó tránh khỏi sẽ có tên tham sống sợ chết, bất trung đồ bất hiếu, bà già này muốn ở lại trấn thủ, họ sẽ không dám nảy lên suy nghĩ gian dối, mới có thể không để cho Giang Sơn Lâu phát hiện khác thường. Tiểu thư yên tâm, bà già này sẽ tùy cơ ứng biến.
Quận Chúa Đông Dương cũng biết không có cách nào tốt hơn, ngưng tiếng nói:
-Bà nhất định phải cẩn thận... Làm phiền bà, đi gọi Xuân Đào vào đi. Thống lĩnh Bạch, ngươi cũng đi cùng với bà đi, chọn lựa mấy tên hộ vệ, dẫn ngựa tới đây, chúng ta hành trang gọn nhẹ lên đường.
-Tuân lệnh.
Tần Tang cũng đi theo ra ngoài dắt ngựa qua, cột Diêm La Phiên vào bên trên Côn Thiết Mộc, cầm lấy bên tay mới có thể yên tâm.
Dẫn ngựa tiến vào cánh rừng, Tần Tang nhìn thấy Bạch Giang Lan dẫn theo Thủy Hầu Tử đi qua, còn có sáu tên hộ vệ không quen biết, trong đó có một ông lão nét mặt hồng hào.
Bà Lý thì dẫn Xuân Đào tiến đến.
Tần Tang đối với sắc mặt cay nghiệt của Xuân Đào ký ức vẫn còn như mới, trông thấy Xuân Đào chỉ quét mắt liếc nhìn hắn một cái, ngay lập tức mặt không chút biểu tình đi qua.
Chỉ thấy bà Lý lấy ra một tấm mặt nạ da người căng mỏng như cánh tằm, dán lên trên mặt Xuân Đào, sau đó lại để cho Xuân Đào thay một bộ áo ngoài giống như của Quận Chúa Đông Dương.
Mặt nạ dán ở trên mặt, hoàn toàn không nhìn ra vết tích.
Tần Tang âm thầm kinh ngạc, chờ Quận Chúa cởi hết phụ kiện trên người xuống cho Xuân Đào mang lên, sau khi Xuân Đào dịch dung đã hoàn toàn biến thành dáng vẻ của Quận Chúa, giống nhau như đúc.
Bất kể là chiều cao, hình thể, gương mặt, thậm chí là dáng đi của Xuân Đào đều cực kỳ giống với Đông Dương quận chúa, tuy khí chất có chút khác biệt, nhưng trừ khi đặt hai người ở cạnh nhau để so sánh, còn lúc bình thường thì người ngoài hoàn toàn không phân biệt được.
Lý bà bà nói:
-Tiểu thư, lão thân và Xuân Đào quay về Côn Thành trước, chờ tiểu thư xử lý xong mọi việc thì hội họp ở Côn Thành.
Dứt lời, Lý bà bà dẫn theo Xuân Đào đang dịch dung trở về.
Không ngờ, khi đi ngang qua người Tần Tang thì Xuân Đào đột nhiên dừng lại, nhìn Tần Tang, nhoẻn miệng cười:
-Tần công tử, không biết gậy gỗ trong tay ngươi dùng gỗ gì để làm ra mà có thể sáng bóng như vậy? Tiểu đệ trong nhà ta cũng thích chơi gậy gộc, đáng tiếc thưở nhỏ cơ thể yếu ớt nhiều bệnh tật nên phụ mẫu không cho phép, lần này trở về ta muốn mang một cây gậy về làm lễ vật cho tiểu đệ.
Tần Tang sửng sốt, không biết Xuân Đào đột nhiên hỏi đến chuyện này làm gì.
Thoáng nhìn qua bà lão có vẻ mặt không ngại, Đông Dương quận chúa cũng không ngăn cản, thuận miệng nói:
-Hồi bẩm Xuân Đào cô nương, cây gậy này dùng lõi gỗ lim làm ra, loại gỗ lim này sinh trưởng ở phía nam của Mộc Tử Quốc, Xuân Đào cô nương tìm đến thương nhân của Mộc Tử Quốc là có thể mua được.
-Tiểu đệ nhà ta chắc chắn sẽ rất thích, ta thay mặt nó tạ ơn Tần công tử.
Xuân Đào ánh mắt đong đưa, che miệng cười, lúc này mới chịu đi theo Lý bà bà ra ngoài.
Lúc lên xe ngựa thì Xuân Đào suýt nữa đã trượt chân, được Lý bà bà nhanh tay nhanh mắt túm áo lại.
Đưa nàng ta vào toa xe xong, Lý bà bà cất giọng nói: "Tiểu thư có lệnh, lần này không đến Tam Vu Thành, mọi người lập tức quay về Côn Thành."
Bọn hộ vệ nhanh chóng leo lên ngựa, yên lặng quay đầu trở về mà không hỏi lý do.
Trong toa xe yên tĩnh, Xuân Đào che kín miệng lại, nước mắt như mưa.
Chờ đám người Lý bà bà đi xa, mọi người đi ra khỏi khu rừng, nhìn con đường trống trải trước mắt, Đông Dương quận chúa yên lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi một gã hộ vệ già:
-Nhạc lão, lời Xuân Đào nói là thật à?
Nhạc lão đáp:
-Hồi bẩm tiểu thư, đúng là trong nhà Xuân Đào cô nương có một ấu đệ còn nhỏ, có mấy lần suýt chết non, vẫn luôn dùng thuốc giữ mạng, tiền tiêu vặt hàng tháng của Xuân Đào cô nương đều đưa hết về nhà, miễn cưỡng đủ để mua thuốc chữa bệnh cho ấu đệ.
Đông Dương quận chúa nghi hoặc:
-Là chứng bệnh gì, chẳng lẽ ngay cả Lý ngự y cũng không có cách nào chữa trị?
-Này…
Nhạc lão chần chờ một lúc rồi nói:
-Xuân Đào cũng từng mời… Có điều ngự y trong phủ rất ít khi ra khỏi Vương phủ, ngoại trừ mấy vị đại nhân ở tri châu thì những hộ gia đình bình thường chỉ có thể tiêu tốn một khoảng tiền cực lớn mới có thể mời được.
Đông Dương quận chúa "ừ" một tiếng:
-Sau khi hồi phủ thì Nhạc lão nhớ lấy thủ dụ của ta đến mời ngự ý chẩn bệnh cho ấu đệ của Xuân Đào, tiền khám và tiền thuốc thì lấy của Vương phủ… Sau đó tìm vài việc lặt vặt cho nó làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất