Chương 39: Trở Về
Lão Nhạc tới cướp một thanh kiếm, vung kiếm chém rụng vướng víu trên người, tám bước đuổi ve sầu, lướt đến bên người Thủy Hầu Tử, một kiếm kết liễu thích khách.
Hết thảy tất cả đều đã kết thúc, năm tên hộ vệ chết chỉ còn lại một người, Thủy Hầu Tử đứt mất một cánh tay, Bạch Giang Lan dùng ngón tay nối các huyệt đạo trên cánh tay bị cụt của hắn, dùng chân khí phong bế huyết mạch, miễn cưỡng cầm máu.
Vai trái của lão Nhạc bị trúng một kiếm, không có thời gian để xử lý, nhanh chóng điều tra ở xung quanh một phen, sau đó xem xét Quận Chúa Đông Dương có bị thương hay không.
Quận Chúa Đông Dương lắc đầu ra hiệu mình vô sự, tự mình đi tới một bên nhặt lên Côn Thiết Mộc, dùng tay lộn ngược, đưa trả lại cho Tần Tang, nói:
-Đa tạ Tần công tử đánh bay cây châm độc kia, cứu ta một mạng.
Tần Tang không kiêu ngạo cũng không tự ti nói:
-Quận chúa quá khen, Tần Tang làm chỉ là việc nhỏ không quan trọng. Lần này hoàn toàn dựa vào Thống lĩnh Bạch, lão Nhạc, Chu Ninh và các vị hộ vệ liều chết đánh nhau, đánh chết thích khách, ta mới có cơ hội ném ra một côn này.
Quận Chúa Đông Dương gật gật đầu, quay người nói với lão Nhạc:
-Lão Nhạc, xin ngươi sau khi xử lý tốt vết thương hãy chôn cất đám hộ vệ đã vì ta mà chết, không thể để cho họ phơi thây nơi hoang dã, chờ khi trở lại Quận Đông Dương, lại sai người mang thi thể của họ về hậu táng.
Lão Nhạc nhận lệnh rời đi.
Tần Tang ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Ninh, nhìn xem Bạch Giang Lan bận rộn, cũng không biết thế giới này có y thuật nào nối lại các chi bị đứt lìa hay không, chắc hẳn nối liền cũng rất khó khôi phục như lúc ban đầu.
Đối với quân nhân mà nói, không thể nghi ngờ là tàn nhẫn.
Tần Tang nhìn thấy khuôn mặt của Thủy Hầu Tử trắng bệch, không biết làm sao để an ủi hắn, từ trong ngực lấy ra Kim Sang Dược do lão đạo sĩ phối, đưa cho Bạch Giang Lan:
-Bạch đại ca, thử cái này một chút, phương thuốc là do một vị ngự y trước đây truyền lại.
Bạch Giang Lan mở ra nắp bình hít hà, lấy ra một chút bôi lên trên chỗ cụt tay của Thủy Hầu Tử, chỉ thấy máu rỉ ra liên tục không ngừng đã thật sự dần dần ngừng lại.
Hai mắt của Bạch Giang Lan sáng lên:
-Thuốc tốt!
Thủy Hầu Tử cắn răng, gian nan nói ra mấy chữ:
-Đa tạ Tần huynh đệ!
Thật là một con người kiên cường!
Tần Tang thầm khen một tiếng, tính cách của Thủy Hầu Tử năng động, nói tới nói lui líu lo không ngừng, lại không nghĩ tới tính tình bền bỉ như vậy, chịu trọng thương này, trên mặt cũng không có một chút vẻ suy sụp tinh thần, lúc Bạch Giang Lan giúp hắn xử lý vết thương cũng không rên lấy một tiếng.
-Chu đại ca, ta vẫn đang đợi để ăn Cửu Tu Ngư mà ngươi bắt lên đấy!
Thủy Hầu Tử cười ha ha.
Trời vẫn còn khuya, nhưng không tài nào chợp mắt được.
Nhạc lão nói:
-Quận chúa, những tay chân của Ngụy Đế vẫn luôn đuổi theo không ngừng, nơi này không thể ở lại lâu, hay là bây giờ ta cứ đi suốt đêm để nhanh chóng đến được Toánh Thủy Quận, như vậy cũng có thể sớm hội họp cùng với viện binh.
Đông Dương quận chúa đang xiêu lòng trầm tư trong chốc lát, đột nhiên quay sang Tần Tang hỏi:
-Tần công tử, phía căn cứ huynh là người rõ hơn,vậy Giang Sơn Lâu tại Tam Vu Thành sát thủ hội tụ có nhiều không?
Tần Tang cẩn thận nói:
-Theo như ta được biết thì có gần ba mươi người.
Đông Dương quận chúa gật gật đầu
-Tạm thời cứ tính là ba mươi sát thủ đi, bị Tần công tử giết hai người, lần này chỉ xuất hiện có 10 người, điều này cho thấy tung tích của chúng ta vẫn chưa bị tiết lộ hoàn toàn, những sát thủ ở Giang Sơn Lâu đã bị nhóm người Lý bà bà giết chết hơn phân nửa. Nhạc Lão, nếu như chúng ta quay trở về Tam Vu Thành trong đêm thì sao?
Nhạc Lão nghe được thì vô cùng sợ hãi:
-Quận chúa tuyệt đối không thể làm vậy, bây giờ Tam Vu Thành đã là địa bàn của bọn sài lang hổ báo, Trấn Thủy Vương rất có khả năng sẽ đầu quân về phe hoàng đế giả. Những hộ vệ khác đều bị ám sát giờ chỉ còn lại mười mấy người chúng ta,nếu chẳng may bị vây giết, dù cho chúng thần có liều chết cũng khó mà bảo đảm an toàn được cho Quận Chúa, làm sao ăn nói với Vương Gia đây!
Đông Dương quận chúa mỉm cười
-Nếu thương tiếc bản thân thì làm sao có thể thành đại sự? Ngay cả Ngụy Lão ngài còn không dám để cho ta quay trở về Tam Vu Thành thì đám người của Ngụy Đế lại càng nghĩ không ra. Còn về Trấn Thủy Vương, ta lại cảm thấy chưa hẳn là ông ta sẽ đầu quân về phía Ngụy Đế, nếu không thì hắn ta cần gì phải dùng đến loại ám chiêu này.
Không chờ Nhạc Lão nói tiếp,Đông Dương quận chúa lắc đầu:
-Nhạc Lão không cần khuyên ta nữa, ý của ta đã quyết. Bạch thống lĩnh, người cùng Chu hộ vệ hãy cưỡi chung một con ngựa đem theo cánh tay cụt trở về Tam Vu Thành, trong phủ Trấn Thủy Vương có ngự y nói không chừng có thể nối tay lại được.
Bạch Giang Lang vội vàng đáp:
-Vâng!
Ngựa vẫn còn, thân là nữ tử nhưng Đông Dương quận chúa không hề có bộ dáng yếu đuối mà xoay mình lên ngựa, chạy suốt một đường không ngừng nghỉ,đến lúc rạng sáng thì thấy được Bắc Môn của Tam Vu Thành.
Trên đường đi quả nhiên là không có gặp phải sát thủ của Giang Sơn Lâu.
Bắc Môn và Nam Môn giống nhau, cũng đều có cửa bên hông,Tần Tang quen thuộc đường lối nên giúp người của Đông Dương quận chúa chia ra trà trộn vào những thương đội,còn Thủy Hầu Tử do thương thế quá dễ phát hiện nên Tần Tang tìm một tiểu viện vắng vẻ ở ngoại thành rồi ở lại chiếu cố Thủy Hầu Tử, nhóm người Đông Dương quận chúa cùng Nhạc Lão, Bạch Giang Lan thì đi gặp Trấn Thủy Vương.
Thủy Hầu Tử vừa mỏi mệt cộng thêm thương thế nặng nên đã ngủ thật say.
Tần Tang ngồi trong viện chờ tin tức của Quận Chúa, đồng thời cảnh giác với những động tĩnh ở bên ngoài để tùy thời có thể trốn.'
Hết thảy tất cả đều đã kết thúc, năm tên hộ vệ chết chỉ còn lại một người, Thủy Hầu Tử đứt mất một cánh tay, Bạch Giang Lan dùng ngón tay nối các huyệt đạo trên cánh tay bị cụt của hắn, dùng chân khí phong bế huyết mạch, miễn cưỡng cầm máu.
Vai trái của lão Nhạc bị trúng một kiếm, không có thời gian để xử lý, nhanh chóng điều tra ở xung quanh một phen, sau đó xem xét Quận Chúa Đông Dương có bị thương hay không.
Quận Chúa Đông Dương lắc đầu ra hiệu mình vô sự, tự mình đi tới một bên nhặt lên Côn Thiết Mộc, dùng tay lộn ngược, đưa trả lại cho Tần Tang, nói:
-Đa tạ Tần công tử đánh bay cây châm độc kia, cứu ta một mạng.
Tần Tang không kiêu ngạo cũng không tự ti nói:
-Quận chúa quá khen, Tần Tang làm chỉ là việc nhỏ không quan trọng. Lần này hoàn toàn dựa vào Thống lĩnh Bạch, lão Nhạc, Chu Ninh và các vị hộ vệ liều chết đánh nhau, đánh chết thích khách, ta mới có cơ hội ném ra một côn này.
Quận Chúa Đông Dương gật gật đầu, quay người nói với lão Nhạc:
-Lão Nhạc, xin ngươi sau khi xử lý tốt vết thương hãy chôn cất đám hộ vệ đã vì ta mà chết, không thể để cho họ phơi thây nơi hoang dã, chờ khi trở lại Quận Đông Dương, lại sai người mang thi thể của họ về hậu táng.
Lão Nhạc nhận lệnh rời đi.
Tần Tang ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Ninh, nhìn xem Bạch Giang Lan bận rộn, cũng không biết thế giới này có y thuật nào nối lại các chi bị đứt lìa hay không, chắc hẳn nối liền cũng rất khó khôi phục như lúc ban đầu.
Đối với quân nhân mà nói, không thể nghi ngờ là tàn nhẫn.
Tần Tang nhìn thấy khuôn mặt của Thủy Hầu Tử trắng bệch, không biết làm sao để an ủi hắn, từ trong ngực lấy ra Kim Sang Dược do lão đạo sĩ phối, đưa cho Bạch Giang Lan:
-Bạch đại ca, thử cái này một chút, phương thuốc là do một vị ngự y trước đây truyền lại.
Bạch Giang Lan mở ra nắp bình hít hà, lấy ra một chút bôi lên trên chỗ cụt tay của Thủy Hầu Tử, chỉ thấy máu rỉ ra liên tục không ngừng đã thật sự dần dần ngừng lại.
Hai mắt của Bạch Giang Lan sáng lên:
-Thuốc tốt!
Thủy Hầu Tử cắn răng, gian nan nói ra mấy chữ:
-Đa tạ Tần huynh đệ!
Thật là một con người kiên cường!
Tần Tang thầm khen một tiếng, tính cách của Thủy Hầu Tử năng động, nói tới nói lui líu lo không ngừng, lại không nghĩ tới tính tình bền bỉ như vậy, chịu trọng thương này, trên mặt cũng không có một chút vẻ suy sụp tinh thần, lúc Bạch Giang Lan giúp hắn xử lý vết thương cũng không rên lấy một tiếng.
-Chu đại ca, ta vẫn đang đợi để ăn Cửu Tu Ngư mà ngươi bắt lên đấy!
Thủy Hầu Tử cười ha ha.
Trời vẫn còn khuya, nhưng không tài nào chợp mắt được.
Nhạc lão nói:
-Quận chúa, những tay chân của Ngụy Đế vẫn luôn đuổi theo không ngừng, nơi này không thể ở lại lâu, hay là bây giờ ta cứ đi suốt đêm để nhanh chóng đến được Toánh Thủy Quận, như vậy cũng có thể sớm hội họp cùng với viện binh.
Đông Dương quận chúa đang xiêu lòng trầm tư trong chốc lát, đột nhiên quay sang Tần Tang hỏi:
-Tần công tử, phía căn cứ huynh là người rõ hơn,vậy Giang Sơn Lâu tại Tam Vu Thành sát thủ hội tụ có nhiều không?
Tần Tang cẩn thận nói:
-Theo như ta được biết thì có gần ba mươi người.
Đông Dương quận chúa gật gật đầu
-Tạm thời cứ tính là ba mươi sát thủ đi, bị Tần công tử giết hai người, lần này chỉ xuất hiện có 10 người, điều này cho thấy tung tích của chúng ta vẫn chưa bị tiết lộ hoàn toàn, những sát thủ ở Giang Sơn Lâu đã bị nhóm người Lý bà bà giết chết hơn phân nửa. Nhạc Lão, nếu như chúng ta quay trở về Tam Vu Thành trong đêm thì sao?
Nhạc Lão nghe được thì vô cùng sợ hãi:
-Quận chúa tuyệt đối không thể làm vậy, bây giờ Tam Vu Thành đã là địa bàn của bọn sài lang hổ báo, Trấn Thủy Vương rất có khả năng sẽ đầu quân về phe hoàng đế giả. Những hộ vệ khác đều bị ám sát giờ chỉ còn lại mười mấy người chúng ta,nếu chẳng may bị vây giết, dù cho chúng thần có liều chết cũng khó mà bảo đảm an toàn được cho Quận Chúa, làm sao ăn nói với Vương Gia đây!
Đông Dương quận chúa mỉm cười
-Nếu thương tiếc bản thân thì làm sao có thể thành đại sự? Ngay cả Ngụy Lão ngài còn không dám để cho ta quay trở về Tam Vu Thành thì đám người của Ngụy Đế lại càng nghĩ không ra. Còn về Trấn Thủy Vương, ta lại cảm thấy chưa hẳn là ông ta sẽ đầu quân về phía Ngụy Đế, nếu không thì hắn ta cần gì phải dùng đến loại ám chiêu này.
Không chờ Nhạc Lão nói tiếp,Đông Dương quận chúa lắc đầu:
-Nhạc Lão không cần khuyên ta nữa, ý của ta đã quyết. Bạch thống lĩnh, người cùng Chu hộ vệ hãy cưỡi chung một con ngựa đem theo cánh tay cụt trở về Tam Vu Thành, trong phủ Trấn Thủy Vương có ngự y nói không chừng có thể nối tay lại được.
Bạch Giang Lang vội vàng đáp:
-Vâng!
Ngựa vẫn còn, thân là nữ tử nhưng Đông Dương quận chúa không hề có bộ dáng yếu đuối mà xoay mình lên ngựa, chạy suốt một đường không ngừng nghỉ,đến lúc rạng sáng thì thấy được Bắc Môn của Tam Vu Thành.
Trên đường đi quả nhiên là không có gặp phải sát thủ của Giang Sơn Lâu.
Bắc Môn và Nam Môn giống nhau, cũng đều có cửa bên hông,Tần Tang quen thuộc đường lối nên giúp người của Đông Dương quận chúa chia ra trà trộn vào những thương đội,còn Thủy Hầu Tử do thương thế quá dễ phát hiện nên Tần Tang tìm một tiểu viện vắng vẻ ở ngoại thành rồi ở lại chiếu cố Thủy Hầu Tử, nhóm người Đông Dương quận chúa cùng Nhạc Lão, Bạch Giang Lan thì đi gặp Trấn Thủy Vương.
Thủy Hầu Tử vừa mỏi mệt cộng thêm thương thế nặng nên đã ngủ thật say.
Tần Tang ngồi trong viện chờ tin tức của Quận Chúa, đồng thời cảnh giác với những động tĩnh ở bên ngoài để tùy thời có thể trốn.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất