Khấu Vấn Tiên Đạo

Chương 40: Trở Về (2)

Trước Sau
Qua lời nói của Đông Dương quận chúa cùng Nhạc Lão, Tần Tang đã phần nào hiểu rõ được vấn đề, vị hoàng đế giả hiện tại mà bọn họ nói chắc là Hoàng Đế đại tùy hiện nay, thì ra Giang Sơn Lâu là người của Hoàng Đế, khó trách dám ám sát Tổng đốc ngay giữa phố.

Nghe nói Đông Dương Vương cùng với đương kim hoàng thượng là ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, mà Đông Dương Vương lại là huynh trưởng, sau khi Tiên đế băng hà lại do đệ đệ kế vị ngai vàng, là huynh trưởng nhưng lại thua Quận Vương, chuyện này có phần trái với luân thường đạo lý.

Chuyện này chắc có nhiều bất hòa lắm, nhưng người ngoài khó mà biết được nội tình.

Hiện nay, thiên tai của Đại Tùy kéo dài liên miên không dứt, vô số dân chúng ở bốn quận của phía Bắc dựng cờ tạo phản, gươm giáo, binh đao ở khắp nơi, hỗn loạn không tả xiết.

Nhìn thấy Đại Tùy nguy nan, căn cơ không ổn, dân gian lưu truyền là tân hoàng không có đạo đức, chỉ sợ vị Tân Dương Vương này cũng là do nhìn thấy cơ hội, không chịu nổi cô đơn, Đông Dương quận chúa cùng Nhạc Lão, Lý bà bà nói về Giang Sơn Lâu luôn khẳng định đó là tay chân của Ngụy Đế là một chứng cứ rất rõ ràng.

Nếu như Đông Dương Vương muốn phất cờ thảo phạt Ngụy Đế thì việc quan trọng nhất cần làm là phải lôi kéo Trấn Thủy Vương.

Mối liên kết giữa Trấn Thủy Quận cùng với Đông Dương Quận giống như là môi với răng,một tây một đông tạo thành thế chân vạc ở phương nam của Đại Tùy, nếu không thể kéo được Trấn Thủy Vương lên thuyền giặc thì hậu viện của Đông Dương Vương sẽ bất ổn,còn nói gì đến xuất binh đánh giặc.

Đông Dương quận chúa dấn thân vào nguy hiểm một mình đến Tam Vu Thành này, chỉ sợ là vì đến để thuyết phục Trấn Thủy Vương, chỉ là không lường trước được việc hành tung bị lộ, bị Giang Sơn Lâu biết được nên phái người chặn giết.

Đại Tùy hiện nay, không biết đang có bao nhiêu sóng ngầm cuồn cuộn.

Tần Tang lúc đầu không biết nội tình, chỉ là trong lúc vô tình ngồi lên chiếc thuyền giặc này của Đông Dương Vương,mặc dù có cơ hội thoát thân nhưng hắn vẫn lựa chọn ở lại.

Mục tiêu của hắn vẫn chưa từng thay đổi,hoàng đế của Đại Tùy là Đông Dương Vương hay là đương kim thánh thượng hắn không hề quan tâm, hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất để bước lên vị trí cao của Đại Tùy, cao đến mức có thể đến gần được với Tiên sư.

Có câu loạn thế xuất anh hùng, đi theo Đông Dương Vương tạo phản chính là một cơ hội tốt không thể nào nghi ngờ.



Hiện giờ chỉ cần chờ Đông Dương quận chúa có thể thuyết phục được Trấn Thủy Vương hay không thôi.

Nếu như không thể, chờ Đông Dương quận chúa là một con đường chết,hắn cũng không nghĩ sẽ ở lại liều chết,cùng lắm thì liều mạng chiến đấu một trận rồi trốn sang nước khác.

Chờ đến giữa trưa, Tần Tang đột nhiên nghe được rất nhiều tiếng bước chân đang hướng về phía tiểu viện, hắn lập tức cảnh giác mà đứng lên nghiêng tai lắng nghe.

Có người đang nói chuyện, không giống như là bộ dạng giương cung bạt kiếm.

Tần Tang để cho Diêm Vương đi qua một bên, chỉ chốc lát sau đã thấy cửa của tiểu viện bị đẩy ra, người đi đầu đến là Bạch Giang Lang cùng với một ông lão trên tay cầm theo hòm thuốc, Đông Dương quận chúa sóng vai đi cùng một người trung niên thân thiết trò chuyện, sắc mặt nhìn không có gì bất thường.

Lúc này Tần Tang mới thở phào nhẹ nhõm, gọi Diêm Vương quay trở về rồi tiến lên nghênh đón.

Người đang cùng Đông Dương quận chúa nói chuyện chính là Trấn Thủy Vương, còn vị đi bên cạnh Bạch Giang Lang chính là Ngự y của phủ Trấn Thủy Vương, sau khi nhìn qua vết thương của Thủy Hầu Tử, Ngự y vuốt bộ râu dài cầm cánh tay cụt nhìn tới lui nữa ngày, rồi lắc đầu nói:

-Hồi bẩm Vương gia,Quận chúa, cánh tay này đã hư hỏng rất nhiều, đã không còn sức sống lại thêm khoảng cách thời gian quá dài, chỉ sợ là không nối lại được.

Ánh mắt của Bạch Giang Lang trở nên ảm đạm.

Đông Dương quận chúa nói:

-Vậy làm phiền ngự y giúp Chu hộ vệ cầm máu, xử lý vết thương, để tránh xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.

-Tuân mệnh.

Ngự y bắt đầu mở hòm thuốc ra để xử lý vết thương.



Trấn Thủy Vương đứng ở bên kia nói:

-An Ninh chất nữ yên tâm, y thuật của Vương ngự y vô cùng tinh thông, nhất định sẽ bảo toàn được tánh mạng của vị tráng sĩ này,bản vương đã chuẩn bị sẵn rượu ngon thịnh yến, chi bằng cứ theo ta về Vương phủ dùng bữa nghỉ ngơi trước đi.

-Đa tạ thúc thúc.

Đông Dương quận chúa nói lời cảm tạ, trong giọng nói chứa đầy sự mệt mỏi khó mà tả được:

-An Ninh vốn dĩ lặng lẽ đến để bái kiến thúc thúc, cũng không cần phô trương quá mức. Hôm nay An Ninh đã tâm sự xong, làm phiền thúc thúc phái người đưa ta về Đông Dương quận để tránh cho phụ vương khỏi phải lo lắng cho an nguy của An Ninh, để người phải nóng lòng là An Ninh đã bất hiếu.

Trấn Thủy Vương tức giận nói:

-Không nghĩ tới chỉ là một tổ chức sát thủ của giang hồ mà dám gây nên sóng gió tại Trấn Thủy Quận, ám sát vương nữ quý tộc. Bản vương đã sai người đuổi giết khắp quận, nhất định phải khiến cho bọn chúng gặp cảnh gà bay chó sủa, trả cho đại ca cùng An Ninh chất nữ một công đạo! Nếu An Ninh khăng khăng muốn trở về.... Người tới, đi chuẩn bị một chiếc thuyền lớn,trên thuyền an bài một bàn yến hội, lại truyền lệnh cho Triệu tướng Quân để hắn điều động những tinh binh tinh nhuệ nhất để hộ tống Quận chúa trở về Đông Dương Quận, nếu trên đường đi Quận chúa mất một cọng tóc nào,bản vương sẽ hỏi tội hắn!

-Vâng!

Tần Tang cùng với Bạch Giang Lan, Thủy Hầu Tử ngồi chung một chiếc xe ngựa, trước sau đều có tinh binh hộ vệ, lúc đi ngang qua Thúy Minh Sơn, Tần Tang vén rèm nhìn thoáng qua phía ngoài.

Bản thân hắn còn chưa biết tiền đồ thế nào,nên không có đi quấy rầy bọn họ.

Lên thuyền, xuôi theo dòng nước mà đi, qua ba ngày đã đến thành Thuần Thành của Đông Dương Quận.

Tần Tang đi theo Đông Dương quận chúa,được hộ vệ của Vương phủ hộ tống nghiêm mật trở về Vương phủ,dọc đường đi cỡi ngựa xem hoa, chỉ cảm thấy phong thủy của Thuần Thành so với Tam Vu Thành có khác biệt không nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau