Khấu Vấn Tiên Đạo

Chương 8: Thần Tiên Sống

Trước Sau
Lúc này Tần Tang mới biết được chỗ này không phải là quê nhà Ninh Quốc của hắn.

Đại Tùy cùng với Ninh Quốc tiếp giáp lẫn nhau, Đại Tùy ở phía Đông Bắc của Ninh Quốc, ở giữa hai quốc gia cách nhau bởi những núi non hiểm trở, còn có cả Vu Lăng Giang, vậy nên cho tới nay coi như an ổn.

Những sơn tặc kia vượt núi băng đèo, một đường hướng về Bắc, cũng không biết là vì nguyên nhân gì.

Vu Lăng Giang tại Tam Vu Thành có phân ra mấy nhánh sông, những nhánh sông này đều chảy cuồn cuộn, cả hệ thống sông Vu Lăng Giang đều chảy ngang qua mấy quốc gia, bởi vì nguyên nhân như thế nên Tam Vu Thành mới có vẻ đặc thù như vậy.

Mặt khác, bên trong Tam Vu Thành còn có một tòa Vương Phủ, có Trấn Thủy Vương một trong bát Vương của Đại Tùy tọa trấn trong thành.

Có đại quân của Trấn Thủy Vương nên trong thành rất yên bình, thương nhân của các quốc gia đều nguyện ý đến nơi này giao dịch.

Bến đò thứ nhất là bến đò lớn nhất của Tam Vu Thành, nếu Tần Tang muốn đi về nhà thì ở nơi đó sẽ dễ tìm thấy thương nhân của quê nhà nhất.

Bên tai nghe Chu Ninh liên tục nói liên miên lải nhải, ánh mắt của Tần Tang nhìn lên trên người của đám người Bạch Giang Lan, dần dần nhìn ra được một ít manh mối, kỷ luật nghiêm minh như vậy, Tần Tang chỉ nhìn thấy qua trên người của những quân nhân, hơn nữa đêm qua Xuân Đào trong lúc vô tình nói bọn họ chính là những người mà Vương gia phái tới để hộ vệ tiểu thư, chẳng lẽ những người này là hộ vệ của vị Vương gia nào đó?

Tần Tang liếc mắt nhìn phòng khách, Chu Ninh mới nói rằng Đại Tùy có mười ba quận, thuộc sở hữu của tám vị Vương gia, địa vị tôn quý, gần với Hoàng đế Đại Tùy, không biết vị đại tiểu thư kia có thân phận gì mà đáng để Vương gia phái binh hộ tống.

-Chu Ninh!

Chu Ninh giật mình một cái, khí chất đột nhiên trở nên sắc bén:

-Có!

-Đứng vào hàng ngũ!

-Vâng!

Chu Ninh chạy bộ về đơn vị, Bạch Giang Lan đi tới, Tần Tang đứng lên chào.

-Bạch đại ca . . .

Bạch Giang Lan xua tay ý nói Tần Tang không cần đa lễ.

-Tối hôm qua ngủ có ngon giấc không? Công phu của các vị huynh đệ thô thiển, để Tần huynh đệ chê cười rồi.



-Các vị đại ca đều là anh hùng hào kiệt, Tần Tang cực kỳ hâm mộ! Bạch đại ca, nếu hiện tại ta bắt đầu học võ thì có thể lợi hại như ngài không?

Tần Tang nghiêm túc nói, hắn quả thật rất hâm mộ, muốn học.

Bạch Giang Lan cười ha ha, nói:

-Ta tính là cái gì chứ, trên giang hồ này tiên thiên cao thủ có thể phóng ra chân khí, dùng nội lực bắn ra kiếm quang, thậm chí có truyền thuyết một vị tiên thiên cao thủ chém giết một vị tiên sư, đó mới là lợi hại thực sự.

-Tiên sư có thể bị người luyện võ giết chết?

Tần Tang ngạc nhiên, gấp rút hỏi thăm.

-Bạch đại ca gặp qua tiên sư rồi sao?

Bạch Giang Lan lắc đầu, nhìn thấu ý đồ của Tần Tang, khuyên nhủ:

-Tiên sư là thần long thấy đầu không thấy đuôi, có mấy người đã chân chính gặp qua chứ? Người cầu tiên của thế gian này có vô số, cuối cùng đều ở tại núi sâu sông rộng mà hao tổn hết một đời, chẳng làm nên trò trống gì, ngươi cũng không nên lâm vào chấp niệm này, lãng phí thời gian lắm.

Tần Tang im lặng, sờ sờ ngực, cố chấp nhìn chằm chằm Bạch Giang Lan, nói:

-Bạch đại ca, ngài còn chưa nói, nếu bây giờ ta bắt đầu học võ, có thể học thành công không?

Bạch Giang Lan có chút bất ngờ, cười nói:

-Ngươi cảm thấy học thành công là như thế nào?

Tần Tang thử dò xét, hỏi:

-Luyện ra nội lực?

Bạch Giang Lan lắc đầu:

-Khó!



Tần Tang nhớ đến một cảnh kia của Bạch Giang Lan, nói:

-Là có thể tiêu diệt bọn cường đạo ác độc sao?

-Cường đạo cũng có kẻ võ nghệ cao cường, có điều. . .

Vẻ mặt của Bạch Giang Lan hơi động:

-Hiếm thấy người có chí như ngươi, nếu thực sự muốn học, ta có thể truyền cho ngươi mấy thức Phục Hổ Trường Quyền, để ngươi mấy quyền cước tự vệ. Môn công phu này không phải võ công cao thâm gì, là công phu quyền cước cơ bản nhất trong võ lâm, nhưng có thể dùng gậy thi triển, tiên sư bình thường đều biết được mấy thức.

Tần Tang mừng rỡ, liền cúi người bái.

-Tần Tang cảm tạ ân sư!

-Không cần đa lễ!

Bạch Giang Lan mỉm cười kéo Tần Tang lên.

-Sắp tới Tam Vu Thành rồi, ta chỉ có thể truyền cho ngươi ba thức, sau này phiêu bạt giang hồ, khó có thể gặp lại, không dám tự nhận là thầy, ngươi và ta vẫn nên gọi nhau là huynh đệ. Môn Phục Hổ Trường Quyền này tổng cộng có mười thức, nếu như ngươi thật sự kiên trì, sau này có thể tìm võ quán ở tiêu cục bái sư, học tiếp bảy thức đằng sau. Có điều, ngươi đừng ghét bỏ công phu thô thiển này, tuy là công phu đơn giản, nhưng nếu như siêng năng khổ luyện, ngộ tính đầy đủ, vẫn có thể đạt thành tựu lớn. Trong chốn võ lâm truyền rằng từng có một vị kỳ tài, chỉ dựa vào công phu đơn giản nhất là La Hán Quyền mà luyện được chân khí vô cùng mạnh mẽ. Đương nhiên, cũng chỉ có một vị mà thôi.

-Xem kỹ!

-Thức thứ nhất, Nộ Long Xuất Hải. . .

-Thức thứ hai, Quyền Thế Thông Thiên. . .

-Thức thứ ba, Kim Cương Phục Hổ. . .

Phục Hổ Trường Quyền quả nhiên đơn giản, đặc biệt là ba thức đầu, Bạch Giang Lan chỉ diễn luyện hai lần mà Tần Tang đã ghi nhớ hết chiêu thức và khẩu quyết.

Đến khi Tần Tang tự mình thực hành, mới biết bên trong còn có biến ảo, không có đơn giản như hắn nghĩ, cùng là một chiêu, hắn và Bạch Giang Lan nhìn như đánh ra giống nhau như đúc, nhưng khả năng dùng lực lại khác nhau hoàn toàn.

Sau đó là quá trình hướng dẫn dùng lực và sửa sai, cũng may ba thức đầu của Phục Hổ Trường Quyền chú trọng ở cánh tay và quyền pháp, bộ pháp cũng không phức tạp, vết thương ở chân Tần Tang không bị ảnh hướng lớn.

-Chuyên tâm chút! Chú ý thân hình của ngươi, quá cứng ngắc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau