Chương 19: Chướng ngại chức năng
Trạng thái choáng váng kéo dài khoảng mấy mươi giây, khi ý thức và các giác quan dần trở lại, Trác Dật Nhiên mới nhận ra bấy giờ cậu đang tựa người vào lòng Lục Sâm.
Tay Lục Sâm vòng qua eo cậu, hai cánh tay của cậu thì choàng qua siết chặt cổ Lục Sâm.
Tư thế thân mật khắn khít như thế khiến Trác Dật Nhiên ngượng chín mặt, vội rút tay về, nào ngờ đối phương vẫn chưa yên tâm, cứ luôn vươn tay dìu cậu.
Hàng mày anh tuấn của Lục Sâm nhíu chặt, thấy Trác Dật Nhiên có vẻ đã không đáng lo mới hỏi: “Cậu không phải Beta à?”
“Hả?” Trác Dật Nhiên sửng sốt một lúc mới hiểu ý Lục Sâm, cậu bất đắc dĩ phủ nhận: “… Cậu nghĩ gì vậy? Tôi đâu có phát tình.”
Nhớ lại biểu hiện của mình ban nãy, chắc trong mắt Lục Sâm, nó chẳng khác nào kỳ phát tình của Omega cả, Trác Dật Nhiên chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nhưng rốt cuộc ban nãy cậu bị làm sao vậy?
Chóng mặt đột ngột thì thôi, nhưng sao còn bỗng dưng có… cảm giác kỳ lạ như thế với Lục Sâm?
Trác Dật Nhiên hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy hoài nghi của Lục Sâm, cậu suy nghĩ kỹ lại, chợt nhớ ra một điều, hai mắt bỗng chốc sáng ngời, khẳng định chắc nịch: “Chắc là do hạ đường huyết.”
Người sắp ngất đều sẽ mặc kệ tất cả túm lấy thứ bên cạnh có thể cứu được mình, đây là bản năng cầu sinh của con người.
Chắc chắn thế rồi. Cậu là một Beta, sao có thể phát tình với Lục Sâm chứ.
Lục Sâm nhìn cậu, mày vẫn nhíu: “Cậu chưa ăn sáng?”
Trác Dật Nhiên không đáp, chỉ chột dạ ngước mắt nhìn anh, im lặng thừa nhận.
Lục Sâm nhìn cậu với ánh mắt lạnh đến mức có thể đóng băng người ta luôn, sau đó rời mắt đi, trông thở phào rất rõ ràng.
“Ai ngờ mới sáng sớm đã phải vận động tiêu hao thể lực vậy chứ…” Trác Dật Nhiên vừa định biện minh vài lời cho mình, thì Lục Sâm chợt túm cậu đi hướng ngược lại với dãy phòng học: “Này này này, đi đâu thế?”
“Căn tin.” Lục Sâm chẳng thèm quay đầu.
“Sắp vào học mà!” Trác Dật Nhiên nhắc nhở anh.
“Đã là lúc nào rồi.” Lục Sâm nhìn về phía dãy phòng học.
Vừa dứt lời, những cái loa được lắp quanh trường đột nhiên phát ra âm thanh: “Thông báo khẩn, sáng nay tòa lầu số 1 của trường xảy ra sự cố để lộ pheromone, những người liên quan đã được đưa đến bệnh viện trường. Để bảo vệ an toàn công cộng, nhà trường sẽ khử mùi tòa số 1, không ai được phép vào trong, tòa lầu được sử dụng trở lại vào mười giờ, tình huống cụ thể hãy vào blog trường xem…”
Pheromone của Alpha và Omega sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, một khi có Omega phát tình ở nơi công cộng, pheromone tỏa ra rất dễ liên lụy đến rất nhiều người xung quanh.
Mà nếu sức ảnh hưởng của pheromone mạnh bẩm sinh thì sẽ gây ảnh hưởng trong phạm vi lớn hơn nữa, có lẽ nguồn cơn gây ra sự cố ban nãy là một bạn Omega có tài bẩm sinh rồi.
Tòa lầu là không gian kín, người lại đông, pheromone của một người lan tỏa ra thôi sẽ khó tránh việc lây lan như bệnh dịch vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã ảnh hưởng đến lượng lớn người xung quanh rồi.
Tất nhiên, tình huống này không đáng sợ như dịch bệnh, ngoài việc ép mọi người vào trạng thái phát tình thì nó sẽ không gây ra ảnh hưởng ác liệt gì, nhưng tập thể sinh viên phát tình quả thật là cảnh tượng không hay chút nào, nếu không xử lý kịp thời, khó đảm bảo sẽ không để lại hậu quả nghiêm trọng.
“Làm Alpha và Omega khó quá.” Trác Dật Nhiên nhịn không được cảm thán, sau đó chợt nghĩ đến một điều, cậu quay đầu hỏi: “Này, nên rốt cuộc vì sao cậu không bị ảnh hưởng gì vậy?”
Thấy Lục Sâm không đáp, Trác Dật Nhiên hạ giọng, cố ý hỏi: “Chẳng lẽ thật ra cậu không phải Alpha?”
Lục Sâm còn kể luôn với cậu về mùi pheromone của mình, tất nhiên Trác Dật Nhiên biết rõ anh là Alpha, bấy giờ chẳng qua chỉ định nói khích anh thôi, để anh nói ra nguyên nhân thật sự.
Nào ngờ Lục Sâm không hề mắc bẫy, Trác Dật Nhiên cũng chẳng chịu thua, cậu huých nhẹ lên cánh tay anh, sau đó đoán bậy: “Anh Lục thân yêu này, đừng nói cậu là Beta giả làm Alpha nhé?”
“Vậy còn cậu?” Lục Sâm chợt nghiêng đầu nhìn cậu: “Omega giả làm Beta?”
“…” Trác Dật Nhiên chợt không biết đáp sao.
Lục Sâm tự tìm một vị trí gần cửa sổ, quay đầu giục: “Lấy cơm đi.”
Cuối cùng vẫn không trả lời thẳng câu hỏi của Trác Dật Nhiên.
Chắc liên quan đến chuyện riêng tư cá nhân, tóm lại rõ ràng là Lục Sâm không muốn nói.
“… Ồ.” Trác Dật Nhiên đáp, đi về phía cửa sổ với vẻ lơ ngơ, được vài bước thì nghĩ ra một điều, bèn quay đầu hỏi: “Cậu không ăn à?”
“Ăn rồi.” Lục Sâm nói.
Trác Dật Nhiên sửng sốt.
Không ngờ lại là cố ý đến đây cùng cậu, nhìn không ra tên này cũng có lúc tốt bụng vậy đấy.
Ấy vậy mà còn giữ mãi bí mật kia không chịu nói, đồ nhỏ nhen.
Bữa sáng bên cửa sổ phong phú vô cùng, Trác Dật Nhiên gọi một phần mì khô nóng như ngày thường, chẳng bao lâu đã quay lại.
“Cậu thích ăn cái này?” Lục Sâm nhìn cậu đặt mì lên bàn, trong mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.
Trác Dật Nhiên gật đầu, hỏi: “Cậu không thích à?”
“Ngán rồi.” Lục Sâm đáp.
Trác Dật Nhiên sực nhớ hình như Lục Sâm là người bản địa Giang Thành chính hiệu.
Trác Dật Nhiên lớn lên ở phía bắc, thích ăn các loại mì, nhất là mì khô nóng của Giang Thành, sự phối hợp hoàn hảo giữa dầu mè và dầu ớt, thơm nồng vừa miệng, là bữa sáng ăn mãi không ngán, không hiểu nỗi vì sao Lục Sâm lại ngán nữa. w●ebtruy●enonlin●e●com
Nhưng bấy giờ, vừa nghĩ đến bí mật mà Lục Sâm giấu mình, Trác Dật Nhiên chợt cảm thấy mì khô nóng trong bát không còn thơm nữa.
Hiếm khi cậu im lặng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ ăn mì. Cậu vốn ăn nhanh, bấy giờ cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức đồ ăn ngon, thế là sì sụp vài miếng, bát mì đã vơi một nửa.
Tên này ăn chẳng nho nhã chút nào, được ở chỗ mặt mũi đẹp trai nên ăn như thế lại gợi cảm giác thèm ăn của người khác. Lục Sâm im lặng ngồi đối diện cậu, thấy cậu ăn hăng say quá, trên mặt còn dính ít sốt nữa.
Thật ra vệt sốt đó nhỏ đến mức gần như không thấy, nhưng vì da cậu trắng nên trông khá rõ. Ấy vậy mà bản thân cậu lại gần như không nhận ra sự tồn tại của nó, Lục Sâm nhíu mày nhìn hồi lâu, thật sự không nhịn được nữa, ma xui quỷ khiến thế nào đó lại rút một tờ khăn giấy bên cạnh ra vươn thẳng về phía đối diện.
Bên má lành lạnh, Trác Dật Nhiên sửng sốt một lúc, vừa ngẩng đầu thì cơn mát lạnh đột ngột đã biến mất.
Lục Sâm cầm khăn giấy trên tay, cố ý rời mắt đi: “Dính vào mặt rồi.”
Nhận ra thứ vừa chạm phải mặt mình ban nãy là ngón tay của Lục Sâm, Trác Dật Nhiên sửng sốt lần nữa, vô thức hồi tưởng lại động tác ban nãy của anh, vành tai hơi nóng.
Chưa kịp chờ cái nóng này lan tỏa lên mặt đã nghe Lục Sâm hắng giọng nói khẽ: “Cậu có nhớ trước đây tôi từng nói với cậu, tôi không nhạy với mùi hương cho lắm không?”
Câu chuyển đề tài này quá gượng gạo, nhưng suy nghĩ của Trác Dật Nhiên vẫn bị anh đánh lạc hướng, cậu chợt nhớ Lục Sâm từng nói thế lúc hai người họ cùng uống Mojito anh đào.
Khi ấy Lục Sâm còn cố ý nhấn mạnh rằng không phải vị giác không tốt, mà là tuyến thể không nhạy.
“Trước đây chức năng tuyến thể phát triển không đầy đủ.” Giọng của Lục Sâm vẫn rất đỗi thản nhiên, cứ như đang nói chuyện gì bình thường lắm: “Nên không được nhạy với pheromone, dù có ngửi thấy cũng không bị ảnh hưởng.”
Trác Dật Nhiên còn đang nhai mì, cậu trợn mắt trông rất khó tin.
Pheromone là cầu nối để Alpha và Omega thu hút lẫn nhau, Lục Sâm lại bảo anh sẽ không bị ảnh hưởng bởi pheromone.
Chẳng phải có nghĩa là…
Làm Alpha, anh sẽ không bao giờ phát tình?
Nghĩ đến chuyện “phương diện kia của Lục Sâm có vấn đề” mà Cố Nghiêu từng nói với mình, Trác Dật Nhiên cảm thấy dường như chỉ trong một khoảnh khắc thôi mà cậu đã hiểu ra chuyện gì ghê gớm lắm.
“Móa.” Cậu vô thức buột miệng: “Hèn gì họ nói cậu l…”
Chắc do ban nãy hạ đường huyết chưa tỉnh táo hẳn, miệng cũng nhanh nhảu theo, may mà chưa thốt ra từ kế tiếp đã phanh kịp trong cuống họng.
Trước ánh mắt hoài nghi của Lục Sâm, Trác Dật Nhiên mỉm cười rằng: “Lại rạng rỡ tươi tắn như vậy, thích giúp đỡ người khác, nhất là giúp đỡ các bạn Omega đang khốn đốn trong kỳ phát tình.”
Cậu hắng giọng, trông càng đứng đắn hơn: “Giống như hôm nay vậy.”
Tay Lục Sâm vòng qua eo cậu, hai cánh tay của cậu thì choàng qua siết chặt cổ Lục Sâm.
Tư thế thân mật khắn khít như thế khiến Trác Dật Nhiên ngượng chín mặt, vội rút tay về, nào ngờ đối phương vẫn chưa yên tâm, cứ luôn vươn tay dìu cậu.
Hàng mày anh tuấn của Lục Sâm nhíu chặt, thấy Trác Dật Nhiên có vẻ đã không đáng lo mới hỏi: “Cậu không phải Beta à?”
“Hả?” Trác Dật Nhiên sửng sốt một lúc mới hiểu ý Lục Sâm, cậu bất đắc dĩ phủ nhận: “… Cậu nghĩ gì vậy? Tôi đâu có phát tình.”
Nhớ lại biểu hiện của mình ban nãy, chắc trong mắt Lục Sâm, nó chẳng khác nào kỳ phát tình của Omega cả, Trác Dật Nhiên chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nhưng rốt cuộc ban nãy cậu bị làm sao vậy?
Chóng mặt đột ngột thì thôi, nhưng sao còn bỗng dưng có… cảm giác kỳ lạ như thế với Lục Sâm?
Trác Dật Nhiên hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy hoài nghi của Lục Sâm, cậu suy nghĩ kỹ lại, chợt nhớ ra một điều, hai mắt bỗng chốc sáng ngời, khẳng định chắc nịch: “Chắc là do hạ đường huyết.”
Người sắp ngất đều sẽ mặc kệ tất cả túm lấy thứ bên cạnh có thể cứu được mình, đây là bản năng cầu sinh của con người.
Chắc chắn thế rồi. Cậu là một Beta, sao có thể phát tình với Lục Sâm chứ.
Lục Sâm nhìn cậu, mày vẫn nhíu: “Cậu chưa ăn sáng?”
Trác Dật Nhiên không đáp, chỉ chột dạ ngước mắt nhìn anh, im lặng thừa nhận.
Lục Sâm nhìn cậu với ánh mắt lạnh đến mức có thể đóng băng người ta luôn, sau đó rời mắt đi, trông thở phào rất rõ ràng.
“Ai ngờ mới sáng sớm đã phải vận động tiêu hao thể lực vậy chứ…” Trác Dật Nhiên vừa định biện minh vài lời cho mình, thì Lục Sâm chợt túm cậu đi hướng ngược lại với dãy phòng học: “Này này này, đi đâu thế?”
“Căn tin.” Lục Sâm chẳng thèm quay đầu.
“Sắp vào học mà!” Trác Dật Nhiên nhắc nhở anh.
“Đã là lúc nào rồi.” Lục Sâm nhìn về phía dãy phòng học.
Vừa dứt lời, những cái loa được lắp quanh trường đột nhiên phát ra âm thanh: “Thông báo khẩn, sáng nay tòa lầu số 1 của trường xảy ra sự cố để lộ pheromone, những người liên quan đã được đưa đến bệnh viện trường. Để bảo vệ an toàn công cộng, nhà trường sẽ khử mùi tòa số 1, không ai được phép vào trong, tòa lầu được sử dụng trở lại vào mười giờ, tình huống cụ thể hãy vào blog trường xem…”
Pheromone của Alpha và Omega sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, một khi có Omega phát tình ở nơi công cộng, pheromone tỏa ra rất dễ liên lụy đến rất nhiều người xung quanh.
Mà nếu sức ảnh hưởng của pheromone mạnh bẩm sinh thì sẽ gây ảnh hưởng trong phạm vi lớn hơn nữa, có lẽ nguồn cơn gây ra sự cố ban nãy là một bạn Omega có tài bẩm sinh rồi.
Tòa lầu là không gian kín, người lại đông, pheromone của một người lan tỏa ra thôi sẽ khó tránh việc lây lan như bệnh dịch vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã ảnh hưởng đến lượng lớn người xung quanh rồi.
Tất nhiên, tình huống này không đáng sợ như dịch bệnh, ngoài việc ép mọi người vào trạng thái phát tình thì nó sẽ không gây ra ảnh hưởng ác liệt gì, nhưng tập thể sinh viên phát tình quả thật là cảnh tượng không hay chút nào, nếu không xử lý kịp thời, khó đảm bảo sẽ không để lại hậu quả nghiêm trọng.
“Làm Alpha và Omega khó quá.” Trác Dật Nhiên nhịn không được cảm thán, sau đó chợt nghĩ đến một điều, cậu quay đầu hỏi: “Này, nên rốt cuộc vì sao cậu không bị ảnh hưởng gì vậy?”
Thấy Lục Sâm không đáp, Trác Dật Nhiên hạ giọng, cố ý hỏi: “Chẳng lẽ thật ra cậu không phải Alpha?”
Lục Sâm còn kể luôn với cậu về mùi pheromone của mình, tất nhiên Trác Dật Nhiên biết rõ anh là Alpha, bấy giờ chẳng qua chỉ định nói khích anh thôi, để anh nói ra nguyên nhân thật sự.
Nào ngờ Lục Sâm không hề mắc bẫy, Trác Dật Nhiên cũng chẳng chịu thua, cậu huých nhẹ lên cánh tay anh, sau đó đoán bậy: “Anh Lục thân yêu này, đừng nói cậu là Beta giả làm Alpha nhé?”
“Vậy còn cậu?” Lục Sâm chợt nghiêng đầu nhìn cậu: “Omega giả làm Beta?”
“…” Trác Dật Nhiên chợt không biết đáp sao.
Lục Sâm tự tìm một vị trí gần cửa sổ, quay đầu giục: “Lấy cơm đi.”
Cuối cùng vẫn không trả lời thẳng câu hỏi của Trác Dật Nhiên.
Chắc liên quan đến chuyện riêng tư cá nhân, tóm lại rõ ràng là Lục Sâm không muốn nói.
“… Ồ.” Trác Dật Nhiên đáp, đi về phía cửa sổ với vẻ lơ ngơ, được vài bước thì nghĩ ra một điều, bèn quay đầu hỏi: “Cậu không ăn à?”
“Ăn rồi.” Lục Sâm nói.
Trác Dật Nhiên sửng sốt.
Không ngờ lại là cố ý đến đây cùng cậu, nhìn không ra tên này cũng có lúc tốt bụng vậy đấy.
Ấy vậy mà còn giữ mãi bí mật kia không chịu nói, đồ nhỏ nhen.
Bữa sáng bên cửa sổ phong phú vô cùng, Trác Dật Nhiên gọi một phần mì khô nóng như ngày thường, chẳng bao lâu đã quay lại.
“Cậu thích ăn cái này?” Lục Sâm nhìn cậu đặt mì lên bàn, trong mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.
Trác Dật Nhiên gật đầu, hỏi: “Cậu không thích à?”
“Ngán rồi.” Lục Sâm đáp.
Trác Dật Nhiên sực nhớ hình như Lục Sâm là người bản địa Giang Thành chính hiệu.
Trác Dật Nhiên lớn lên ở phía bắc, thích ăn các loại mì, nhất là mì khô nóng của Giang Thành, sự phối hợp hoàn hảo giữa dầu mè và dầu ớt, thơm nồng vừa miệng, là bữa sáng ăn mãi không ngán, không hiểu nỗi vì sao Lục Sâm lại ngán nữa. w●ebtruy●enonlin●e●com
Nhưng bấy giờ, vừa nghĩ đến bí mật mà Lục Sâm giấu mình, Trác Dật Nhiên chợt cảm thấy mì khô nóng trong bát không còn thơm nữa.
Hiếm khi cậu im lặng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ ăn mì. Cậu vốn ăn nhanh, bấy giờ cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức đồ ăn ngon, thế là sì sụp vài miếng, bát mì đã vơi một nửa.
Tên này ăn chẳng nho nhã chút nào, được ở chỗ mặt mũi đẹp trai nên ăn như thế lại gợi cảm giác thèm ăn của người khác. Lục Sâm im lặng ngồi đối diện cậu, thấy cậu ăn hăng say quá, trên mặt còn dính ít sốt nữa.
Thật ra vệt sốt đó nhỏ đến mức gần như không thấy, nhưng vì da cậu trắng nên trông khá rõ. Ấy vậy mà bản thân cậu lại gần như không nhận ra sự tồn tại của nó, Lục Sâm nhíu mày nhìn hồi lâu, thật sự không nhịn được nữa, ma xui quỷ khiến thế nào đó lại rút một tờ khăn giấy bên cạnh ra vươn thẳng về phía đối diện.
Bên má lành lạnh, Trác Dật Nhiên sửng sốt một lúc, vừa ngẩng đầu thì cơn mát lạnh đột ngột đã biến mất.
Lục Sâm cầm khăn giấy trên tay, cố ý rời mắt đi: “Dính vào mặt rồi.”
Nhận ra thứ vừa chạm phải mặt mình ban nãy là ngón tay của Lục Sâm, Trác Dật Nhiên sửng sốt lần nữa, vô thức hồi tưởng lại động tác ban nãy của anh, vành tai hơi nóng.
Chưa kịp chờ cái nóng này lan tỏa lên mặt đã nghe Lục Sâm hắng giọng nói khẽ: “Cậu có nhớ trước đây tôi từng nói với cậu, tôi không nhạy với mùi hương cho lắm không?”
Câu chuyển đề tài này quá gượng gạo, nhưng suy nghĩ của Trác Dật Nhiên vẫn bị anh đánh lạc hướng, cậu chợt nhớ Lục Sâm từng nói thế lúc hai người họ cùng uống Mojito anh đào.
Khi ấy Lục Sâm còn cố ý nhấn mạnh rằng không phải vị giác không tốt, mà là tuyến thể không nhạy.
“Trước đây chức năng tuyến thể phát triển không đầy đủ.” Giọng của Lục Sâm vẫn rất đỗi thản nhiên, cứ như đang nói chuyện gì bình thường lắm: “Nên không được nhạy với pheromone, dù có ngửi thấy cũng không bị ảnh hưởng.”
Trác Dật Nhiên còn đang nhai mì, cậu trợn mắt trông rất khó tin.
Pheromone là cầu nối để Alpha và Omega thu hút lẫn nhau, Lục Sâm lại bảo anh sẽ không bị ảnh hưởng bởi pheromone.
Chẳng phải có nghĩa là…
Làm Alpha, anh sẽ không bao giờ phát tình?
Nghĩ đến chuyện “phương diện kia của Lục Sâm có vấn đề” mà Cố Nghiêu từng nói với mình, Trác Dật Nhiên cảm thấy dường như chỉ trong một khoảnh khắc thôi mà cậu đã hiểu ra chuyện gì ghê gớm lắm.
“Móa.” Cậu vô thức buột miệng: “Hèn gì họ nói cậu l…”
Chắc do ban nãy hạ đường huyết chưa tỉnh táo hẳn, miệng cũng nhanh nhảu theo, may mà chưa thốt ra từ kế tiếp đã phanh kịp trong cuống họng.
Trước ánh mắt hoài nghi của Lục Sâm, Trác Dật Nhiên mỉm cười rằng: “Lại rạng rỡ tươi tắn như vậy, thích giúp đỡ người khác, nhất là giúp đỡ các bạn Omega đang khốn đốn trong kỳ phát tình.”
Cậu hắng giọng, trông càng đứng đắn hơn: “Giống như hôm nay vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất