Chương 22: Đỡ được cậu rồi
Trác Dật Nhiên sửng sốt. Vì để huấn luyện viên quan sát kỹ càng, trận bóng ban nãy khá chính thức, cũng tiêu hao nhiều thể lực, nhưng chưa đến mức không chơi tiếp được, cậu không ngờ Lục Sâm lại sẽ bảo vệ mình.
“Không đến nỗi vậy chứ đội trưởng? Chơi chút thôi mà.” Khuông Kiệt lại cười: “Lúc trước chị dâu chạy ngoài sân hăng lắm, sao ở bên cậu rồi thì trở nên yếu ớt cần được nâng niu như Omega vậy?”
Ngày thường Trác Dật Nhiên đã ghét dạng nói xỏ nói xiên như vậy, gặp mấy kiểu như đang thách thức như thế, sao cậu chịu cam lòng làm con rùa rụt đầu chứ.
Mấy hôm nay thường chơi bóng với nhau, cậu cũng hiểu đôi chút về trình độ chơi bóng rổ của cả đội, ngoài Lục Sâm ra, những Alpha khác đều không thể chèn ép cậu hoàn toàn được, chưa chắc ai thua ai thắng đâu.
“Solo?” Trác Dật Nhiên đi đến, lấy bóng trong tay Lục Sâm.
Khuông Kiệt dang hai tay ra: “Chị đâu đúng là người dứt khoát.”
Lục Sâm thấy không cản được, đành nhíu mày nói với Khuông Kiệt: “Cậu chú ý một chút.”
Dứt lời lại quay đầu nhìn Trác Dật Nhiên, không nói gì nữa.
Dù Lục Sâm không lên tiếng, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn hiểu ý anh, vào khoảnh khắc nhìn nhau, cậu gật đầu thật nhẹ với Lục Sâm.
“Yên tâm, chị dâu là Beta mà, tất nhiên tôi phải nhường một chút rồi.” Khuông Kiệt vừa đi vào sân vừa huơ tay với Trác Dật Nhiên: “Vào được một quả xem như cậu thắng.”
“Không cần đâu.” Trác Dật Nhiên cười nhạo, cũng dẫn bóng vào sân.
Khoảnh sân rộng chỉ còn hai người họ, Trác Dật Nhiên đập bóng vài lần rồi ném vào tay Khuông Kiệt đang ở đối diện.
Lượt đầu sẽ là Khuông Kiệt tấn công, Trác Dật Nhiên không giỏi phòng thủ, cũng chưa chơi cùng hắn bao giờ, không rõ thực lực và lối chơi của hắn.
Huống chi Khuông Kiệt có ưu thế bẩm sinh về chiều cao và hình thể, Trác Dật Nhiên không dám hành động mạo hiểm, cậu quyết định quan sát trước.
Quả nhiên Khuông Kiệt là tuyển thủ thiên về tấn công, sức bộc phát cao, vừa nhận bóng đã chạy thẳng đến bảng rổ. Dù phản ứng của Trác Dật Nhiên nhanh, nhưng hình thể thua kém khiến cậu không tài nào cứng chọi cứng với đối phương được, thế nên vừa bắt đầu, Khuông Kiệt đã nhanh như chớp ném vào được quả đầu tiên.
Khi bóng đi vào lưới một cách chuẩn xác rồi rơi xuống đất, Khuông Kiệt nở nụ cười đắc chí.
Đến lượt Trác Dật Nhiên tấn công, Khuông Kiệt đứng ở vị trí phòng thủ, sau khi ném bóng cho cậu, hắn vẫn không che giấu vẻ khinh thường của mình.
Khác với cách tấn công của Khuông Kiệt, Trác Dật Nhiên không hấp tấp xông lên mà khuỵu thấp gối xuống, liên tục sử dụng những pha lừa bóng. Nhưng tốc độ của cậu quá nhanh, ban đầu Khuông Kiệt còn ngăn được, nhưng thêm mấy lần, rõ ràng đã không theo kịp nhịp chân nữa.
Trong lượt ban nãy Trác Dật Nhiên không có động tác gì nổi bật, nhưng sau lần giao đấu đó, cậu đã quan sát được vài chỗ dễ đột phá ở Khuông Kiệt.
Quả nhiên, sau mấy động tác giả, Trác Dật Nhiên nhắm chuẩn thời cơ ra tay ném rổ, đến khi Khuông Kiệt nhận ra muốn phòng thủ thì đã muộn…
Một cú ném từ xa với độ khó cao, quả bóng cũng rơi một cách chuẩn xác vào lưới.
Khuông Kiệt không tin vào mắt mình, Trác Dật Nhiên cầm lại quả bóng trong tay, hất cằm với hắn, lần nữa đổi sang vị trí phòng thủ.
Lần này Khuông Kiệt không áp dụng cách tấn công trực tiếp như ban nãy, rõ ràng cũng muốn khoe kỹ thuật độ khó cao hơn.
Sau vài lần đi bóng vượt qua người, chẳng mấy chốc Trác Dật Nhiên đã thấy lạ, bởi hắn đang mô phỏng theo động tác của cậu.
Kiểu chơi học theo ngay tại chỗ như thế tất nhiên không phải sự khẳng định với đối thủ, mà là đang châm chọc một cách trắng trợn.
Ý của Khuông Kiệt rất rõ ràng, hắn cho rằng kỹ thuật của Trác Dật Nhiên vốn không có độ khó gì, ai làm cũng được cả.
Tên Alpha không bao giờ chịu thua thiệt trên sân này đã quá kiêu căng, thật ra nếu hắn vẫn sử dụng chiến thuật tấn công như ban nãy, Trác Dật Nhiên sẽ khó mà phòng thủ được, nhưng lúc này hắn lại từ bỏ cách ổn thỏa đó để đi đường ngang khác cho bằng được, còn lựa chọn khuyết điểm của mình để tấn công sở trường của đối thủ.
Hắn vốn không linh hoạt như Trác Dật Nhiên, thế mà đòi khiêu chiến tốc độ phản ứng của cậu, sau vài lần chuyển hướng, hắn đang định ném rổ thì bị Trác Dật Nhiên cướp được từ phía dưới.
Gương mặt vốn đang kiêu ngạo thoáng vẻ ngạc nhiên không tin nổi, dù thế nào đi nữa, Khuông Kiệt cũng không ngờ rằng mình còn chưa ra tay mà đã mất đi cơ hội ném rổ bởi một Beta.
Chuyển sang tấn công, Trác Dật Nhiên cảm nhận được rằng sau khi chịu thiệt một lần, thái độ của đối phương đã không còn coi khinh như lúc đầu.
Xét về mặt khách quan, năng lực quan sát của Khuông Kiệt rất giỏi, nên lần này nếu Trác Dật Nhiên áp dụng cách giống hệt ban nãy sẽ dễ bị hắn đột phá; nhưng cậu lại muốn dùng ưu thế của mình để tạo ra nhiều lối chơi phong phú.
Sau vài lần chuyển hướng đột ngột như thường lệ, Trác Dật Nhiên ra vẻ muốn ném rổ từ bên trái, thực tế đây chỉ là một động tác giả, bấy giờ Khuông Kiệt đã phòng thủ mọi mặt, hắn ra tay ngăn cản khi cậu chính thức ném từ bên phải, định nhờ ưu thế chiều cao để cản bóng…
Nhưng vẫn muộn.
Song, thành viên đứng xem bên ngoài vẫn hít sâu, phản ứng của Khuông Kiệt lần này cực nhanh, dù không phá bóng thành công, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến góc độ và sức mạnh khi ném rổ của Trác Dật Nhiên.
Khoảng cách giữa cậu và bảng rổ quá xa, chỉ cần sai một li thôi, cú ném này sẽ khó mà đạt được mục đích.
Nào ngờ quả bóng lại bay vút lên không trung, rơi thẳng vào giữa lưới.
Ngoài sân vỡ òa bởi những tiếng cảm thán đầy kinh ngạc, dù ngại mặt mũi Khuông Kiệt nên mọi người không khen hay gì, nhưng hắn vẫn không kiểm soát được sắc mặt mình lúc này.
Lượt cuối cùng, nếu vẫn không ném vào được, Khuông Kiệt sẽ chẳng còn cơ hội san bằng cách biệt nữa.
Cuối cùng hắn cũng rút lại dáng vẻ kiêu ngạo khinh địch ban nãy, trở về với phong cách tốc chiến tốc thắng, quả nhiên Trác Dật Nhiên rất khó ngăn cản hắn.
Nhưng có thể cảm nhận được rằng Khuông Kiệt là một người dễ bị ảnh hưởng tâm lý, lượt đầu khí thế dũng mãnh nên ném vào là trúng, đến lần này thì trông hấp tấp thấy rõ.
Lúc ném rổ lần nữa, dù Trác Dật Nhiên không phòng thủ được, nhưng quả bóng lại đập trúng bảng, lăn một vòng trên vành rổ rồi rơi ra ngoài một cách đầy tiếc nuối.
Trác Dật Nhiên còn cơ hội đi bóng lần cuối, nên thật ra dù chưa kết thúc hoàn toàn, Khuông Kiệt đã thua rồi.
Thua cho một Beta mà hắn khinh thường.
Cơ thể Trác Dật Nhiên vẫn đang chạy về phía trước theo quán tính, nhưng chân đã nhận thức được và giảm tốc độ lại, nhưng Khuông Kiệt lại không dừng chân như cậu tưởng mà còn xông thẳng lên để tiếp quả bóng đang rơi, sau đó nhảy lên lần nữa…
Rõ ràng đã dùng hết ba cơ hội rồi, nhưng không ai ngờ hắn còn muốn bắt bóng bật bảng.
Chỉ trong thời gian vài mili giây, Trác Dật Nhiên không suy nghĩ được nhiều như thế, cơ thể cậu đã phản ứng trước cái đầu, theo bản năng nhảy lên tại chỗ, vươn tay muốn phá bóng của Khuông Kiệt…
Khi tiếng quả bóng vào rổ vang lên trên đầu, lồng ngực Trác Dật Nhiên cũng trúng một cú huých mạnh khiến cậu đau đến mức cảnh vật trước mắt bỗng chốc tối sầm, toàn thân cạn kiệt sức lực.
Hai chân mất sức, chân trái chạm đất trước, trọng lượng của cả cơ thể dồn hẳn lên một chi tạo ra thêm cơn đau điếng người.
Trác Dật Nhiên không kiểm soát được cơ thể mình nữa, cậu ngã ngửa ra sau theo quán tính, nhưng cơn đau thứ ba trong tưởng tượng lại không xuất hiện.
Trước khi cậu ngã xuống, một đôi tay đầy sức mạnh đã đỡ được cậu một cách vững vàng, ngay sau đó, cơ thể cậu được vùi trong một chiếc ôm ấm áp.
“Không đến nỗi vậy chứ đội trưởng? Chơi chút thôi mà.” Khuông Kiệt lại cười: “Lúc trước chị dâu chạy ngoài sân hăng lắm, sao ở bên cậu rồi thì trở nên yếu ớt cần được nâng niu như Omega vậy?”
Ngày thường Trác Dật Nhiên đã ghét dạng nói xỏ nói xiên như vậy, gặp mấy kiểu như đang thách thức như thế, sao cậu chịu cam lòng làm con rùa rụt đầu chứ.
Mấy hôm nay thường chơi bóng với nhau, cậu cũng hiểu đôi chút về trình độ chơi bóng rổ của cả đội, ngoài Lục Sâm ra, những Alpha khác đều không thể chèn ép cậu hoàn toàn được, chưa chắc ai thua ai thắng đâu.
“Solo?” Trác Dật Nhiên đi đến, lấy bóng trong tay Lục Sâm.
Khuông Kiệt dang hai tay ra: “Chị đâu đúng là người dứt khoát.”
Lục Sâm thấy không cản được, đành nhíu mày nói với Khuông Kiệt: “Cậu chú ý một chút.”
Dứt lời lại quay đầu nhìn Trác Dật Nhiên, không nói gì nữa.
Dù Lục Sâm không lên tiếng, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn hiểu ý anh, vào khoảnh khắc nhìn nhau, cậu gật đầu thật nhẹ với Lục Sâm.
“Yên tâm, chị dâu là Beta mà, tất nhiên tôi phải nhường một chút rồi.” Khuông Kiệt vừa đi vào sân vừa huơ tay với Trác Dật Nhiên: “Vào được một quả xem như cậu thắng.”
“Không cần đâu.” Trác Dật Nhiên cười nhạo, cũng dẫn bóng vào sân.
Khoảnh sân rộng chỉ còn hai người họ, Trác Dật Nhiên đập bóng vài lần rồi ném vào tay Khuông Kiệt đang ở đối diện.
Lượt đầu sẽ là Khuông Kiệt tấn công, Trác Dật Nhiên không giỏi phòng thủ, cũng chưa chơi cùng hắn bao giờ, không rõ thực lực và lối chơi của hắn.
Huống chi Khuông Kiệt có ưu thế bẩm sinh về chiều cao và hình thể, Trác Dật Nhiên không dám hành động mạo hiểm, cậu quyết định quan sát trước.
Quả nhiên Khuông Kiệt là tuyển thủ thiên về tấn công, sức bộc phát cao, vừa nhận bóng đã chạy thẳng đến bảng rổ. Dù phản ứng của Trác Dật Nhiên nhanh, nhưng hình thể thua kém khiến cậu không tài nào cứng chọi cứng với đối phương được, thế nên vừa bắt đầu, Khuông Kiệt đã nhanh như chớp ném vào được quả đầu tiên.
Khi bóng đi vào lưới một cách chuẩn xác rồi rơi xuống đất, Khuông Kiệt nở nụ cười đắc chí.
Đến lượt Trác Dật Nhiên tấn công, Khuông Kiệt đứng ở vị trí phòng thủ, sau khi ném bóng cho cậu, hắn vẫn không che giấu vẻ khinh thường của mình.
Khác với cách tấn công của Khuông Kiệt, Trác Dật Nhiên không hấp tấp xông lên mà khuỵu thấp gối xuống, liên tục sử dụng những pha lừa bóng. Nhưng tốc độ của cậu quá nhanh, ban đầu Khuông Kiệt còn ngăn được, nhưng thêm mấy lần, rõ ràng đã không theo kịp nhịp chân nữa.
Trong lượt ban nãy Trác Dật Nhiên không có động tác gì nổi bật, nhưng sau lần giao đấu đó, cậu đã quan sát được vài chỗ dễ đột phá ở Khuông Kiệt.
Quả nhiên, sau mấy động tác giả, Trác Dật Nhiên nhắm chuẩn thời cơ ra tay ném rổ, đến khi Khuông Kiệt nhận ra muốn phòng thủ thì đã muộn…
Một cú ném từ xa với độ khó cao, quả bóng cũng rơi một cách chuẩn xác vào lưới.
Khuông Kiệt không tin vào mắt mình, Trác Dật Nhiên cầm lại quả bóng trong tay, hất cằm với hắn, lần nữa đổi sang vị trí phòng thủ.
Lần này Khuông Kiệt không áp dụng cách tấn công trực tiếp như ban nãy, rõ ràng cũng muốn khoe kỹ thuật độ khó cao hơn.
Sau vài lần đi bóng vượt qua người, chẳng mấy chốc Trác Dật Nhiên đã thấy lạ, bởi hắn đang mô phỏng theo động tác của cậu.
Kiểu chơi học theo ngay tại chỗ như thế tất nhiên không phải sự khẳng định với đối thủ, mà là đang châm chọc một cách trắng trợn.
Ý của Khuông Kiệt rất rõ ràng, hắn cho rằng kỹ thuật của Trác Dật Nhiên vốn không có độ khó gì, ai làm cũng được cả.
Tên Alpha không bao giờ chịu thua thiệt trên sân này đã quá kiêu căng, thật ra nếu hắn vẫn sử dụng chiến thuật tấn công như ban nãy, Trác Dật Nhiên sẽ khó mà phòng thủ được, nhưng lúc này hắn lại từ bỏ cách ổn thỏa đó để đi đường ngang khác cho bằng được, còn lựa chọn khuyết điểm của mình để tấn công sở trường của đối thủ.
Hắn vốn không linh hoạt như Trác Dật Nhiên, thế mà đòi khiêu chiến tốc độ phản ứng của cậu, sau vài lần chuyển hướng, hắn đang định ném rổ thì bị Trác Dật Nhiên cướp được từ phía dưới.
Gương mặt vốn đang kiêu ngạo thoáng vẻ ngạc nhiên không tin nổi, dù thế nào đi nữa, Khuông Kiệt cũng không ngờ rằng mình còn chưa ra tay mà đã mất đi cơ hội ném rổ bởi một Beta.
Chuyển sang tấn công, Trác Dật Nhiên cảm nhận được rằng sau khi chịu thiệt một lần, thái độ của đối phương đã không còn coi khinh như lúc đầu.
Xét về mặt khách quan, năng lực quan sát của Khuông Kiệt rất giỏi, nên lần này nếu Trác Dật Nhiên áp dụng cách giống hệt ban nãy sẽ dễ bị hắn đột phá; nhưng cậu lại muốn dùng ưu thế của mình để tạo ra nhiều lối chơi phong phú.
Sau vài lần chuyển hướng đột ngột như thường lệ, Trác Dật Nhiên ra vẻ muốn ném rổ từ bên trái, thực tế đây chỉ là một động tác giả, bấy giờ Khuông Kiệt đã phòng thủ mọi mặt, hắn ra tay ngăn cản khi cậu chính thức ném từ bên phải, định nhờ ưu thế chiều cao để cản bóng…
Nhưng vẫn muộn.
Song, thành viên đứng xem bên ngoài vẫn hít sâu, phản ứng của Khuông Kiệt lần này cực nhanh, dù không phá bóng thành công, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến góc độ và sức mạnh khi ném rổ của Trác Dật Nhiên.
Khoảng cách giữa cậu và bảng rổ quá xa, chỉ cần sai một li thôi, cú ném này sẽ khó mà đạt được mục đích.
Nào ngờ quả bóng lại bay vút lên không trung, rơi thẳng vào giữa lưới.
Ngoài sân vỡ òa bởi những tiếng cảm thán đầy kinh ngạc, dù ngại mặt mũi Khuông Kiệt nên mọi người không khen hay gì, nhưng hắn vẫn không kiểm soát được sắc mặt mình lúc này.
Lượt cuối cùng, nếu vẫn không ném vào được, Khuông Kiệt sẽ chẳng còn cơ hội san bằng cách biệt nữa.
Cuối cùng hắn cũng rút lại dáng vẻ kiêu ngạo khinh địch ban nãy, trở về với phong cách tốc chiến tốc thắng, quả nhiên Trác Dật Nhiên rất khó ngăn cản hắn.
Nhưng có thể cảm nhận được rằng Khuông Kiệt là một người dễ bị ảnh hưởng tâm lý, lượt đầu khí thế dũng mãnh nên ném vào là trúng, đến lần này thì trông hấp tấp thấy rõ.
Lúc ném rổ lần nữa, dù Trác Dật Nhiên không phòng thủ được, nhưng quả bóng lại đập trúng bảng, lăn một vòng trên vành rổ rồi rơi ra ngoài một cách đầy tiếc nuối.
Trác Dật Nhiên còn cơ hội đi bóng lần cuối, nên thật ra dù chưa kết thúc hoàn toàn, Khuông Kiệt đã thua rồi.
Thua cho một Beta mà hắn khinh thường.
Cơ thể Trác Dật Nhiên vẫn đang chạy về phía trước theo quán tính, nhưng chân đã nhận thức được và giảm tốc độ lại, nhưng Khuông Kiệt lại không dừng chân như cậu tưởng mà còn xông thẳng lên để tiếp quả bóng đang rơi, sau đó nhảy lên lần nữa…
Rõ ràng đã dùng hết ba cơ hội rồi, nhưng không ai ngờ hắn còn muốn bắt bóng bật bảng.
Chỉ trong thời gian vài mili giây, Trác Dật Nhiên không suy nghĩ được nhiều như thế, cơ thể cậu đã phản ứng trước cái đầu, theo bản năng nhảy lên tại chỗ, vươn tay muốn phá bóng của Khuông Kiệt…
Khi tiếng quả bóng vào rổ vang lên trên đầu, lồng ngực Trác Dật Nhiên cũng trúng một cú huých mạnh khiến cậu đau đến mức cảnh vật trước mắt bỗng chốc tối sầm, toàn thân cạn kiệt sức lực.
Hai chân mất sức, chân trái chạm đất trước, trọng lượng của cả cơ thể dồn hẳn lên một chi tạo ra thêm cơn đau điếng người.
Trác Dật Nhiên không kiểm soát được cơ thể mình nữa, cậu ngã ngửa ra sau theo quán tính, nhưng cơn đau thứ ba trong tưởng tượng lại không xuất hiện.
Trước khi cậu ngã xuống, một đôi tay đầy sức mạnh đã đỡ được cậu một cách vững vàng, ngay sau đó, cơ thể cậu được vùi trong một chiếc ôm ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất