Khế Ước Ngày Xuân

Chương 67: Anh nếm thử xem

Trước Sau
“Nhớ hồi đấu trong trận vòng bảng, chúng ta còn lo không biết Học viện Quản trị Kinh doanh thắng được hay không.” Tiểu Hy nói với Chu Lộ Lộ bên cạnh: “Chớp mắt đã vào chung kết rồi.”

Nhà thi đấu rộng lớn có sức chứa hàng nghìn khán giả, đồng phục bóng rổ màu trắng gần như chiếm hơn một nửa bên trong, nhìn từ xa như một đại dương đầy sóng gợn vậy.

“Chỉ không ngờ Beta nam thần khi ấy nay đã thành Omega nam thần rồi.” Tiểu Hy cúi đầu nhìn số “69” trên áo mình: “Nhưng vậy cũng tốt, là một người ủng hộ tình yêu AO, mình càng vững bước trên con đường fan CP của họ.”

Chu Lộ Lộ ngước mắt nhìn dòng chữ “Trận chung kết giành giải quán quân” được in trên dải biểu ngữ, phía đối diện chữ “Quản trị Kinh doanh” là “Công trình Kiến trúc”, cô bỗng thấy hơi căng thẳng.

Học viện Công trình Kiến trúc là quán quân của Cúp tân sinh viên khóa trước, năm nay dù thay thành viên khác cũng vẫn vào được vòng chung kết, thực lực không thể xem thường.

“Đến rồi đến rồi!” Qua những tiếng hò reo ngày càng lớn của các khán giả, Tiểu Hy ngồi thẳng lưng, cố sức nghễn cổ lên, sau đó hô: “Trời ơi! Họ mang giày đôi kìa!”

Đó là giày phiên bản giới hạn của nhãn hiệu nổi tiếng toàn cầu, bất ngờ làm sao nó lại cực kỳ hợp với đồng phục bóng rổ màu trắng của họ, giày chơi bóng cũng màu trắng, chỉ phần đế giày và một đoạn nhỏ rìa ngoài được điểm xuyết bằng màu sắc khác thôi, của Trác Dật Nhiên là màu đỏ, Lục Sâm là màu đen, trông chúng càng rực rỡ hơn dưới ánh đèn.

Người trong nhà thi đấu thấy giày đôi phiên bản giới hạn trên chân hai người họ, kẻ yêu giày thì than thở ngưỡng mộ, fan CP thì cao giọng thét chói tai.

“Tôi hối hận rồi.” Lâm Dương nhìn chằm chằm đôi giày của Lục Sâm, ủ rũ rằng: “Ban đầu cậu không chịu, biết thế tôi đã tham gia hoạt động này giúp cậu rồi.”

Nói đoạn, cậu ta lại nhìn sang giày Trác Dật Nhiên, rồi ngẩng đầu bĩu môi: “Giả làm người yêu, tôi giỏi hơn cậu ấy mà?”

Chưa chờ Trác Dật Nhiên trả lời, Lục Sâm đã lên tiếng một cách vô tình: “Cậu mơ đi.”

Mọi người đều bật cười, Trác Dật Nhiên cũng nhoẻn miệng.

Thật ra cậu biết, là người luôn mang đến niềm vui tiếng cười cho đội, Lâm Dương nói thế chỉ để xoa dịu cảm xúc căng thẳng của mọi người mà thôi.

Trong những tiếng reo hò ngút trời, họ đi sau lưng Lục Sâm, một lần nữa vào giữa sân.

Sau khi bắt tay, mọi người đều vô thức hít sâu, từng bàn tay đặt lên nhau, Lục Sâm đặt trên cùng.

“Cố lên!”

Sau những tiếng hô đều, Trác Dật Nhiên định ra sân, bấy giờ Lục Sâm đột nhiên xoay người nắm chặt cổ tay cậu.

Là vị trí của vòng tay, Trác Dật Nhiên biết Lục Sâm đang tiếp thêm niềm tin cho mình.

Trung phong ra sân tranh bóng của phía Học viện Công trình Kiến trúc cũng là một người cao to, thậm chí còn cao hơn cả Chung Hàn, Chung Hàn hít sâu, tập trung tinh thần chuẩn bị bật nhảy tranh bóng.

Giây phút tiếng còi vang, Chung Hàn nhảy lên sớm hơn đối phương nửa giây, đánh bóng về phía khu vực đối diện.

Sức của đối phương mạnh hơn cậu ta một chút, cậu ta thắng toàn dựa vào tốc độ, dù rằng đây không phải sở trường của cậu ta.

Đứng phía xa thấy Chung Hàn thở phào nhẹ nhõm, Trác Dật Nhiên mới biết hóa ra không chỉ mỗi mình cậu đang chịu áp lực gấp đôi trận bán kết.

Tất nhiên Lục Sâm bắt được bóng, hai người đối diện nhanh chóng ngăn cản, là đội có thực lực tranh chức quán quân, năng lực phòng thủ của Học viện Công trình Kiến trúc mạnh hơn tất cả những đối thủ trước đây nhiều, nhưng một mình Lục Sâm đối đầu với họ vẫn có thể giữ được bóng sau vài lần bị chặn.

Ánh mắt Trác Dật Nhiên tập trung hết lên người anh, động tác của Lục Sâm dường như ngày càng chậm đi, tiếng nói xung quanh cũng rời xa cậu.

Trong mắt trong tim cậu lúc này chỉ còn mỗi bóng dáng nhanh như chớp ấy thôi.



Đúng lúc này, Lục Sâm nghiêng người chuyển hướng, như có thần giao cách cảm, cánh tay anh chưa tiếp tục động tác, Trác Dật Nhiên đã chạy nhanh đến vị trí đón bóng tốt nhất, quả nhiên cũng nhờ vậy nên cậu bắt bóng trước tất cả mọi người.

Cậu đứng mép bên phải vạch ba điểm, tiền phong phụ của đối phương ở trước mặt cậu, vị trí đôi bên giống hệt pha bóng cuối cùng trong trận bán kết.

Nhưng lần này, Trác Dật Nhiên không cho phép mình có bất kỳ sơ sót nào nữa.

Cậu bật nhảy tại chỗ, quả nhiên tiền phong phụ cũng nhảy theo, kinh nghiệm thất bại lần trước đã mách Trác Dật Nhiên chuyển hướng giữa không trung, cậu hơi nghiêng sang trái ném bóng…

Thậm chí đầu ngón tay của tiền phong phụ bên Học viện Công trình Kiến trúc còn chẳng chạm được tới quả bóng, Học viện Quản trị Kinh doanh ghi điểm đầu tiên của trận đấu một cách dứt khoát.

“Trời ơi, ban nãy cậu ấy chuyển nhanh quá!” Tiểu Hy kinh ngạc: “Hệt như con quay thành tinh đầu thai!”

“Động tác này rất khó thực hiện.” Chu Lộ Lộ cũng trợn tròn mắt: “Cậu ấy lại tiến bộ rồi.”

“Khó cỡ nào?” Tiểu Hy hiếu kỳ hỏi: “Lâm Dương làm được không?”

Chu Lộ Lộ lắc đầu: “Anh ấy to con quá, phải nhỏ chút mới làm được.”

“Xem ra Omega chúng ta ra sân cũng có ưu thế trời sinh mà.” Tiểu Hy nhếch môi đầy kiêu ngạo.

Trong lúc họ nói chuyện, Lục Sâm lại cắt ngang đường chuyền bóng muốn tấn công của đối phương, vượt qua những cầu thủ đội bạn khác, dẫn bóng về lại.

Động tác của anh cực nhanh, Tiểu Hy nhìn mà hoa cả mắt, cô chỉ biết nhìn chằm chằm Lục Sâm theo bản năng, thấy anh bày ra động tác muốn lên rổ, cô đang vô cùng chờ mong thì nào ngờ ngay sau đó, chẳng biết thế nào mà quả bóng lại về tay Trác Dật Nhiên, ghi điểm lần thứ hai trong đêm nay.

“Sao cậu ấy biết Lục Sâm sẽ không tự ném rổ?” Tiểu Hy nghệch mặt ra.

“Ăn ý đó.” Chu Lộ Lộ đáp.

Dù hiểu biết rất ít về bóng rổ, nhưng sau khi xem vài trận, cả tay mơ như cô cũng cảm nhận được từ trường đặc biệt giữa Lục Sâm và Trác Dật Nhiên trên sân đã mạnh hơn trước, những người khác trong sân cố gắng cách mấy cũng không thể có thần giao cách cảm như họ được.

Nếu không nhờ Lục Sâm, Trác Dật Nhiên sẽ không có cơ hội ghi điểm nhiều như vậy, bởi xác suất ném vào siêu cao của cậu không được vận dụng; và nếu không có Trác Dật Nhiên, sẽ không một ai bắt ngay được tín hiệu tấn công của Lục Sâm, Lục Sâm cũng không tài nào phát huy năng lực khống chế bóng tài giỏi của mình ở mức độ tuyệt đối nhất.

Họ là cặp đôi ăn ý nhất trong sân, từng phút giây sóng vai chiến đấu đều sẽ tạo nên vô số thành tựu cho nhau.

Hiệp đầu tiên kết thúc, trước hàng phòng thủ kín kẽ của Học viện Công trình Kiến trúc, Học viện Quản trị Kinh doanh dẫn trước hai điểm, tuy không nhiều nhưng cũng đã cố gắng lắm rồi.

Tuy đây là lần đầu tiên chạm mặt trên sân, nhưng có thể thấy Học viện Công trình Kiến trúc áp dụng lối chơi nhằm vào họ, những ai từng xem Học viện Quản trị Kinh doanh thi đấu đều biết, đội hình thay thế của họ khá yếu, nên hiệp hai luôn là cơ hội tuyệt vời để gia tăng cách biệt.

Ngồi trong khu vực quan sát nhìn đội hình ra sân của Học viện Công trình Kiến trúc, trực giác mách bảo Trác Dật Nhiên rằng thực lực của đối phương vẫn rất mạnh, khiến cậu hơi lo cho các đội viên thay thế.

Quả nhiên, mới đầu hiệp, Học viện Công trình Kiến trúc đã nắm quyền kiểm soát bóng và tổng tiến công mạnh mẽ, khí thế kia trông chẳng kém cạnh gì đội hình hiệp một cả.

Tính linh hoạt, tốc độ phản ứng và sự phối hợp chặt chẽ là những quân bài mấu chốt giúp Học viện Quản trị Kinh doanh giành chiến thắng, nhưng đội viên thay thế kém xa họ ở hai mục đầu, năm người quan sát bên ngoài vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị dẫn trước mười điểm, nào ngờ Học viện Quản trị Kinh doanh lại có thể ngăn cản rất nhiều pha tấn công của đối thủ nhờ vào mức độ ăn ý cực cao.

Dù động tác của họ vẫn kém so với đội hình chính, nhưng kết quả lại rất khả quan.

“Họ tiến bộ rất nhiều.” Nhớ đến thảm cảnh trong mấy trận đấu trước, Trác Dật Nhiên khá ngạc nhiên.

“Ừ.” Lục Sâm đáp, đoạn quay đầu nhìn cậu: “Em cũng vậy.”

Trác Dật Nhiên phì cười: “Nhờ đội trưởng nâng đỡ.”



Hiệp hai của trận đấu, Học viện Quản trị Kinh doanh chỉ ghi điểm một lần, nhưng phải thừa nhận rằng năng lực phòng thủ của các thành viên thay thế đã cao hơn nhiều, dù là Học viện Công trình Kiến trúc tấn công mạnh mẽ thì cũng chỉ ném vào ba quả.

Bấy giờ, Học viện Quản trị Kinh doanh thua hai điểm, chênh lệch không lớn, quan trọng là biểu hiện nửa sau trận đấu.

“Sẽ bắt kịp chứ…” Tiểu Hy nhìn vào sân với vẻ lo lắng, sau đó lại như nhìn thấy cảnh tượng gì: “Á á á á á á á á! Lục Sâm!”

Chu Lộ Lộ nhìn theo hướng tầm mắt cô, hiệp ba vừa bắt đầu, Lục Sâm đã block được pha bóng của đối thủ.

Lục Sâm là một tuyển thủ toàn năng, dù phòng thủ hay tấn công anh đều giỏi cả, nhưng sở dĩ đảm nhận vị trí hậu vệ dẫn bóng là bởi xét về năng lực khống chế bóng, gần như không ai là đối thủ của anh.

Anh luôn có thể đi một bước tính ba bước, quan sát bốn phương tám hướng, không chỉ luôn chú ý đến bóng và đối thủ, mà còn phán đoán được một cách chính xác vị trí và độ khó nếu ghi điểm của từng đồng đội, anh luôn có thể đưa ra một kế hoạch thỏa đáng nhất trong mỗi lần tấn công.

Năng lực ghi điểm ở cự ly xa của Trác Dật Nhiên, tài úp rổ của Lâm Dương, khả năng chèn ép bằng sức mạnh của Chung Hàn, kỹ năng bắt bóng bật bảng của Hướng Gia, Lục Sâm nắm rõ mọi ưu thế của từng người một, sau đó chuyền bóng cho từng người vào những giờ phút hợp lý nhất.

Trình độ dẫn bóng của Lục Sâm đã đạt đến mức cao nhất trong sân, gần như không ai cắt được bóng trong tay anh cả, thế nên chỉ cần những người khác hiểu rõ ý anh, đứng ở vị trí thích hợp chờ phối hợp với anh thì chắc chắn anh sẽ đưa bóng vào tay họ theo từng tình huống.

Có lẽ chịu ảnh hưởng từ sự ăn ý của các đội viên thay thế, nửa sau trận đấu, trạng thái của tất cả mọi người đều cực tốt, mức độ phối hợp cao chưa từng thấy, đôi bên liên tiếp ghi điểm, Học viện Quản trị Kinh doanh gỡ hòa được hai điểm đã thua ban nãy, tạm thời ngang điểm với đối thủ.

Hiệp ba sắp kết thúc, Trác Dật Nhiên lần nữa ném vào quả ba điểm, giúp Học viện Quản trị Kinh doanh dẫn trước.

Tiếng toét còi của trọng tài vang lên, Trác Dật Nhiên xoay người đi về phía Lục Sâm, cụng nhẹ nắm đấm với anh.

Nào ngờ chỉ một động tác đơn giản thế thôi mà lại là nguyên nhân của những tiếng thét inh ỏi, khiến cậu giật cả mình.

w๖ebtruy๖enonlin๖e

Cậu sửng sốt, sau khi hiểu ra vì sao lại có những tiếng thét đó thì dở khóc dở cười, cậu nhìn sang Lục Sâm: “Có gì hay mà kích động nhỉ?”

Lục Sâm nhìn cậu, rồi vươn tay xoa ót cậu vẫn với vẻ mặt vô cảm.

Tiếng thét ngoài sân bỗng chốc muốn thủng cả nóc.

“Anh đừng làm cái kiểu như đang đùa giỡn con nít!” Trác Dật Nhiên tức giận đẩy tay anh ra, định ăn miếng trả miếng thì bị Lục Sâm túm lấy cổ tay.

Trác Dật Nhiên bấy giờ sắp điếc tai bởi những tiếng la hét kia rồi, cậu chợt thấy Lục Sâm vươn một bàn tay khác chỉ lên môi mình.

Thấy động tác của anh, Trác Dật Nhiên còn tưởng miệng mình dính gì, vô thức vươn lưỡi liếm, nhận thấy không có mới khó hiểu, hỏi: “Sao vậy?”

Lục Sâm đến gần hơn, cất giọng hỏi với âm lượng chỉ hai người nghe: “Còn mùi sữa không?”

Họ đang là tâm điểm của vô số cặp mắt, ấy thế mà vẻ mặt Lục Sâm trông như đang rất nghiêm túc, gương mặt điển trai chết người thế này thì e rằng chẳng ai ngờ anh đang nói loại chuyện như thế ngay trước bao nhiêu ánh nhìn.

Trác Dật Nhiên trợn to mắt, ngoài sự thẹn thùng, cậu còn cảm thấy khó tin.

Dù trong lòng đang chấn động lắm, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, cậu cũng hạ giọng hỏi ngược lại: “Anh nếm thử xem?”

Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lục Sâm, sau đó lại thành ý cười khẽ.

Anh thản nhiên vuốt cằm: “Nhớ rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau