Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ
Chương 10
Mười một giờ đêm.
Ông cụ đi dép lê, mắt lờ đờ chạy xe đạp đến đưa chìa khóa văn phòng: “Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì lớn à?”
Lưu Vũ: “Không có chuyện gì lớn cả, điều tra vụ án thôi.”
Ông cụ: “Nửa đêm nửa hôm điều tra vụ án cái gì, làm phiền giấc ngủ của người ta.”
Lục Chinh chống tay, đang xem video phát lại, bỗng nhiên nâng mí mắt nhìn sang: “Ông cảm thấy vụ án như thế nào mới cần phải đến lúc nửa đêm nửa hôm thế này?”
Rõ ràng Lục Chinh không nói câu nào hung dữ cả, giọng điệu cũng bình thường, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác nổi da gà.
Cơn buồn ngủ còn chưa dứt bỗng chốc mất sạch, ông cụ cười ha ha: “Vậy các cậu điều tra đi, tôi ra cửa đợi.”
Camera ở công trường chiếu về phía đường cái, tầm nhìn rộng rãi, độ phân giải rõ nét. Chỉ là chỗ này gần công viên, lại không có bảo vệ đúng nghĩa, xe tìm chỗ đậu lái vào rất nhiều.
Lục Chinh: “Điều tra trọng điểm khoảng thời gian từ chín giờ tối hôm trước đến năm giờ sáng hôm qua.”
Lưu Vũ cụp mắt, nhanh chóng điều chỉnh thời gian phát, hình ảnh di chuyển, rồi nhảy ra…
Hình ảnh không hề rõ nét như mong muốn mà rất mơ hồ, bị che phủ bởi hơi nước, cả màn hình giống như được bao bọc bởi lớp sương trắng.
Lưu Vũ nhăn mày: “Mưa lớn quá, camera bị đọng sương. Mẹ nó, ông trời cũng đang giúp tên khốn này.”
Lục Chinh: “Phát nhanh xem thử.”
Màn hình di chuyển nhanh, Lục Chinh nhìn vào màn hình không chớp mắt.
Hai giờ mười hai phút sáng, có một chiếc xe màu xanh lam lái vào. Sau khi nó đi vào, chưa đến hai phút đã ra rồi.
“Chính là nó.” Lục Chinh gõ tay lên bàn: “Hung thủ ngồi xe thuê trên mạng.”
Lưu Vũ nhăn mày: “Giờ này khó đặt xe cỡ nào chứ, sao gã ta không bảo xe đợi mình cho ăn xong rồi đi.”
Con ngươi Lục Chinh đen nhánh: “Có lẽ gã ta suy nghĩ còn kỹ càng hơn chúng ta. Ghi lại thời gian đi lại của xe, ngày mai giao cho bộ phận quản lý giao thông kiểm tra camera ở đoạn đường gần đó, nghĩ cách tìm được chiếc xe thuê trên mạng này.”
Còn một điểm đáng ngờ rất lớn.
Người có suy nghĩ tỉ mỉ, cẩn thận sao có thể cho phép trong thịt băm vứt xác ở chợ xuất hiện ngón tay chứ?
Không, người xử lý thi thể không phải bản thân hung thủ.
“Đây là vụ gây án tập thể, hung thủ ít nhất phải hai người.”
Vụ gây án tập thể, có kế hoạch, có tổ chức, bắt buộc phải nhanh chóng phá án.
Chó hoang bị bắt ra ngoài, xương vụn ở hiện trường quá nhiều, công việc dọn dẹp hiện trường của bộ phận kỹ thuật phải đến trời sáng mới xong.
Lý Hải Thụy mở cửa phòng camera: “Hai người lại thức đêm điều tra án à? Nhìn đôi mắt đỏ kìa, buổi tối không ngủ không tốt cho sức khỏe đâu. Lúc tôi chưa kết hôn cũng giống mấy cậu, không thích ở nhà. Vụ án ấy à, nhiều lắm, làm không xuể. Nhanh chóng làm xong việc lớn trong đời mình mới là chính.”
Lưu Vũ: “Tôi không gấp.”
Lý Hải Thụy nhìn Lục Chinh: “Nhà tôi có đứa cháu gái, làm bác sĩ ở bệnh viện Hải Bình. Đội trưởng Lục có muốn gặp mặt, ăn bữa cơm không?”
Lục Chinh nói chuyện ngắn gọn: “Lão Lý, vụ án lớn, xem camera trước đi.”
Lý Hải Thụy vỗ vai anh: “Được, đợi cậu phá xong án rồi tính tiếp.”
Mười mấy phút sau, đã tìm được chiếc xe thuê trên mạng màu xanh lam kia. Chủ nhân xe tên là Trương Dương, hàng năm nhận đơn ở ba nền tảng khác nhau.
Lục Chinh xuất trình giấy tờ, Trương Dương phối hợp kiểm tra tất cả lịch sử nhận đơn ba ngày gần đây.
Đơn chạy xe sáng sớm ngày mưa kia, anh ta nhớ rất rõ.
Vốn dĩ anh ta chuẩn bị tan làm về nhà ngủ, nào ngờ nhận được một đơn ở vịnh Nam Dương, điểm đến ở công trường phía tây công viên Linh Lung.
Lưu Vũ: “Người đó trông như thế nào?”
“Anh ta đeo khẩu trang và đội mũ, không nhìn rõ mặt, nhưng dáng người rất cao, mùi thuốc khử trùng trên người rất nặng, trong tay xách một túi đồ lớn. Chỗ anh ta đến kia cũng rất lạ lùng, có rất nhiều chó, tối đen như mực, trên đường không có chút ánh sáng nào. Ngày thường tôi đi đường khuya cũng nhiều, chỉ có hôm đó khiến tôi giật cả mình.”
Lục Chinh và Lưu Vũ nhìn nhau, quả thực chính là người này.
“Hai người có giao tiếp ở trên xe không?”
“Không có. Tôi hỏi anh ta một câu, nhưng anh ta không trả lời, lạnh lùng lắm.”
Lưu Vũ ghi chép lại.
Lục Chinh: “Nhận đơn ở chỗ nào của vịnh Nam Dương?”
Trương Dương: “Ồ. Anh không nói thì tôi suýt quên mất, anh ta không lên xe ở vịnh Nam Dương, mà lên xe ở Tử Phong Phủ bên đường đối diện. Khu dân cư đó cũng tối đen như mực, đèn đường còn không sáng bằng đèn pin nhà tôi nữa.”
Con ngươi Lục Chinh bỗng trở nên u ám.
Tử Phong Phủ?
Đó là khu dân cư Vân Miểu ở.
“Cảnh sát, mọi người vội vàng tìm anh ta có phải vì anh ta gây ra chuyện rồi không?”
Lưu Vũ: “Ừ, gây chuyện lớn rồi.”
“Tôi nói mà, người này trông hơi kỳ quặc, mưa lớn cũng không mang theo dù, tay thì xách đồ, còn cho tay vào túi quần.”
Lục Chinh: “Anh nói anh ta có thói quen cho tay vào trong túi quần? Trên người còn có mùi thuốc khử trùng?”
Trương Dương: “Đúng vậy, chắc chắn là gây ra chuyện rồi, trên người có mùi nên dùng thuốc khử trùng gắng sức rửa, chẳng phải trên tivi thường chiếu đoạn như vậy sao?”
Tình huống mà Trương Dương nói chỉ tồn tại ở nghi phạm có tố chất tâm lý không cao, còn hung thủ này lạnh lùng, cẩn thận, hắn ta sẽ không làm như vậy.
Nhưng có một ngành nghề rất giống với hình dung của anh ta.
Hàng năm bọn họ đều liên quan đến thuốc khử trùng, có thói quen cho tay vào túi, tố chất tâm lý khác với người thường…
Trong đầu anh lướt qua lời Vân Miểu từng nói, phòng khám nhi khoa thế nào sẽ mở ở trong tòa nhà của người dân?
Lục Chinh: “Đại Vũ, bảo Tư Nghiên liên lạc với phía quản lý vận hành, lấy số điện thoại của anh ta, định vị theo dõi.”
Điện thoại trong túi vang lên: “Đội trưởng Lục, kết quả hóa nghiệm có rồi. So sánh ADN xương vụn ở hiện trường hôm nay phát hiện có bảy mẫu khác nhau.”
Lục Chinh: “Bảy mẫu?”
“Xương sọ là của Tiểu Soái, ngoài ra còn một mẫu thuộc cùng một người với mẫu mà hôm qua anh mang đến hóa nghiệm. Chỗ này chỉ là phần còn lại gần đây, tôi và lão Thẩm cảm thấy thực tế có thể nhiều hơn, dù sao… tình trạng ở hiện trường, không thể nào bảo vệ tốt như thế được, có rất nhiều mẫu chắc đã không tìm thấy nữa rồi.”
Lục Chinh tắt điện thoại, nhanh chóng mở cửa bước lên xe, Lưu Vũ lập tức đi theo: “Lão đại, đi đâu thế?”
Lục Chinh vội vàng khởi động xe, quay đầu: “Chủ cửa hàng thịt tươi ở siêu thị Phúc Vinh, có tình nghi gây án lớn, lập tức tiến hành bắt giữ.”
*
Hạng mục mà sở nghiên cứu mới nhận đã xử lý xong, sáng hôm nay Vân Miểu có thể không cần qua đó.
Trước khi biết được “giới tính” của Vân Chinh, Vân Miểu cũng không cố ý định nghĩa giọng nói của nó, luôn sử dụng kho giọng nói người máy truyền thống nhất.
Vân Miểu tìm kiếm rất nhiều âm tần, chia sẻ cho người máy nhà cô lựa chọn.
Vân Chinh chọn giọng nói Loli, Vân Miểu cắt âm tần ra, sửa lại dựa trên mô hình giọng nói nguyên bản. Rất nhanh, giọng nói của nó đã cấu thành.
Vân Miểu đứng dậy uống ly nước, bỗng nhiên nghe thấy Vân Chinh cảnh báo: “Chủ nhân, chú ý, thang máy lầu năm có người ra vào rồi.”
Vân Miểu lập tức mở màn hình, nhấp vào xem.
Đến lầu năm là một cặp mẹ con, người mẹ ăn mặc già dặn, tinh tế, dáng vẻ của con trai khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mặt đeo mắt kính, tay cầm gậy dành cho người mù.
Vân Miểu bỗng nhiên ý thức được phòng khám nhỏ ở lầu năm này không chỉ là phòng khám nhi khoa, mà còn là khoa mắt.
Cô mở laptop, đưa nửa khuôn mặt cấu thành lúc trước vào ô tìm kiếm. Lần này cô mở rộng phạm vi sàng lọc, nhưng chỉ kiểm tra khoa mắt.
Sau khi màn hình xử lí thì xuất hiện một bản lí lịch.
Từ Vệ Chung, bác sĩ chữa trị chính ở khoa mắt bệnh viện nhi đồng thành phố P, một năm trước do làm việc vi phạm quy định, cấy ghép giác mạc người sống nên bị bệnh viện đuổi, đồng thời thu hồi lại chứng chỉ bác sĩ.
Cấy ghép giác mạc người sống…
Cho dù trong nước hay ở nước ngoài đều là vi phạm.
Mười mấy phút sau, người phụ nữ và con trai lại xuất hiện trong video, Vân Miểu thay giày, đi theo.
Vân Miểu nhanh chóng đuổi theo, trước khi người phụ nữ lên xe thì gọi bà ta lại: “Chị gái ơi, hỏi chị chuyện này nhé.”
Người phụ nữ quay người nhìn cô, nhắc nhở con trai đóng cửa lại.
Vân Miểu cũng phát hiện được sự cẩn thận của bà ta: “Chị gái à, là thế này. Em gái nhà tôi sinh ra bị dị tật ở mắt, tôi nghe người ta nói bác sĩ ở đây khám mắt tốt, muốn hỏi xem phải tốn bao nhiêu tiền?”
Đồng cảm khiến sự phòng bị của người phụ nữ hơi giảm xuống: “Em gái cô cũng muốn đổi giác mạc sao?”
Vân Miểu gật đầu.
“Vậy cô chuẩn bị hai trăm ngàn tệ, rồi đến hẹn phẫu thuật.”
Vân Miểu: “Còn phải hẹn trước à?”
Người phụ nữ thở dài: “Cô gái à, cô không hiểu rồi, người sống không đồng ý hiến giác mạc, mà người chết thì không phải ai cũng đi hiến giác mạc, cho nên quá trình này ở những bệnh viện bình thường phải chờ đợi rất lâu.”
Vân Miểu muốn hỏi thêm, nhưng người phụ nữ đã không bằng lòng nói nhiều nữa.
Bệnh viện chính quy rất chậm.
Một đôi mắt đáng giá hai trăm ngàn tệ…
Cô bỗng nhiên dừng bước lại.
Vân Miểu không chú ý đến, lúc này đây, cửa sổ màu đen hướng ra phía bắc trên lầu năm mở ra một khe hở, người đàn ông mặc áo trắng đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, gió cuốn vạt áo anh ta ra đằng sau, như đang có một hồn ma mặc đồ trắng đứng ở đó.
Vài phút trước, bắt đầu từ câu đầu tiên Vân Miểu nói với người phụ nữ, anh ta vẫn luôn ở đó.
Điện thoại có một tin nhắn gửi đến: “Lão Phùng bị bắt rồi, mau di dời.”
Anh ta quay về, gọi điện thoại: “Sao lộ vậy?”
“Hai ngày trước, một nam một nữ “hát bè” trước mặt tôi, người đàn ông kia là cảnh sát, để anh ta tìm được chứng cứ rồi. Người phụ nữ kia, anh cũng quen, hôm đó anh trả tiền mua bao tay cho cô ta ở chỗ tôi.”
Người đàn ông cầm điện thoại, lạnh lùng liếc nhìn bóng người mảnh khảnh dưới lầu.
Vân Miểu đi vào thang máy, gọi điện thoại cho Lục Chinh: “Hung thủ trước khi giết chết Tiểu Soái từng nuôi thằng bé gần nửa tháng, anh có từng nghĩ đến tại vì sao không?”
Lục Chinh: “Có một số hung thủ biến thái lấy việc tra tấn làm niềm vui.”
Vân Miểu: “Không, hung thủ không phải muốn mạng của Tiểu Soái, mà là giác mạc của thằng bé.”
Giác mạc là cơ quan duy nhất trên cơ thể người có thể cấy ghép mà không cần kiểm tra độ tương thích.
Ánh mắt Lục Chinh tối sầm.
Cục cảnh sát điều những chiếc xe khác đến, Phùng Côn đã bị dẫn đi.
Trong đầu Từ Vệ Chung nhanh chóng lướt qua mấy con số 18, 22, 12, 10, 7 kia. Không, đều không phải, trong tòa nhà này mỗi tối đều sáng đèn chỉ có lầu chín.
Lưu Vũ cũng nhận được điện thoại: “Lão đại, bên phía nền tảng đặt xe kia đã điều tra ra số điện thoại rồi, Tư Nghiên đã định vị theo dõi, vị trí hiện giờ của nghi phạm ở tòa 22 của Tử Phong Phủ.”
Lục Chinh: “Phòng khám nhi khoa lần trước em nói với anh nằm ở trong tòa nhà của tụi em?”
Vân Miểu: “Ừ, lầu năm.”
Lục Chinh: “Hiện giờ em đang ở đâu?”
Vân Miểu: “Trong thang máy.”
Giọng điệu của Lục Chinh hơi vội vã: “Lầu mấy?”
Vân Miểu nhìn ô số đang đi lên: “Sắp đến nhà rồi.”
Lưu Vũ: “Lão đại, mục tiêu lên lầu rồi.”
Lục Chinh giẫm chân ga, lái xe đi: “Miểu Miểu, xuống lầu, liền, ngay lập tức.”
Thang máy đã mở ra ở lầu chín, Vân Miểu đối diện với đôi mắt quen thuộc mà hung ác: “Không kịp nữa rồi.”
Ông cụ đi dép lê, mắt lờ đờ chạy xe đạp đến đưa chìa khóa văn phòng: “Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì lớn à?”
Lưu Vũ: “Không có chuyện gì lớn cả, điều tra vụ án thôi.”
Ông cụ: “Nửa đêm nửa hôm điều tra vụ án cái gì, làm phiền giấc ngủ của người ta.”
Lục Chinh chống tay, đang xem video phát lại, bỗng nhiên nâng mí mắt nhìn sang: “Ông cảm thấy vụ án như thế nào mới cần phải đến lúc nửa đêm nửa hôm thế này?”
Rõ ràng Lục Chinh không nói câu nào hung dữ cả, giọng điệu cũng bình thường, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác nổi da gà.
Cơn buồn ngủ còn chưa dứt bỗng chốc mất sạch, ông cụ cười ha ha: “Vậy các cậu điều tra đi, tôi ra cửa đợi.”
Camera ở công trường chiếu về phía đường cái, tầm nhìn rộng rãi, độ phân giải rõ nét. Chỉ là chỗ này gần công viên, lại không có bảo vệ đúng nghĩa, xe tìm chỗ đậu lái vào rất nhiều.
Lục Chinh: “Điều tra trọng điểm khoảng thời gian từ chín giờ tối hôm trước đến năm giờ sáng hôm qua.”
Lưu Vũ cụp mắt, nhanh chóng điều chỉnh thời gian phát, hình ảnh di chuyển, rồi nhảy ra…
Hình ảnh không hề rõ nét như mong muốn mà rất mơ hồ, bị che phủ bởi hơi nước, cả màn hình giống như được bao bọc bởi lớp sương trắng.
Lưu Vũ nhăn mày: “Mưa lớn quá, camera bị đọng sương. Mẹ nó, ông trời cũng đang giúp tên khốn này.”
Lục Chinh: “Phát nhanh xem thử.”
Màn hình di chuyển nhanh, Lục Chinh nhìn vào màn hình không chớp mắt.
Hai giờ mười hai phút sáng, có một chiếc xe màu xanh lam lái vào. Sau khi nó đi vào, chưa đến hai phút đã ra rồi.
“Chính là nó.” Lục Chinh gõ tay lên bàn: “Hung thủ ngồi xe thuê trên mạng.”
Lưu Vũ nhăn mày: “Giờ này khó đặt xe cỡ nào chứ, sao gã ta không bảo xe đợi mình cho ăn xong rồi đi.”
Con ngươi Lục Chinh đen nhánh: “Có lẽ gã ta suy nghĩ còn kỹ càng hơn chúng ta. Ghi lại thời gian đi lại của xe, ngày mai giao cho bộ phận quản lý giao thông kiểm tra camera ở đoạn đường gần đó, nghĩ cách tìm được chiếc xe thuê trên mạng này.”
Còn một điểm đáng ngờ rất lớn.
Người có suy nghĩ tỉ mỉ, cẩn thận sao có thể cho phép trong thịt băm vứt xác ở chợ xuất hiện ngón tay chứ?
Không, người xử lý thi thể không phải bản thân hung thủ.
“Đây là vụ gây án tập thể, hung thủ ít nhất phải hai người.”
Vụ gây án tập thể, có kế hoạch, có tổ chức, bắt buộc phải nhanh chóng phá án.
Chó hoang bị bắt ra ngoài, xương vụn ở hiện trường quá nhiều, công việc dọn dẹp hiện trường của bộ phận kỹ thuật phải đến trời sáng mới xong.
Lý Hải Thụy mở cửa phòng camera: “Hai người lại thức đêm điều tra án à? Nhìn đôi mắt đỏ kìa, buổi tối không ngủ không tốt cho sức khỏe đâu. Lúc tôi chưa kết hôn cũng giống mấy cậu, không thích ở nhà. Vụ án ấy à, nhiều lắm, làm không xuể. Nhanh chóng làm xong việc lớn trong đời mình mới là chính.”
Lưu Vũ: “Tôi không gấp.”
Lý Hải Thụy nhìn Lục Chinh: “Nhà tôi có đứa cháu gái, làm bác sĩ ở bệnh viện Hải Bình. Đội trưởng Lục có muốn gặp mặt, ăn bữa cơm không?”
Lục Chinh nói chuyện ngắn gọn: “Lão Lý, vụ án lớn, xem camera trước đi.”
Lý Hải Thụy vỗ vai anh: “Được, đợi cậu phá xong án rồi tính tiếp.”
Mười mấy phút sau, đã tìm được chiếc xe thuê trên mạng màu xanh lam kia. Chủ nhân xe tên là Trương Dương, hàng năm nhận đơn ở ba nền tảng khác nhau.
Lục Chinh xuất trình giấy tờ, Trương Dương phối hợp kiểm tra tất cả lịch sử nhận đơn ba ngày gần đây.
Đơn chạy xe sáng sớm ngày mưa kia, anh ta nhớ rất rõ.
Vốn dĩ anh ta chuẩn bị tan làm về nhà ngủ, nào ngờ nhận được một đơn ở vịnh Nam Dương, điểm đến ở công trường phía tây công viên Linh Lung.
Lưu Vũ: “Người đó trông như thế nào?”
“Anh ta đeo khẩu trang và đội mũ, không nhìn rõ mặt, nhưng dáng người rất cao, mùi thuốc khử trùng trên người rất nặng, trong tay xách một túi đồ lớn. Chỗ anh ta đến kia cũng rất lạ lùng, có rất nhiều chó, tối đen như mực, trên đường không có chút ánh sáng nào. Ngày thường tôi đi đường khuya cũng nhiều, chỉ có hôm đó khiến tôi giật cả mình.”
Lục Chinh và Lưu Vũ nhìn nhau, quả thực chính là người này.
“Hai người có giao tiếp ở trên xe không?”
“Không có. Tôi hỏi anh ta một câu, nhưng anh ta không trả lời, lạnh lùng lắm.”
Lưu Vũ ghi chép lại.
Lục Chinh: “Nhận đơn ở chỗ nào của vịnh Nam Dương?”
Trương Dương: “Ồ. Anh không nói thì tôi suýt quên mất, anh ta không lên xe ở vịnh Nam Dương, mà lên xe ở Tử Phong Phủ bên đường đối diện. Khu dân cư đó cũng tối đen như mực, đèn đường còn không sáng bằng đèn pin nhà tôi nữa.”
Con ngươi Lục Chinh bỗng trở nên u ám.
Tử Phong Phủ?
Đó là khu dân cư Vân Miểu ở.
“Cảnh sát, mọi người vội vàng tìm anh ta có phải vì anh ta gây ra chuyện rồi không?”
Lưu Vũ: “Ừ, gây chuyện lớn rồi.”
“Tôi nói mà, người này trông hơi kỳ quặc, mưa lớn cũng không mang theo dù, tay thì xách đồ, còn cho tay vào túi quần.”
Lục Chinh: “Anh nói anh ta có thói quen cho tay vào trong túi quần? Trên người còn có mùi thuốc khử trùng?”
Trương Dương: “Đúng vậy, chắc chắn là gây ra chuyện rồi, trên người có mùi nên dùng thuốc khử trùng gắng sức rửa, chẳng phải trên tivi thường chiếu đoạn như vậy sao?”
Tình huống mà Trương Dương nói chỉ tồn tại ở nghi phạm có tố chất tâm lý không cao, còn hung thủ này lạnh lùng, cẩn thận, hắn ta sẽ không làm như vậy.
Nhưng có một ngành nghề rất giống với hình dung của anh ta.
Hàng năm bọn họ đều liên quan đến thuốc khử trùng, có thói quen cho tay vào túi, tố chất tâm lý khác với người thường…
Trong đầu anh lướt qua lời Vân Miểu từng nói, phòng khám nhi khoa thế nào sẽ mở ở trong tòa nhà của người dân?
Lục Chinh: “Đại Vũ, bảo Tư Nghiên liên lạc với phía quản lý vận hành, lấy số điện thoại của anh ta, định vị theo dõi.”
Điện thoại trong túi vang lên: “Đội trưởng Lục, kết quả hóa nghiệm có rồi. So sánh ADN xương vụn ở hiện trường hôm nay phát hiện có bảy mẫu khác nhau.”
Lục Chinh: “Bảy mẫu?”
“Xương sọ là của Tiểu Soái, ngoài ra còn một mẫu thuộc cùng một người với mẫu mà hôm qua anh mang đến hóa nghiệm. Chỗ này chỉ là phần còn lại gần đây, tôi và lão Thẩm cảm thấy thực tế có thể nhiều hơn, dù sao… tình trạng ở hiện trường, không thể nào bảo vệ tốt như thế được, có rất nhiều mẫu chắc đã không tìm thấy nữa rồi.”
Lục Chinh tắt điện thoại, nhanh chóng mở cửa bước lên xe, Lưu Vũ lập tức đi theo: “Lão đại, đi đâu thế?”
Lục Chinh vội vàng khởi động xe, quay đầu: “Chủ cửa hàng thịt tươi ở siêu thị Phúc Vinh, có tình nghi gây án lớn, lập tức tiến hành bắt giữ.”
*
Hạng mục mà sở nghiên cứu mới nhận đã xử lý xong, sáng hôm nay Vân Miểu có thể không cần qua đó.
Trước khi biết được “giới tính” của Vân Chinh, Vân Miểu cũng không cố ý định nghĩa giọng nói của nó, luôn sử dụng kho giọng nói người máy truyền thống nhất.
Vân Miểu tìm kiếm rất nhiều âm tần, chia sẻ cho người máy nhà cô lựa chọn.
Vân Chinh chọn giọng nói Loli, Vân Miểu cắt âm tần ra, sửa lại dựa trên mô hình giọng nói nguyên bản. Rất nhanh, giọng nói của nó đã cấu thành.
Vân Miểu đứng dậy uống ly nước, bỗng nhiên nghe thấy Vân Chinh cảnh báo: “Chủ nhân, chú ý, thang máy lầu năm có người ra vào rồi.”
Vân Miểu lập tức mở màn hình, nhấp vào xem.
Đến lầu năm là một cặp mẹ con, người mẹ ăn mặc già dặn, tinh tế, dáng vẻ của con trai khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mặt đeo mắt kính, tay cầm gậy dành cho người mù.
Vân Miểu bỗng nhiên ý thức được phòng khám nhỏ ở lầu năm này không chỉ là phòng khám nhi khoa, mà còn là khoa mắt.
Cô mở laptop, đưa nửa khuôn mặt cấu thành lúc trước vào ô tìm kiếm. Lần này cô mở rộng phạm vi sàng lọc, nhưng chỉ kiểm tra khoa mắt.
Sau khi màn hình xử lí thì xuất hiện một bản lí lịch.
Từ Vệ Chung, bác sĩ chữa trị chính ở khoa mắt bệnh viện nhi đồng thành phố P, một năm trước do làm việc vi phạm quy định, cấy ghép giác mạc người sống nên bị bệnh viện đuổi, đồng thời thu hồi lại chứng chỉ bác sĩ.
Cấy ghép giác mạc người sống…
Cho dù trong nước hay ở nước ngoài đều là vi phạm.
Mười mấy phút sau, người phụ nữ và con trai lại xuất hiện trong video, Vân Miểu thay giày, đi theo.
Vân Miểu nhanh chóng đuổi theo, trước khi người phụ nữ lên xe thì gọi bà ta lại: “Chị gái ơi, hỏi chị chuyện này nhé.”
Người phụ nữ quay người nhìn cô, nhắc nhở con trai đóng cửa lại.
Vân Miểu cũng phát hiện được sự cẩn thận của bà ta: “Chị gái à, là thế này. Em gái nhà tôi sinh ra bị dị tật ở mắt, tôi nghe người ta nói bác sĩ ở đây khám mắt tốt, muốn hỏi xem phải tốn bao nhiêu tiền?”
Đồng cảm khiến sự phòng bị của người phụ nữ hơi giảm xuống: “Em gái cô cũng muốn đổi giác mạc sao?”
Vân Miểu gật đầu.
“Vậy cô chuẩn bị hai trăm ngàn tệ, rồi đến hẹn phẫu thuật.”
Vân Miểu: “Còn phải hẹn trước à?”
Người phụ nữ thở dài: “Cô gái à, cô không hiểu rồi, người sống không đồng ý hiến giác mạc, mà người chết thì không phải ai cũng đi hiến giác mạc, cho nên quá trình này ở những bệnh viện bình thường phải chờ đợi rất lâu.”
Vân Miểu muốn hỏi thêm, nhưng người phụ nữ đã không bằng lòng nói nhiều nữa.
Bệnh viện chính quy rất chậm.
Một đôi mắt đáng giá hai trăm ngàn tệ…
Cô bỗng nhiên dừng bước lại.
Vân Miểu không chú ý đến, lúc này đây, cửa sổ màu đen hướng ra phía bắc trên lầu năm mở ra một khe hở, người đàn ông mặc áo trắng đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, gió cuốn vạt áo anh ta ra đằng sau, như đang có một hồn ma mặc đồ trắng đứng ở đó.
Vài phút trước, bắt đầu từ câu đầu tiên Vân Miểu nói với người phụ nữ, anh ta vẫn luôn ở đó.
Điện thoại có một tin nhắn gửi đến: “Lão Phùng bị bắt rồi, mau di dời.”
Anh ta quay về, gọi điện thoại: “Sao lộ vậy?”
“Hai ngày trước, một nam một nữ “hát bè” trước mặt tôi, người đàn ông kia là cảnh sát, để anh ta tìm được chứng cứ rồi. Người phụ nữ kia, anh cũng quen, hôm đó anh trả tiền mua bao tay cho cô ta ở chỗ tôi.”
Người đàn ông cầm điện thoại, lạnh lùng liếc nhìn bóng người mảnh khảnh dưới lầu.
Vân Miểu đi vào thang máy, gọi điện thoại cho Lục Chinh: “Hung thủ trước khi giết chết Tiểu Soái từng nuôi thằng bé gần nửa tháng, anh có từng nghĩ đến tại vì sao không?”
Lục Chinh: “Có một số hung thủ biến thái lấy việc tra tấn làm niềm vui.”
Vân Miểu: “Không, hung thủ không phải muốn mạng của Tiểu Soái, mà là giác mạc của thằng bé.”
Giác mạc là cơ quan duy nhất trên cơ thể người có thể cấy ghép mà không cần kiểm tra độ tương thích.
Ánh mắt Lục Chinh tối sầm.
Cục cảnh sát điều những chiếc xe khác đến, Phùng Côn đã bị dẫn đi.
Trong đầu Từ Vệ Chung nhanh chóng lướt qua mấy con số 18, 22, 12, 10, 7 kia. Không, đều không phải, trong tòa nhà này mỗi tối đều sáng đèn chỉ có lầu chín.
Lưu Vũ cũng nhận được điện thoại: “Lão đại, bên phía nền tảng đặt xe kia đã điều tra ra số điện thoại rồi, Tư Nghiên đã định vị theo dõi, vị trí hiện giờ của nghi phạm ở tòa 22 của Tử Phong Phủ.”
Lục Chinh: “Phòng khám nhi khoa lần trước em nói với anh nằm ở trong tòa nhà của tụi em?”
Vân Miểu: “Ừ, lầu năm.”
Lục Chinh: “Hiện giờ em đang ở đâu?”
Vân Miểu: “Trong thang máy.”
Giọng điệu của Lục Chinh hơi vội vã: “Lầu mấy?”
Vân Miểu nhìn ô số đang đi lên: “Sắp đến nhà rồi.”
Lưu Vũ: “Lão đại, mục tiêu lên lầu rồi.”
Lục Chinh giẫm chân ga, lái xe đi: “Miểu Miểu, xuống lầu, liền, ngay lập tức.”
Thang máy đã mở ra ở lầu chín, Vân Miểu đối diện với đôi mắt quen thuộc mà hung ác: “Không kịp nữa rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất