Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ
Chương 19
Vân Miểu đóng cửa, trái tim vẫn còn đang đập thình thịch.
Vân Chinh liên kết với camera bên ngoài, sau khi Vân Miểu gõ vài cái, bụng người máy lập tức xuất hiện hình ảnh.
Lục Chinh vẫn chưa đi.
Hơn nữa anh còn đang cười!
“...”
Vân Chinh kiểm tra được khuôn mặt của Lục Chinh, lại vui mừng gọi: “Bố ơi!”
Sau khi Vân Chinh liên kết với camera, giọng nói cũng cộng hưởng với bên ngoài.
Thế là Lục Chinh ngẩng đầu nhìn camera bên trên, cười: “Nhóc con, biết rồi, bố sẽ không chối bỏ đâu.”
Vân Miểu: “!!!”
Cô lập tức tắt hệ thống liên kết của Vân Chinh.
Rất nhanh, Vân Chinh lắc lư cái đầu hỏi: “Chủ nhân, tại sao bố không ở chung với chúng ta?”
Vân Miểu lập tức sửa chữa: “Vân Chinh! Anh ấy không phải bố của em.”
Người máy Vân Chinh liên kết với kho số liệu lớn, nó tiến hành phân tích cảm xúc này của Vân Miểu.
Rất nhanh, nó nghiêng đầu nói: “Chị và bố cãi nhau rồi sao?”
“Không có…” Vân Miểu đỡ trán, mã code trọng tâm mà sửa thì rất tốn thời gian, tạm thời cô vẫn không thể quét sạch Lục Chinh ra khỏi đầu nhóc con này.
Đôi mắt màu xanh lam của người máy chớp lóe, có chút ủ rũ.
Vân Miểu nhìn dáng vẻ của nó, không kìm được mà đưa tay sờ đầu nó: “Người vừa nãy em gặp kia, anh ấy tên là Lục Chinh, lần sau gặp mặt không được gọi anh ấy là bố nữa.”
“Ồ.” Vân Chinh cử động cái đầu, trở lại dáng vẻ vui tươi.
Vân Miểu cuộn mình trên sofa, làm một hơi hết mười tờ sudoku, nhưng vành tai vẫn nóng bừng.
Cô cúi đầu nhìn ngón tay.
Nơi Lục Chinh từng nắm hình như vẫn còn nóng.
Mặt cô lại đỏ rồi.
Người máy di chuyển cót két tới: “Chủ nhân, kiểm tra thấy nhiệt độ cơ thể của chị bất thường, có phải bị cảm rồi không?”
Vân Miểu: “Không có cảm.”
Người máy lại tiến hành một chuỗi tính toán, sau đó nói: “Vậy rất có khả năng chủ nhân yêu đương rồi, bởi vì yêu đương sẽ khiến nhiệt độ cơ thể người tăng cao, đặc biệt là khi có tiếp xúc thân mật với người khác giới, chẳng hạn như hôn, tình…”
Vân Miểu đứng dậy, nhanh chóng nhấn loa phát thanh của người máy: “Vân Chinh, sau này đừng có lên mạng tìm kiếm linh tinh.”
Lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên có một tin nhắn gửi đến: “Ngày mai còn phải điều tra tung tích của Trần Bằng, đã nói chuyện với người trong sở em rồi, sáng mai anh đến đón em cùng đi.”
Vân Miểu không trả lời, lại thêm một tin nhắn nữa: “Bữa sáng ngày mai muốn ăn sủi cảo chiên của Tưởng Hữu Ký hay là bánh bao hấp của Kê Minh Gia?”
“...”
Gửi xong, Lục Chinh còn không quên bổ sung: “Không cần suy nghĩ nhiều, đây là bữa ăn công việc, tất cả chuyên gia được mời đều có trợ cấp tiền ăn, muốn ăn gì khác cũng được.”
Vân Miểu không trả lời, Lục Chinh dường như không bỏ qua: “Còn đang xấu hổ à?”
Vân Miểu thở ra một hơi sâu, để những cảm xúc kỳ lạ kia biến mất sạch sẽ, ngón tay gõ nhanh trên màn hình.
“Hệ thống Vân Chinh có vấn đề rồi, thấy ai cũng gọi bố. Tưởng Hữu Ký, cảm ơn.”
Mười mấy phút sai, Lục Chinh cầm điện thoại, bật cười.
Mặc dù cô gái trưởng thành một chút, nhưng khẩu vị vẫn không thay đổi.
Lục Chinh đã về đến nhà nhưng anh không vội đi vào, đứng ở trước cửa châm điếu thuốc, cảm xúc bay về ngày trước…
Số lần Vân Miểu tức giận khá nhiều, nhưng mỗi lần đều dễ dỗ đến bất ngờ. Khuyết điểm lớn nhất của cô đó là hơi kén ăn, không ăn ớt, cà rốt, ngò, cà tím, thịt bò.
Lúc mới dọn đến nhà anh, bữa nào cô gái cũng ăn ở trường, anh không hề phát hiện.
Sau này, Lục Chinh nghỉ phép mấy ngày, Vân Miểu cũng vừa hay nghỉ hè ở nhà.
Anh không thích nấu ăn, lại không muốn để cô gái chăm sóc mình, bữa trưa đều gói ở bên ngoài về nhà, hai món mặn hai món chay, mỗi người một phần.
Trưa hè, hai người ngồi ở hai bên bàn, quạt gió bên cạnh thổi phù phù.
Vân Miểu cầm đũa lên lựa lựa, chẳng mấy đã chất đầy một đống nhỏ trong nắp nhựa.
Lục Chinh thấy cô như vậy, hơi lo lắng hỏi: “Miểu Miểu, dạo này ăn đồ lại có vị gì kỳ lạ rồi à?”
Vân Miểu cắn đũa: “Không có.”
Lục Chinh: “Kén ăn không phải thói quen tốt đâu.”
Vân Miểu nhìn anh, lý lẽ ngay thẳng: “Nhưng mẹ em cho phép em kén ăn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh: “Anh không phải mẹ em.”
Vân Miểu gắng gượng ăn mấy miếng cà rốt.
Ngón tay anh gõ trên bàn: “Còn nhiều như vậy, không ăn nữa à?”
Vân Miểu lại ăn vài miếng cà tím, những thứ khác có đánh chết cũng không chịu đụng vào.
Lục Chinh: “Ăn hết, còn không thì ra ngoài đứng tư thế quân đội nửa tiếng.”
Vân Miểu tức giận trừng mắt nhìn anh: “Lục Chinh, anh nghiêm khắc như vậy, sau này sẽ không cưới vợ được đâu.”
Lục Chinh: “Đó là chuyện của anh, không cần một cô nhóc như em bận tâm.”
Vân Miểu nghe vậy, đứng bật dậy.
Lục Chinh: “Đi đâu đấy?”
Vân Miểu đã mở cửa đi ra: “Phơi nắng, đứng tư thế quân đội!”
“...” Lục Chinh ngẩn người trong giây lát. Ha, chưa ai dám cãi lại anh một cách ngang ngược như vậy.
Giữa trưa nắng chang chang, không có một chút gió, lá cây cũng không lay động, nhiệt độ mặt đất nóng hổi, trong không khí có mùi nhựa đường bị nắng cháy.
Vân Miểu lựa chỗ nắng nhất, nghiêm chỉnh đứng đó, giọt mồ hôi rất nhanh đã men theo gò má trắng trẻo lăn vào trong cổ.
Vân Chinh đi theo, khoanh tay nhìn mười phút, rốt cuộc vẫn mềm lòng: “Về ăn cơm.”
Giọng điệu Vân Miểu rất ương bướng: “Không cần, vẫn chưa hết nửa tiếng.”
Lục Chinh: “Sau này không thích thì đưa cho anh, cho phép em kén ăn, được rồi chứ?”
Vân Miểu nghe vậy lập tức nở nụ cười, cô vểnh tai, đôi mắt lấp lánh hệt như ngôi sao: “Anh nói thật chứ?”
Lục Chinh không còn tức giận nữa: “Thật.”
Vân Miểu: “Vậy… Lừa em thì anh chính là con chó.”
Lục Chinh giật giật lông mày: “Kha Vân Miểu!”
“Ơi!” Cô gái đáp một tiếng giòn giã, lập tức từ tư thế quân sự cứng ngắc thả lỏng xuống, chạy nhanh lên lầu, giọng nói ngọt ngào bay vòng trong lối đi trống trải: “Nóng chết em rồi, Lục Chinh, em muốn ăn kem!”
Hút hết điếu thuốc, Lục Chinh trở về với hiện thực. Anh đẩy cửa ra, trong nhà yên ắng, đen thui tĩnh lặng. Sau khi đưa Vân Miểu sang Mỹ đi học, có một khoảng thời gian rất dài anh không thể thích ứng với sự lạnh lẽo này.
Bày biện trong nhà không thay đổi, anh lười phải mở đèn, đi thẳng vào phòng ngủ. Trên tủ đầu giường có đặt một cái đèn ngủ hình con mèo đáng yêu, đó là món quà sinh nhật mà rất nhiều năm trước Vân Miểu tặng cho anh.
Trước kia anh cảm thấy trẻ con, chỉ để ở đó, chưa từng mở nó lên. Hôm nay bỗng nhiên anh có chút muốn mở xem thử.
Mở công tắc lên, nhưng đèn không sáng.
Bên trong hết pin rồi, anh tìm hết một vòng trong nhà vẫn không tìm được pin còn dùng được, chỉ đành vội vàng xuống lầu đi mua.
Cũng may, chiếc đèn kia vẫn chưa hỏng.
Khoảnh khắc đèn sáng lên, còn có một bài hát vui vẻ, là Vân Miểu thu âm mấy năm trước.
“Today I dream
You hold me in your arm
And you touch my hair
Feel really fall in love
You kiss my hand
My heart will start to dance…”
Là giọng hát live không có nhạc nền, cho dù là câu từ hay giọng hát đều rất ngọt ngào. Trái tim Lục Chinh vì bài hát này của cô mà dần nóng lên.
*
Sáng hôm sau, Lục Chinh đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà Vân Miểu.
Hôm nay Vân Miểu mặc bộ đồ thể thao gọn nhẹ, đeo ba lô, mái tóc buộc cao, để lộ ra chiếc cổ trắng trẻo, tươi trẻ tràn đầy sức sống.
Người máy Vân Chinh nhìn thấy anh thì từ từ di chuyển tới, Vân Miểu lập tức cảnh giác đóng cửa lại.
Lục Chinh nở nụ cười khó phát hiện.
Sau khi lên xe, Lục Chinh đưa cái hộp trong tay cho cô.
Vân Miểu nhận lấy, nói tiếng “cảm ơn”, sau đó lấy laptop trong ba lô ra, mở số liệu mà Vân Chinh đã tính toán ra, tuyến đường trải khắp màn hình, lóe lên ánh sáng khác nhau.
“Đây là cái gì?” Lục Chinh hỏi.
Vân Miểu: “Tính toán số liệu các tuyến đường mà Trần Bằng có thể chạy trốn.”
Lục Chinh cười: “Xem ra thời gian kết thúc vụ án này sớm hơn bọn anh dự tính nhiều rồi.”
Vân Miểu: “Vậy không phải tốt sao, phá xong trước ngày một tháng năm, đúng lúc nghỉ lễ.”
Lục Chinh cụp mắt bấm còi xe: “Ừ, đúng là rất tốt.” Chỉ là không có lí do quang minh chính đại đến gặp cô nữa.
Xe lái trên đường lớn, Vân Miểu ôm cái hộp trong tay không động vào, Lục Chinh chợt hỏi: “Sao em không ăn?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu: “Mùi nặng quá.”
Lục Chinh: “Không sao, đám Đại Vũ cũng thường ăn trên xe anh. Làm cảnh sát hình sự mà, không có gì phải chú trọng như thế.”
Vân Miểu cúi đầu mở nắp, hương thơm quen thuộc lan vào chóp mũi. Sủi cảo chiên của tiệm này ở ngay dưới lầu nhà Lục Chinh, hồi lên cấp ba, cô từng là khách quen của tiệm đó.
Vị giác có ký ức đấy. Cô gắp một cái, cắn một miếng, tâm trạng vui vẻ.
Đến chỗ đèn đỏ trước mặt, Lục Chinh dừng xe lại: “Miểu Miểu, anh cũng chưa ăn sáng, hơi đói, cho anh một cái.”
Vân Miểu hơi ngạc nhiên.
Lục Chinh nói dối mà mặt không đỏ tim không đập: “Sủi cảo chay chỉ còn một hộp, phải đi vội nên không kịp chờ.”
Lục Chinh và cô đều thích ăn chay.
Không mua được sủi cảo chay nghe khá hợp lí, trước giờ tiệm mày rất ít sủi cảo chay, sủi cảo thịt bò thì nhiều.
Vân Miểu đưa hộp cho anh, ý bảo anh tự lấy. Lục Chinh không nhận, ánh mắt nhìn về con đường trước mặt: “Tay không lấy được, đút anh một miếng.”
Vân Miểu: “...”
Cô tìm khắp túi cũng không tìm thấy đôi đũa thứ hai, chỉ đành lấy đôi đũa mình vừa mới ăn, gắp một miếng cho anh.
Lục Chinh ngậm lấy, rồi nhai: “Mùi vị không tồi.”
Vân Miểu nhìn anh một lúc, biểu cảm trên mặt Lục Chinh vô cùng bình tĩnh.
Anh lại thả thính cô!
Còn lâu cô mới mắc bẫy.
Vân Miểu lấy túi ni lông bên ngoài ra đeo vào tay, tiếp tục ăn phần sủi cảo còn lại.
Lục Chinh liếc mắt nhìn cô một cái: “Sao không dùng đũa nữa? Chê anh hả?”
Vân Miểu không thèm nhìn anh: “Ừ, không được à?”
Lục Chinh chợt nghẹn lại: “Được…”
Chỗ hai người đến đầu tiên là chỗ của Lý Hải Thụy, tất cả camera trên đường trong thành phố, có thể xem được hết ở chỗ anh ta.
Lý Hải Thụy không phải lần đầu tiên gặp Vân Miểu, cô đi theo phía sau Lục Chinh, bước đi như mang theo cơn gió. Hai người một trước một sau, khí chất tương tự, lại hơi khác biệt, một người lạnh lùng, một người mạnh mẽ. Cộng thêm việc Vân Miểu có vẻ ngoài xinh đẹp, anh ta rất khó để mà không nhìn thêm một chút…
Lục Chinh nhanh chóng nói rõ mục đích đến: “Lão Lý, kiểm tra camera đường Hải Tân Đông sáng ngày 11 tháng 4.”
Máy móc lập tức được khởi động, video phát lại tốc độ cao. Vân Miểu nhanh chóng bắt được hình ảnh chiếc mô tô màu đỏ kia.
Vân Miểu: “8:17, đường Tuyên Ngôn.”
Lục Chinh khom người, nhanh chóng chuyển hình ảnh.
Vân Miểu: “8:19, đường Giải Phóng Tây.”
Lục Chinh nhấn bàn phím, phối hợp thay đổi hình ảnh.
Vân Miểu: “8:40, đường Hoa Kiều.”
…
Hai người, một người nhìn hình ảnh, một người chuyển màn hình, phối hợp ăn ý đến lạ thường.
Chỉ mới trôi qua nửa tiếng đồng hồ, một tuyến đường bỏ trốn rõ ràng đã được vẽ ra trên giấy.
Vân Miểu chau mày: “9:13, ông ta đi từ đầu đường Kinh Khai lên cao tốc, đã rời khỏi thành phố N rồi. Tuyến đường vẫn còn quá nhiều, có thể nhìn thấy video phát lại trên đường cao tốc không?”
Lục Chinh: “Vậy phải đến đội cảnh sát giao thông một chuyến.”
Hai người đi ra ngoài, Lý Hải Thụy tiễn bọn họ, anh ta chưa quên chuyện làm mai mà trước kia mình nói với Lục Chinh: “Đội trưởng Lục, nói chút chuyện nghiêm chỉnh với cậu nhé.”
Trong lúc nói chuyện, Lý Hải Thụy nhìn Vân Miểu, ý tứ đó rất rõ ràng, vô lễ chớ nghe.
Vân Miểu biết điều chào hỏi anh ta một cái, rồi đi thẳng xuống bậc thang.
Lúc này Lý Hải Thụy mới nói tiếp với Vân Chinh: “Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cháu gái của tôi, hai người gặp mặt một chút đi. Qua vài ngày nữa là nghỉ lễ một tháng năm rồi, tôi gọi con bé đến đội của mấy người nhé? Mấy người suốt ngày bận rộn…”
Lục Chinh cắt ngang: “Không cần đâu, tôi có đối tượng rồi.”
Lý Hải Thụy: “Hả? Chuyện khi nào vậy?”
Vân Miểu đã đi tới bên cạnh xe, cô đứng trong ánh nắng chói chang hệt như một bức tranh sơn dầu.
Lục Chinh cho tay vào túi: “Mới gần đây…”
Lý Hải Thụy thì thầm: “Cũng đột ngột thật đấy.”
Lục Chinh cong khóe môi: “Không đột nhiên, cô ấy đã thích tôi rất nhiều năm rồi. Hơn nữa…”
Lý Hải Thụy trả lời theo bản năng: “Hơn nữa cái gì?”
Lục Chinh: “Tôi đối với cô ấy, cũng không hẳn là không thích.”
Vân Chinh liên kết với camera bên ngoài, sau khi Vân Miểu gõ vài cái, bụng người máy lập tức xuất hiện hình ảnh.
Lục Chinh vẫn chưa đi.
Hơn nữa anh còn đang cười!
“...”
Vân Chinh kiểm tra được khuôn mặt của Lục Chinh, lại vui mừng gọi: “Bố ơi!”
Sau khi Vân Chinh liên kết với camera, giọng nói cũng cộng hưởng với bên ngoài.
Thế là Lục Chinh ngẩng đầu nhìn camera bên trên, cười: “Nhóc con, biết rồi, bố sẽ không chối bỏ đâu.”
Vân Miểu: “!!!”
Cô lập tức tắt hệ thống liên kết của Vân Chinh.
Rất nhanh, Vân Chinh lắc lư cái đầu hỏi: “Chủ nhân, tại sao bố không ở chung với chúng ta?”
Vân Miểu lập tức sửa chữa: “Vân Chinh! Anh ấy không phải bố của em.”
Người máy Vân Chinh liên kết với kho số liệu lớn, nó tiến hành phân tích cảm xúc này của Vân Miểu.
Rất nhanh, nó nghiêng đầu nói: “Chị và bố cãi nhau rồi sao?”
“Không có…” Vân Miểu đỡ trán, mã code trọng tâm mà sửa thì rất tốn thời gian, tạm thời cô vẫn không thể quét sạch Lục Chinh ra khỏi đầu nhóc con này.
Đôi mắt màu xanh lam của người máy chớp lóe, có chút ủ rũ.
Vân Miểu nhìn dáng vẻ của nó, không kìm được mà đưa tay sờ đầu nó: “Người vừa nãy em gặp kia, anh ấy tên là Lục Chinh, lần sau gặp mặt không được gọi anh ấy là bố nữa.”
“Ồ.” Vân Chinh cử động cái đầu, trở lại dáng vẻ vui tươi.
Vân Miểu cuộn mình trên sofa, làm một hơi hết mười tờ sudoku, nhưng vành tai vẫn nóng bừng.
Cô cúi đầu nhìn ngón tay.
Nơi Lục Chinh từng nắm hình như vẫn còn nóng.
Mặt cô lại đỏ rồi.
Người máy di chuyển cót két tới: “Chủ nhân, kiểm tra thấy nhiệt độ cơ thể của chị bất thường, có phải bị cảm rồi không?”
Vân Miểu: “Không có cảm.”
Người máy lại tiến hành một chuỗi tính toán, sau đó nói: “Vậy rất có khả năng chủ nhân yêu đương rồi, bởi vì yêu đương sẽ khiến nhiệt độ cơ thể người tăng cao, đặc biệt là khi có tiếp xúc thân mật với người khác giới, chẳng hạn như hôn, tình…”
Vân Miểu đứng dậy, nhanh chóng nhấn loa phát thanh của người máy: “Vân Chinh, sau này đừng có lên mạng tìm kiếm linh tinh.”
Lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên có một tin nhắn gửi đến: “Ngày mai còn phải điều tra tung tích của Trần Bằng, đã nói chuyện với người trong sở em rồi, sáng mai anh đến đón em cùng đi.”
Vân Miểu không trả lời, lại thêm một tin nhắn nữa: “Bữa sáng ngày mai muốn ăn sủi cảo chiên của Tưởng Hữu Ký hay là bánh bao hấp của Kê Minh Gia?”
“...”
Gửi xong, Lục Chinh còn không quên bổ sung: “Không cần suy nghĩ nhiều, đây là bữa ăn công việc, tất cả chuyên gia được mời đều có trợ cấp tiền ăn, muốn ăn gì khác cũng được.”
Vân Miểu không trả lời, Lục Chinh dường như không bỏ qua: “Còn đang xấu hổ à?”
Vân Miểu thở ra một hơi sâu, để những cảm xúc kỳ lạ kia biến mất sạch sẽ, ngón tay gõ nhanh trên màn hình.
“Hệ thống Vân Chinh có vấn đề rồi, thấy ai cũng gọi bố. Tưởng Hữu Ký, cảm ơn.”
Mười mấy phút sai, Lục Chinh cầm điện thoại, bật cười.
Mặc dù cô gái trưởng thành một chút, nhưng khẩu vị vẫn không thay đổi.
Lục Chinh đã về đến nhà nhưng anh không vội đi vào, đứng ở trước cửa châm điếu thuốc, cảm xúc bay về ngày trước…
Số lần Vân Miểu tức giận khá nhiều, nhưng mỗi lần đều dễ dỗ đến bất ngờ. Khuyết điểm lớn nhất của cô đó là hơi kén ăn, không ăn ớt, cà rốt, ngò, cà tím, thịt bò.
Lúc mới dọn đến nhà anh, bữa nào cô gái cũng ăn ở trường, anh không hề phát hiện.
Sau này, Lục Chinh nghỉ phép mấy ngày, Vân Miểu cũng vừa hay nghỉ hè ở nhà.
Anh không thích nấu ăn, lại không muốn để cô gái chăm sóc mình, bữa trưa đều gói ở bên ngoài về nhà, hai món mặn hai món chay, mỗi người một phần.
Trưa hè, hai người ngồi ở hai bên bàn, quạt gió bên cạnh thổi phù phù.
Vân Miểu cầm đũa lên lựa lựa, chẳng mấy đã chất đầy một đống nhỏ trong nắp nhựa.
Lục Chinh thấy cô như vậy, hơi lo lắng hỏi: “Miểu Miểu, dạo này ăn đồ lại có vị gì kỳ lạ rồi à?”
Vân Miểu cắn đũa: “Không có.”
Lục Chinh: “Kén ăn không phải thói quen tốt đâu.”
Vân Miểu nhìn anh, lý lẽ ngay thẳng: “Nhưng mẹ em cho phép em kén ăn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh: “Anh không phải mẹ em.”
Vân Miểu gắng gượng ăn mấy miếng cà rốt.
Ngón tay anh gõ trên bàn: “Còn nhiều như vậy, không ăn nữa à?”
Vân Miểu lại ăn vài miếng cà tím, những thứ khác có đánh chết cũng không chịu đụng vào.
Lục Chinh: “Ăn hết, còn không thì ra ngoài đứng tư thế quân đội nửa tiếng.”
Vân Miểu tức giận trừng mắt nhìn anh: “Lục Chinh, anh nghiêm khắc như vậy, sau này sẽ không cưới vợ được đâu.”
Lục Chinh: “Đó là chuyện của anh, không cần một cô nhóc như em bận tâm.”
Vân Miểu nghe vậy, đứng bật dậy.
Lục Chinh: “Đi đâu đấy?”
Vân Miểu đã mở cửa đi ra: “Phơi nắng, đứng tư thế quân đội!”
“...” Lục Chinh ngẩn người trong giây lát. Ha, chưa ai dám cãi lại anh một cách ngang ngược như vậy.
Giữa trưa nắng chang chang, không có một chút gió, lá cây cũng không lay động, nhiệt độ mặt đất nóng hổi, trong không khí có mùi nhựa đường bị nắng cháy.
Vân Miểu lựa chỗ nắng nhất, nghiêm chỉnh đứng đó, giọt mồ hôi rất nhanh đã men theo gò má trắng trẻo lăn vào trong cổ.
Vân Chinh đi theo, khoanh tay nhìn mười phút, rốt cuộc vẫn mềm lòng: “Về ăn cơm.”
Giọng điệu Vân Miểu rất ương bướng: “Không cần, vẫn chưa hết nửa tiếng.”
Lục Chinh: “Sau này không thích thì đưa cho anh, cho phép em kén ăn, được rồi chứ?”
Vân Miểu nghe vậy lập tức nở nụ cười, cô vểnh tai, đôi mắt lấp lánh hệt như ngôi sao: “Anh nói thật chứ?”
Lục Chinh không còn tức giận nữa: “Thật.”
Vân Miểu: “Vậy… Lừa em thì anh chính là con chó.”
Lục Chinh giật giật lông mày: “Kha Vân Miểu!”
“Ơi!” Cô gái đáp một tiếng giòn giã, lập tức từ tư thế quân sự cứng ngắc thả lỏng xuống, chạy nhanh lên lầu, giọng nói ngọt ngào bay vòng trong lối đi trống trải: “Nóng chết em rồi, Lục Chinh, em muốn ăn kem!”
Hút hết điếu thuốc, Lục Chinh trở về với hiện thực. Anh đẩy cửa ra, trong nhà yên ắng, đen thui tĩnh lặng. Sau khi đưa Vân Miểu sang Mỹ đi học, có một khoảng thời gian rất dài anh không thể thích ứng với sự lạnh lẽo này.
Bày biện trong nhà không thay đổi, anh lười phải mở đèn, đi thẳng vào phòng ngủ. Trên tủ đầu giường có đặt một cái đèn ngủ hình con mèo đáng yêu, đó là món quà sinh nhật mà rất nhiều năm trước Vân Miểu tặng cho anh.
Trước kia anh cảm thấy trẻ con, chỉ để ở đó, chưa từng mở nó lên. Hôm nay bỗng nhiên anh có chút muốn mở xem thử.
Mở công tắc lên, nhưng đèn không sáng.
Bên trong hết pin rồi, anh tìm hết một vòng trong nhà vẫn không tìm được pin còn dùng được, chỉ đành vội vàng xuống lầu đi mua.
Cũng may, chiếc đèn kia vẫn chưa hỏng.
Khoảnh khắc đèn sáng lên, còn có một bài hát vui vẻ, là Vân Miểu thu âm mấy năm trước.
“Today I dream
You hold me in your arm
And you touch my hair
Feel really fall in love
You kiss my hand
My heart will start to dance…”
Là giọng hát live không có nhạc nền, cho dù là câu từ hay giọng hát đều rất ngọt ngào. Trái tim Lục Chinh vì bài hát này của cô mà dần nóng lên.
*
Sáng hôm sau, Lục Chinh đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà Vân Miểu.
Hôm nay Vân Miểu mặc bộ đồ thể thao gọn nhẹ, đeo ba lô, mái tóc buộc cao, để lộ ra chiếc cổ trắng trẻo, tươi trẻ tràn đầy sức sống.
Người máy Vân Chinh nhìn thấy anh thì từ từ di chuyển tới, Vân Miểu lập tức cảnh giác đóng cửa lại.
Lục Chinh nở nụ cười khó phát hiện.
Sau khi lên xe, Lục Chinh đưa cái hộp trong tay cho cô.
Vân Miểu nhận lấy, nói tiếng “cảm ơn”, sau đó lấy laptop trong ba lô ra, mở số liệu mà Vân Chinh đã tính toán ra, tuyến đường trải khắp màn hình, lóe lên ánh sáng khác nhau.
“Đây là cái gì?” Lục Chinh hỏi.
Vân Miểu: “Tính toán số liệu các tuyến đường mà Trần Bằng có thể chạy trốn.”
Lục Chinh cười: “Xem ra thời gian kết thúc vụ án này sớm hơn bọn anh dự tính nhiều rồi.”
Vân Miểu: “Vậy không phải tốt sao, phá xong trước ngày một tháng năm, đúng lúc nghỉ lễ.”
Lục Chinh cụp mắt bấm còi xe: “Ừ, đúng là rất tốt.” Chỉ là không có lí do quang minh chính đại đến gặp cô nữa.
Xe lái trên đường lớn, Vân Miểu ôm cái hộp trong tay không động vào, Lục Chinh chợt hỏi: “Sao em không ăn?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu: “Mùi nặng quá.”
Lục Chinh: “Không sao, đám Đại Vũ cũng thường ăn trên xe anh. Làm cảnh sát hình sự mà, không có gì phải chú trọng như thế.”
Vân Miểu cúi đầu mở nắp, hương thơm quen thuộc lan vào chóp mũi. Sủi cảo chiên của tiệm này ở ngay dưới lầu nhà Lục Chinh, hồi lên cấp ba, cô từng là khách quen của tiệm đó.
Vị giác có ký ức đấy. Cô gắp một cái, cắn một miếng, tâm trạng vui vẻ.
Đến chỗ đèn đỏ trước mặt, Lục Chinh dừng xe lại: “Miểu Miểu, anh cũng chưa ăn sáng, hơi đói, cho anh một cái.”
Vân Miểu hơi ngạc nhiên.
Lục Chinh nói dối mà mặt không đỏ tim không đập: “Sủi cảo chay chỉ còn một hộp, phải đi vội nên không kịp chờ.”
Lục Chinh và cô đều thích ăn chay.
Không mua được sủi cảo chay nghe khá hợp lí, trước giờ tiệm mày rất ít sủi cảo chay, sủi cảo thịt bò thì nhiều.
Vân Miểu đưa hộp cho anh, ý bảo anh tự lấy. Lục Chinh không nhận, ánh mắt nhìn về con đường trước mặt: “Tay không lấy được, đút anh một miếng.”
Vân Miểu: “...”
Cô tìm khắp túi cũng không tìm thấy đôi đũa thứ hai, chỉ đành lấy đôi đũa mình vừa mới ăn, gắp một miếng cho anh.
Lục Chinh ngậm lấy, rồi nhai: “Mùi vị không tồi.”
Vân Miểu nhìn anh một lúc, biểu cảm trên mặt Lục Chinh vô cùng bình tĩnh.
Anh lại thả thính cô!
Còn lâu cô mới mắc bẫy.
Vân Miểu lấy túi ni lông bên ngoài ra đeo vào tay, tiếp tục ăn phần sủi cảo còn lại.
Lục Chinh liếc mắt nhìn cô một cái: “Sao không dùng đũa nữa? Chê anh hả?”
Vân Miểu không thèm nhìn anh: “Ừ, không được à?”
Lục Chinh chợt nghẹn lại: “Được…”
Chỗ hai người đến đầu tiên là chỗ của Lý Hải Thụy, tất cả camera trên đường trong thành phố, có thể xem được hết ở chỗ anh ta.
Lý Hải Thụy không phải lần đầu tiên gặp Vân Miểu, cô đi theo phía sau Lục Chinh, bước đi như mang theo cơn gió. Hai người một trước một sau, khí chất tương tự, lại hơi khác biệt, một người lạnh lùng, một người mạnh mẽ. Cộng thêm việc Vân Miểu có vẻ ngoài xinh đẹp, anh ta rất khó để mà không nhìn thêm một chút…
Lục Chinh nhanh chóng nói rõ mục đích đến: “Lão Lý, kiểm tra camera đường Hải Tân Đông sáng ngày 11 tháng 4.”
Máy móc lập tức được khởi động, video phát lại tốc độ cao. Vân Miểu nhanh chóng bắt được hình ảnh chiếc mô tô màu đỏ kia.
Vân Miểu: “8:17, đường Tuyên Ngôn.”
Lục Chinh khom người, nhanh chóng chuyển hình ảnh.
Vân Miểu: “8:19, đường Giải Phóng Tây.”
Lục Chinh nhấn bàn phím, phối hợp thay đổi hình ảnh.
Vân Miểu: “8:40, đường Hoa Kiều.”
…
Hai người, một người nhìn hình ảnh, một người chuyển màn hình, phối hợp ăn ý đến lạ thường.
Chỉ mới trôi qua nửa tiếng đồng hồ, một tuyến đường bỏ trốn rõ ràng đã được vẽ ra trên giấy.
Vân Miểu chau mày: “9:13, ông ta đi từ đầu đường Kinh Khai lên cao tốc, đã rời khỏi thành phố N rồi. Tuyến đường vẫn còn quá nhiều, có thể nhìn thấy video phát lại trên đường cao tốc không?”
Lục Chinh: “Vậy phải đến đội cảnh sát giao thông một chuyến.”
Hai người đi ra ngoài, Lý Hải Thụy tiễn bọn họ, anh ta chưa quên chuyện làm mai mà trước kia mình nói với Lục Chinh: “Đội trưởng Lục, nói chút chuyện nghiêm chỉnh với cậu nhé.”
Trong lúc nói chuyện, Lý Hải Thụy nhìn Vân Miểu, ý tứ đó rất rõ ràng, vô lễ chớ nghe.
Vân Miểu biết điều chào hỏi anh ta một cái, rồi đi thẳng xuống bậc thang.
Lúc này Lý Hải Thụy mới nói tiếp với Vân Chinh: “Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cháu gái của tôi, hai người gặp mặt một chút đi. Qua vài ngày nữa là nghỉ lễ một tháng năm rồi, tôi gọi con bé đến đội của mấy người nhé? Mấy người suốt ngày bận rộn…”
Lục Chinh cắt ngang: “Không cần đâu, tôi có đối tượng rồi.”
Lý Hải Thụy: “Hả? Chuyện khi nào vậy?”
Vân Miểu đã đi tới bên cạnh xe, cô đứng trong ánh nắng chói chang hệt như một bức tranh sơn dầu.
Lục Chinh cho tay vào túi: “Mới gần đây…”
Lý Hải Thụy thì thầm: “Cũng đột ngột thật đấy.”
Lục Chinh cong khóe môi: “Không đột nhiên, cô ấy đã thích tôi rất nhiều năm rồi. Hơn nữa…”
Lý Hải Thụy trả lời theo bản năng: “Hơn nữa cái gì?”
Lục Chinh: “Tôi đối với cô ấy, cũng không hẳn là không thích.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất