Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 2

Trước Sau
Mưa vẫn còn đang rơi.

Mây đen ở phía xa cuồn cuộn như mực, cơn gió buốt lạnh thổi qua.

Người đàn ông ngẩng đầu, giọng nói còn lạnh lẽo hơn cả gió.

“Thật trùng hợp, ống kính HD ở góc độ này chắc đã ghi lại toàn bộ quá trình bà vừa mới tấn công cảnh sát rồi, giờ thì nhân chứng vật chứng đều có cả.”

Bà cụ run chân, bà ta nuốt nước miếng, giọng điệu hung hăng trước kia bỗng chốc giảm hơn phân nửa: “Xin lỗi, cảnh sát…”

Giọng điệu của người đàn ông vẫn lạnh lẽo như băng: “Xin lỗi cô ấy, không phải tôi.”

Rất nhanh giọng nói âm lượng lớn của bà cụ đã đến gần Vân Miểu: “Cảnh sát à, cô xinh đẹp như vậy, vừa nhìn đã biết cô là một viên cảnh sát tốt rồi. Tôi thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi nói lỡ lời, là do tôi nôn nóng tìm cháu trai Tiểu Soái nhà mình, đứa cháu đáng thương của tôi đã biến mất nửa tháng rồi…”

Vân Miểu căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói gì, tai kêu ù ù như có hàng trăm hàng ngàn con ong bay bên trong vậy.

“Cái này cho cô.” Cán ô màu đen đưa vào tay Vân Miểu.

Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, bóng lưng cao lớn quen thuộc đã biến mất ở dãy hành lang dài.

Sàn nhà xi măng màu xám lưu lại một vệt ướt đẫm kéo dài.

Gió lạnh hơn ban nãy một chút, mưa bắn tung tóe lên bề mặt ô, vỡ thành vô số giọt nước, mây đen ở phía xa trở nên mơ hồ trong tầm mắt.

Cô cũng từng tưởng tượng dáng vẻ khi bọn họ gặp lại, nhưng không hề giống như thế này.

Lục Chinh hoàn toàn không nhận ra cô, thậm chí ngay cả việc nhìn thẳng vào cô, anh cũng không nhìn.

Anh quyết đoán, lạnh lùng, vô tình, làm việc không hề dây dưa.

Những thứ này cô đã lĩnh giáo hết rồi.

Cũng tốt.

Dù sao cô đã không cần sự yêu thích của anh nữa rồi.

Cô trở về không phải vì anh.

Đám ong trong lỗ tai cuối cùng đã biến mất, tiếng gió tiếng mưa rõ ràng.

“Cảnh sát… Cô không bị ngã chứ, nếu không ổn, tôi đưa cô đến bệnh viện nhé, thật sự xin lỗi…”

Vân Miểu lùi về sau một bước, tránh sự đụng chạm của bà ta: “Bà hiểu nhầm rồi, tôi không phải cảnh sát.”

Cô thu chiếc ô trong tay lại, tán ô nhanh chóng cụp xuống, giọt nước men theo mũi ô chảy xuống mặt đất. Đôi bốt dài bước qua nước rời đi, chỉ còn lại chút bóng dáng lạnh lùng.

Bà cụ há miệng, cái gì?

Không phải cảnh sát?

Nhưng người đàn ông mặc đồ cảnh sát vừa nãy kia rõ ràng nói bà ta tấn công cảnh sát mà?

Trên đường đi ngang qua thùng rác, cô dừng lại, vứt chiếc ô còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Lục Chinh vào trong.

Phía tây của đại sảnh là nhà vệ sinh, Vân Miểu đi qua đó, đứng trước gương xử lý sạch sẽ nước mưa dính trên mặt.

Trên tóc cũng có nước, cô đưa tay tháo dây buộc tóc ra, sợi tóc đen tuyền rũ xuống, được cô lưu loát buộc thành một chùm ở sau gáy.

Tay áo và vạt áo khoác gió dính một mảng nước mưa bẩn, xử lý có phần phiền phức. Cô quyết định cởi ra, vắt ở cánh tay.

*

Lục Chinh trở về rồi.

Người phản ứng đầu tiên chính là Hà Tư Nghiên, cô ấy đứng dậy, nở nụ cười có lúm đồng tiền: “Đội trưởng Lục.”

Lục Chinh gật đầu với cô ấy.

Cuối cùng khuôn mặt của Tưởng Chí Minh cũng bừng sáng: “Được, Diêm Vương Lục của mấy người về rồi, vụ án này cách ngày được phá chẳng còn bao lâu nữa đâu.”

Lưu Vũ đứng dậy, nghiêm chỉnh kính chào.

Lục Chinh lướt nhìn đám người một lượt: “Nhộn nhịp nhỉ?”

Lưu Vũ: “Bọn tôi đang thảo luận vụ án mất tích gần đây, người mất tích là đứa trẻ bốn tuổi, bọn tôi đã kiểm tra camera ở xung quanh, sân bay, bến xe cũng đã kiểm tra, đều không phát hiện tung tích của đứa trẻ, giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy.”

Đôi môi Lục Chinh mím lại, anh đến tỉnh bên cạnh họp cũng vì vụ án trẻ con mất tích.

Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, thành phố P đã có mười mấy đứa trẻ gần đến tuổi đi học liên tục mất tích, tạo nên phản ứng xã hội vô cùng ác liệt.

Lưu Vũ liếm môi nói: “Mặc dù vụ án này vẫn chưa phá, nhưng tuần này đội chúng ta đã phá được chín vụ án cũ.”

Ừ, anh đã nhận được tin rồi.

Kỹ thuật AI nhận diện khuôn mặt, sự lợi hại của khoa học công nghệ cao, chính nghĩa thượng tôn vượt qua không gian và thời gian.



Lục Chinh đặt mũ cảnh sát trong tay lên kệ: “Sinh viên xuất sắc của trường MIT?”

“Chính xác mà nói là sinh viên xuất sắc xinh đẹp của trường MIT.” Hà Tư Nghiên đưa ly cà phê nóng cho anh, bổ sung: “Là vẻ đẹp mà đám con gái bọn em nhìn vào cũng phải chảy nước miếng.”

Lưu Vũ cười: “Lời khai của cô không tin được, cô nhìn ai cũng chảy nước miếng hết thôi.”

Hà Tư Nghiên muốn lấy khăn bịt miệng anh ta lại.

Lục Chinh không hề cảm thấy hứng thú với cuộc trò chuyện này, anh đặt ly cà phê trong tay xuống, móng tay khều một chút trên mặt bàn.

“Lấy tôi xem hồ sơ vụ án mất tích.”

“Ở chỗ em.” Hà Tư Nghiên mở túi xách, sau đó cô ấy phát hiện bên trong trống rỗng, không có gì cả.

Những tập tài liệu màu xanh dương lớn nhỏ trên bàn đều tìm hết một lượt, cũng không thấy.

Cô ấy vỗ mạnh vào đầu, “á” lên một tiếng.

Xong rồi, rơi ở sở nghiên cứu rồi.

Trong cục cảnh sát có quy định rõ ràng, cảnh sát hình sự làm mất hồ sơ sẽ bị ghi lỗi xử phạt, thậm chí là đuổi việc.

Lục Chinh nhướng mày nhìn sang: “Không tìm thấy?”

Hàng năm anh đều tiếp xúc với đủ kiểu nghi phạm, ánh mắt vừa sắc bén vừa có cảm giác áp bức.

Hà Tư Nghiên đứng dậy, đổ mồ hôi lạnh: “Đội trưởng Lục, em…”

“Cốc cốc cốc.”

Lời nói phía sau bị mấy tiếng gõ cửa cắt ngang…

Đám người ngước mắt nhìn qua, đều ngẩn người, bên cạnh cánh cửa kim loại màu đỏ tươi có một người đẹp đang đứng, lạnh lùng mà kiêu sa.

Hà Tư Nghiên lập tức đứng dậy, đi lên chào đón: “Chị Kha!”

Vân Miểu đưa túi giấy trong tay cho cô ấy: “Đồ của cô rơi ở chỗ tôi rồi, đúng lúc đi ngang qua nên mang đến cho cô.”

Hà Tư Nghiên nhận lấy, cúi đầu nhìn thấy tập tài liệu bên trong, trái tim treo lơ lửng rơi xuống đất, ánh mắt đầy cảm kích nhìn về phía Vân Miểu.

Tầm mắt của Lục Chinh dừng lại trong một khoảnh khắc nào đó.

Ký ức và hiện thực giao thoa, chồng chất lên nhau…

Cô gái vẫn rất gầy, dáng người cao lên một chút, mái tóc cũng dài hơn nhiều. Cô đứng ngược sáng, biểu cảm trên khuôn mặt rất nhạt, làn da rất trắng.

Bốn năm rồi…

Kí ức cuối cùng về cô của Lục Chinh vẫn còn dừng lại vào buổi sáng trước khi check in lên máy bay…

Vân Miểu cắt đi mái tóc dài đã nuôi rất lâu đứng trước mặt anh, đôi mắt hạnh ửng đỏ, không có nước mắt.

Kiên cường nhưng khiến người ta đau lòng.

Hôm đó hình như cũng là ngày mưa như vậy, mây đen mù mịt, mưa giăng một mảng trắng xóa, rơi xuống mái tóc không đều, hệt như chó gặm của cô, giống như có thứ gì đó bị rơi vỡ chia năm xẻ bảy.

Trên đường đến sân bay, Lục Chinh cho rằng cô sẽ khóc lóc như trước kia, nhưng không có, cô chỉ im lặng suốt chặng đường.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi lên máy bay, cô bỗng nhiên bình tĩnh nói với anh: “Lục Chinh, em mãi mãi, mãi mãi sẽ không thích anh nữa.”

Từ “thích” này, trong hai năm hai người ngày đêm ở bên nhau, Vân Miểu đã nói với anh không dưới trăm lần. Anh chưa từng phản hồi trực tiếp với cô, chỉ có hôm đó, anh chợt thấy hối hận rồi…

Trước khi đưa Vân Miểu qua Mỹ, Lục Chinh từng chuyển một khoản tiền vào tài khoản ngân hàng của cô, số tiền không nhỏ, là tiền sinh hoạt của cô ở Mỹ.

Nhưng năm thứ hai sau đó, cô gái nhỏ đã trả lại cho anh không thiếu một đồng.

Cách một tuần, trong tài khoản lại có một khoản tiền không nhỏ chuyển vào. Dãy số đó là mã Morse mà anh từng dạy cho cô, giải ra thì là bốn chữ- Cảm ơn chăm sóc.

Lục Chinh từng thử gửi lại, nhưng tài khoản của đối phương đã đóng băng.

Chim ưng nhỏ lớn khôn sẽ phải bay đi, bọn chúng thuộc về trời xanh và mây trắng.

Nhưng anh không ngờ rằng, chim ưng nhỏ của anh còn có thể bay trở về.

Vài phút trước, bọn họ từng gặp nhau trước cửa, anh đưa chiếc ô cho cô nhưng không nhận ra cô.

Hà Tư Nghiên đã khoác tay Vân Miểu đi vào: “Các đồng nghiệp, để tôi long trọng giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là AI lợi hại đã giúp chúng ta liên tục phá án, Kha Vân Miểu, cô Kha.”

Lưu Vũ chỉnh lại mũ cảnh sát, đi tới, đưa tay ra: “Xin chào, Lưu Vũ.”

Vân Miểu: “Cảnh sát Lưu, xin chào.”

Lưu Vũ bắt tay xong, nói với Hà Tư Nghiên: “Tiểu Hà, tôi thu lại lời nói lúc trước, lời của cô có độ tin cậy rất cao.”



“Đương nhiên rồi.” Hà Tư Nghiên nhướng mày, kéo Vân Miểu đi về trước, đến nơi cách Lục Chinh nửa bước thì dừng lại: “Chị Kha, đây là đội trưởng Lục của bọn em.”

Vân Miểu đưa tay về phía anh, trong mắt không có cảm xúc gì cả.

Lục Chinh còn đang chìm trong hồi ức, không giơ tay ra bắt lại.

Hà Tư Nghiên gọi một tiếng “đội trưởng Lục”.

Lục Chinh lấy lại tinh thần, ngón tay vô tình chạm vào ly cà phê bên cạnh.

Cà phê nóng hổi đổ ra, ly rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu “cộp cộp”.

Vân Miểu âm thầm cong môi, không ai phát hiện ra được.

Thật là hiếm có.

Vừa nãy trên khuôn mặt của Lục Chinh không ngờ lại xuất hiện sự ngạc nhiên, căng thẳng, hoảng loạn, không biết phải làm gì.

Hà Tư Nghiên tìm khăn lau khắp nơi, Vân Miểu lấy túi khăn giấy trong túi xách của mình ra, xé miếng dán, đưa qua.

Đôi mắt hạnh của cô hơi cụp xuống, con ngươi bình tĩnh hệt như mặt hồ tĩnh lặng, không có gió.

Sàn nhà được lau qua, cửa sổ hướng nam mở hết cỡ, mùi cà phê rất nhanh đã tan biến trong không khí.

Việc giới thiệu tiến hành được một nửa cũng không cần thiết phải tiếp tục nữa.

Nước mưa bên ngoài cửa sổ rơi xuống đất kêu tí tách, bà cụ ồn ào không nghỉ kia đã đi rồi.

Hà Tư Nghiên thò đầu nhìn ra bên ngoài: “Cơn mưa hôm nay lớn thật đấy, cô Kha, nếu chị không vội trở về thì buổi trưa ở lại đây ăn trưa đi.”

“Hôm nay ăn gì?” Lục Chinh lên tiếng trước Vân Miểu một bước.

Lưu Vũ búng vào tập tài liệu bên tay ba cái: “Mì Tam Tiên.”

Hà Tư Nghiên: “Lên xe sủi cảo, xuống xe ăn mì, cũng khá phù hợp với cảnh hôm nay đó.”

Lục Chinh nhìn Vân Miểu, tầm mắt của cô rơi vào màn mưa bên ngoài, cảm xúc rất bình thản. Với cô gái bướng bỉnh, quái đản trước kia hệt như hai người khác nhau.

Đôi môi mỏng của Lục Chinh nhếch lên: “Mưa bão dễ ngập úng, khó lái xe, chờ tạnh mưa rồi đi.”

Vân Miểu di chuyển tầm mắt đến khuôn mặt anh, dường như muốn nhìn rõ gì đó, nhưng rất nhanh đã gật đầu: “Cũng được.”

*

Căn tin của đội cảnh sát ở phía sau, phải đi xuyên qua một con đường dài.

Trước khi ra cửa, Hà Tư Nghiên mới phát hiện Vân Miểu không mặc áo khoác: “Chị, máy lạnh ở căn tin bọn em là loại cổ, chị vẫn nên mặc áo khoác đi, đừng để cảm lạnh đó.”

Vân Miểu không giải thích chuyện rắc rối bên ngoài với cô ấy: “Không lạnh lắm.”

Không biết Lục Chinh vào phòng thay đồ từ lúc nào, khi anh đi ra, trên cánh tay có thêm một chiếc áo khoác thường.

“Bị bẩn rồi, mặc cái này đi.”

Vân Miểu nâng mí mắt nhìn anh, nhưng không nhận lấy.

Lúc mười mấy tuổi, cô thường lén mặc đồ cảnh sát trong tủ của anh.

Khi Lục Chinh phát hiện thì luôn nghiêm túc phê bình cô, có khi còn bắt cô viết bản kiểm điểm. Quần áo có ký hiệu của cảnh sát không thể mặc tùy tiện được, có thể bị tình nghi giả mạo cảnh sát.

Vân Miểu mặc áo của anh, chẳng qua là ham muốn mùi hương thuộc về anh trên những bộ quần áo đó mà thôi.

Cảm giác đó sẽ bị nghiện, giống như rơi vào lòng anh vậy…

Hà Tư Nghiên thấy Vân Miểu không nhận, vội vàng hòa hoãn: “Đội trưởng, tốt xấu gì người ta cũng là con gái, quần áo của anh vừa to vừa dài, mặc vào chắc chắn không đẹp. Đợi đấy, em đi lấy của em.”

Vân Miểu bỗng nhiên đưa tay nhận lấy: “Không cần phiền phức vậy đâu, áo này được lắm.”

Chiếc áo to rộng ngăn cản gió lạnh, cũng khiến mùi hương quen thuộc đó vây quanh người.

Lục Chinh không thay đổi, mà thay đổi chỉ là tâm trạng của cô.

Khi Vân Miểu mặc áo, tầm mắt Lục Chinh rơi vào cây long não ở phía xa.

Đợi khi cô cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, anh bỗng quay đầu lại nói: “Đẹp lắm.”

Trong giây lát, Hà Tư Nghiên, Lưu Vũ đều ngẩn người…

Đẹp?

Diêm Vương của bọn họ còn biết khen phụ nữ sao?

Mặt trời hôm nay mọc đằng tây à?

Lông mày Vân Miểu hơi lay động, cười: “Đẹp thì đẹp đấy, nhưng mặc ra ngoài thì vi phạm pháp luật rồi, đúng không, đội trưởng Lục?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau