Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 8

Trước Sau
Trời đã tối hẳn, mặt trăng tĩnh lặng treo lơ lửng trong màn đêm, ngôi sao ít đến đáng thương.

Lục Chinh lái xe vào khu dân cư, anh phát hiện đèn đường ở nơi này tối hơn những nơi khác rất nhiều.

Cây gỗ trên đỉnh đầu phản chiếu xuống dưới ánh đèn ảm đạm, mờ mờ ảo ảo, cành cây lay động như bóng ma.

Vân Miểu nhắc nhở đúng lúc: “Phía trước rẽ trái là tới rồi.”

Xe dừng lại, Vân Miểu đẩy cửa ghế lái phụ ra.

Lục Chinh cũng đi theo ra ngoài, tầm mắt liếc nhìn xung quanh theo thói quen… Khu chung cư mới, nhà cao tầng, tỷ lệ công trình xanh cao, tỷ lệ vào ở thấp, rất sạch sẽ, chỉ là có hơi yên tĩnh.

Tòa nhà mà Vân Miểu ở có viết số 22.

Bật lửa sáng lên ở cạnh ngón tay anh trong chốc lát, làn khói bốc lên, mang theo giọng nói hơi mơ hồ của anh: “Ở lầu mấy?”

Vân Miểu đáp: “Lầu chín.”

Ánh lửa sáng lay động một chút ở ngón tay anh, đôi mắt đen cũng nhìn sang, sâu thẳm mang theo vài phần dò hỏi: “Ở một mình?”

“Không phải.” Cô và Vân Chinh ở với nhau.

“Ồ. bạn cùng phòng của em… Là con trai, hay con gái?” Giọng nói của anh không cao, giọng điệu rất nhạt, dường như không nhận ra mức độ nhiều chuyện của câu hỏi này.

“...” Vân Miểu chưa từng cố ý định nghĩa giới tính cho người máy Vân Chinh, vấn đề này không thể trả lời được.

Ánh đèn u ám, anh hơi dựa vào phía trước nắp xe, vẻ mặt khuất trong màn đêm, không thể nhìn rõ, chỉ còn lại một đốm lửa ở ngón tay ngày càng mãnh liệt: “Lên trên đi, anh tiễn đến đây thôi.”

“Được.” Vân Miểu gật đầu, xoay người.

“Miểu Miểu.” Lục Chinh gọi cô lại: “Trước đây anh dạy em cách ngăn chặn bám đuôi ở thang máy, còn nhớ không?”

“Nhớ.” Lục Chinh từng dạy cô rất nhiều kỹ năng phòng thân, hôm nay cách chiến đấu cận chiến mà cô suýt chút sử dụng chính là một trong số đó.



Khi đó cô vừa mới lên lớp chín, bởi vì có vẻ ngoài quá xinh đẹp, bị không ít trai hư quấy rối, Lục Chinh bèn ép cô học.

Người đầu tiên bị cô vật ngã chính là Lục Chinh.

Cô gái mười lăm tuổi, lần đầu tiên dựa vào võ lực vật ngã một người đàn ông cao một mét tám. Cô đang vui vẻ thì bỗng nhiên bị một cái móc chân làm ngã xuống đất, đè lấy vai, đó là động tác chế ngự kẻ xấu, Vân Miểu căn bản không thể phản kháng được.

“Đánh xong không chạy, đợi anh đến hạ gục em à?”

Trong lúc nói chuyện, mồ hôi trên mặt anh rơi xuống đôi môi của cô, ấm nóng, lạ lẫm, toàn là mùi vị của anh.

Trong nháy mắt, vành tai đỏ bừng, trái tim cô thắt lại, nước mắt tràn ra hốc mắt: “Đáng ghét, Lục Chinh, anh đánh người ta đau quá rồi…”

Góc độ giống nhau, Lục Chinh nhìn qua vô số khuôn mặt lúc hung dữ, chỉ mỗi cô là khác biệt. Cô dịu dàng, vô tội, khiến người ta chợt cảm thấy đau lòng.

Sau lần đó, mông của Vân Miểu đau suốt một tuần liền, rồi đến ngày thứ tám cô nhận được đệm lót mông mềm mại hình gấu mà Lục Chinh tặng.

Gió khẽ thổi qua mặt, kéo lại dòng suy tư.

Lục Chinh vẫy tay với cô: “Vậy thì tốt, bảo vệ tốt bản thân.”

Vân Miểu mím môi, quay người đi vào lối cầu thang.

Thang máy dừng ở lầu B1, chỉ đợi mười mấy giây, cánh cửa kim loại đã mở ngay trước mặt.

Trong thang máy có người…

Nói chính xác là một người đàn ông, áo dài quần dài màu đen, đeo khẩu trang, tóc ngắn gọn gàng, để lộ ra đôi mắt hẹp dài, hốc mắt sâu, con ngươi màu nâu nhạt.

Cảm giác đó rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đấy.

Người cô từng gặp nhưng lại không nhớ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Đến lầu mấy?” Giọng nói người đàn ông trầm thấp nhưng mang lại cho người ta cảm giác không thoải mái lắm.

Vân Miểu nhấc tay đang định nhấn số lầu thì phát hiện trong đống số kia có số “5” đỏ tươi đang sáng.

Cô nhớ ra rồi.

Phòng khám chui, lối thoát hiểm u ám, bóng nghiêng cao lớn…

Là bác sĩ đó.

Vân Miểu không thay đổi sắc mặt, bỏ qua con số “9”, nhấn sáng con số “18” bên cạnh.

Không ai nói chuyện, không gian đóng kín yên tĩnh đến kỳ lạ.



Thang máy đi thẳng một đường lên trên, dừng lại ở lầu 5.

Người đàn ông đi ngang qua trước mặt Vân Miểu, túi ni lông anh ta xách trong tay đựng rất nhiều đồ, có đồ chơi, sữa bột, các loại đồ ăn vặt, còn cả sách kể chuyện.

Là bác sĩ nhi khoa?

Mở phòng khám ở nơi này, phần lớn kinh doanh đều là những loại bệnh không tiện tới bệnh viện lớn khám.

Trong lúc Vân Miểu ngẩn người, thang máy đã tới lầu mười tám, cửa mở rồi lại đóng, con số không ngừng nhảy lên trên.

Đến tầng thượng, trong đầu Vân Miểu lướt qua lời nói của Lục Chinh, ngón tay cô nhanh chóng nhấn “12”, “10” và “7”.

Lầu 5.

Người đàn ông ra khỏi thang máy không hề bỏ đi ngay.

Anh ta quay người nhìn về thang máy sau người, trong đôi mắt màu nâu là sự lạnh lùng.

Con số màu đỏ ban đầu dừng lại ở lầu năm.

7, 10, 12, 18, 22.

Thời gian này thang máy không nên bận rộn như vậy.

Khá thông minh đó.

Trong vòng một ngày gặp mặt ba lần liên tục, muốn để anh ta không nhớ cũng khó.

Giày da bước đi trên đất, cửa thoát hiểm bằng gỗ bị đẩy ra, vang lên tiếng “két”.

Trong cầu thang yên ắng, bên trên không có người di chuyển.

Vậy thì…

Trong năm con số vừa nãy, một trong số đó chính là nhà của cô ta.

Anh ta tháo khẩu trang, khoảnh khắc đèn cảm ứng trên đỉnh đầu tắt đi, đôi mắt hẹp dài cong xuống, nốt ruồi màu nâu cũng cử động theo.

Vài phút trước, Vân Miểu vừa mới ra khỏi thang máy, người máy Vân Chinh đã kết nối với điện thoại của cô, hỏi cô có cần mở cửa hay không.

Vân Miểu trả lời Vân Chinh xong, đang định đi vào lối cầu thang bộ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa chậm rãi mà rõ ràng dưới lầu.

Cô đứng ở đó đợi một lúc, trong lối đi cầu thang hoàn toàn khôi phục lại sự yên tĩnh, mới thở phào đi xuống lầu.

Vừa vào đến cửa nhà cô mới phát hiện bản thân vì căng thẳng mà toát mồ hôi.

Wechat có mấy tin nhắn gửi tới, điện thoại kêu liên tục trong túi xách.

Hệ thống Vân Chinh và điện thoại của Vân Miểu có thể kết nối với nhau, khi Vân Miểu không đọc tin nhắn, người máy sẽ tự động phát tin nhắn cho cô, giọng nói của Lục Chinh vang lên trong phòng khách trống vắng.

“Vẫn chưa đến nhà à?”

“Thang máy gặp sự cố?”

“Có cần anh lên xem thử không?”

Tin nhắn thoại rất nhanh đã biến thành gọi video, Vân Miểu vẫn chưa tìm thấy điện thoại, Vân Chinh đã nhấn nghe giùm cô.

Đôi mắt của nó trở thành ống kính phía trước, màn hình điện thoại ở trước ngực thì phát hình ảnh cho Vân Miểu.

Lục Chinh vẫn chưa đi, đôi mắt sâu thẳm, màn đêm đen tối phía sau người: “Vừa nãy có người bám đuôi rồi?”

“Không có.” Vân Miểu cắn môi, quyết định nói nghi vấn vừa nãy cho anh nghe: “Đội trưởng Lục, anh cảm thấy sao về việc phòng khám nhi khoa mở ở trong khu dân cư?”

Lục Chinh suy ngẫm trong chốc lát, con ngươi tối lại: “Làm việc mờ ám, vi phạm pháp luật. Gặp phải thì nhớ trốn xa một chút.”

Vân Miểu gật đầu, tán đồng sâu sắc.

Cô tắt cuộc gọi video, mở cửa sổ hướng bắc ra, chiếc xe Wrangler màu đen kia từ từ lái ra khỏi khu dân cư, biến mất trong màn đêm.

*

Lục Chinh trở về đội, anh mang mẫu vật đến bộ phận kỹ thuật trước, lúc quay về thì đụng phải Lưu Vũ và Hà Tư Nghiên ở trước cửa.

Lưu Vũ tinh mắt phát hiện kem trong tay Lục Chinh, nhận lấy, chọn một cây: “Ôi chao, đội trưởng Lục tốt thật đấy, biết bọn tôi phá án vất vả, còn mua Mộng Long cho bọn tôi.”

Anh ta xé bao bì ra, socola và kem chảy ra tay: “Ủa? Sao tan hết rồi?”

Lục Chinh: “Đi làm chút chuyện, trên đường chậm trễ.”

Người làm ngành bọn họ chính là như thế, không ăn được cơm nóng, kem không thể ăn lạnh, quen từ lâu rồi: “Không sao, tôi cho vào tủ lạnh đông một chút, ngày mai ăn cũng vậy.”

Lưu Vũ đi ra ngoài được hai bước, lại lùi về hỏi: “À, vừa nãy bộ phận tình báo gọi điện thoại đến hỏi ngày mai còn tiếp tục đào phân không? Trời đột nhiên nóng lên, mùi quá nặng, dân xung quanh oán trách, suốt ngày tố cáo.”



Lục Chinh: “Để lại một bộ phận tiếp tục. Ngoài ra, bảo bọn họ điều động thêm một bộ phận cảnh sát dẫn theo chó cảnh sát, trọng điểm kiểm tra nơi thi công gần đó. Tư Nghiên, ngày mai cô đi cùng bọn họ.”

Lưu Vũ: “Vậy tôi thì sao?”

“Cậu đi với tôi đến kiểm tra lò hỏa táng.”

Lưu Vũ thở dài: “Nghe đã biết sẽ là một ngày không tươi đẹp gì lắm rồi… Có điều, vẫn may ngày mai có Mộng Long.”

*

Vân Miểu mở máy tính trên bàn, ngón tay di chuyển nhanh chóng trên bàn phím, từng dòng code lướt nhanh qua. Sau nửa phút, cô thành công xâm nhập được vào camera cả tòa nhà.

Người ở tòa nhà này rất ít, camera quay được đều là lối đi vắng vẻ.

Camera ở lầu năm không có phản ứng gì, chắc bị hỏng rồi.

Camera dưới hầm để xe quay được khung cảnh người đàn ông bước xuống xe, Vân Miểu điều chỉnh độ phân giải, nhìn rõ biển số xe.của chiếc xe kia.

Sau khi tìm kiếm, cô phát hiện đó là chiếc xe thuê trên mạng, sau khi xe chở người đàn ông mặc đồ đen kia còn nhận đơn khác ở trước cửa khu dân cư.

Camera duy nhất quay được hình ảnh của người đàn ông là trong thang máy, hình ảnh có hơi mờ. Ngón tay Vân Miểu không ngừng lại, dựa vào trí nhớ, vận dụng kỹ thuật AI khôi phục lại nửa khuôn mặt của anh ta, đồng thời đánh dấu anh ta vào hệ thống Vân Chinh.

Người máy dừng hành động lắc đầu: “Chủ nhân, anh ta là ai?”

“Không biết, chắc là một bác sĩ.”

Vân Miểu liên tục hack vào kho số liệu của mấy bệnh viện lớn đều không tìm thấy người này.

Một tiếng sau, Vân Miểu nhìn thấy người đàn ông kia ở trong camera lần nữa.

Đồ trong tay anh ta đã không còn nữa, hiển nhiên để lại trong phòng khám kia rồi.

Vân Miểu mở camera ghi hình một tuần gần đây, lầu năm quả thực là phòng khám nhi, đều là người lớn dắt con đến, rồi lại dắt con đi. Trên mặt của những đứa trẻ này đều đeo kính đen.

“Vân Chinh, bắt đầu từ ngày mai trông chừng lầu năm, khi có người vào thì gọi chị.”

“Vâng ạ, thưa chủ nhân.”

Điện thoại bỗng có mấy tin nhắn tới, là Lục Chinh.

“Bạn cùng phòng của em về chưa?”

Vân Miểu chợt nhớ ra vấn đề liên quan đến giới tính của người máy nhà cô, quay đầu nhìn sang người máy nhà mình: “Vân Chinh, em cảm thấy mình là con trai hay con gái?”

“Đương nhiên Vân Chinh là con gái rồi.”

“Tại sao?” Vân Miểu hơi bất ngờ.

Người máy Vân Chinh lấy ra một tập báo cáo số liệu lớn, đọc cho Vân Miểu nghe. Đại khái chính là con gái xinh đẹp, học lực cao hơn, thông minh hơn, tâm tư kín kẽ hơn, cũng tốt bụng hơn con trai.

Vân Miểu bật cười, cô nhóc này quả thật thành tinh rồi.

Một lúc sau, Vân Miểu gửi tin nhắn cho Lục Chinh: “Bạn cùng phòng của em, cô ấy vẫn luôn đợi em ở nhà, không hề ra ngoài.”

Vân Miểu gửi tin nhắn xong, ném điện thoại lên bàn, đi vào phòng tìm quần áo đi tắm.

Lục Chinh vừa mới lái xe đến trước cửa cục cảnh sát, nhìn thấy tin nhắn của Vân Miểu, anh suy đoán đại khái…

“Nuôi chó rồi?”

“Loại nào?”

“Đức Mục ở đội cảnh sát bọn anh đang tìm bạn gái.”

“Có thể để bọn chúng gặp mặt, xem mắt.”



Vân Miểu mãi chưa ra, người máy còn đang kết nối với điện thoại, tin nhắn gửi tới liên tục của Lục Chinh kích thích nó rồi.

“Anh mới là chó.”

“Anh mới phải xem mắt đấy.”

Lục Chinh: “?”

Vân Miểu tắm rửa xong đi ra mới phát hiện người máy nhà mình tự ý trả lời tin nhắn của Lục Chinh thay cô.

Cô nhanh chóng gõ một dòng chữ: “Ý của em là, đội trưởng Lục, anh đến tuổi thích hợp để kết hôn rồi, xem mắt là cách tốt để thoát kiếp độc thân.”

Lục Chinh trả lời lại cô bằng tin nhắn thoại, giọng nói vui vẻ: “Miểu Miểu, anh nhớ có người từng nói sẽ không để anh cô đơn đến già.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau