Khi Bá Vương Long Gặp Thảo Xà Nhỏ

Chương 2: Hàng xóm mới

Trước Sau
Bà Lạc mơ hồ nghe thấy tiếng, hỏi: "Tử Hâm à, có phải có người đang gõ cửa không?"

Lạc Tử Hâm đứng dậy nói: "Vâng ạ, bà nội, để con ra ngoài xem, bà ngủ tiếp đi." – Cậu khoác áo ra ngoài, trong lòng hơi sợ sệt, cậu sợ bên ngoài là người xấu, một tay cầm khúc củi đang cháy dở, một tay cầm đèn pin, chưa ra đến cửa đã hỏi: "Ai vậy?"

"Hắt xì!" – Đường Tiến Duệ run lập cập, "Người anh em, tôi là hàng, hàng xóm mới tới, có thể cho tôi mượn một cái chăn không?"

Buổi sáng Lạc Tử Hâm giúp Miêu Nguyệt dọn nhà, bây giờ thấy hàng xóm mới cũng không quá bất ngờ, cậu nhìn qua khe cửa thấy đối phương không giống người xấu. Cậu mở cửa, hỏi lại: "Anh muốn mượn chăn gì?"

"Tôi muốn mượn..." – Đường Tiến Duệ chưa nói hết câu đã sững lại. Hắn không ngờ rằng trong hốc núi xa xôi hẻo lánh này lại có đứa trẻ xinh đẹp đến thế. Dưới ánh trăng mờ, da dẻ đứa bé hơi trắng, mặt tròn như trứng ngỗng, bên trên mái tóc mềm rối loạn, ngũ quan cực kì tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt to như mắt nai, vừa đen vừa sáng, còn mang theo một chút sợ sệt. Hắn không biết miêu tả vẻ đẹp của đứa trẻ này thế nào, cuối cùng rặn ra một câu 'đẹp như ánh mặt trời'!

'Lão già cũng biết chọn chỗ ghê', Đường Tiến Duệ nhìn chằm chằm người trước mặt, nghĩ thầm.

Lạc Tử Hâm bị nhìn không dễ chịu lắm, lại hỏi một lần, "Anh muốn mượn chăn gì?"

Đường Tiến Duệ sờ sờ mũi, trong lòng cảm thấy mất mặt, nhưng nghĩ đến căn phòng lạnh như hầm băng kia, hắn không thể làm gì khác: "À. Anh đến hơi vội, chưa kịp mua, nhà em còn thừa nhiều không?" Cho anh mượn một đêm, hoặc là bán lại cho anh cũng được, nếu có thêm cái gối thì càng tốt."

Lạc Tử Hâm do dự một chút, nói: "Được, anh đợi em vào xem xem."

Một phút sau, bà Lạc biết chuyện giúp cậu đi tìm một bộ chăn cũ, còn cầm thêm một chiếc gối. Lạc Tử Hâm đứng bất động, do dự một chút, nói: "Bà nội, cho mượn thật ạ?"

Bà biết cháu trai mình không phải không muốn cho người khác mượn đồ, chỉ là cậu chưa quen hàng xóm mới nên không dám cho mượn: "Đương nhiên, trời bây giờ còn chưa ấm hẳn, ban đêm vẫn còn lạnh lẽo. Con mau đưa cho người ta, đừng để người ta bị lạnh. Chỉ là bộ chăn cũ thôi, con đừng nghĩ nhiều."

Lạc Tử Hâm gật gật đầu ôm chăn ra ngoài, một mạch nhét vào trong lồng ngực Đường Tiến Duệ: "Cho anh mượn."

Đường Tiến Duệ lạnh run hơn một tiếng đồng hồ, đột nhiên cảm nhận được nguồn nhiệt ấm áp, suýt thì ôm cả đứa bé trước mặt vào lòng, cũng may chăn bông hoa xanh hoa đỏ kéo lại lý trí của hắn. Hắn nhìn người trước mặt, cười nói: "Anh tên Đường Tiến Duệ, còn em?"

Lạc Tử Hâm nhỏ giọng trả lời, người kia vẫn chưa chịu đi, cậu ngại ngùng hỏi: "Anh còn chuyện gì sao?"

Đường Tiến Duệ lắc lắc đầu, ôm chăn lên đỉnh đầu: "Cảm ơn em, sáng mai anh sẽ trả."

Lạc Tử Hâm 'Ừ' một tiếng, đóng kín cửa xong chạy chậm về phòng nói với bà nội: "Bà ơi, hàng xóm mới cao lắm luôn, còn cao hơn anh Thạch Phong nhà bác Miêu nữa. Anh ấy cũng đẹp lắm, nhìn giống các anh trên ti vi í."

Đáp lại cậu là tiếng ngày vang dội của bà nội, có vẻ bà ngủ rất ngon.

Đường Tiến Duệ bên này lại không được như vậy, bởi vì giường đất của hắn đã lâu không đốt than, mặc dù có chăn nhưng nằm trên đó vẫn lạnh cóng người. Hắn lạnh không ngủ được, hắn nhìn trần nhà một lúc, sau đó tìm điện thoại định lên mạng xem giá máy sưởi. Ngay sau đó hắn thất vọng phát hiện, chỗ này không có sóng.

Bảo sao ông nội tịch thu hết đồ của hắn, lại cho hắn cầm theo điện thoại di động. Ở nơi này, điện thoại cũng chỉ để nghe nhạc, chụp ảnh. Công dụng lớn nhất của nó là gọi điện mà lại không được phát huy. Nếu muốn gọi điện thì phải chạy đi tìm chỗ có sóng, mà chưa chắc đường truyền ổn định. Đường Tiến Duệ phục lão già nhà hắn sát đất!

Cũng may ở đây có một mục tiêu của hắn.

Đường Tiến Duệ ngửi ngửi mùi trên chăn, co ro một lúc mới chậm rãi ngủ thiếp đi...

Hắn nằm mơ, trong mơ, Lạc Tử Hâm biến thành cậu bé bán diêm, cậu đốt hết chỗ diêm trong giỏ để sưởi ấm, đám lửa ấm áp vây quanh cậu, chúng xoay vòng, xoay vòng, xoay đến mức cả người Lạc Tử Hâm biến thành một màu trắng trắng hồng hồng. Ngay lúc hắn định ôm cậu bé trắng hồng ấm áp này, bên ngoài vang lên một trận ồn ào điếc tai.

"Quác quác quác!"

"Ò ó o o!"



"Ò ó o o!"

"Quác quacccc!"

"Ò ó ooooooo!"

Một đám gà trống gà mái gào lên liên tiếp, gà nhà này kêu xong lại đến gà nhà kia, chúng nó gáy như muốn chửi nhau khiến cho Đường Tiến Duệ đau cả đầu. Hắn không có thói quen ngủ nướng, nhưng chưa bao giờ dậy sớm thế này, lại thêm căn phòng lạnh muốn chết khiến hắn không thể vui nổi!

Vì thế, cậu chủ nhà họ Đường chưa từng hưởng thụ cảm giác đói bụng phải leo xuống giường, trên đầu rối như tổ quạ, chửi thề một tiếng rồi bắt đầu dọn d hành lý.

Hành lý của hắn không biết là ai xếp, bên trong có một đôi dép lê, một đôi giày da, một đôi giày vải thường, còn có năm đôi tất, năm cái quần lót, ba bộ quần áo thể dục, hai bộ áo ngủ, cùng một bộ âu phục.

Có âu phục mà lại không có nổi bàn chải khăn mặt, không có nổi quần áo bình thường, chẳng lẽ để hắn không đánh răng mặc âu phục đi gặp trưởng thôn?!

Đường Tiến Duệ sờ sờ chút râu tua tủa trên cằm, tức giận đóng sập hành lý.

Người trong thôn Tam Kiều dậy sớm, Lạc Tử Hâm cũng không ngoại lệ. Cậu ôm bó củi vào nhà, đốt dưới giường đất, tìm một cái nồi vo gạo, sau đó đảo qua chỗ gạo này rồi đổ nước vào nấu cháo. Nhà cậu dùng nồi gang cũ đã đen hết đít, mặc dù nhìn xấu xí nhưng nấu cháo trong này sẽ ngon hơn nhiều so với các loại nồi khác. Trong nồi toả ra mùi gạo thơm, Lạc Tử Hâm đậy vung, đặt hai chiếc bánh bao lên trên, rồi ném hai củ khoai lang to bằng bàn tay vào bếp lửa.

Khoai lang là cậu tự trồng, mặc dù không to như khoai bán bên ngoài nhưng ăn rất ngon. Cách vài ngày, Lạc Tử Hâm lại nướng khoai một lần. Đợi đến khi thức ăn chín, lửa tắt, khoai cũng chín, lột vỏ ăn thịt khoai vừa thơm vừa ngọt, lại ấm tay.

Đường Tiến Duệ là mũi chó, hắn vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi thơm dụ người. Hắn thấy trên bàn gỗ nhỏ nhà Lạc Tử Hâm có hai bát cháo nhỏ vàng óng, bên trên xếp hai chiếc bánh bao trắng mịn, xung quanh bày mấy bát dưa muối cải muối, còn có hai vật thể lạ đen đen toả ra mùi hương ngây ngất. Hắn đang đói bụng, đồ ăn lúc này là thứ có sức mê hoặc nhất với hắn. Nhưng Đường Tiến Duệ phát hiện, tất cả đồ ăn trước mặt còn không bằng một nửa sức hấp dẫn của Lạc Tử Hâm.

Lạc Tử Hâm nhận chăn, thấy Đường Tiến Duệ nhìn mình, không biết Đường Tiến Duệ có ý gì. Theo lễ phép, cậu nên hỏi Đường Tiến Duệ có muốn cùng ăn sáng không, nhưng cậu chỉ làm hai bát cháo, nướng hai củ khoai lang. Vả lại, nghe bác Miêu nói người mua từ trong thành phố lớn chuyển đến, nghe nói cực kì giàu có. Cậu nghĩ người giàu sẽ không thích ăn mấy món nhà quê này, thế nên quyết định giả ngu, ôm chăn hỏi hắn: "Xin hỏi, anh còn chuyện gì không?"

Đường Tiến Duệ nhịn xuống thèm khát ngắm người, nghiêm túc nói cảm ơn, lại hỏi Lạc Tử Hâm: "Gần đây có siêu thị không?"

Lạc Tử Hâm lắc đầu: "Không có siêu thị, nhưng mà có một cửa hàng bán lẻ, anh muốn mua gì sao?"

Đường Tiến Duệ muốn mua một bộ chăn tốt và một ít đồ vệ sinh cá nhân, nhưng hắn biết trong thôn này sẽ không bán mấy thứ đó. Mặc dù không mua được đồ nhưng nếu có thể đi dạo cùng đứa bé này một chút cũng không tồi.

Đường Tiến Duệ nói: "Anh mới đến, không biết cửa hàng bán lẻ em nói ở đâu, có thể làm phiền em chỉ đường cho anh không?"

Lạc Tử Hâm không phải là người nhiệt tình, bị nhờ vả lại không biết cách từ chối, cậu không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu, quay người vào phòng nhắc bà nội ăn cơm trước.

Đường Tiến Duệ cười nói: "Xin lỗi, anh làm phiền em quá."

Lạc Tử Hâm nói không sao, đi ra ngoài trước, rẽ phải, chân bước không ngừng.

Đường Tiến Duệ cũng không rảnh rỗi, hắn hỏi Lạc Tử Hâm chuyện trong thôn, thỉnh thoảng lại hỏi chuyện nhà Lạc Tử Hâm. Hai bên kẻ hỏi người đáp, Lạc Tử Hâm vô tình tiết lộ một ít chuyện riêng của mình.

Ngay lúc Đường Tiến Duệ định hỏi thêm Lạc Tử Hâm chỉ vào một ngôi nhà sơn tường đỏ: "Đến rồi, bên trong ấy."

Đường Tiến Duệ thấy Lạc Tử Hâm định đi về, vội kéo tay cậu lại: "Ấy, em đừng đi. Anh bị mù đường, lát nữa sợ không biết đường về nhà. Với lại, em bận giúp anh đến cơm còn chưa ăn, anh cũng phải báo đáp em chứ."

Lạc Tử Hâm không để ý vế sau, nghe đối phương nói mình mù đường, cậu nói: "Vậy em đứng ngoài này đợi anh."

Đường Tiến Duệ cười cười, thầm khen cậu đáng yêu, nhanh chóng chạy đi tìm đồ cần mua. . ngôn tình ngược



Hắn xin thề, khi nãy hắn nói muốn mời Lạc Tử Hâm ăn là thật, nhưng mấy thứ trước mặt là cái thứ quái quỷ gì đây?

Đường Tiến Duệ tìm đi tìm lại, cuối cùng mua một bao kẹo cao su, hai cái lạp xưởng và hai chai nước. Hắn vốn muốn mua sữa chua, nhưng vừa nhìn thấy ba chữ "Oa ha ha" quyết định đánh trống lui quân. Còn bánh mì là loại nhãn hiệu hắn chưa thấy bao giờ, chỉ bọc nilong sơ sài, hắn quyết định không mua.

Ra ngoài, Đường Tiến Duệ bất đắc dĩ đưa cho Lạc Tử Hâm một cái lạp xưởng: "Không có gì ngon, em ăn tạm cái này đi, hôm khác anh mời em ăn cơm."

Lạc Tử Hâm nói không cần, không có nhận. Thế nhưng Đường Tiến Duệ làm sao dễ dàng thỏa hiệp như vậy? Hắn cố chấp nhét vào tay Lạc Tử Hâm.

Lạc Tử Hâm không thích ăn mấy thứ này, nhưng Đường Tiến Duệ lại quá mức nhiệt tình, vì thế cậu suy nghĩ một lát, nói: "Hay là anh mua giúp ta một túi muối tinh được không? Lát nữa về em trả lại anh tiền."

Đường Tiến Duệ không nói hai lời, đi vào mua muối tinh cho Lạc Tử Hâm, nhân tiện mua thêm nước tương và dấm chua, xếp đầy một túi lớn.

Lạc Tử Hâm: "..."

Đường Tiến Duệ cầm túi, lấy đồ của mình ra rồi đưa hết cho Lạc Tử Hâm: "Em cầm đi."

Lạc Tử Hâm giật mình, cậu còn tưởng là Đường Tiến Duệ tự mua cho hắn. Cậu vội vàng xua tay: "Không cần không cần đâu, em chỉ cần một túi muối tinh là đủ rồi."

Đường Tiến Duệ không nghe, bá đạo nhét đồ vào ngực Lạc Tử Hâm: "Bảo em cầm thì cầm đi, đây là quà cảm ơn em tối hôm qua cho anh mượn chăn."

"Nhưng mà nhiều thế này em ăn không hết."

"Vậy thì lúc nào rảnh rỗi anh đến ăn giúp em."

Lạc Tử Hâm: "..."

Đường Tiến Duệ hài lòng nhìn đứa nhỏ sững sờ trước cửa, cầm lạp xưởng đi về phòng mình.

Sau đó hắn đau lòng phát hiện lạp xưởng này ăn không nổi! Mặc dù hắn đã đói lắm rồi nhưng thực sự cái mùi tinh bột này quá kinh khủng, tỷ lệ tinh bột và thịt trong lạp xưởng hẳn là 99:1.

Hắn quyết định, hôm nay dù thế nào cũng phải vài thành phố một chuyến, ít nhất cũng phải mua được lương thực dự trữ.

"Lạc Tử Hâm, chỗ em có xe không? Anh muốn vào thành phố mua ít đồ." – Đường Tiến Duệ không quen ai, chỉ biết tìm tới Lạc Tử Hâm.

"Trong thành phố? Ý anh là trên trấn ạ?" Lạc Tử Hâm vừa quét sân vừa nói, "Nếu như thế, chúng ta có thể đi xe đạp."

"Xe đạp? Ngoài xe đạp ra không có cái khác à?"- Nếu thực sự đi xe đạp thì phải mất bao lâu đây? Hơn nữa, đi đường núi nhấp nhô chập chùng này, dù cong đít lên đạp xe thì e là hai quả trứng cũng suýt vỡ.

"Nếu anh không muốn đi xe đạp thì vẫn còn cái khác đấy. Em nghe nói nhà bác Thạch sắp lên trấn mua phân hoá học, là cái nhà bán đồ em dẫn anh tới ấy. Anh đến hỏi người ta cho đi nhờ đi, nhà họ có máy kéo."

"Kéo, kéo cái gì?!"

"Máy kéo í." – Lạc Tử Hâm kỳ quái nhìn Đường Tiến Duệ, "Ngươi chưa từng nhìn ạ?"

Đường Tiến Duệ: "..."

Nhìn thấy trong ti vi có tính không?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau