Khi Bá Vương Long Gặp Thảo Xà Nhỏ

Chương 4: Tiểu yêu tinh!

Trước Sau
Lạc Tử Hâm biết Đường Tiến Duệ muốn mua chăn gối, nhưng không biết hắn còn muốn mua gì nữa không. Cậu dừng trước thang cuốn, hỏi Đường Tiến Duệ: "Ngoài chăn gối anh còn muốn mua gì nữa không? Tầng ba có bán chăn, nếu anh không muốn mua gì nữa thì mình lên thẳng đó mua chăn rồi quay lại nhà sách nha."

Đường Tiến Duệ nhìn thấy mấy đồ vệ sinh cá nhân, nói có. Nhà cửa hắn bây giờ chỉ là bốn bức tường lạnh lẽo, chắc chắn phải mua thêm rất nhiều đồ. Nhưng mà hắn chưa bao giờ phải mua những thứ này nên không biết mình phải mua gì.

Hắn nói với Lạc Tử Hâm: "Anh chỉ mang theo mấy bộ quần áo thôi, không còn gì khác. Em thấy anh phải mua những gì? Anh không có kinh nghiệm sống một mình."

Lạc Tử Hâm cũng không có kinh nghiệm sống một mình, nhưng chuyện trong nhà đều do cậu lo nên cậu biết cần mua cái gì.

"Nhất định phải mua đồ rửa mặt, giấy vệ sinh. Nếu anh muốn nấu cơm thì phải mua thêm xoong nồi, bát đũa, gia vị các thứ. Nếu anh không nấu cơm thì chỉ cần mua bát đũa thôi, dù sao cũng phải ăn cơm mà." - Lạc Tử Hâm thầm bổ sung thêm, với lượng ăn của anh nhất định phải mua cái bát to nhất mới vừa.

"Em thấy anh có giống người biết nấu cơm không?" - Đường Tiến Duệ hỏi.

"Thế, thế anh ăn gì?" - Trong thôn không có quán ăn, cũng không bán đồ ăn làm sẵn, chẳng lẽ anh ấy định ăn mì?

"Tiểu Tử Hâm, hay là thế này nhé? Anh gửi tiền ăn cho em, em nấu cơm cho anh, được không?"

"Không được." - Lạc Tử Hâm không cần nghĩ đã vội từ chối. Đường Tiến Duệ ăn nhiều như thế, nếu cậu đồng ý nấu cơm cho hắn sẽ mất rất nhiều thời gian chuẩn bị, quá lãng phí thời gian. Bây giờ không phải mùa hè, muốn nấu nhiều đồ ăn phải thỉnh thoảng lên trấn mua đồ, lại càng mất nhiều thời gian hơn. Từ trấn về thôn thì dễ nhưng từ thôn lên trấn không dễ chút nào. Vả lại, Đường Tiến Duệ chỉ ở đây một thời gian, lỡ như cậu quen hắn rồi, khi hắn rời đi cậu biết phải làm sao?

"Xem ra hôm nay anh phải mua nồi cơm rồi." - Đường Tiến Duệ buồn buồn nói: "Đi thôi, em giúp anh mua đồ."

Đường Tiến Duệ mở mục ghi chú trên điện thoại, Lạc Tử Hâm nói gì hắn đều viết lại, viết xong bắt đầu đi tìm đồ. Phải mua nồi cơm điện, bộ bát đũa, xoong nồi, đồ rửa mặt, chăn đệm gối, giấy vệ sinh, gạo, dầu, dao cạo râu.

Thứ cuối cùng là hắn tự thêm. Nhưng hắn không mua loại chạy bằng điện mà mua loại lưỡi dao giản dị.

Lạc Tử Hâm xuất phát từ sự lo lắng, nói với Đường Tiến Duệ: "Hay là mua loại chạy bằng điện đi. Vừa an toàn vừa tiết kiệm thời gian."

Đường Tiến Duệ hơi cúi đầu thầm thì với cậu: "Anh không còn tiền, lúc trước anh nói với em là trải nghiệm cuộc sống, thực ra anh bị ông nội đuổi ra khỏi nhà. Có phải anh đáng thương muốn chết không?"

Lạc Tử Hâm sững sờ, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Đường Tiến Duệ. Sau đó, lúc mua đồ, cậu bắt đầu liều mạng mặc cả.

Chị gái bán chăn vừa nhìn thấy một thanh niên mặc đồ hiệu tới mua đã mừng thầm vì sắp kiếm được thêm vài đồng. Ai ngờ phía sau người này còn có một thằng nhóc khó chơi! Cậu ta dám ỷ vào gương mặt đẹp trời sinh mà tỏ vẻ tội nghiệp mặc cả!!

"Em trai, chăn này chị bán trăm rưỡi là rẻ lắm rồi, không bớt được nữa, bớt nữa là chị lỗ to đấy."

"Ai nha, ai nha~. Chị bớt xíu nữa đi mà, em với anh trai mua nhiều đồ như thế không còn nhiều tiền mà. Chị bán trăm rưỡi tặng kèm gối được không? Sau này tụi em quay lại mua tiếp được hông?"

"Không được."

"Thế thì lấy thêm một đệm giường, tổng cộng hai trăm. Chị bớt một chút coi như cho tụi em tiền đi đường đi mà. Tụi em mua nhiều như thế không còn tiền đi xe nữa rồi."

"Cái này… Ầy, thôi được rồi. Hai trăm thì hai trăm, chị đây không nói lại em!" - Chị gái nhanh tay đóng gói chăn gối đưa cho Lạc Tử Hâm.

Lạc Tử Hâm mặc cả thành công cực kỳ vui vẻ, lúc quay đầu cười với Đường Tiến Duệ vui vẻ le lưỡi một cái.



Trong lòng Đường Tiến Duệ dao động một chút, nhịp tim đột nhiên thay đổi tần suất. Mặc dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng hắn thật sự muốn chạy lên cắn lấy đầu lưỡi Lạc Tử Hâm!

Tiểu yêu tinh!

Đường Tiến Duệ nói thầm trong lòng, thở dài một hơi đè xuống kích động, sau đó giúp Lạc Tử Hâm ôm chăn.

Mặc dù đệm và chăn gối rất nặng, nhưng so với đống nồi niêu xoong chảo kia vẫn nhẹ hơn nhiều. Thế nên hắn để Lạc Tử Hâm cầm chăn cùng trở về.

Đường Tiến Duệ cứ tưởng mình mua nhiều đồ thế này sẽ hết sạch hai ngàn, có khi còn không đủ, không ngờ chỉ tốn hơn năm trăm. Quá lời!

Đường Tiến Duệ lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên có người giúp hắn tiết kiệm tiền, cảm giác cảm động này thực sự không thể nói thành lời.

Đường Tiến Duệ lặng yên hưởng thụ tư vị này, nhìn thấy một chiếc tax vội cản lại, giúp Lạc Tử Hâm lên xe trước.

Ban đầu Lạc Tử Hâm muốn thuê sách nhưng bây giờ đã muộn rồi, cậu phải về nhà nấu cơm cho bà, mà đồ dùng cũng nhiều, không tiện quay lại hiệu sách, thế nên cậu yên lặng không nói gì.

Đường Tiến Duệ cũng quên mất chuyện này, khi ấy lên xe hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về. Bây giờ thì hay rồi, đến cửa thôn hắn mới ngượng ngùng nói với Lạc Tử Hâm: "Hay là chúng ta cất đồ rồi anh cùng em đi thuê sách?"

Lạc Tử Hâm lắc đầu: "Không cần đâu, em phải nấu cơm, với lại mấy ngày nữa em phải trồng rau, không có thời gian đọc sách. Để lúc khác thuê cũng được."

Đường Tiến Duệ gật gật đầu, trả tiền xe, sau khi xuống xe cùng Lạc Tử Hâm cất hết đồ vào phòng mình.

Lạc Tử Hâm nói: "Em về trước đây, ngày hôm nay cảm ơn anh đã mời em ăn cơm."

Đường Tiến Duệ nghĩ đến lúc Lạc Tử Hâm bận rộn giúp hắn mua đồ chỉ muốn xông lên hôn đứa nhỏ này một cái. Hắn nhìn đứa nhỏ đơn thuần đến đáng yêu này, cười một nụ cười chân thành hiếm thấy, gật gật đầu: "Là anh nên cảm ơn em mới phải."

Lạc Tử Hâm cũng cười rồi rời đi, Đường Tiến Duệ đến khi cậu khuất tầm mắt mới phản ứng lại. Giời ạ! Quên không mua máy sưởi, trong phòng lạnh sắp chết rồi!!

Đúng rồi, hắn có bật lửa, nhưng trong nhà lại không có gì để đốt.

Đường Tiến Duệ hút xong điếu thuốc thứ hai, chạy đi tìm Lạc Tử Hâm.

Lạc Tử Hâm đang thổi lửa nấu cơm. Cậu nghe đến tiếng bước chân, theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Tiến Duệ, ngửa mặt hỏi hắn: "Có chuyện gì không ạ?"

Đường Tiến Duệ chỉ chỉ rơm rạ: "Cái này em mua ở đâu thế? Phòng anh lạnh quá, anh muốn mua cái này về đốt."

Bà Lạc từ trong phòng hỏi vọng ra: "Tử Hâm à, ai vậy?"

Lạc Tử Hâm nói: "Bà nội, là hàng xóm mới."

Đường Tiến Duệ cũng lên tiếng: "Chào bà nội, cháu là Đường Tiến Duệ."

Bà Lạc đáp lại mấy tiếng, Lạc Tử Hâm tiếp tục nói chuyện với Đường Tiến Duệ: "Cái này nhà bác Thạch có bán. Nhưng mà hôm nay muộn rồi, anh cầm tạm một bó về đốt đi, sáng mai đến nhà bác Thạch mua cũng được."



Lạc Tử Hâm nhẹ dạ, vốn định đưa thêm cho Đường Tiến Duệ, nhưng đất đai nhà cậu không coi là nhiều, rơm rạ cũng là tự cung tự cấp, nếu đưa nhiều cho Đường Tiến Duệ thì nhà cậu sẽ không đủ dùng.

Đường Tiến Duệ nói cảm ơn, nán lại nhìn Lạc Tử Hâm đốt rơm rồi ôm một bó về nhà. Hắn đứng nhìn bếp đất một lúc lâu, cười cười ngồi xổm xuống bắt đầu đốt rơm.

Ba phút sau…

"Tiểu Tử Hâm!" - Đường Tiến Duệ không ra khỏi cửa mà đứng trong nhà gọi Lạc Tử Hâm: "Em sang đây giúp anh một lát!"

"Tới đây!" - Lạc Tử Hâm đốt nốt nắm rơm, chạy sang: "Chuyện gì ạ?"

"Sao nhiều khói thế này?" - Đường Tiến Duệ chỉ chỉ cái bếp bốc khói, một mặt vô tội hỏi: "Không phải đốt từng nắm nhỏ là được à?"

"Anh đổ thêm nước vào nồi chưa?" - Lạc Tử Hâm kéo ống tay áo xuống, mở nắp xoong, bên trong khô ráo, hẳn là hắn không đổ nước vào. Cậu vội vàng khều rơm rạ còn dư ra, lại ra hiệu Đường Tiến Duệ đi ra ngoài trước để đỡ bị sặc khói. Cậu nói cho Đường Tiến Duệ: "Mỗi lần nhóm lửa phải đổ nước vào nồi, nếu không nồi sẽ cháy hỏng. Với lại, trong nồi có sẵn nước nóng, khi nào cần dùng cũng không mất công đun thêm."

"À, hóa ra là thế. Bây giờ phải làm sao?"

"Anh đợi nồi nguội bớt rồi thêm nước vào."

"Thế tối nay đến mì anh còn không ăn được à?" - Đường Tiến Duệ không hề chớp mắt nhìn Lạc Tử Hâm: "Anh có thể tới nhà em ăn nhờ một bữa không?"

"Ăn, ăn một bữa á?" - Lạc Tử Hâm luống cuống nhìn Đường Tiến Duệ nhưng không địch lại ánh mắt thâm trầm đang nhìn mình, lúng túng nói: "Thế, để em nấu thêm ít đồ. Nhưng mà, nhà em ăn đơn giản lắm, anh phải chuẩn bị tâm lý đó nha."

"Làm sao bây giờ, em nói thế anh lại càng muốn đến nhà em ăn thử." - Đường Tiến Duệ nói xong lại cảm thấy Lạc Tử Hâm hình như hơi bị áp lực, hắn xua xua tay: "Đi đi, anh phải tìm tín hiệu đã, anh muốn gọi điện thoại."

"Thế em làm cơm xong rồi gọi anh..." - Lạc Tử Hâm nói xong vội vã chạy đi.

Đường Tiến Duệ đi mấy vòng quanh nhà mới tìm được tín hiệu, hắn gọi một người tên Hạ Kiều.

Hạ Kiều nhanh chóng nghe, nói liên hồi: "Đại ca à, anh anh muốn dọa chết em à? Gọi điện anh không thèm nghe, hỏi thăm tung tích cũng chẳng có. Rốt cuộc anh chui đến chỗ xó xỉnh nào rồi hả?"

Đường Tiến Duệ cười ha hả: "Được rồi, tín hiệu chỗ anh không tốt, gọi điện mất thời gian. Chú nghe anh nói đã. Tối nay chú đến khu Cẩm Hồ, trong ngăn bên trái bàn làm việc của anh có một hồ sơ, chú đưa cho Lỗi Lạc, nhắc nó gửi lên trên là được. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để lão già nhà anh biết."

Hạ Kiều nói: "Yên tâm đi, chắc chắn em làm được. Đúng rồi đại ca, Lỗi Lạc nói với em anh đang trong hốc núi, thật hay giả đấy? Có cần em gửi ít đồ đến không?"

Đường Tiến Duệ suy nghĩ một lát: "Không cần gửi nhiều, chú gửi anh ít thuốc lá với máy đọc sách là được, phải mua loại mới nhất."

Tín hiệu lúc này hơi chập chờn, Hạ Kiều lại nghĩ mình nghe rõ lời của hắn, hỏi lại: "Đại ca, anh chắc không?"

Đường Tiến Duệ: "Hỏi nhiều làm gì? Bảo chú gửi thì gửi đi, lát nữa anh nhắn địa chỉ cho chú."

Hạ Kiều: "Rõ!"

Đại ca quả nhiên bị đuổi đến hang núi, lại còn có chuột nữa. Chỉ là thuốc lá và "máy bắt chuột" thôi mà, ngày mai nhất định phải gửi luôn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau