Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 13: Thế giới đen như quạ

Trước Sau
Edit: Lune

Phương Sam vẫn đang đắm chìm trong mộng đẹp, tư thế ngủ không hề tao nhã lại còn thêm tật xấu đá chăn. Ngụy Tô Thận vừa mới đắp xong không lâu đã thấy một cái chân gà duỗi ra ngoài.

Ngụy Tô Thận vốn không thích ăn thịt, nhưng khi nhìn thấy móng gà vàng rực kia, trong miệng lại tiết ra nước bọt....Có hơi muốn gặm.

Thay vì đi ngủ, hắn dựa vào ghế rồi khẽ xoa nhẹ hai bên trán. Có một hệ thống như vậy cũng nên chuẩn bị tâm lý trước cho một số việc.

Khi Phương Sam tỉnh lại, cánh cứng ngắc, cổ họng kéo dài hai tiếng.

Tối hôm qua đánh quái trong mơ suốt cả đêm. Tuy nói ngủ được một giấc nhưng giờ lại chỉ thấy cả người không còn tí sức nào.

"Mệt không?" Sắc mặt Ngụy Tô Thận rất kỳ quái.

Phương Sam quay lưng về phía hắn để tắm nắng nên không nhìn thấy vẻ mặt của người sau.

"Không mệt." Âm thanh của gà béo vô cùng tang thương: "Ngay cả trong giấc mơ, tôi cũng không quên xây dựng một vương quốc riêng cho ký chủ đó."

Ngụy Tô Thận hờ hững: "Ồ? Thế tôi đã làm gì?"

Phương Sam từ từ quay đầu lại, không hiểu hắn hỏi như vậy là có ý gì?

Ngụy Tô Thận nở nụ cười quỷ dị: "Có kịp bơm máu không?"

Phương Sam giật mình.

Không cần phải giải thích, nhìn biểu tình chột dạ kia cũng đã đoán được phần nào.

Tiếng đóng cửa từ bên nhà đối diện phá vỡ sự im lặng.

Ngụy Tô Thận ra mở cửa, vừa vặn nhìn thấy cậu bé đeo cặp sách chuẩn bị đi học.

Hắn mặc áo khoác sau đó đi xuống theo sát cậu bé.

Cậu bé tuy còn nhỏ nhưng vẫn có tính cảnh giác cơ bản nên vô thức bước nhanh hơn.

Chân Ngụy Tô Thận dài nên chẳng mấy đã vượt lên trước, cậu bé thấy vậy lập tức yên tâm hơn hẳn.

Sau khi xuống cầu thang, hắn vươn vai hít thở không khí trong lành, chuẩn bị chạy bộ buổi sáng. Trong lúc đó "vô tình" làm rơi tờ một trăm tệ từ trong túi xuống đất.

"Anh gì ơi, tiền rơi kìa." Cậu bé nhặt lên đuổi theo.

Ngụy Tô Thận cầm lấy rồi đưa cho cậu bé một tờ mười tệ: "Cảm ơn em."

Cậu bé từ chối hai lần không được, bèn nhận lấy nhét vào túi mình.

Đã có tiếp xúc ban đầu, Ngụy Tô Thận hỏi chuyện rất tự nhiên: "Em đi học à?"

Cậu bé gật đầu.

Ngụy Tô Thận cười cười: "Bài tập về nhà có chỗ nào không hiểu, có thể đến hỏi anh."

Cậu bé vui vẻ nói: "Thật ạ?"

Ngụy Tô Thận 'Ừm' một tiếng, sau đó giống như vô tình nói: "Anh vừa mới chuyển tới, ở đây nhiều côn trùng lắm à?"

Cậu bé sửng sốt.

Ngụy Tô Thận: "Tối qua dọn dẹp, anh phát hiện không ít xác côn trùng."

Cậu bé vội vàng nói: "Nhà em cũng thế, không hiểu sao lại có rất nhiều, rõ ràng ngày nào mẹ em cũng dọn dẹp sạch sẽ."

Có chung chủ đề, cậu bé bắt đầu phàn nàn liên tục, oan ức nói rằng mình không hề làm gì.

"Gần đây em cũng không vứt thức ăn bừa bãi nữa."

Ánh mắt Ngụy Tô Thận tối tăm: "Mẹ không tin, em có thể nói với bố mà."

Cậu bé thất vọng nói: "Bố em đang đi công tác."

Ngụy Tô Thận: "Bao giờ mới về?"

Cậu bé mỉm cười và nói: "Sớm thôi ạ."

Dứt lời đúng lúc đi tới ngã ba đường, có vẻ như nhìn thấy đám bạn cùng lớp nên gọi tên rồi đuổi theo một đứa bé cũng đang đeo cặp đi phía trước.

Ngụy Tô Thận quay đầu đi về, đến gần mới nhìn thấy một con gà béo đang đi tản bộ trên bãi cỏ dưới tầng.

"Cẩn thận bị người ta bắt làm thịt."

Phương Sam bình tĩnh trả lời: "Người bình thường không có bản lĩnh đó."

Phương Sam tự động bay vào trong vòng tay của Ngụy Tô Thận, cọ vào ngực hắn làm tổ: "Anh nghe được gì rồi?"

Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: "Theo ý tứ trong bài hát kia thì bố nó có lẽ không đơn giản là đi công tác."

Phương Sam: "Xuất hiện nhiều sâu bọ, không thể không làm người khác liên tưởng đến xác chết. Anh muốn đi xem thử không?"

Ngụy Tô Thận lắc đầu: "Nhiệm vụ chỉ yêu cầu làm người thuê nhà trong bảy ngày."

Hắn linh cảm sớm muộn gì cũng sẽ có rắc rối tìm tới cửa.



·

Nhà họ Tiếu.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn Tiếu Tuấn: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tiếu Tuấn cúi đầu im lặng.

"Từ khi trở về, bố thấy tinh thần của con vẫn luôn bất ổn."

Nếu là người khác ông cũng không cần quan tâm, chẳng qua con trai nhỏ lại là người đứng đầu thế hệ trẻ trong gia đình nên ông mới phải quan tâm nhiều hơn một chút.

"Lần này con đi làm nhiệm vụ gặp được anh cả."

Trong ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng kia xuất hiện chút dao động, nhưng cũng nhanh chóng biến mất: "Tư chất của anh con có hạn, cho dù bị xóa tên khỏi dòng họ cũng không được oán người khác."

Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh lau nước mắt, hỏi thêm: "Anh con...Nó có ổn không?"

Con trai của mình, cho dù có không nên thân, bà cũng không hy vọng hắn gặp chuyện gì.

Tiếu Tuấn mím môi.

Người đàn ông cau mày: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Môi của Tiểu Tuấn mấp máy vài cái, sau một hồi lâu mới lên tiếng: "Anh cả tìm được linh sủng."

Nếu không phải người mở miệng là con trai nhỏ của ông, người đàn ông kia đã sớm mắng cho một câu rồi.

Linh sủng.

Là niềm mơ ước của biết bao thầy trừ tà mà không đạt được.

Nhà họ Tiếu bây giờ chỉ có người đứng đầu cùng một người chú là có linh sủng, có thể nói bọn họ là trụ cột của gia đình.

Tiếu Kỳ không nên thân như vậy làm sao lại có linh sủng được?

"Đó là sự thật." Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, Tiếu Tuấn cũng không muốn thừa nhận chuyện này: "Lúc đó sư phụ cũng có mặt, là một con gà trống cực kỳ mất dạy."

Người đàn ông nghiêm nghị chỉ nghe được nửa câu đầu: "Với thực lực của Lưu Bình, không thể có chuyện nhận sai được."

Im lặng hồi lâu, ông khẽ thở dài một tiếng: "Có hỏi sao nó lại thu phục được linh sủng không?"

Sắc mặt Tiếu Tuấn hơi cổ quái: "Anh ấy bảo đối phương thấy tình cảnh đáng thương nên mới ký kết khế ước."

Im lặng.

Sự Im lặng ở khắp mọi nơi.

Ngay cả trong lòng Tiếu Tuấn cũng chỉ có một ý nghĩ, cái lý do nghe giả đến không thể giả hơn được nữa. Nếu thật sự dễ như thế thì y tình nguyện ngày nào cũng bị đuổi ra khỏi nhà.

Ba lần một ngày cũng chê ít ấy chứ.

"Bây giờ nó đang ở đâu?"

Tiếu Tuấn lắc đầu, tỏ vẻ không biết: "Sư phụ mời anh ấy đến Thiên Cơ môn nhưng bị từ chối."

Người đàn ông nghiêm nghị khẽ cau mày, sau đó lại nhanh chóng giãn ra rồi cũng không nói gì thêm.

Nhà họ Tiếu vô cùng hùng mạnh, tìm một người chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa Ngụy Tô Thận vẫn còn trong thành phố nên chưa bao lâu đã biết nơi hắn đang ở.

"Đường Thiên Nam?" Người đàn ông gõ hai lần lên bàn.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bố mình, Tiểu Tuấn không khỏi nói: "Con nghe sư phụ nói tình hình ở đó gần đây không được ổn cho lắm."

Không được ổn chẳng qua là cách nói ẩn dụ. Nếu nói trắng ra thì chỉ bao gồm bốn chữ: Người chết, ma ám.

"Đi qua nhìn một chút là biết."

Tiếu Tuấn: "Bố muốn đích thân đến đó một chuyến à?"

Người đàn ông nhìn y.

Tiếu Tuấn ngập ngừng nói: "Con đi á?"

Ngay cả sư phụ y cũng nói như vậy nên từ đáy lòng Tiếu Tuấn cũng không muốn qua đó góp vui chút nào.

Người đàn ông thở dài: "Được rồi, ta sẽ đi với con."

·

Ngụy Tô Thận không hề hay biết chuyện xảy ra trong nhà họ Tiếu.

Bây giờ hắn chỉ nhìn lịch để sống qua ngày, không chủ động trêu chọc hàng xóm, thỉnh thoảng trò chuyện với cậu bé vài câu.

Hôm nay, cậu bé đi sang chủ động chào hỏi Ngụy Tô Thận.

"Bố em sắp về rồi." Giọng điệu cực kỳ khoe khoang.

Ngụy Tô Thận mỉm cười: "Đây là chuyện tốt."

Cậu bé tự mình mở cửa bằng chìa khóa, gương mặt tươi cười rực rỡ.



Phương Sam từ phía sau đi tới: "Tôi có linh cảm sắp xảy ra chuyện."

Ngụy Tô Thận nhướng mày, lạnh lùng nói: "Vô nghĩa."

Hắn cũng chẳng tin mình sẽ sống yên bình trong bảy ngày này.

Vẻ mặt Phương Sam nhìn hắn tổn thương vô cùng: "Anh mắng tôi, anh thế mà lại mắng tôi!"

Ngụy Tô Thận không ngẩng đầu, tiếp tục nói: "Cửa bên kia, muốn đi lúc nào thì đi."

Phương Sam cười khúc khích rồi ném mấy quả trứng về phía hắn. Nếu Ngụy Tô Thận không phản ứng nhanh thì đã sớm bị đập vào mặt rồi.

Đợi hắn đen mặt nhìn sang đã thấy Phương Sam xuống tầng đi dạo một mình rồi.

Ngụy Tô Thận nhìn kỹ hai tay....Đến cùng là trứng ở đâu ra??

Một chú gà trống cô đơn đi lang thang giữa thế giới ồn ào và náo nhiệt.

"Bố, kia chính là linh sủng của anh cả."

Một giọng nói vang lên cắt ngang sự buồn bã của Phương Sam.

Cậu còn chưa tìm được phương hướng của giọng nói đã thấy một người đàn ông cao lớn chậm rãi đi đến. Vừa nhìn đã biết là kiểu người luôn sống ở địa vị cao, không bao giờ để người khác vào trong mắt.

"Đừng đến gần!" Tiếu Tuấn nói: "Con gà trống này cực kỳ bẩn tính."

Phương Sam nghiêng đầu, tỏ ra dễ thương.

Tiếu Chí Đồng không để ý đến lời của Tiếu Tuấn. Một linh sủng dù có lợi hại hơn nữa cũng sẽ không phải là đối thủ của ông.

Phương Sam dang rộng cánh rồi chủ động bay tới.

"Đúng là linh sủng." Ánh mắt Tiếu Chí Đồng thay đổi.

Gà bình thường không thể bay cao như vậy.

Bỗng nhiên có rất nhiều chất lỏng trên tay ông mà không hề báo trước.

Tiếu Tuấn suýt chút nữa thì trượt chân, lẩm bẩm: "Biết, con biết ngay là sẽ như vậy mà..."

Tiếu Chí Đồng còn chưa kịp nổi giận đã thấy con gà trống gồng lên quác hai tiếng. Không bao lâu sau đã thấy Ngụy Tô Thận xuất hiện dưới tầng, hắn thấy cảnh tượng như vậy lập tức cười nhạt: "Giữa ban ngày ban mặt mà lại đi trộm gà."

Từ khi Tiếu Chí Đồng ngồi chỗ này đến giờ, chưa từng gặp thằng trời đánh nào như vậy, ông cố nuốt cơn giận vào trong, quát: "Câm miệng."

Nét mặt Ngụy Tô Thận lạnh lẽo nhìn lòng trứng trên tay ông: "Ngay cả sinh mạng nhỏ bé như thế cũng không tha, vô sỉ."

Tự mình nhìn thấy tình cảnh này, Tiếu Chí Đồng coi như hiểu rõ vì sao con trai út lại cố ý nhấn mạnh từ "Mất dạy".

Ngụy Tô Thận nhướng mày: "Trả tiền đây."

Ánh mắt Tiếu Chí Đồng bắt đầu trở nên nguy hiểm, đang muốn lên cơn lại nghe được tiếng động phía sau.

"Anh ơi." Giọng nói của cậu bé vô cùng ngọt ngào và thánh thót.

Ngụy Tô Thận quay đầu lại, thấy cậu bé không đeo cặp sách còn thay cả quần áo nữa bèn hỏi: "Em ra ngoài chơi à?"

Cậu bé gật đầu: "Em có hẹn với các bạn trong lớp."

Ngụy Tô Thận đột nhiên đến cạnh cậu, giả vờ hạ thấp giọng xuống, nhưng thực ra ai cũng có thể nghe thấy: "Nhìn thấy không, đó là bố của anh."

Cậu bé nhìn sang rồi gật đầu.

Ngụy Tô Thận: "Ông ấy lúc nào cũng mắng anh, còn muốn lấy đồ của anh nhưng anh lại không đánh được ông ấy. Em nói giờ anh phải làm gì?"

Cậu bé che miệng, ghé vào tai hắn thầm thì: "Mẹ em bảo, những người làm việc bên ngoài thường có tính tình rất thất thường, cứ nhốt ở trong nhà là tốt rồi."

Tiếng cười của trẻ con luôn rất có sức hấp dẫn, nhưng không hiểu sao giờ lại làm cho người khác nổi da gà.

Cậu bé chơi cùng với vài người bạn cách đó không xa. Ngụy Tô Thận nhìn chúng cười nói trước mắt, khóe miệng cũng từ từ cong lên.

Đợi hắn thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng trên người Tiếu Chí Đồng: "Xin lỗi, gà của con làm bẩn tay ngài, nhanh lên tầng rửa sạch đi."

Nhìn thái độ hắn thay đổi một trăm tám mươi độ như thế, Tiểu Tuấn đứng phía sau cũng phải rùng mình, nhỏ giọng nhắc nhở: "Phải suy nghĩ kỹ trước rồi mới hành động."

Ngụy Tô Thận ôm lấy con gà: "Không dám ư?"

Chiêu kích tướng, hơn nữa lại cực kỳ vụng về.

Nhưng rất có tác dụng.

Ánh mắt Tiếu Chí Đồng tối sầm lại, theo hắn đi lên tầng.

Tiếu Tuấn cảm thấy không ổn nhưng giờ lại không thể quay về, y trừng Ngụy Tô Thận một cái rồi đi theo phía sau.

Ngụy Tô Thận tạm thời là một vú em có chức năng bơm máu, Phương Sam tuy có thể chất hoán linh nhưng cũng chỉ dừng ở đó, hai người đều ở mức độ nửa vời. Nhưng thực lực của Tiếu Chí Đồng thì lợi hại hơn nhiều, ngay khi bước vào tòa nhà ông đã nhận ra được điều gì đó.

Đôi mắt đậu nành của Phương Sam híp lại, trao đổi ánh mắt với Ngụy Tô Thận một chút ——

Có thể dùng được.

Loại chuyện trừ tà này cứ để người khác làm, còn công lao thì để bọn họ ôm là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau