Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách
Chương 8: Chửi Hà Bất Tẫn thứ 5
"Đến chưa đến chưa?"
"Sắp đến rồi, cùng lắm là năm phút nữa, mọi người cũng chuẩn bị xong hết rồi!"
"Bao giờ thấy xe của Lê Lan dừng lại, đợi Tiểu Vương chụp cảnh Ân Mạc Thù ủ rũ bước vào cửa xong thì các bà chạy theo đội quay phim rồi lao vào tòa nhà Cố thị hét to tên cậu ta lên nhé."
"Hê hê, Cố thị chắc chắn sẽ đuổi bọn họ ra ngoài, về sau tối thiểu cũng sẽ cho cậu ta vào danh sách đen."
"Xe đến kìa, tôi mở livestream rồi, chuẩn bị quay!"
Tầng 2 đối diện với tòa nhà Cố thị là một quán cafe. Nơi đây rất rộng rãi và yên tĩnh nên hầu như nhân viên văn phòng cùng quản lý cấp cao đều chọn nơi đây làm chỗ nghỉ ngơi, nhưng xế chiều hôm nay bỗng có một đám thanh niên kéo đến đây hô hào ầm ĩ làm cho mọi người xung quanh cũng phải quay sang nhìn.
Đám người này là fan cuồng của Bách Tâm Vũ và cũng là anti-fan của Ân Mạc Thù.
Đa số đều là sinh viên đại học con nhà giàu, vừa có tiền lại rảnh rỗi, biết Ân Mạc Thù vất vả lắm mới có cơ hội đến đây quay quảng cáo nên bọn họ muốn tới quay trộm để làm tài liệu hắt nước bẩn sau này, tiện thể phá hoại đôi chút.
Quảng cáo này là của một thương hiệu xa xỉ cao cấp, tuy không nhắc gì đến việc cấp danh hiệu chính thức nhưng nếu quay tốt thì chắc chắn fan của Ân Mạc Thù sẽ càng ra sức mua ủng hộ thần tượng, chẳng may sau này hai bên lại hợp tác lâu dài với nhau thì sao.
Bách Tâm Vũ ở vị trí C còn chưa được thế đâu.
Lê Lan đối xử quá bất công, cơ hội tốt như thế rõ ràng phải dành cho Bách Tâm Vũ trước mới đúng chứ?
Bọn họ tới đây là để đòi lại công bằng cho Bách Tâm Vũ.
Bọn họ biết địa điểm quay lần này khó khăn lắm mới tranh thủ được, trong quá trình nhất định phải giữ im lặng bởi vì người bên trong đều là những nhân tài kiệt suất của tập đoàn Cố thị, còn chưa tưởng tượng nổi một ngày người ta tạo ra được bao nhiêu giá trị kinh tế đâu.
Đoàn đội quay phim đã đồng ý giữ bí mật hết mức có thể, nếu không giữ yên lặng lỡ fan của Ân Mạc Thù chạy đến hò hét thì sao.
Đến lúc đó sẽ không thể tiếp tục quay chụp mà còn bị đuổi ra ngoài. Cho dù có không bị đuổi ra ngoài nhưng kiểu gì về sau cậu ta cũng sẽ bị Cố thị cho vào danh sách đen.
Nên bọn họ mới muốn đến đây giả làm fan của Ân Mạc Thù rồi cổ vũ một cách điên cuồng.
Bọn họ biết ảnh đế Vương từng đến đây chụp quảng cáo, khi đó Cố thị cũng đồng ý cho fan vào tiếp ứng. Nhưng lần này, kể cả Ân Mạc Thù có không bị đuổi ra ngoài, hoặc về sau thương hiệu kia rất vừa ý với cậu ta rồi muốn kí hợp đồng thông báo chính thức thì bọn họ sẽ tung video cùng ảnh chụp dáng vẻ chán chường của Ân Mạc Thù ngày hôm nay lên mạng để nhạo báng cậu ta, khiến cho cậu ta dù có trở thành người phát ngôn thì cũng là người phát ngôn không được chào đón nhất.
Chuẩn bị xong thì thấy xe của Lê Lan dừng lại, Tiểu Vương mở livestream lén lút chạy tới gần.
Hoàng hôn sắp tắt, nắng chiều phía chân trời nhường chỗ cho ánh đèn nhộn nhịp trong thành phố rồi vội hòa mình vào màn đêm.
Ân Mạc Thù bước một chân xuống từ cửa sau.
Do thời gian quá gấp gáp nên phải trang điểm ngay từ trong xe, hơn nữa do yêu cầu của quảng cáo nên hắn phải đeo thêm kính áp tròng màu xanh xám, khiến cho các đường nét trên khuôn mặt của hắn trở nên sắc cạnh và sâu hơn nhiều, nhìn hắn dưới ánh đèn rực rỡ tuy có chút lạnh lùng nhưng lại đẹp đến mức chói lóa.
Chân dài thẳng tắp, bờ vai rộng phẳng phiu là hai yếu tố then chốt quyết định khí chất vượt trội, làm cho người khác nhìn vào những bức ảnh chụp trộm cũng phải trở nên lúng túng.
Bộ dạng ủ rũ đáng thương chỗ nào hả???
Nói hơi quá một chút thì vừa nhìn đã thấy nổi da gà, cả người nhũn ra. Ngay khi Tiểu Vương nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu gã lập tức hiện lên dòng chữ "thiên sứ hạ phàm".
Từ "thiên sứ" thì có vẻ không được chuẩn cho lắm nhưng "hạ phàm" lại giống như chạm được vào dây thần kinh mẫn cảm bí ẩn nào đó của gã, khiến cho đầu gối của gã cũng bắt đầu bủn rủn.
Trước khi bước vào tòa nhà, Ân Mạc Thù đứng từ xa liếc mắt sang bên này.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua như vô tình, thậm chí ánh mắt cũng cực kỳ thờ ơ nhưng lại nặng nề tựa như thứ gì đó khiến cho Tiểu Vương bị đè cứng không thể cử động được.
Thấy Ân Mạc Thù sắp bước vào cửa mà Tiểu Vương bên kia lại chưa có phản ứng gì. Đám người phía sau nóng nảy vội lao ra ngoài, vừa la hét vừa chạy thẳng về phía tòa nhà Cố thị.
"Ân Mạc Thù, em yêu anh!!!"
"Anh ơi, em thích anh lắm!"
"Ân Mạc Thù nhìn em này!"
Đạo diễn vừa nhìn thấy cảnh này đã sợ đến mức ngay cả tay cũng run lên, đẩy cửa xe mấy lần mới mở ra được.
Ngày càng có nhiều người xung quanh nhìn về bên này, không ít người trong quán cafe cùng nhà hàng trên tầng cũng tò mò nhìn xuống, đạo diễn thấy vậy vừa tức vừa lo, "Tôi đã nói với cô cậu là không được để fan theo đến rồi còn gì!"
Đám fan bên kia vẫn ra sức hò hét nhưng trong lòng lại đang thầm hả hê, vểnh tai lên nghe đạo diễn chửi Ân Mạc Thù cùng Lê Lan.
Đạo diễn quả nhiên tiếp tục chửi mắng nhưng giọng của ông lại nhanh chóng bị tiếng hò reo lớn hơn át xuống.
Tòa nhà Cố thị cao nhất trong khu trung tâm kinh tế tài chính của thành phố S, lần đầu tiên trong lịch sử mở màn hình lớn ngoài trời ra để tiếp ứng cho một ngôi sao, trên tòa nhà cao chót vót xuất hiện một bức ảnh tạp chí siêu lớn của Ân Mạc Thù cùng với tên của hắn.
Toàn bộ mọi người trong khu trung tâm kinh tế tài chính đều có thể nhìn thấy cảnh tượng bắt mắt này.
Trừ màn hình lớn ngoài trời ra, xung quanh tòa nhà Cố thị còn xuất hiện thêm 600 máy bay không người lái tới tiếp ứng.
Ở nơi bắt mắt nhất của thành phố S, những ánh đèn màu xanh lam được thắp lên tạo thành ba chữ "Ân Mạc Thù" cùng với một trái tim màu đỏ.
Hình ảnh của Ân Mạc Thù trên tòa nhà Cố thị không ngừng thay đổi, những ánh đèn rực rỡ đến mức sao trên trời cũng phải bị lu mờ, máy bay không người lái bắt đầu "nói" những lời chào đón cùng yêu thương.
Tiếng fan la hét vì ngạc nhiên cùng phấn khích ở trên tầng to như thể muốn lật cả mái nhà, vô số fan từ khắp nơi đổ xô tới vây xung quanh Ân Mạc Thù.
Bọn họ chen lấn cố gắng đẩy những người phía trước ra.
"Ơ? Các cậu không phải là fan bự của Bách Tâm Vũ à?", một cô gái đang cầm máy quay ngạc nhiên hỏi, vài giây sau mới hiểu ra, "Các cậu rủ nhau lén lút chuyển sang làm fan nhà khác!!!"
Đám fan của Bách Tâm Vũ bị cảnh tượng này làm cho ngu người, cả biển người la hét chói tai đang sôi sùng sục trước mặt gần như muốn nhấn chìm bọn họ.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy???
Đạo diễn cũng chết lặng theo.
Nếu như nói nhìn thấy fan ông còn mắng được vài tiếng, có thể nghĩ Ân Mạc Thù cùng đội của hắn không biết nặng nhẹ, nhưng khi nhìn hình ảnh đang chiếu trên tòa nhà Cố thị kia thì sao ông có thể không biết người trên kẻ dưới mà mở miệng được?
Đạo diễn nhìn về phía người đại diện phát hiện cô cũng đang rất hoang mang, sau đó ông lại nhìn về phía Ân Mạc Thù đang ngẩng đầu quan sát bên kia, nhưng vì hắn quá cao nên đạo diễn cũng không thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn.
Xung quanh là tiếng la hét, cổ vũ cùng thảo luận, sự phấn khích quấn lấy Ân Mạc Thù như thủy triều, sau đó chậm rãi rút xuống rồi biến mất khỏi tâm trí hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà cao nhất của thành phố S - có độ cao 826 mét.
Hắn đứng ở nơi đây.
Ở trung tâm của thành phố, ở nơi bắt mắt nhất và cũng là nơi sáng chói nhất.
"Anh là nhân vật chính trong câu chuyện của cậu ấy nên những điều tốt đẹp nhất cũng sẽ chỉ dành riêng cho anh."
Câu nói kia vừa hiện lên trong đầu hắn thì người nói câu đó cũng xuất hiện.
Cậu đứng ngay sau lưng giám đốc quan hệ công chúng của tập đoàn Cố thị, đội mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ được kéo thấp xuống che khuất đôi mắt, nửa khuôn mặt dưới đơ ra, cách xuất hiện vừa cool ngầu lại vừa kín đáo.
Tầm mắt của Ân Mạc Thù quét về phía cậu rồi dừng lại.
Đạo diễn có quen biết với giám đốc quan hệ công chúng nên định đi lên bắt chuyện với ông ta, nhưng người kia lại nhanh chóng bước lên đưa tay ra rồi cười nói với Ân Mạc Thù, "Ân Mạc Thù, hoan nghênh cậu tới Cố thị quay quảng cáo, người thật bên ngoài còn đẹp trai hơn cả trên TV nữa."
Tầm mắt của Ân Mạc Thù chuyển từ Cố Cẩm Miên xuống tay của ông.
"Tôi là fan của cậu đó!" Giám đốc quan hệ công chúng lại đưa tay ra lần nữa, "Sao lại có thể đẹp trai đến mức như vậy được chứ? Ngay cả màn hình lớn bên ngoài của tòa nhà Cố thị cũng không thể hiện được một phần mười độ đẹp trai của cậu."
Đạo diễn: "......"
Đừng có bịp, ông làm đạo diễn trong giới này bao nhiêu năm rồi làm gì còn kiểu fan nào chưa từng thấy. Đây không phải fan mà là đang nịnh nọt thì có.
"Xin chào." Ân Mạc Thù cũng đưa tay về phía giám đốc quan hệ công chúng.
Ngón tay của hắn vừa dài lại hơi trắng nhợt nhạt, khớp xương rõ ràng, trên đó không hề đeo bất cứ đồ trang sức nào cả.
Chỉ là một cái bắt tay rất bình thường nhưng thời điểm chuẩn bị cầm lấy, trong đầu giám đốc quan hệ công chúng lại bật ra một câu hỏi kỳ lạ: đây là bàn tay mà ông có thể chạm vào được ư?
Ông run rẩy nâng tay lên, ngay lúc gần chạm vào lại bị Cố Cẩm Miên đứng phía sau kéo một cái, cả người lập tức lảo đảo, mồ hôi lạnh cũng nhanh chóng túa ra.
Bảo sao vừa rồi trong đầu ông lại xuất hiện câu hỏi kì quặc rồi căng thẳng đến thế. Đây là người mà cậu chủ đáng sợ nhất nhà họ Cố rất thích, sao ông có thể chạm vào được chứ?
"Bên ngoài nhiều người quá, chúng ta vào trong đi." Giám đốc quan hệ công chúng khéo léo dời tay sang phía bên kia rồi làm một động tác "mời vào".
Bên ngoài đúng là đang có rất nhiều người.
Sự xuất hiện của đông đảo fan thật ngày càng thu hút nhiều người thích hít drama đến, do fan quá kích động khi được nhìn thấy thần tượng của mình nên nhân viên an ninh trong tòa nhà cũng được điều động đến để giữ gìn trật tự.
Hiển nhiên bọn họ không nên ở bên ngoài thêm nữa.
Sau khi Ân Mạc Thù vừa đi cùng giám đốc quan hệ công chúng, người hâm mộ xung quanh trở nên nóng nảy làm cho đội an ninh và fan bự phải cùng nhau mới xoa dịu được tình hình.
"Mọi người bình tĩnh, vui lòng hợp tác lùi về sau một chút."
Đám fan bự của Bách Tâm Vũ hoàn hồn, muốn thừa cơ đuổi theo nhưng lại bị một cánh tay chặn đứng.
Cánh tay kia rất dài, bàn tay được giấu một nửa trong cổ tay áo hoodie, những ngón tay lộ ra trắng nõn tinh xảo, móng tay hồng nhạt cong như trăng lưỡi liềm nhìn vô cùng đáng yêu.
Không giống như cánh tay của một nhân viên an ninh.
Có lẽ là của một chàng trai đáng yêu nào đó tầm tuổi với bọn họ.
Nhìn theo cánh tay dọc lên trên là một gương mặt lạnh lùng vô cảm, đuôi mắt ngang bằng với vành mũ, ánh mắt vừa lạnh lẽo lại nặng nề nhìn bọn họ giống như thứ gì đó rất ghê tởm và bẩn thỉu.
"Cút!"
Chàng trai đi đầu tự nhiên nghe mắng cũng bắt đầu hậm hực, nhưng ngay khi nhìn thấy ánh mắt kia, dù trong lòng có tức đến mấy gã cũng không dám nhúc nhích.
Cố Cẩm Miên giữ chân bọn họ đến khi Ân Mạc Thù vào bên trong mới rút tay về rồi đuổi theo.
Trước khi đi cậu lại liếc đám người kia, tỏ ra chế nhạo "xùy" một tiếng.
Rất nhiều độc giả khi đọc tiểu thuyết đều có chung một suy nghĩ, vài nhân vật phụ trong giai đoạn đầu dù có làm chuyện gì sai trái thậm chí còn tổn thương đến người khác nhưng miễn là đối xử tốt với nhân vật chính thì giai đoạn sau khi đính chính lại độc giả vẫn coi họ như người một nhà.
Cố Cẩm Miên lại tuyệt đối không như vậy.
Vì bọn họ đã làm tổn thương bé con nhà cậu.
Mà cậu lại thù rất dai, hơn nữa còn cực kỳ bao-che-khuyết-điểm.
Cố Cẩm Miên nhớ rất rõ tình tiết này.
Trong nguyên tác, vài fan não tàn của Bách Tâm Vũ biết Ân Mạc Thù có lịch trình như vậy bèn giả vờ làm fan của Ân Mạc Thù rồi đến phá hoại, gây ồn ào trước tòa nhà Cố thị, thậm chí còn xông vào bên trong.
Tình cờ lại đúng vào cảnh xuất hiện đầu tiên của chủ tịch tập đoàn Cố thị trong tiểu thuyết - Cố Lịch Phàm đến công ty, ngay khi nhìn thấy cảnh này y đã ra lệnh đuổi toàn bộ ra ngoài kể cả Ân Mạc Thù.
Trong mắt y, một ngôi sao nhỏ bé không khác gì một người hâm mộ cả, y cũng không quan tâm đến việc mình thuận miệng nói một câu sẽ mang lại ảnh hưởng thế nào cho ngôi sao kia.
Quảng cáo ngày hôm đó không xong, bên thương hiệu đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Ân Mạc Thù, muốn hắn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, thậm chí còn cho vào danh sách đen và không bao giờ hợp tác với hắn nữa.
Vì chuyện này nên trong một thời gian dài Ân Mạc Thù không nhận được bất cứ hợp đồng nào có giá trị.
Nhưng mọi chuyện còn chưa hết, toàn bộ quá trình ngày hôm đó đều bị fan của Bách Tâm Vũ ghi lại. Về sau, khi Ân Mạc Thù vực dậy được, mỗi khi đạt được thành tựu nào đó, bọn họ lại tung ra bộ dạng chật vật xấu hổ lúc bị đuổi ra ngoài của Ân Mạc Thù. Dùng một sợi dây tuy không dày nhưng lại cực kỳ nhức nhối liên tục hủy hoại hình tượng của hắn.
Ngay cả nhà họ Ân cũng cười nhạo hắn rồi coi đó là một câu chuyện cười mang đi kể trong giới nhà giàu.
Vết sẹo của Ân Mạc Thù khi đó lại vào đúng thời điểm lòng tự trọng của hắn cao nhất.
Sau tình tiết này đến lượt nhà họ Cố lên sân khấu.
Cố Cẩm Miên không hiểu Hà Bất Tẫn tạo ra tình tiết này để làm nổi bật quyền thế của nhà họ Cố chuẩn bị lên sàn, hay là muốn diễn tả sức hút không biên giới của nam chính làm cho rất nhiều fan điên cuồng vì y. Nhưng cậu biết một điều, Hà Bất Tẫn cố tình mượn tình tiết này cũng đám fan não tàn kia để làm tổn thương Ân Mạc Thù.
Khi viết đến Ân Mạc Thù, Hà Bất Tẫn chưa từng mềm lòng dù chỉ là một chút, không những thế anh ta còn phát huy ngòi bút khắc nghiệt của mình đến tột cùng, tàn nhẫn nhất có thể và cũng tối tăm nhất có thể.
Sau đó, anh ta còn viết đám fan của Bách Tâm Vũ đã tạo ra rất nhiều biểu tượng cảm xúc cùng hình ảnh tiêu cực từ ảnh chụp màn hình vào thời điểm đó, nào là "chó nhà có tang", "thằng hề", "mọi người đều hô đánh",... càng quá đáng hơn nữa là bọn họ còn in ra rồi dán ở trường cũ của Ân Mạc Thù cùng nơi hắn đang ở.
Rõ ràng không cần thiết nhưng anh ta vẫn viết theo hướng ngược đãi thảm hại, nếu không phải là cố tình thì chắc chắn do tâm lý có vấn đề.
Như thế thì làm sao có thể không hận anh ta, không muốn chửi anh ta được hả?
Hà Bất Tẫn chó chết.
Sau đó, nhân vật chính ra mặt và chỉ trích công khai người hâm mộ của mình, làm một người tốt bụng ngay thẳng không hề bao che sai phạm. Fan cảm động nhanh chóng thay đổi thái độ, công khai thừa nhận xin lỗi sai lầm của mình, sau đó chuyện này đã trở thành một giai thoại trong giới người hâm mộ.
Đúng là một chàng trai tốt!
Khi tận mắt chứng kiến những điều này cùng từng khuôn mặt của đám fan kia, Cố Cẩm Miên không chỉ nhớ lại sự tức giận của mình khi đó mà còn tức giận hơn nữa.
Cậu thật sự muốn Hà Bất Tẫn cũng phải cảm nhận được sự tổn thương cùng nhục nhã như vậy.
Nếu anh dùng bé con nhà tôi để giúp đứa con trai nam chính của anh đạt được mục đích thì cũng đừng trách tôi không bỏ qua cho con trai anh nhé.
Cố Cẩm Miên nhìn về phía phó hội trưởng hậu viện hội của Ân Mạc Thù, cô gái kích động tặng cho cậu một động tác "ok".
Tối hôm qua sau khi Cố Cẩm Miên bị kéo vào trong nhóm, các cô gái vây xung quanh hỏi xem "kỹ năng đốt tiền" cậu nói có phải thật hay không.
Tình cờ có chuyện ngày hôm nay, cậu đã chứng tỏ được kỹ năng siêu việt của mình - cậu đã nói có thể làm cho toàn bộ fan trong thành phố S nhìn thấy Ân Mạc Thù trên tòa nhà Cố thị.
Đến fan của Bách Tâm Vũ còn biết lịch trình của Ân Mạc Thù thì đương nhiên người trong hậu viện hội của Ân Mạc Thù cũng biết.
Nhưng ban đầu họ hoàn toàn không tin một chút nào cả.
Sau đó, Cố Cẩm Miên đã gửi một bao lì xì ba vạn tệ vào trong nhóm.
"......"
"Các cậu cứ bắt taxi đến tòa nhà Cố thị hỏi là biết."
Nên hôm nay có hai người tới hỏi thật và một trong số đó là phó hội trưởng hậu viện hội.
Lúc đầu họ không dám làm phiền người khác, giả vờ đi qua đi lại trước tòa nhà Cố thị đến năm lượt rồi cẩn thận quan sát, cuối cùng nhân viên an ninh không nhìn nổi nữa bèn hỏi các cô có cần giúp gì không.
Lúc này hai người họ mới nhỏ giọng hỏi để kiểm chứng.
Cố Cẩm Miên đứng trên tầng cũng không nhìn nổi nữa, lập tức đẩy giám đốc quan hệ công chúng bên cạnh.
Đầu tiên là được nhân viên an ninh xác nhận, sau đó lại được giám đốc quan hệ công chúng tình cờ đi ngang qua xác nhận. Hai cô gái nhanh chóng thông báo vào trong nhóm làm cả đám con gái cùng nhau la hét.
Cố Cẩm Miên giống như vừa lọt vào một ổ sóc đất Marmot đang la hét vậy.
Cậu cúi mặt xuống rồi bật cười.
Dù trong sách hay ngoài sách vẫn luôn có những người rất yêu quý Ân Mạc Thù. Bây giờ trong cùng một thế giới, trừ Ân Mạc Thù cùng người nhà ra thì đây là nhóm người cậu thích nhất.
Rất nhiều fan đã đến thành phố S vào buổi chiều ngày hôm đó, ai cũng yên lặng đợi Ân Mạc Thù xuất hiện.
Fan của Bách Tâm Vũ đang quay lén nhưng họ không biết mình cũng đang ở trong ống kính của người khác.
Sau khi nhận được tín hiệu "ok" từ phó hội trưởng, Cố Cẩm Miên quay đầu lại rồi cũng làm một động tác "ok" bắn về phía nhân viên phòng quan hệ công chứng của Cố thị.
Giờ thì chỉ cần chờ xem kịch là được.
"Sắp đến rồi, cùng lắm là năm phút nữa, mọi người cũng chuẩn bị xong hết rồi!"
"Bao giờ thấy xe của Lê Lan dừng lại, đợi Tiểu Vương chụp cảnh Ân Mạc Thù ủ rũ bước vào cửa xong thì các bà chạy theo đội quay phim rồi lao vào tòa nhà Cố thị hét to tên cậu ta lên nhé."
"Hê hê, Cố thị chắc chắn sẽ đuổi bọn họ ra ngoài, về sau tối thiểu cũng sẽ cho cậu ta vào danh sách đen."
"Xe đến kìa, tôi mở livestream rồi, chuẩn bị quay!"
Tầng 2 đối diện với tòa nhà Cố thị là một quán cafe. Nơi đây rất rộng rãi và yên tĩnh nên hầu như nhân viên văn phòng cùng quản lý cấp cao đều chọn nơi đây làm chỗ nghỉ ngơi, nhưng xế chiều hôm nay bỗng có một đám thanh niên kéo đến đây hô hào ầm ĩ làm cho mọi người xung quanh cũng phải quay sang nhìn.
Đám người này là fan cuồng của Bách Tâm Vũ và cũng là anti-fan của Ân Mạc Thù.
Đa số đều là sinh viên đại học con nhà giàu, vừa có tiền lại rảnh rỗi, biết Ân Mạc Thù vất vả lắm mới có cơ hội đến đây quay quảng cáo nên bọn họ muốn tới quay trộm để làm tài liệu hắt nước bẩn sau này, tiện thể phá hoại đôi chút.
Quảng cáo này là của một thương hiệu xa xỉ cao cấp, tuy không nhắc gì đến việc cấp danh hiệu chính thức nhưng nếu quay tốt thì chắc chắn fan của Ân Mạc Thù sẽ càng ra sức mua ủng hộ thần tượng, chẳng may sau này hai bên lại hợp tác lâu dài với nhau thì sao.
Bách Tâm Vũ ở vị trí C còn chưa được thế đâu.
Lê Lan đối xử quá bất công, cơ hội tốt như thế rõ ràng phải dành cho Bách Tâm Vũ trước mới đúng chứ?
Bọn họ tới đây là để đòi lại công bằng cho Bách Tâm Vũ.
Bọn họ biết địa điểm quay lần này khó khăn lắm mới tranh thủ được, trong quá trình nhất định phải giữ im lặng bởi vì người bên trong đều là những nhân tài kiệt suất của tập đoàn Cố thị, còn chưa tưởng tượng nổi một ngày người ta tạo ra được bao nhiêu giá trị kinh tế đâu.
Đoàn đội quay phim đã đồng ý giữ bí mật hết mức có thể, nếu không giữ yên lặng lỡ fan của Ân Mạc Thù chạy đến hò hét thì sao.
Đến lúc đó sẽ không thể tiếp tục quay chụp mà còn bị đuổi ra ngoài. Cho dù có không bị đuổi ra ngoài nhưng kiểu gì về sau cậu ta cũng sẽ bị Cố thị cho vào danh sách đen.
Nên bọn họ mới muốn đến đây giả làm fan của Ân Mạc Thù rồi cổ vũ một cách điên cuồng.
Bọn họ biết ảnh đế Vương từng đến đây chụp quảng cáo, khi đó Cố thị cũng đồng ý cho fan vào tiếp ứng. Nhưng lần này, kể cả Ân Mạc Thù có không bị đuổi ra ngoài, hoặc về sau thương hiệu kia rất vừa ý với cậu ta rồi muốn kí hợp đồng thông báo chính thức thì bọn họ sẽ tung video cùng ảnh chụp dáng vẻ chán chường của Ân Mạc Thù ngày hôm nay lên mạng để nhạo báng cậu ta, khiến cho cậu ta dù có trở thành người phát ngôn thì cũng là người phát ngôn không được chào đón nhất.
Chuẩn bị xong thì thấy xe của Lê Lan dừng lại, Tiểu Vương mở livestream lén lút chạy tới gần.
Hoàng hôn sắp tắt, nắng chiều phía chân trời nhường chỗ cho ánh đèn nhộn nhịp trong thành phố rồi vội hòa mình vào màn đêm.
Ân Mạc Thù bước một chân xuống từ cửa sau.
Do thời gian quá gấp gáp nên phải trang điểm ngay từ trong xe, hơn nữa do yêu cầu của quảng cáo nên hắn phải đeo thêm kính áp tròng màu xanh xám, khiến cho các đường nét trên khuôn mặt của hắn trở nên sắc cạnh và sâu hơn nhiều, nhìn hắn dưới ánh đèn rực rỡ tuy có chút lạnh lùng nhưng lại đẹp đến mức chói lóa.
Chân dài thẳng tắp, bờ vai rộng phẳng phiu là hai yếu tố then chốt quyết định khí chất vượt trội, làm cho người khác nhìn vào những bức ảnh chụp trộm cũng phải trở nên lúng túng.
Bộ dạng ủ rũ đáng thương chỗ nào hả???
Nói hơi quá một chút thì vừa nhìn đã thấy nổi da gà, cả người nhũn ra. Ngay khi Tiểu Vương nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu gã lập tức hiện lên dòng chữ "thiên sứ hạ phàm".
Từ "thiên sứ" thì có vẻ không được chuẩn cho lắm nhưng "hạ phàm" lại giống như chạm được vào dây thần kinh mẫn cảm bí ẩn nào đó của gã, khiến cho đầu gối của gã cũng bắt đầu bủn rủn.
Trước khi bước vào tòa nhà, Ân Mạc Thù đứng từ xa liếc mắt sang bên này.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua như vô tình, thậm chí ánh mắt cũng cực kỳ thờ ơ nhưng lại nặng nề tựa như thứ gì đó khiến cho Tiểu Vương bị đè cứng không thể cử động được.
Thấy Ân Mạc Thù sắp bước vào cửa mà Tiểu Vương bên kia lại chưa có phản ứng gì. Đám người phía sau nóng nảy vội lao ra ngoài, vừa la hét vừa chạy thẳng về phía tòa nhà Cố thị.
"Ân Mạc Thù, em yêu anh!!!"
"Anh ơi, em thích anh lắm!"
"Ân Mạc Thù nhìn em này!"
Đạo diễn vừa nhìn thấy cảnh này đã sợ đến mức ngay cả tay cũng run lên, đẩy cửa xe mấy lần mới mở ra được.
Ngày càng có nhiều người xung quanh nhìn về bên này, không ít người trong quán cafe cùng nhà hàng trên tầng cũng tò mò nhìn xuống, đạo diễn thấy vậy vừa tức vừa lo, "Tôi đã nói với cô cậu là không được để fan theo đến rồi còn gì!"
Đám fan bên kia vẫn ra sức hò hét nhưng trong lòng lại đang thầm hả hê, vểnh tai lên nghe đạo diễn chửi Ân Mạc Thù cùng Lê Lan.
Đạo diễn quả nhiên tiếp tục chửi mắng nhưng giọng của ông lại nhanh chóng bị tiếng hò reo lớn hơn át xuống.
Tòa nhà Cố thị cao nhất trong khu trung tâm kinh tế tài chính của thành phố S, lần đầu tiên trong lịch sử mở màn hình lớn ngoài trời ra để tiếp ứng cho một ngôi sao, trên tòa nhà cao chót vót xuất hiện một bức ảnh tạp chí siêu lớn của Ân Mạc Thù cùng với tên của hắn.
Toàn bộ mọi người trong khu trung tâm kinh tế tài chính đều có thể nhìn thấy cảnh tượng bắt mắt này.
Trừ màn hình lớn ngoài trời ra, xung quanh tòa nhà Cố thị còn xuất hiện thêm 600 máy bay không người lái tới tiếp ứng.
Ở nơi bắt mắt nhất của thành phố S, những ánh đèn màu xanh lam được thắp lên tạo thành ba chữ "Ân Mạc Thù" cùng với một trái tim màu đỏ.
Hình ảnh của Ân Mạc Thù trên tòa nhà Cố thị không ngừng thay đổi, những ánh đèn rực rỡ đến mức sao trên trời cũng phải bị lu mờ, máy bay không người lái bắt đầu "nói" những lời chào đón cùng yêu thương.
Tiếng fan la hét vì ngạc nhiên cùng phấn khích ở trên tầng to như thể muốn lật cả mái nhà, vô số fan từ khắp nơi đổ xô tới vây xung quanh Ân Mạc Thù.
Bọn họ chen lấn cố gắng đẩy những người phía trước ra.
"Ơ? Các cậu không phải là fan bự của Bách Tâm Vũ à?", một cô gái đang cầm máy quay ngạc nhiên hỏi, vài giây sau mới hiểu ra, "Các cậu rủ nhau lén lút chuyển sang làm fan nhà khác!!!"
Đám fan của Bách Tâm Vũ bị cảnh tượng này làm cho ngu người, cả biển người la hét chói tai đang sôi sùng sục trước mặt gần như muốn nhấn chìm bọn họ.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy???
Đạo diễn cũng chết lặng theo.
Nếu như nói nhìn thấy fan ông còn mắng được vài tiếng, có thể nghĩ Ân Mạc Thù cùng đội của hắn không biết nặng nhẹ, nhưng khi nhìn hình ảnh đang chiếu trên tòa nhà Cố thị kia thì sao ông có thể không biết người trên kẻ dưới mà mở miệng được?
Đạo diễn nhìn về phía người đại diện phát hiện cô cũng đang rất hoang mang, sau đó ông lại nhìn về phía Ân Mạc Thù đang ngẩng đầu quan sát bên kia, nhưng vì hắn quá cao nên đạo diễn cũng không thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn.
Xung quanh là tiếng la hét, cổ vũ cùng thảo luận, sự phấn khích quấn lấy Ân Mạc Thù như thủy triều, sau đó chậm rãi rút xuống rồi biến mất khỏi tâm trí hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà cao nhất của thành phố S - có độ cao 826 mét.
Hắn đứng ở nơi đây.
Ở trung tâm của thành phố, ở nơi bắt mắt nhất và cũng là nơi sáng chói nhất.
"Anh là nhân vật chính trong câu chuyện của cậu ấy nên những điều tốt đẹp nhất cũng sẽ chỉ dành riêng cho anh."
Câu nói kia vừa hiện lên trong đầu hắn thì người nói câu đó cũng xuất hiện.
Cậu đứng ngay sau lưng giám đốc quan hệ công chúng của tập đoàn Cố thị, đội mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ được kéo thấp xuống che khuất đôi mắt, nửa khuôn mặt dưới đơ ra, cách xuất hiện vừa cool ngầu lại vừa kín đáo.
Tầm mắt của Ân Mạc Thù quét về phía cậu rồi dừng lại.
Đạo diễn có quen biết với giám đốc quan hệ công chúng nên định đi lên bắt chuyện với ông ta, nhưng người kia lại nhanh chóng bước lên đưa tay ra rồi cười nói với Ân Mạc Thù, "Ân Mạc Thù, hoan nghênh cậu tới Cố thị quay quảng cáo, người thật bên ngoài còn đẹp trai hơn cả trên TV nữa."
Tầm mắt của Ân Mạc Thù chuyển từ Cố Cẩm Miên xuống tay của ông.
"Tôi là fan của cậu đó!" Giám đốc quan hệ công chúng lại đưa tay ra lần nữa, "Sao lại có thể đẹp trai đến mức như vậy được chứ? Ngay cả màn hình lớn bên ngoài của tòa nhà Cố thị cũng không thể hiện được một phần mười độ đẹp trai của cậu."
Đạo diễn: "......"
Đừng có bịp, ông làm đạo diễn trong giới này bao nhiêu năm rồi làm gì còn kiểu fan nào chưa từng thấy. Đây không phải fan mà là đang nịnh nọt thì có.
"Xin chào." Ân Mạc Thù cũng đưa tay về phía giám đốc quan hệ công chúng.
Ngón tay của hắn vừa dài lại hơi trắng nhợt nhạt, khớp xương rõ ràng, trên đó không hề đeo bất cứ đồ trang sức nào cả.
Chỉ là một cái bắt tay rất bình thường nhưng thời điểm chuẩn bị cầm lấy, trong đầu giám đốc quan hệ công chúng lại bật ra một câu hỏi kỳ lạ: đây là bàn tay mà ông có thể chạm vào được ư?
Ông run rẩy nâng tay lên, ngay lúc gần chạm vào lại bị Cố Cẩm Miên đứng phía sau kéo một cái, cả người lập tức lảo đảo, mồ hôi lạnh cũng nhanh chóng túa ra.
Bảo sao vừa rồi trong đầu ông lại xuất hiện câu hỏi kì quặc rồi căng thẳng đến thế. Đây là người mà cậu chủ đáng sợ nhất nhà họ Cố rất thích, sao ông có thể chạm vào được chứ?
"Bên ngoài nhiều người quá, chúng ta vào trong đi." Giám đốc quan hệ công chúng khéo léo dời tay sang phía bên kia rồi làm một động tác "mời vào".
Bên ngoài đúng là đang có rất nhiều người.
Sự xuất hiện của đông đảo fan thật ngày càng thu hút nhiều người thích hít drama đến, do fan quá kích động khi được nhìn thấy thần tượng của mình nên nhân viên an ninh trong tòa nhà cũng được điều động đến để giữ gìn trật tự.
Hiển nhiên bọn họ không nên ở bên ngoài thêm nữa.
Sau khi Ân Mạc Thù vừa đi cùng giám đốc quan hệ công chúng, người hâm mộ xung quanh trở nên nóng nảy làm cho đội an ninh và fan bự phải cùng nhau mới xoa dịu được tình hình.
"Mọi người bình tĩnh, vui lòng hợp tác lùi về sau một chút."
Đám fan bự của Bách Tâm Vũ hoàn hồn, muốn thừa cơ đuổi theo nhưng lại bị một cánh tay chặn đứng.
Cánh tay kia rất dài, bàn tay được giấu một nửa trong cổ tay áo hoodie, những ngón tay lộ ra trắng nõn tinh xảo, móng tay hồng nhạt cong như trăng lưỡi liềm nhìn vô cùng đáng yêu.
Không giống như cánh tay của một nhân viên an ninh.
Có lẽ là của một chàng trai đáng yêu nào đó tầm tuổi với bọn họ.
Nhìn theo cánh tay dọc lên trên là một gương mặt lạnh lùng vô cảm, đuôi mắt ngang bằng với vành mũ, ánh mắt vừa lạnh lẽo lại nặng nề nhìn bọn họ giống như thứ gì đó rất ghê tởm và bẩn thỉu.
"Cút!"
Chàng trai đi đầu tự nhiên nghe mắng cũng bắt đầu hậm hực, nhưng ngay khi nhìn thấy ánh mắt kia, dù trong lòng có tức đến mấy gã cũng không dám nhúc nhích.
Cố Cẩm Miên giữ chân bọn họ đến khi Ân Mạc Thù vào bên trong mới rút tay về rồi đuổi theo.
Trước khi đi cậu lại liếc đám người kia, tỏ ra chế nhạo "xùy" một tiếng.
Rất nhiều độc giả khi đọc tiểu thuyết đều có chung một suy nghĩ, vài nhân vật phụ trong giai đoạn đầu dù có làm chuyện gì sai trái thậm chí còn tổn thương đến người khác nhưng miễn là đối xử tốt với nhân vật chính thì giai đoạn sau khi đính chính lại độc giả vẫn coi họ như người một nhà.
Cố Cẩm Miên lại tuyệt đối không như vậy.
Vì bọn họ đã làm tổn thương bé con nhà cậu.
Mà cậu lại thù rất dai, hơn nữa còn cực kỳ bao-che-khuyết-điểm.
Cố Cẩm Miên nhớ rất rõ tình tiết này.
Trong nguyên tác, vài fan não tàn của Bách Tâm Vũ biết Ân Mạc Thù có lịch trình như vậy bèn giả vờ làm fan của Ân Mạc Thù rồi đến phá hoại, gây ồn ào trước tòa nhà Cố thị, thậm chí còn xông vào bên trong.
Tình cờ lại đúng vào cảnh xuất hiện đầu tiên của chủ tịch tập đoàn Cố thị trong tiểu thuyết - Cố Lịch Phàm đến công ty, ngay khi nhìn thấy cảnh này y đã ra lệnh đuổi toàn bộ ra ngoài kể cả Ân Mạc Thù.
Trong mắt y, một ngôi sao nhỏ bé không khác gì một người hâm mộ cả, y cũng không quan tâm đến việc mình thuận miệng nói một câu sẽ mang lại ảnh hưởng thế nào cho ngôi sao kia.
Quảng cáo ngày hôm đó không xong, bên thương hiệu đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Ân Mạc Thù, muốn hắn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, thậm chí còn cho vào danh sách đen và không bao giờ hợp tác với hắn nữa.
Vì chuyện này nên trong một thời gian dài Ân Mạc Thù không nhận được bất cứ hợp đồng nào có giá trị.
Nhưng mọi chuyện còn chưa hết, toàn bộ quá trình ngày hôm đó đều bị fan của Bách Tâm Vũ ghi lại. Về sau, khi Ân Mạc Thù vực dậy được, mỗi khi đạt được thành tựu nào đó, bọn họ lại tung ra bộ dạng chật vật xấu hổ lúc bị đuổi ra ngoài của Ân Mạc Thù. Dùng một sợi dây tuy không dày nhưng lại cực kỳ nhức nhối liên tục hủy hoại hình tượng của hắn.
Ngay cả nhà họ Ân cũng cười nhạo hắn rồi coi đó là một câu chuyện cười mang đi kể trong giới nhà giàu.
Vết sẹo của Ân Mạc Thù khi đó lại vào đúng thời điểm lòng tự trọng của hắn cao nhất.
Sau tình tiết này đến lượt nhà họ Cố lên sân khấu.
Cố Cẩm Miên không hiểu Hà Bất Tẫn tạo ra tình tiết này để làm nổi bật quyền thế của nhà họ Cố chuẩn bị lên sàn, hay là muốn diễn tả sức hút không biên giới của nam chính làm cho rất nhiều fan điên cuồng vì y. Nhưng cậu biết một điều, Hà Bất Tẫn cố tình mượn tình tiết này cũng đám fan não tàn kia để làm tổn thương Ân Mạc Thù.
Khi viết đến Ân Mạc Thù, Hà Bất Tẫn chưa từng mềm lòng dù chỉ là một chút, không những thế anh ta còn phát huy ngòi bút khắc nghiệt của mình đến tột cùng, tàn nhẫn nhất có thể và cũng tối tăm nhất có thể.
Sau đó, anh ta còn viết đám fan của Bách Tâm Vũ đã tạo ra rất nhiều biểu tượng cảm xúc cùng hình ảnh tiêu cực từ ảnh chụp màn hình vào thời điểm đó, nào là "chó nhà có tang", "thằng hề", "mọi người đều hô đánh",... càng quá đáng hơn nữa là bọn họ còn in ra rồi dán ở trường cũ của Ân Mạc Thù cùng nơi hắn đang ở.
Rõ ràng không cần thiết nhưng anh ta vẫn viết theo hướng ngược đãi thảm hại, nếu không phải là cố tình thì chắc chắn do tâm lý có vấn đề.
Như thế thì làm sao có thể không hận anh ta, không muốn chửi anh ta được hả?
Hà Bất Tẫn chó chết.
Sau đó, nhân vật chính ra mặt và chỉ trích công khai người hâm mộ của mình, làm một người tốt bụng ngay thẳng không hề bao che sai phạm. Fan cảm động nhanh chóng thay đổi thái độ, công khai thừa nhận xin lỗi sai lầm của mình, sau đó chuyện này đã trở thành một giai thoại trong giới người hâm mộ.
Đúng là một chàng trai tốt!
Khi tận mắt chứng kiến những điều này cùng từng khuôn mặt của đám fan kia, Cố Cẩm Miên không chỉ nhớ lại sự tức giận của mình khi đó mà còn tức giận hơn nữa.
Cậu thật sự muốn Hà Bất Tẫn cũng phải cảm nhận được sự tổn thương cùng nhục nhã như vậy.
Nếu anh dùng bé con nhà tôi để giúp đứa con trai nam chính của anh đạt được mục đích thì cũng đừng trách tôi không bỏ qua cho con trai anh nhé.
Cố Cẩm Miên nhìn về phía phó hội trưởng hậu viện hội của Ân Mạc Thù, cô gái kích động tặng cho cậu một động tác "ok".
Tối hôm qua sau khi Cố Cẩm Miên bị kéo vào trong nhóm, các cô gái vây xung quanh hỏi xem "kỹ năng đốt tiền" cậu nói có phải thật hay không.
Tình cờ có chuyện ngày hôm nay, cậu đã chứng tỏ được kỹ năng siêu việt của mình - cậu đã nói có thể làm cho toàn bộ fan trong thành phố S nhìn thấy Ân Mạc Thù trên tòa nhà Cố thị.
Đến fan của Bách Tâm Vũ còn biết lịch trình của Ân Mạc Thù thì đương nhiên người trong hậu viện hội của Ân Mạc Thù cũng biết.
Nhưng ban đầu họ hoàn toàn không tin một chút nào cả.
Sau đó, Cố Cẩm Miên đã gửi một bao lì xì ba vạn tệ vào trong nhóm.
"......"
"Các cậu cứ bắt taxi đến tòa nhà Cố thị hỏi là biết."
Nên hôm nay có hai người tới hỏi thật và một trong số đó là phó hội trưởng hậu viện hội.
Lúc đầu họ không dám làm phiền người khác, giả vờ đi qua đi lại trước tòa nhà Cố thị đến năm lượt rồi cẩn thận quan sát, cuối cùng nhân viên an ninh không nhìn nổi nữa bèn hỏi các cô có cần giúp gì không.
Lúc này hai người họ mới nhỏ giọng hỏi để kiểm chứng.
Cố Cẩm Miên đứng trên tầng cũng không nhìn nổi nữa, lập tức đẩy giám đốc quan hệ công chúng bên cạnh.
Đầu tiên là được nhân viên an ninh xác nhận, sau đó lại được giám đốc quan hệ công chúng tình cờ đi ngang qua xác nhận. Hai cô gái nhanh chóng thông báo vào trong nhóm làm cả đám con gái cùng nhau la hét.
Cố Cẩm Miên giống như vừa lọt vào một ổ sóc đất Marmot đang la hét vậy.
Cậu cúi mặt xuống rồi bật cười.
Dù trong sách hay ngoài sách vẫn luôn có những người rất yêu quý Ân Mạc Thù. Bây giờ trong cùng một thế giới, trừ Ân Mạc Thù cùng người nhà ra thì đây là nhóm người cậu thích nhất.
Rất nhiều fan đã đến thành phố S vào buổi chiều ngày hôm đó, ai cũng yên lặng đợi Ân Mạc Thù xuất hiện.
Fan của Bách Tâm Vũ đang quay lén nhưng họ không biết mình cũng đang ở trong ống kính của người khác.
Sau khi nhận được tín hiệu "ok" từ phó hội trưởng, Cố Cẩm Miên quay đầu lại rồi cũng làm một động tác "ok" bắn về phía nhân viên phòng quan hệ công chứng của Cố thị.
Giờ thì chỉ cần chờ xem kịch là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất