Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi
Chương 25: Suy nghĩ của Trình Dục Bân
Sau khi Trình Dục Bân và Trình Dục Kỳ chính thức rời khỏi kí túc xá trường, dọn tới căn hộ. Đồ đạc vừa được sắp xếp xong, Trình Dục Bân đã không chờ nổi mà mở tiệc ăn mừng.
Y nhanh chóng bảo bọn Cao Tùng đến, còn không quên dặn Trình Dục Kỳ mời một ít bạn bè tới.
Dù sao thì càng đông càng vui mà, với cả, y cũng không có quên, Lâm Linh với hắn còn là bạn thân của nhau đâu. Nhân dịp thế này, nói không chừng y và Lâm Linh còn có cơ hội xúc tiến tình cảm nữa cũng nên.
Nghĩ tới đây, Trình Dục Bân không khỏi gian manh cười một tiếng, ánh mắt lóe lóe ám quang.
Nghe y nói như thế, Trình Dục Kỳ đầu óc xoay chuyển một hồi. Rốt cục mới nhận ra, ngoài Lâm Linh ra thì hắn chẳng có ai để gọi là bạn bè cả. Nhưng...
Trình Dục Kỳ lúc này nhớ lại cảnh cả ba chạm mặt nhau tại lớp học lần đó, cùng với bữa ăn ba người đầy ngượng ngùng.
Bản thân hắn chẳng những IQ cao, mà EQ cũng không hề thấp. Cho nên vừa nhìn ánh mắt của Trình Dục Bân, hắn đã lập tức đoán được người nọ rõ ràng đang để mắt tới Lâm Linh.
Trình Dục Kỳ cầm di động, do dự không biết có nên mời Lâm Linh đến hay không thì bên kia, Trình Dục Bân không biết từ khi nào đã gọi cho Lâm Linh trước một bước. Hơn nữa, nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn của y, đầu dây bên kia hẳn là đáp ứng rồi.
Trình Dục Kỳ không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung cảm xúc của mình lúc này nữa. Một người là bạn thân hắn, một người là người hắn yêu. Quan hệ của bọn họ ngày một tốt lên, hắn nên mừng mới phải. Nhưng, giờ phút này hắn lại có cảm giác, bản thân thực dư thừa.
Trình Dục Bân có tình cảm với Lâm Linh, tuy không biết là vui qua đường hay thật sự yêu thích. Nhưng, nếu Lâm Linh cũng bị bẻ cong, đem lòng yêu Trình Dục Bân. Vậy thì...hắn phải làm cái gì bây giờ?!.
Cảm xúc của Trình Dục Kỳ cứ như đang đi trên tàu lượn siêu tốc vậy. Còn chưa kịp mừng vì được ở chung nhà với người mình thích thì biến cố khác lại đã ập tới.
....
Thời tiết hiện tại đã chuyển lạnh, cho nên Trình Dục Bân quyết định sẽ ăn lẩu. Nhưng vấn đề là, nếu như ăn tại nhà thì y lại không biết nấu. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đặt đồ ăn ở bên ngoài thì hơn.
Nhưng khi y còn chưa kịp đặt hàng, Trình Dục Kỳ đã nhận trọng trách về phía mình. Thế là cả hai cùng nhau ra ngoài mua nguyên liệu.
Đến nơi, Trình Dục Bân cũng chẳng biết chọn lựa cái gì. Mặc cho Trình Dục Kỳ đi mua đủ thứ nguyên liệu, còn bản thân y chỉ chăm chăm đi lựa bia cùng mấy chai rượu. Thời tiết thế này, vừa ăn lẩu vừa uống bia, quả thực chính là sướng nhất trần đời rồi.
Sau khi thanh toán xong, về tới nhà là Trình Dục Kỳ liền bắt tay vào việc. Còn Trình Dục Bân, lần đầu đóng vai trò phụ bếp, tay chân lóng ngóng, thỉnh thoảng còn làm đổ vỡ đồ.
Đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi, Trình Dục Kỳ chẳng những không giận cũng chẳng nặng lời. Thế nhưng còn sủng nịch tới nổi, nghĩ cái tính hậu đậu của y thực đáng yêu.
Chỉ là, cứ thế này mãi thì sợ là tối nay chẳng có cái mà ăn. Cho nên Trình Dục Kỳ phân cho y đi rửa ít rau củ, cũng may chuyện này thì Trình Dục Bân làm vẫn khá ổn, ít ra cũng không đến nổi quá..bầm dập.
Làm xong việc, Trình Dục Bân lại đứng một bên ngẩn người nhìn Trình Dục Kỳ loay hoay. Y không biết Trình Dục Kỳ học nấu ăn khi nào, cũng không ngờ tới người suốt ngày chỉ biết học và học như này, sao cái gì cũng biết cái gì cũng làm tốt như thế.
Còn bản thân mình thì cái gì cũng chẳng ra sao, từ học hành cho đến mấy chuyện thế này. Y chỉ hơn Trình Dục Kỳ duy nhất một chỗ, chính là hắn còn chưa có mảnh tình nào, trong khi y đã có hàng tá mối tình đi vào sử sách huy hoàng.
Nhưng mà kể cũng lạ, Trình Dục Kỳ hoàn mỹ như vậy, lại cũng được nhiều người tỏ tình như vậy, sao mãi đến tận bây giờ vẫn chưa có người yêu nhỉ? Nói trắng ra chính là, hắn hiện tại vẫn còn là một xử nam đi?!!!.
Không đúng! Hay là vấn đề không phải nằm ở chỗ có thích hay không, có yêu ai hay không mà vấn đề chính là ở chỗ....
Nói tới đây, Trình Dục Bân ánh mắt không khói hướng về phía thân dưới của Trình Dục Kỳ mà nhìn chằm chằm.
Không phải chứ? Chẳng lẽ...chỗ đó của hắn. Có, vấn, đề, sao?!!!!.
Trình Dục Bân càng nghĩ càng cảm thấy hợp lí, y không khỏi cảm thông cho hoàn cảnh bi thảm của Trình Dục Kỳ.
Quả đúng là trên đời không ai hoàn hảo cả, mỗi người đều là quả táo bị thượng đế cắn một miếng. Trình Dục Kỳ cũng vậy, xem ra còn thảm hơn y rất nhiều.
Nói như vậy, Trình Dục Kỳ muốn yêu ai thì cũng chỉ có thể yêu đồng giới mà thôi. Hơn nữa còn phải nằm dưới.
Trình Dục Bân tự cho là đúng, thật sâu nhìn Trình Dục Kỳ một cái, sau đó mới lắc đầu thở dài đầy cảm thông. Sau đó dùng ánh mắt như thể muốn nói 'người anh em, tôi biết nổi khổ của cậu và tôi nhất định sẽ đem chuyện này giấu kín đến suốt đời'.
Trình Dục Kỳ tuy bên này bận rộn, nhưng từ lúc ánh mắt lộ liễu của Trình Dục Bân hướng về phía này, hắn đã nhanh chóng phát hiện ra. Thấy y cứ nhìn chẳm chằm đ.ũ.n.g quần mình, vành tai hắn không khỏi đỏ lên.
Sao y lại đột nhiên nhìn hắn như vậy cơ chứ? Ánh mắt kia, tuy rằng có chút là lạ, nhưng đột nhiên lại nhìn vào nơi riêng tư của người khác như vậy. Quả thực...quả thực là khiến hắn nhịn không được, tiểu Kỳ Kỳ cũng xém chút đã ngóc đầu dậy rồi!!.
Chỉ là, nếu để hắn biết được suy nghĩ trong đầu Trình Dục Bân lúc này. Không biết liệu hắn có tức đến nổ phổi hay không?!.
Y nhanh chóng bảo bọn Cao Tùng đến, còn không quên dặn Trình Dục Kỳ mời một ít bạn bè tới.
Dù sao thì càng đông càng vui mà, với cả, y cũng không có quên, Lâm Linh với hắn còn là bạn thân của nhau đâu. Nhân dịp thế này, nói không chừng y và Lâm Linh còn có cơ hội xúc tiến tình cảm nữa cũng nên.
Nghĩ tới đây, Trình Dục Bân không khỏi gian manh cười một tiếng, ánh mắt lóe lóe ám quang.
Nghe y nói như thế, Trình Dục Kỳ đầu óc xoay chuyển một hồi. Rốt cục mới nhận ra, ngoài Lâm Linh ra thì hắn chẳng có ai để gọi là bạn bè cả. Nhưng...
Trình Dục Kỳ lúc này nhớ lại cảnh cả ba chạm mặt nhau tại lớp học lần đó, cùng với bữa ăn ba người đầy ngượng ngùng.
Bản thân hắn chẳng những IQ cao, mà EQ cũng không hề thấp. Cho nên vừa nhìn ánh mắt của Trình Dục Bân, hắn đã lập tức đoán được người nọ rõ ràng đang để mắt tới Lâm Linh.
Trình Dục Kỳ cầm di động, do dự không biết có nên mời Lâm Linh đến hay không thì bên kia, Trình Dục Bân không biết từ khi nào đã gọi cho Lâm Linh trước một bước. Hơn nữa, nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn của y, đầu dây bên kia hẳn là đáp ứng rồi.
Trình Dục Kỳ không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung cảm xúc của mình lúc này nữa. Một người là bạn thân hắn, một người là người hắn yêu. Quan hệ của bọn họ ngày một tốt lên, hắn nên mừng mới phải. Nhưng, giờ phút này hắn lại có cảm giác, bản thân thực dư thừa.
Trình Dục Bân có tình cảm với Lâm Linh, tuy không biết là vui qua đường hay thật sự yêu thích. Nhưng, nếu Lâm Linh cũng bị bẻ cong, đem lòng yêu Trình Dục Bân. Vậy thì...hắn phải làm cái gì bây giờ?!.
Cảm xúc của Trình Dục Kỳ cứ như đang đi trên tàu lượn siêu tốc vậy. Còn chưa kịp mừng vì được ở chung nhà với người mình thích thì biến cố khác lại đã ập tới.
....
Thời tiết hiện tại đã chuyển lạnh, cho nên Trình Dục Bân quyết định sẽ ăn lẩu. Nhưng vấn đề là, nếu như ăn tại nhà thì y lại không biết nấu. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đặt đồ ăn ở bên ngoài thì hơn.
Nhưng khi y còn chưa kịp đặt hàng, Trình Dục Kỳ đã nhận trọng trách về phía mình. Thế là cả hai cùng nhau ra ngoài mua nguyên liệu.
Đến nơi, Trình Dục Bân cũng chẳng biết chọn lựa cái gì. Mặc cho Trình Dục Kỳ đi mua đủ thứ nguyên liệu, còn bản thân y chỉ chăm chăm đi lựa bia cùng mấy chai rượu. Thời tiết thế này, vừa ăn lẩu vừa uống bia, quả thực chính là sướng nhất trần đời rồi.
Sau khi thanh toán xong, về tới nhà là Trình Dục Kỳ liền bắt tay vào việc. Còn Trình Dục Bân, lần đầu đóng vai trò phụ bếp, tay chân lóng ngóng, thỉnh thoảng còn làm đổ vỡ đồ.
Đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi, Trình Dục Kỳ chẳng những không giận cũng chẳng nặng lời. Thế nhưng còn sủng nịch tới nổi, nghĩ cái tính hậu đậu của y thực đáng yêu.
Chỉ là, cứ thế này mãi thì sợ là tối nay chẳng có cái mà ăn. Cho nên Trình Dục Kỳ phân cho y đi rửa ít rau củ, cũng may chuyện này thì Trình Dục Bân làm vẫn khá ổn, ít ra cũng không đến nổi quá..bầm dập.
Làm xong việc, Trình Dục Bân lại đứng một bên ngẩn người nhìn Trình Dục Kỳ loay hoay. Y không biết Trình Dục Kỳ học nấu ăn khi nào, cũng không ngờ tới người suốt ngày chỉ biết học và học như này, sao cái gì cũng biết cái gì cũng làm tốt như thế.
Còn bản thân mình thì cái gì cũng chẳng ra sao, từ học hành cho đến mấy chuyện thế này. Y chỉ hơn Trình Dục Kỳ duy nhất một chỗ, chính là hắn còn chưa có mảnh tình nào, trong khi y đã có hàng tá mối tình đi vào sử sách huy hoàng.
Nhưng mà kể cũng lạ, Trình Dục Kỳ hoàn mỹ như vậy, lại cũng được nhiều người tỏ tình như vậy, sao mãi đến tận bây giờ vẫn chưa có người yêu nhỉ? Nói trắng ra chính là, hắn hiện tại vẫn còn là một xử nam đi?!!!.
Không đúng! Hay là vấn đề không phải nằm ở chỗ có thích hay không, có yêu ai hay không mà vấn đề chính là ở chỗ....
Nói tới đây, Trình Dục Bân ánh mắt không khói hướng về phía thân dưới của Trình Dục Kỳ mà nhìn chằm chằm.
Không phải chứ? Chẳng lẽ...chỗ đó của hắn. Có, vấn, đề, sao?!!!!.
Trình Dục Bân càng nghĩ càng cảm thấy hợp lí, y không khỏi cảm thông cho hoàn cảnh bi thảm của Trình Dục Kỳ.
Quả đúng là trên đời không ai hoàn hảo cả, mỗi người đều là quả táo bị thượng đế cắn một miếng. Trình Dục Kỳ cũng vậy, xem ra còn thảm hơn y rất nhiều.
Nói như vậy, Trình Dục Kỳ muốn yêu ai thì cũng chỉ có thể yêu đồng giới mà thôi. Hơn nữa còn phải nằm dưới.
Trình Dục Bân tự cho là đúng, thật sâu nhìn Trình Dục Kỳ một cái, sau đó mới lắc đầu thở dài đầy cảm thông. Sau đó dùng ánh mắt như thể muốn nói 'người anh em, tôi biết nổi khổ của cậu và tôi nhất định sẽ đem chuyện này giấu kín đến suốt đời'.
Trình Dục Kỳ tuy bên này bận rộn, nhưng từ lúc ánh mắt lộ liễu của Trình Dục Bân hướng về phía này, hắn đã nhanh chóng phát hiện ra. Thấy y cứ nhìn chẳm chằm đ.ũ.n.g quần mình, vành tai hắn không khỏi đỏ lên.
Sao y lại đột nhiên nhìn hắn như vậy cơ chứ? Ánh mắt kia, tuy rằng có chút là lạ, nhưng đột nhiên lại nhìn vào nơi riêng tư của người khác như vậy. Quả thực...quả thực là khiến hắn nhịn không được, tiểu Kỳ Kỳ cũng xém chút đã ngóc đầu dậy rồi!!.
Chỉ là, nếu để hắn biết được suy nghĩ trong đầu Trình Dục Bân lúc này. Không biết liệu hắn có tức đến nổ phổi hay không?!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất