Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi
Chương 44: Quá khứ của hai vị ba ba(4)
Tống Vũ Ninh bị giam cầm ở cùng một chỗ với người phụ nữa kia, cô ta hằng đêm đều tìm mọi cách để ép buộc hắn quan hệ cùng cô ta.
Chỉ là, Tống Vũ Ninh không hề có cảm giác với phụ nữ, hơn nữa rất phản cảm với hành vi đồi bại của cô ta.
Cho nên suốt một tháng trời, dù cô ta có cố gắng cách mấy vẫn không thể thành công. Bởi vì chỗ đó của y còn chẳng thèm 'cứng' lên thì cô ta cũng chẳng còn cách nào.
Người phụ nữ này xuất thân từ một gia đình trung lưu, cũng không phải thiên kim tiểu thư danh giá gì. Bởi thế cho nên từ cách cư xử đến lời nói đều vô cùng 'quê mùa', chẳng có chút gì gọi là thanh lịch hay trang nhã của giới thượng lưu.
Mà cũng phải thôi. Thời gian gấp gáp như vậy, ba y đi đâu để tìm được một tiểu thư con nhà quyền quý đây? Hơn nữa, có tiểu thư nhà quyền quý nào lại đồng ý làm loại chuyện bẩn thiểu bậc này?.
Tống Vũ Ninh nhìn người phụ nữ thân không mảnh vải, trần trụi nửa nằm nửa ngồi ở trước mặt mình, không khỏi khinh bỉ cười một tiếng.
Nhưng mà, chỉ một tháng sau đó, hai việc gây nên biến cố lớn trong đời Tống Vũ Ninh cũng lần lượt ập tới.
Việc thứ nhất, chính là người phụ nữ kia chỉ sau duy nhất một lần quan hệ cùng y đã mang thai. Còn việc thứ hai, chính là tin giám đốc tập đoàn tài chính Trình thị đính hôn cùng thiên kim tiểu thư của Phùng gia.
Mặc dù bị giam trong phòng, không sử dụng được điện thoại nhưng trong phòng vẫn có tivi, cho nên cũng không trở ngại Tống Vũ Ninh biết được tin tức động trời này.
Nhìn hai thân ảnh một cao lãnh tuấn mỹ một thanh nhã xinh đẹp đi cạnh bên nhau. Hình ảnh này quá mức hài hòa, quá mức tốt đẹp, nhưng mà, Tống Vũ Ninh lại chỉ thấy trước mắt tối sầm, cả bầu trời đều đang từng chút một sụp đổ.
Tống Vũ Ninh đột ngột ngất đi khiến cho người phụ nữ kia hoảng hồn, vội đỡ lấy y rồi hô lớn kêu cứu. Rất nhanh cửa phòng liền mở, Tống lão gia bước vào, phía sau còn có một vị bác sĩ tay cầm hòm thuốc.
"Cơ thể suy nhược quá độ, lại thêm bị sốc tâm lí quá mạnh, cho nên mới ngất đi. Chú ý bồi bổ một chút sẽ ổn, nhưng mà dạng sốc tâm lí này là một loại tâm bệnh. Cần phải có tâm dược chữa trị, nếu không sẽ rất dễ dẫn tới trầm cảm. Người nhà nên chú ý quan sát cậu ấy nhiều hơn, tránh để xảy ra sự việc không may".
Bác sĩ nói xong liền gật đầu chào Tống lão gia rồi rời đi.
Nhìn đứa con trai mình đã từng rất tự hào, hiện tại lại suy nhược, sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường bệnh như vậy. Mặc dù cảm xúc hời hợt, luôn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu như Tống lão gia cũng không thể không đau lòng.
Suy cho cùng, Tống Vũ Ninh cũng là đứa con trai duy nhất của ông. Thân là một người cha, nói không đau y, thì chính là nói dối.
Nhưng mà với suy nghĩ của một người bảo thủ, Tống lão gia thà rằng y cứ tiếp tục như vậy, chứ nhất quyết sẽ không mềm lòng để y qua lại với một tên đàn ông. Càng huống hồ, người nọ đã đính hôn, chuyện này đã không thể cứu vãn được nữa rồi.
Từ sau chuyện lần đó, mặc dù vẫn luôn phải sống dưới sự giám sát của ba mình, nhưng mà phạm vi hoạt động của Tống Vũ Ninh đã được nới lỏng. Ngoại trừ không được rời khỏi Tống gia ra thì mọi nơi y đều có thể đi.
Nhưng mà, từ sau ngày hôm đó Tống Vũ Ninh suốt ngày chỉ nằm ở trên giường. Ngay cả cửa phòng còn chưa bước tới, huống hồ là bước ra khỏi Tống gia.
Người phụ nữ kia đã được Tống lão gia sai người an bài tới trang viên của Tống gia, an an ổn ổn mà dưỡng thai. Cho nên hiện tại, trong phòng chỉ còn lại duy nhất một mình Tống Vũ Ninh.
Tính từ lúc hay tin Trình Dục Thành đính hôn đến bây giờ chỉ mới hơn một tháng. Chỉ là một tháng này, đối với Tống Vũ Ninh lại tựa như một đời. Y không ăn cũng không uống, chỉ nằm trên giường, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ tới thất thần.
Bởi vì không ăn không uống, sắc mặt y cũng tiều tụy thấy rõ, gương mặt xanh xao vàng vọt, thân thể gầy đi một vòng lớn.
Có lẽ, cuộc đời của Tống Vũ Ninh, nửa đầu thuận lợi, suôn sẻ bao nhiêu thì cuối đời gian truân, trắc trở bấy nhiêu.
Trình gia bên kia không ngừng đốc thúc, hơn nữa để thoát khỏi nổi nhục cùng cơn phẫn nộ khi bị Tống Vũ Ninh phản bội, Trình Dục Thành trong phút chốc liền bị lửa giận làm mờ mắt. Sau khi đính hôn hai tháng, hắn quyết định kết hôn.
Việc Trình Dục Thành đồng ý kết hôn, chẳng những là tin vui đối với Trình gia, mà ngay cả Tống gia cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Chỉ có duy nhất một người đang phải âm thầm lặng lẽ chịu đựng nổi đau đầy bất lực và thống khổ.
Đêm nào Tống Vũ Ninh cũng không thể ngủ được, trong căn phòng tối tăm, ánh mắt y mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ. Những ngôi sao nhỏ bé lấp lánh đêm nào, nhưng đêm nay lại không còn nữa. Cũng tựa như tia hy vọng nhỏ bé trong lòng y cũng đang dần lụi tàn.
Tống Vũ Ninh nằm cạnh bên cửa sổ, vươn tay muốn níu lấy một vì sao nhỏ bé duy nhất trên bầu trời kia. Nhưng mà cảm giác sao lại ngoài tầm với đến vậy?.
Y mím môi, hai mắt cay cay, nước mắt không khống chế được mà chực trào. Thân thể nhỏ bé co ro thành một đoàn, tựa như một con thú nhỏ đầy bơ vơ và tuyệt vọng. Bả vai y liên tục run rẩy, đầu vùi vào giữa hai gối, gương mặt ướt đẫm.
Mặc dù biết bản thân không xứng đáng, càng không nên níu kéo. Nhưng mà nhìn thấy người mình yêu sắp lấy người khác, y sao có thể không đau lòng đây?.
...
Bên này, Trình Dục Thành cũng không khá hơn y là bao. Mặc dù quyết định kết hôn, nhưng thực chất hắn chẳng có chút tình cảm gì với thiên kim của Phùng gia. Trong tâm trí hắn, rốt cục chỉ có thể là hình ảnh của Tống Vũ Ninh.
Rất nhiều lần hắn đã cưỡng bách xóa đi hình ảnh của y trong tâm trí mình, hận y lừa gạt mình, hận y gieo rắc hy vọng rồi lại không một lời giải thích liền biến mất như vậy.
Đỉnh điểm của sự việc khiến hắn liều lĩnh đi tới quyết định kết hôn chính là, hắn điều tra ra được, cách đây không lâu, Tống lão gia bên kia đã cho người hộ tống một nữ nhân đến trang viên thuộc Tống gia. Hơn nữa, người phụ nữ kia còn đang mang thai.
Lúc này, hắn mới nhận ra mình ngu xuẩn đến mức nào, bị người ta đùa bỡn còn một lòng một dạ nhớ đến người ta. Ngay cả con, y cũng đã có rồi, hắn hà cớ gì lại dứt mãi không ra, cứ sống trong quá khứ giày vò như vậy?.
Cho nên, hắn quyết định kết hôn.
Chỉ là, Tống Vũ Ninh không hề có cảm giác với phụ nữ, hơn nữa rất phản cảm với hành vi đồi bại của cô ta.
Cho nên suốt một tháng trời, dù cô ta có cố gắng cách mấy vẫn không thể thành công. Bởi vì chỗ đó của y còn chẳng thèm 'cứng' lên thì cô ta cũng chẳng còn cách nào.
Người phụ nữ này xuất thân từ một gia đình trung lưu, cũng không phải thiên kim tiểu thư danh giá gì. Bởi thế cho nên từ cách cư xử đến lời nói đều vô cùng 'quê mùa', chẳng có chút gì gọi là thanh lịch hay trang nhã của giới thượng lưu.
Mà cũng phải thôi. Thời gian gấp gáp như vậy, ba y đi đâu để tìm được một tiểu thư con nhà quyền quý đây? Hơn nữa, có tiểu thư nhà quyền quý nào lại đồng ý làm loại chuyện bẩn thiểu bậc này?.
Tống Vũ Ninh nhìn người phụ nữ thân không mảnh vải, trần trụi nửa nằm nửa ngồi ở trước mặt mình, không khỏi khinh bỉ cười một tiếng.
Nhưng mà, chỉ một tháng sau đó, hai việc gây nên biến cố lớn trong đời Tống Vũ Ninh cũng lần lượt ập tới.
Việc thứ nhất, chính là người phụ nữ kia chỉ sau duy nhất một lần quan hệ cùng y đã mang thai. Còn việc thứ hai, chính là tin giám đốc tập đoàn tài chính Trình thị đính hôn cùng thiên kim tiểu thư của Phùng gia.
Mặc dù bị giam trong phòng, không sử dụng được điện thoại nhưng trong phòng vẫn có tivi, cho nên cũng không trở ngại Tống Vũ Ninh biết được tin tức động trời này.
Nhìn hai thân ảnh một cao lãnh tuấn mỹ một thanh nhã xinh đẹp đi cạnh bên nhau. Hình ảnh này quá mức hài hòa, quá mức tốt đẹp, nhưng mà, Tống Vũ Ninh lại chỉ thấy trước mắt tối sầm, cả bầu trời đều đang từng chút một sụp đổ.
Tống Vũ Ninh đột ngột ngất đi khiến cho người phụ nữ kia hoảng hồn, vội đỡ lấy y rồi hô lớn kêu cứu. Rất nhanh cửa phòng liền mở, Tống lão gia bước vào, phía sau còn có một vị bác sĩ tay cầm hòm thuốc.
"Cơ thể suy nhược quá độ, lại thêm bị sốc tâm lí quá mạnh, cho nên mới ngất đi. Chú ý bồi bổ một chút sẽ ổn, nhưng mà dạng sốc tâm lí này là một loại tâm bệnh. Cần phải có tâm dược chữa trị, nếu không sẽ rất dễ dẫn tới trầm cảm. Người nhà nên chú ý quan sát cậu ấy nhiều hơn, tránh để xảy ra sự việc không may".
Bác sĩ nói xong liền gật đầu chào Tống lão gia rồi rời đi.
Nhìn đứa con trai mình đã từng rất tự hào, hiện tại lại suy nhược, sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường bệnh như vậy. Mặc dù cảm xúc hời hợt, luôn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu như Tống lão gia cũng không thể không đau lòng.
Suy cho cùng, Tống Vũ Ninh cũng là đứa con trai duy nhất của ông. Thân là một người cha, nói không đau y, thì chính là nói dối.
Nhưng mà với suy nghĩ của một người bảo thủ, Tống lão gia thà rằng y cứ tiếp tục như vậy, chứ nhất quyết sẽ không mềm lòng để y qua lại với một tên đàn ông. Càng huống hồ, người nọ đã đính hôn, chuyện này đã không thể cứu vãn được nữa rồi.
Từ sau chuyện lần đó, mặc dù vẫn luôn phải sống dưới sự giám sát của ba mình, nhưng mà phạm vi hoạt động của Tống Vũ Ninh đã được nới lỏng. Ngoại trừ không được rời khỏi Tống gia ra thì mọi nơi y đều có thể đi.
Nhưng mà, từ sau ngày hôm đó Tống Vũ Ninh suốt ngày chỉ nằm ở trên giường. Ngay cả cửa phòng còn chưa bước tới, huống hồ là bước ra khỏi Tống gia.
Người phụ nữ kia đã được Tống lão gia sai người an bài tới trang viên của Tống gia, an an ổn ổn mà dưỡng thai. Cho nên hiện tại, trong phòng chỉ còn lại duy nhất một mình Tống Vũ Ninh.
Tính từ lúc hay tin Trình Dục Thành đính hôn đến bây giờ chỉ mới hơn một tháng. Chỉ là một tháng này, đối với Tống Vũ Ninh lại tựa như một đời. Y không ăn cũng không uống, chỉ nằm trên giường, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ tới thất thần.
Bởi vì không ăn không uống, sắc mặt y cũng tiều tụy thấy rõ, gương mặt xanh xao vàng vọt, thân thể gầy đi một vòng lớn.
Có lẽ, cuộc đời của Tống Vũ Ninh, nửa đầu thuận lợi, suôn sẻ bao nhiêu thì cuối đời gian truân, trắc trở bấy nhiêu.
Trình gia bên kia không ngừng đốc thúc, hơn nữa để thoát khỏi nổi nhục cùng cơn phẫn nộ khi bị Tống Vũ Ninh phản bội, Trình Dục Thành trong phút chốc liền bị lửa giận làm mờ mắt. Sau khi đính hôn hai tháng, hắn quyết định kết hôn.
Việc Trình Dục Thành đồng ý kết hôn, chẳng những là tin vui đối với Trình gia, mà ngay cả Tống gia cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Chỉ có duy nhất một người đang phải âm thầm lặng lẽ chịu đựng nổi đau đầy bất lực và thống khổ.
Đêm nào Tống Vũ Ninh cũng không thể ngủ được, trong căn phòng tối tăm, ánh mắt y mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ. Những ngôi sao nhỏ bé lấp lánh đêm nào, nhưng đêm nay lại không còn nữa. Cũng tựa như tia hy vọng nhỏ bé trong lòng y cũng đang dần lụi tàn.
Tống Vũ Ninh nằm cạnh bên cửa sổ, vươn tay muốn níu lấy một vì sao nhỏ bé duy nhất trên bầu trời kia. Nhưng mà cảm giác sao lại ngoài tầm với đến vậy?.
Y mím môi, hai mắt cay cay, nước mắt không khống chế được mà chực trào. Thân thể nhỏ bé co ro thành một đoàn, tựa như một con thú nhỏ đầy bơ vơ và tuyệt vọng. Bả vai y liên tục run rẩy, đầu vùi vào giữa hai gối, gương mặt ướt đẫm.
Mặc dù biết bản thân không xứng đáng, càng không nên níu kéo. Nhưng mà nhìn thấy người mình yêu sắp lấy người khác, y sao có thể không đau lòng đây?.
...
Bên này, Trình Dục Thành cũng không khá hơn y là bao. Mặc dù quyết định kết hôn, nhưng thực chất hắn chẳng có chút tình cảm gì với thiên kim của Phùng gia. Trong tâm trí hắn, rốt cục chỉ có thể là hình ảnh của Tống Vũ Ninh.
Rất nhiều lần hắn đã cưỡng bách xóa đi hình ảnh của y trong tâm trí mình, hận y lừa gạt mình, hận y gieo rắc hy vọng rồi lại không một lời giải thích liền biến mất như vậy.
Đỉnh điểm của sự việc khiến hắn liều lĩnh đi tới quyết định kết hôn chính là, hắn điều tra ra được, cách đây không lâu, Tống lão gia bên kia đã cho người hộ tống một nữ nhân đến trang viên thuộc Tống gia. Hơn nữa, người phụ nữ kia còn đang mang thai.
Lúc này, hắn mới nhận ra mình ngu xuẩn đến mức nào, bị người ta đùa bỡn còn một lòng một dạ nhớ đến người ta. Ngay cả con, y cũng đã có rồi, hắn hà cớ gì lại dứt mãi không ra, cứ sống trong quá khứ giày vò như vậy?.
Cho nên, hắn quyết định kết hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất