Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi
Chương 59: Tiểu ngây thơ
Trình Dục Thành lúc này ở văn phòng gọi đi một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia nhìn thấy là ông gọi tới thì cách nói chuyện liền thay đổi, vừa khép nép vừa nịnh nọt.
"Ngài Trình hôm nay đích thân tìm đến tôi, chắc hẳn là có chuyện quan trọng".
"Tối hôm trước có người dám đánh con trai tôi bị thương, cậu biết nên làm gì rồi chứ? Người nọ tên gọi Ninh Quân Vũ, tốt nhất là 'dạy dỗ' xong thì khiến hắn vĩnh viễn biết mất khỏi thành phố này cho tôi". Trình Dục Thành nhàn nhạt lên tiếng.
"Ninh Quân Vũ? Người này...thân phận có chút đặc thù...". Người đầu dây bên kia nghe được cái tên này liền có chút do dự.
"Đặc thù?". Trình Dục Thành cũng có chút ngoài ý muốn. Với thân phận cùng cách làm việc của tên này, vậy mà còn có người phải kiên kỵ sao?.
"Hắn chính là con trai ngàn khẩn vạn cầu của ban chủ Hắc ban, ông trùm trong giới hắc đạo hiện tại. Ninh gia không dễ đối phó, căn cơ cũng rất sâu, dính tới hắc đạo thì dĩ nhiên không phải người dễ chọc.
Hơn nữa, ban chủ chỉ có một mình đứa con là Ninh Quân Vũ, khó khăng lắm mới có được nên dĩ nhiên cưng sủng không hết.
Cho nên nói, chúng ta âm thầm dạy dỗ cậu ta một trận thì được, nhưng mà còn diệt trừ tận gốc, đuổi khỏi nơi này thì là chuyện không thể đâu. Ít nhất với thực lực của tôi hiện tại thì chỉ có thể làm tới bước này".
Người nọ nói xong nén không được một tiếng thở dài, lần này chọc trúng chính là đá tảng rồi. Nắm đấm dù cứng tới đâu cũng sẽ phải nhận lãnh thương tổn, đối đầu với Ninh gia quả thực không phải là lựa chọn sáng suốt.
Trình Dục Thành nghe xong, không khỏi trầm mặc trong giây lát. Cho dù bối phận đối phương có cứng tới đâu, nhưng mà dám động vào con trai ông, nhất định đều phải trả giá đắt.
"Cậu trước tiên đừng vọng động, chuyện này tạm thời không cần cậu nhúng tay". Trình Dục Thành bỏ lại một câu xong liền cúp máy. Sau đó tiếp tục gọi đi một cuộc điện thoại.
Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó, vấn đề là bạn có đủ thông minh, đủ cơ trí để tìm ra con đường sáng suốt hay không thôi. Mà, Trình Dục Thành lại chính là cái người vừa thông minh vừa cơ trí ấy.
Hắc đạo thì đã sao? Rốt cục vẫn là làm ăn phi pháp, không lên nổi mặt bàn. Từ xưa đến giờ, hắc đạo luôn chống đối với chính phủ, cho nên kết không ít thù oán. Phía chính phủ vẫn luôn tìm cách bài trừ, muốn bắt hết đám người kia lại, chỉ là vẫn luôn không tìm đủ chứng cứ để bắt người.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, hơn nữa căn cơ Trình gia có dính líu mật thiết với chính phủ. Chỉ cần có đủ chứng cớ, họ chắc chắn sẽ bắt người, hơn nữa còn sẽ cảm kích ông đã giúp một tay nữa kìa.
Mà chuyện này cũng vừa hay đúng lúc, Trình Dục Thành quan hệ rộng, nắm trong tay không ít 'quân cờ', có thể sẵn sàng cung cấp chứng cớ phạm tội của hắc đạo Ninh gia.
Nếu mọi chuyện bị đưa ra ánh sáng, Ninh gia kia chắc chắn sẽ không ít người bị vướng vào vòng lao tù. Tới lúc đó căn cơ Ninh gia suy sụp, ông muốn xem thử ai sẽ tiếp tục chống lưng cho Ninh Quân Vũ.
...
Trình Dục Bân và Trình Dục Kỳ ở chỗ này còn chưa biết lão ba nhà mình vì mình mà làm một trận lớn như thế.
Cả hai ăn xong bữa sáng liền cùng nhau dọn dẹp, Trình Dục Kỳ sau đó liền đến công ty, trước khi đi còn không quên dặn Trình Dục Bân tốt nhất nên ở nhà, đừng có ra ngoài chạy lung tung.
Trình Dục Bân không vui bĩu môi, chỉ là hắn nói cũng không sai. Nói thật, cũng biết vận rủi gì đeo bám, y nếu mà ra đường thì chắc chắn vướng vào phiền phức. Cho nên như Trình Dục Kỳ nói, y mấy ngày nay vẫn là nên ngoan ngoãn ở nhà.
Nhưng mà ở nhà một mình thực chán, cho nên y buồn chán nằm trong phòng chơi di động. Chỉ là lướt một lúc, y lại vô tình trông thấy mấy món đồ 'kỳ lạ'. Màu sắc lòe loẹt như vậy, hình thù cũng quái dị, Trình Dục Bân bởi vì tò mò nên ấn thử vào.
Muốn tìm lời giải đáp từ bình luận của những người khác, chỉ là Trình Dục Bân lướt mãi cũng chẳng tìm ra được kết quả mình muốn, trong lòng không tránh khỏi có chút buồn bực.
Mấy cái bình luận cậu đọc được đều đại khái như 'Qua kích thích' 'Hiểu mà' 'Tuyệt vời' 'Nụ cười dần dần đen tối'....
Rốt cục, ngón tay Trình Dục Bân dừng lại ở một cái bình luận, người nọ viết 'Link này là dành cho các tiểu ngây thơ muốn biết mấy thứ đó dùng để làm cho việc gì nà', sau đó đính kèm theo một cái đường link.
Cuối cùng cũng tìm thấy kết quả, Trình Dục Bân liền không chút do dự nhấn vào. Chỉ là, bản thân y lại không ngờ tới, người nọ thế mà lại đưa một cái link s.e.x, hơn nữa còn là SM!!!!.
Trình Dục Bân tuy rằng quan hệ loạn thành một nùi, thế nhưng y đa số đều qua lại với nữ giới. Hơn nữa cũng không có 'sở thích đặc biệt', cho nên dĩ nhiên không biết đến mấy thứ này.
Chỉ là xuất phát từ sự tò mò, Trình Dục Bân vẫn là xem hết cái video kia.
Một nam nhân thân hình trần trụi bị trói trên giường, da người nọ rất trắng, hơn nữa bởi vì quay phin, cho nên 'chỗ đó' được cạo sạch, chỉ mơ hồ thấy được vài sợi lông tơ. Trên mặt đeo bịt mắt màu đen, chỉ lộ ra mái tóc mượt mà cùng đôi môi xinh đẹp.
Tứ chi bị cố định bằng vòng chuyên dụng, tiếng xích sắt 'leng keng' đánh sâu vào thính giác người xem. Trong miệng người nọ ngậm một thứ tròn tròn, nước bọt không khống chế được mà tuôn ra ngoài, chảy xuống tận cổ.
Bởi vì đang ở nhà một mình, cho nên Trình Dục Bân cũng không đeo tai nghe mà cũng chẳng giảm âm lượng, tiếng thở dốc của người nọ cứ văng vẳng bên tai y.
"Ngài Trình hôm nay đích thân tìm đến tôi, chắc hẳn là có chuyện quan trọng".
"Tối hôm trước có người dám đánh con trai tôi bị thương, cậu biết nên làm gì rồi chứ? Người nọ tên gọi Ninh Quân Vũ, tốt nhất là 'dạy dỗ' xong thì khiến hắn vĩnh viễn biết mất khỏi thành phố này cho tôi". Trình Dục Thành nhàn nhạt lên tiếng.
"Ninh Quân Vũ? Người này...thân phận có chút đặc thù...". Người đầu dây bên kia nghe được cái tên này liền có chút do dự.
"Đặc thù?". Trình Dục Thành cũng có chút ngoài ý muốn. Với thân phận cùng cách làm việc của tên này, vậy mà còn có người phải kiên kỵ sao?.
"Hắn chính là con trai ngàn khẩn vạn cầu của ban chủ Hắc ban, ông trùm trong giới hắc đạo hiện tại. Ninh gia không dễ đối phó, căn cơ cũng rất sâu, dính tới hắc đạo thì dĩ nhiên không phải người dễ chọc.
Hơn nữa, ban chủ chỉ có một mình đứa con là Ninh Quân Vũ, khó khăng lắm mới có được nên dĩ nhiên cưng sủng không hết.
Cho nên nói, chúng ta âm thầm dạy dỗ cậu ta một trận thì được, nhưng mà còn diệt trừ tận gốc, đuổi khỏi nơi này thì là chuyện không thể đâu. Ít nhất với thực lực của tôi hiện tại thì chỉ có thể làm tới bước này".
Người nọ nói xong nén không được một tiếng thở dài, lần này chọc trúng chính là đá tảng rồi. Nắm đấm dù cứng tới đâu cũng sẽ phải nhận lãnh thương tổn, đối đầu với Ninh gia quả thực không phải là lựa chọn sáng suốt.
Trình Dục Thành nghe xong, không khỏi trầm mặc trong giây lát. Cho dù bối phận đối phương có cứng tới đâu, nhưng mà dám động vào con trai ông, nhất định đều phải trả giá đắt.
"Cậu trước tiên đừng vọng động, chuyện này tạm thời không cần cậu nhúng tay". Trình Dục Thành bỏ lại một câu xong liền cúp máy. Sau đó tiếp tục gọi đi một cuộc điện thoại.
Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó, vấn đề là bạn có đủ thông minh, đủ cơ trí để tìm ra con đường sáng suốt hay không thôi. Mà, Trình Dục Thành lại chính là cái người vừa thông minh vừa cơ trí ấy.
Hắc đạo thì đã sao? Rốt cục vẫn là làm ăn phi pháp, không lên nổi mặt bàn. Từ xưa đến giờ, hắc đạo luôn chống đối với chính phủ, cho nên kết không ít thù oán. Phía chính phủ vẫn luôn tìm cách bài trừ, muốn bắt hết đám người kia lại, chỉ là vẫn luôn không tìm đủ chứng cứ để bắt người.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, hơn nữa căn cơ Trình gia có dính líu mật thiết với chính phủ. Chỉ cần có đủ chứng cớ, họ chắc chắn sẽ bắt người, hơn nữa còn sẽ cảm kích ông đã giúp một tay nữa kìa.
Mà chuyện này cũng vừa hay đúng lúc, Trình Dục Thành quan hệ rộng, nắm trong tay không ít 'quân cờ', có thể sẵn sàng cung cấp chứng cớ phạm tội của hắc đạo Ninh gia.
Nếu mọi chuyện bị đưa ra ánh sáng, Ninh gia kia chắc chắn sẽ không ít người bị vướng vào vòng lao tù. Tới lúc đó căn cơ Ninh gia suy sụp, ông muốn xem thử ai sẽ tiếp tục chống lưng cho Ninh Quân Vũ.
...
Trình Dục Bân và Trình Dục Kỳ ở chỗ này còn chưa biết lão ba nhà mình vì mình mà làm một trận lớn như thế.
Cả hai ăn xong bữa sáng liền cùng nhau dọn dẹp, Trình Dục Kỳ sau đó liền đến công ty, trước khi đi còn không quên dặn Trình Dục Bân tốt nhất nên ở nhà, đừng có ra ngoài chạy lung tung.
Trình Dục Bân không vui bĩu môi, chỉ là hắn nói cũng không sai. Nói thật, cũng biết vận rủi gì đeo bám, y nếu mà ra đường thì chắc chắn vướng vào phiền phức. Cho nên như Trình Dục Kỳ nói, y mấy ngày nay vẫn là nên ngoan ngoãn ở nhà.
Nhưng mà ở nhà một mình thực chán, cho nên y buồn chán nằm trong phòng chơi di động. Chỉ là lướt một lúc, y lại vô tình trông thấy mấy món đồ 'kỳ lạ'. Màu sắc lòe loẹt như vậy, hình thù cũng quái dị, Trình Dục Bân bởi vì tò mò nên ấn thử vào.
Muốn tìm lời giải đáp từ bình luận của những người khác, chỉ là Trình Dục Bân lướt mãi cũng chẳng tìm ra được kết quả mình muốn, trong lòng không tránh khỏi có chút buồn bực.
Mấy cái bình luận cậu đọc được đều đại khái như 'Qua kích thích' 'Hiểu mà' 'Tuyệt vời' 'Nụ cười dần dần đen tối'....
Rốt cục, ngón tay Trình Dục Bân dừng lại ở một cái bình luận, người nọ viết 'Link này là dành cho các tiểu ngây thơ muốn biết mấy thứ đó dùng để làm cho việc gì nà', sau đó đính kèm theo một cái đường link.
Cuối cùng cũng tìm thấy kết quả, Trình Dục Bân liền không chút do dự nhấn vào. Chỉ là, bản thân y lại không ngờ tới, người nọ thế mà lại đưa một cái link s.e.x, hơn nữa còn là SM!!!!.
Trình Dục Bân tuy rằng quan hệ loạn thành một nùi, thế nhưng y đa số đều qua lại với nữ giới. Hơn nữa cũng không có 'sở thích đặc biệt', cho nên dĩ nhiên không biết đến mấy thứ này.
Chỉ là xuất phát từ sự tò mò, Trình Dục Bân vẫn là xem hết cái video kia.
Một nam nhân thân hình trần trụi bị trói trên giường, da người nọ rất trắng, hơn nữa bởi vì quay phin, cho nên 'chỗ đó' được cạo sạch, chỉ mơ hồ thấy được vài sợi lông tơ. Trên mặt đeo bịt mắt màu đen, chỉ lộ ra mái tóc mượt mà cùng đôi môi xinh đẹp.
Tứ chi bị cố định bằng vòng chuyên dụng, tiếng xích sắt 'leng keng' đánh sâu vào thính giác người xem. Trong miệng người nọ ngậm một thứ tròn tròn, nước bọt không khống chế được mà tuôn ra ngoài, chảy xuống tận cổ.
Bởi vì đang ở nhà một mình, cho nên Trình Dục Bân cũng không đeo tai nghe mà cũng chẳng giảm âm lượng, tiếng thở dốc của người nọ cứ văng vẳng bên tai y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất