Chương 17: Thi đấu 2
Dù trong lòng có khó chịu đến đâu thì ngoài mặt vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, Bạch Nhan nhẹ giọng chào hỏi trước: "Mong sư đệ nhẹ tay một chút."
Lâm Lan Chi liếc nhìn Bạch Nhan không trả lời cũng không cười lấy lệ, y là vậy trong mắt vốn không coi ai ra gì, Bạch Nhan âm thầm mất mặt. Tự dặn lòng mình không được tức giận, chỉ là một tên tiểu tử thôi mà, hiện tại không kiềm chế được sau này ắt hỏng chuyện lớn.
Sư phụ ở trên cao hô rõ khẩu lệnh bắt đầu, hai người lập tức lao vào giao chiến.
Ngay từ đầu Bạch Nhan vốn đã không có phần thắng, ai mà chẳng biết Lâm Lan Chi to gan suốt ngày gây chuyện với Từ Cảnh Hiên như vậy võ công cũng không tệ, ít ra Từ Cảnh Hiên xếp thứ nhất y cũng không kém hắn quá xa. Ngay mười chiêu đầu tiên Bạch Nhan đã lâm vào thế yếu, nếu mọi người đều biết thì Bạch Nhan lại càng biết rõ, ván này không thể đổi bại thành thắng cũng không cần quá miễn cưỡng, khóe môi Bạch Nhan hơi nhếch lên, dù không thắng được cũng không phải là không tốt.
Lâm Lan Chi dùng một chưởng đánh tới, Bạch Nhan nhớ tới mấy chiêu thức mà Từ Cảnh Hiên dạy, lập tức thi triển lại giống y hệt, qua vài chiêu cuối cùng Lâm Lan Chi cũng cảm thấy hơi quen thuộc, y nhíu mày dùng một quyền đánh thẳng đến, Bạch Nhan nhanh tay nắm lấy cổ tay y vặn lại. Lâm Lan Chi tránh vừa đúng lúc xoay người nhìn về phía Từ Cảnh Hiên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đây còn không phải chiêu hắn dùng trong đêm đó?
Được lắm còn cố tình dạy võ cho kẻ khác đối phó với y?
Một mình hắn khi dễ y còn chưa đủ ư?!
Không hiểu sao nghĩ đến đây trong lòng cực kỳ khó chịu, Lâm Lan Chi nghiến răng xoay người lại dùng một cước đạp mạnh vào bụng Bạch Nhan, làm cả người ngã mạnh xuống dưới đất.
Qua một hồi thấy Bạch Nhan không còn gượng dậy nổi, sư phụ dõng dạc hô: "Trận đấu kết thúc Lâm Lan Chi thắng!"
Xung quanh lập tức tràn đến tiếng vỗ tay, Lâm Lan Chi mặt không cảm xúc định bước xuống, liếc sang nhìn Bạch Nhan vẫn nằm im đó không ngừng ôm lấy bụng rồi nhăn mặt. Lâm Lan Chi hơi đứng lại, lúc này sư phụ theo ánh mắt y cũng nhìn thấy vội chạy lại đỡ Bạch Nhan lên, ân cần hỏi han: "Bạch Nhan không sao chứ?"
Bạch Nhan nhắm chặt mắt, tay không ngừng siết chặt lấy bụng, khó khăn lắm mới miễn cưỡng nói: "Không... đệ tử... không sao."
Sư phụ lập tức tức giận: "Đã như này rồi còn không sao, nào đứng dậy được không ta đưa con đi tìm đại phu."
Từ Cảnh Hiên thấy mãi không có ai bước xuống liền đi lên vừa thấy cảnh này, sư phụ đi qua Lâm Lan Chi không nhịn nổi trách mắng: "Chỉ là tỉ thí thôi mà có cần ra tay mạnh vậy không? Con xem, biết rõ Bạch Nhan võ công không bằng rồi còn ra tay mạnh như vậy!"
"Con không có!" Lâm Lan Chi bất mãn, không phải là y chối bỏ mà thực sự lúc nãy không hề ra tay nặng, với một người bình thường vốn không đủ gây thương tích, nhưng nghe y chối sư phụ càng nghiêm mặt lại hơn: "Làm sai còn không nhận, thắng thua quan trong vậy? Quan trọng hơn cả huynh đệ? Thật là..."
"Con đã bảo con không hề ra tay nặng!" Chẳng hiểu sao đột nhiên Lâm Lan Chi cảm thấy thực sự uất ức, không kiềm chế được quát lớn. Vì cớ gì từ khi đến học cung này cái gì y làm cũng là sai, những thứ gì không tốt đều đổ cho y. Lâm Lan Chi lớn tiếng đến mức sư phụ giật mình đứng hẳn lại, Bạch Nhan thấy chuyện càng ngày càng rắc rối vội nói: "Sư phụ không phải do sư đệ là tại con bất cẩn..."
"Con còn bênh nó nữa!" Sư phụ nói xong nhìn về phía Từ Cảnh Hiên vừa đi lên, mặt mới giãn ra một chút hướng hắn nói: "Cảnh Hiên con qua đây dẫn Bạch Nhan về rồi gọi đại phu đến xem thử đi."
Từ Cảnh Hiên ngập ngừng một lúc quay qua nhìn Lâm Lan Chi tức giận mặt đỏ bừng bừng, hắn biết hiện tại có nói gì cũng làm hai bên tức giận thêm đành thuận thế đỡ lấy Bạch Nhan. Vừa được hắn đỡ lấy Bạch Nhan đã cúi đầu nói nhỏ, tuy nhỏ nhưng cũng vừa đủ cho Lâm Lan Chi nghe thấy.
"Cảnh Hiên mất công huynh dạy đệ bao lâu, cuối cùng lại để thua mất rồi..."
Tận dụng cơ hội Bạch Nhan cố tình ôm chầm lấy hắn, vì nghĩ do vết thương nên Từ Cảnh Hiên cũng không đẩy ra, hắn thấy Lâm Lan Chi đang nhìn về phía này môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng ngại nhiều người nên lại thôi. Cuối cùng chỉ hạ giọng nói với Bạch Nhan: "Không sao, lần sau cố gắng hơn là được."
Lâm Lan Chi càng nhìn càng chướng mắt, y nhìn sư phụ rồi lại nhìn qua hai người kia cảm giác như trên đời này không một ai tin tưởng y, cứ như ở nơi này y không hề tồn tại, tại sao chứ? Lâm Lan Chi siết mạnh tay cố tình xen vào giữa đẩy mạnh hai người ra, Bạch Nhan loạng choạng ngã xuống dưới đất, Từ Cảnh Hiên chỉ mất cân bằng một chút nhíu mày gọi: "Lan Chi..."
Lâm Lan Chi không quay đầu lại nhìn, một đường hậm hực đi thẳng, sư phụ ở đằng sau làu bàu: "Thật là... cái tính khí gì thế không biết. Bạch Nhan không sao chứ?"
Thấy Từ Cảnh Hiên muốn đuổi theo, Bạch Nhan liền ôm lấy bụng kêu lên: "A... đau quá."
Bước chân hắn hơi dừng lại, Lâm Lan Chi đi rất nhanh chẳng mấy chốc đã đi khuất, hiện tại còn đang tức giận nhìn thấy hắn chỉ khiến y càng thêm khó chịu, nghĩ vậy Từ Cảnh Hiên đành ở lại đỡ Bạch Nhan lên rồi nói: "Ta đưa đệ về."
"Làm phiền sư huynh..." Miệng thì nói vậy nhưng khi được Từ Cảnh Hiên ôm, lấy Bạch Nhan âm thầm mỉm cười.
Những ngày sau đó Lâm Lan Chi triệt để tránh mặt hắn, khó khăn lắm mới khiến y có thể đối diện với hắn bình thường, vậy mà hiện tại đến mặt cũng không thèm nhìn.
Cứ vậy qua đi gần một tháng, Từ Cảnh Hiên đêm nào cũng nằm ngủ ở ngoài, hôm nào trời mưa đành vào sâu trong rừng ngủ hang động đến thành quen, mà cái người chăn ấm đệm êm kia đến liếc nhìn hắn một cái cũng không thèm. Nhưng Từ Cảnh Hiên không dám oán trách, chuyện như ngày hôm nay là do hắn tự làm tự chịu, là hắn vì một chốc mất kiềm chế mà làm ra chuyện mất nhân tính, Lâm Lan Chi hận hắn cũng là điều dễ hiểu.
Tỉ võ gần kết thúc quả nhiên Lâm Lan Chi thuận tiện trải qua tất cả các vòng, vòng này chỉ còn sáu người, Từ Cảnh Hiên đã thắng hôm nay người đấu chính là Lâm Lan Chi và Thạch Hổ.
Hai người bước lên võ đài, chưa nói đến võ công chỉ xét về ngoại hình đã cách xa một trời một vực. Thạch Hổ xuất thân không được tốt, nghe nói là con thất lạc của một vị quan nào đấy, từ nhỏ sống cơ cực nên thân hình cũng cường tráng. Trái với Lâm Lan Chi từ nhỏ tuy cũng được tập luyện nhưng vẫn là quý công tử ăn sung mặc sướng, thân hình thì hơi gầy, so với hắn chỉ cao đến ngang vai quả thật nhìn thắng thua thấy rõ.
Trong lòng Từ Cảnh Hiên hơi lo lắng sợ rằng Lâm Lan Chi bị yếu thế, Bạch Nhan thấy vậy âm thầm cười, đứng bên cạnh hắn nói: "Xem ra vòng này Lan Chi khó qua rồi."
Từ Cảnh Hiên lắc đầu: "Đệ ấy sẽ thắng thôi." Hắn có niềm tin là như vậy.
Bạch Nhan nhìn ánh mắt Từ Cảnh Hiên không lúc nào rời khỏi người Lâm Lan Chi, khẽ nghiến răng cười mỉm.
Lâm Lan Chi nhất định phải thua!
Lâm Lan Chi liếc nhìn Bạch Nhan không trả lời cũng không cười lấy lệ, y là vậy trong mắt vốn không coi ai ra gì, Bạch Nhan âm thầm mất mặt. Tự dặn lòng mình không được tức giận, chỉ là một tên tiểu tử thôi mà, hiện tại không kiềm chế được sau này ắt hỏng chuyện lớn.
Sư phụ ở trên cao hô rõ khẩu lệnh bắt đầu, hai người lập tức lao vào giao chiến.
Ngay từ đầu Bạch Nhan vốn đã không có phần thắng, ai mà chẳng biết Lâm Lan Chi to gan suốt ngày gây chuyện với Từ Cảnh Hiên như vậy võ công cũng không tệ, ít ra Từ Cảnh Hiên xếp thứ nhất y cũng không kém hắn quá xa. Ngay mười chiêu đầu tiên Bạch Nhan đã lâm vào thế yếu, nếu mọi người đều biết thì Bạch Nhan lại càng biết rõ, ván này không thể đổi bại thành thắng cũng không cần quá miễn cưỡng, khóe môi Bạch Nhan hơi nhếch lên, dù không thắng được cũng không phải là không tốt.
Lâm Lan Chi dùng một chưởng đánh tới, Bạch Nhan nhớ tới mấy chiêu thức mà Từ Cảnh Hiên dạy, lập tức thi triển lại giống y hệt, qua vài chiêu cuối cùng Lâm Lan Chi cũng cảm thấy hơi quen thuộc, y nhíu mày dùng một quyền đánh thẳng đến, Bạch Nhan nhanh tay nắm lấy cổ tay y vặn lại. Lâm Lan Chi tránh vừa đúng lúc xoay người nhìn về phía Từ Cảnh Hiên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đây còn không phải chiêu hắn dùng trong đêm đó?
Được lắm còn cố tình dạy võ cho kẻ khác đối phó với y?
Một mình hắn khi dễ y còn chưa đủ ư?!
Không hiểu sao nghĩ đến đây trong lòng cực kỳ khó chịu, Lâm Lan Chi nghiến răng xoay người lại dùng một cước đạp mạnh vào bụng Bạch Nhan, làm cả người ngã mạnh xuống dưới đất.
Qua một hồi thấy Bạch Nhan không còn gượng dậy nổi, sư phụ dõng dạc hô: "Trận đấu kết thúc Lâm Lan Chi thắng!"
Xung quanh lập tức tràn đến tiếng vỗ tay, Lâm Lan Chi mặt không cảm xúc định bước xuống, liếc sang nhìn Bạch Nhan vẫn nằm im đó không ngừng ôm lấy bụng rồi nhăn mặt. Lâm Lan Chi hơi đứng lại, lúc này sư phụ theo ánh mắt y cũng nhìn thấy vội chạy lại đỡ Bạch Nhan lên, ân cần hỏi han: "Bạch Nhan không sao chứ?"
Bạch Nhan nhắm chặt mắt, tay không ngừng siết chặt lấy bụng, khó khăn lắm mới miễn cưỡng nói: "Không... đệ tử... không sao."
Sư phụ lập tức tức giận: "Đã như này rồi còn không sao, nào đứng dậy được không ta đưa con đi tìm đại phu."
Từ Cảnh Hiên thấy mãi không có ai bước xuống liền đi lên vừa thấy cảnh này, sư phụ đi qua Lâm Lan Chi không nhịn nổi trách mắng: "Chỉ là tỉ thí thôi mà có cần ra tay mạnh vậy không? Con xem, biết rõ Bạch Nhan võ công không bằng rồi còn ra tay mạnh như vậy!"
"Con không có!" Lâm Lan Chi bất mãn, không phải là y chối bỏ mà thực sự lúc nãy không hề ra tay nặng, với một người bình thường vốn không đủ gây thương tích, nhưng nghe y chối sư phụ càng nghiêm mặt lại hơn: "Làm sai còn không nhận, thắng thua quan trong vậy? Quan trọng hơn cả huynh đệ? Thật là..."
"Con đã bảo con không hề ra tay nặng!" Chẳng hiểu sao đột nhiên Lâm Lan Chi cảm thấy thực sự uất ức, không kiềm chế được quát lớn. Vì cớ gì từ khi đến học cung này cái gì y làm cũng là sai, những thứ gì không tốt đều đổ cho y. Lâm Lan Chi lớn tiếng đến mức sư phụ giật mình đứng hẳn lại, Bạch Nhan thấy chuyện càng ngày càng rắc rối vội nói: "Sư phụ không phải do sư đệ là tại con bất cẩn..."
"Con còn bênh nó nữa!" Sư phụ nói xong nhìn về phía Từ Cảnh Hiên vừa đi lên, mặt mới giãn ra một chút hướng hắn nói: "Cảnh Hiên con qua đây dẫn Bạch Nhan về rồi gọi đại phu đến xem thử đi."
Từ Cảnh Hiên ngập ngừng một lúc quay qua nhìn Lâm Lan Chi tức giận mặt đỏ bừng bừng, hắn biết hiện tại có nói gì cũng làm hai bên tức giận thêm đành thuận thế đỡ lấy Bạch Nhan. Vừa được hắn đỡ lấy Bạch Nhan đã cúi đầu nói nhỏ, tuy nhỏ nhưng cũng vừa đủ cho Lâm Lan Chi nghe thấy.
"Cảnh Hiên mất công huynh dạy đệ bao lâu, cuối cùng lại để thua mất rồi..."
Tận dụng cơ hội Bạch Nhan cố tình ôm chầm lấy hắn, vì nghĩ do vết thương nên Từ Cảnh Hiên cũng không đẩy ra, hắn thấy Lâm Lan Chi đang nhìn về phía này môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng ngại nhiều người nên lại thôi. Cuối cùng chỉ hạ giọng nói với Bạch Nhan: "Không sao, lần sau cố gắng hơn là được."
Lâm Lan Chi càng nhìn càng chướng mắt, y nhìn sư phụ rồi lại nhìn qua hai người kia cảm giác như trên đời này không một ai tin tưởng y, cứ như ở nơi này y không hề tồn tại, tại sao chứ? Lâm Lan Chi siết mạnh tay cố tình xen vào giữa đẩy mạnh hai người ra, Bạch Nhan loạng choạng ngã xuống dưới đất, Từ Cảnh Hiên chỉ mất cân bằng một chút nhíu mày gọi: "Lan Chi..."
Lâm Lan Chi không quay đầu lại nhìn, một đường hậm hực đi thẳng, sư phụ ở đằng sau làu bàu: "Thật là... cái tính khí gì thế không biết. Bạch Nhan không sao chứ?"
Thấy Từ Cảnh Hiên muốn đuổi theo, Bạch Nhan liền ôm lấy bụng kêu lên: "A... đau quá."
Bước chân hắn hơi dừng lại, Lâm Lan Chi đi rất nhanh chẳng mấy chốc đã đi khuất, hiện tại còn đang tức giận nhìn thấy hắn chỉ khiến y càng thêm khó chịu, nghĩ vậy Từ Cảnh Hiên đành ở lại đỡ Bạch Nhan lên rồi nói: "Ta đưa đệ về."
"Làm phiền sư huynh..." Miệng thì nói vậy nhưng khi được Từ Cảnh Hiên ôm, lấy Bạch Nhan âm thầm mỉm cười.
Những ngày sau đó Lâm Lan Chi triệt để tránh mặt hắn, khó khăn lắm mới khiến y có thể đối diện với hắn bình thường, vậy mà hiện tại đến mặt cũng không thèm nhìn.
Cứ vậy qua đi gần một tháng, Từ Cảnh Hiên đêm nào cũng nằm ngủ ở ngoài, hôm nào trời mưa đành vào sâu trong rừng ngủ hang động đến thành quen, mà cái người chăn ấm đệm êm kia đến liếc nhìn hắn một cái cũng không thèm. Nhưng Từ Cảnh Hiên không dám oán trách, chuyện như ngày hôm nay là do hắn tự làm tự chịu, là hắn vì một chốc mất kiềm chế mà làm ra chuyện mất nhân tính, Lâm Lan Chi hận hắn cũng là điều dễ hiểu.
Tỉ võ gần kết thúc quả nhiên Lâm Lan Chi thuận tiện trải qua tất cả các vòng, vòng này chỉ còn sáu người, Từ Cảnh Hiên đã thắng hôm nay người đấu chính là Lâm Lan Chi và Thạch Hổ.
Hai người bước lên võ đài, chưa nói đến võ công chỉ xét về ngoại hình đã cách xa một trời một vực. Thạch Hổ xuất thân không được tốt, nghe nói là con thất lạc của một vị quan nào đấy, từ nhỏ sống cơ cực nên thân hình cũng cường tráng. Trái với Lâm Lan Chi từ nhỏ tuy cũng được tập luyện nhưng vẫn là quý công tử ăn sung mặc sướng, thân hình thì hơi gầy, so với hắn chỉ cao đến ngang vai quả thật nhìn thắng thua thấy rõ.
Trong lòng Từ Cảnh Hiên hơi lo lắng sợ rằng Lâm Lan Chi bị yếu thế, Bạch Nhan thấy vậy âm thầm cười, đứng bên cạnh hắn nói: "Xem ra vòng này Lan Chi khó qua rồi."
Từ Cảnh Hiên lắc đầu: "Đệ ấy sẽ thắng thôi." Hắn có niềm tin là như vậy.
Bạch Nhan nhìn ánh mắt Từ Cảnh Hiên không lúc nào rời khỏi người Lâm Lan Chi, khẽ nghiến răng cười mỉm.
Lâm Lan Chi nhất định phải thua!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất