Chương 50
Trước đó một thời gian, Lâm Lan Tình và Lâm Lan Ngọc vẫn còn người gào khóc người kéo tay cha mình nỉ non.
"Cha, cha mau đi xem đại ca thử đi. Lúc nãy con nghe thấy trong phòng huynh ấy toàn tiếng đập đồ, nhỡ đâu đại ca nghĩ quẩn thật thì sao?"
Tống Uy Hầu tức giận vung tay ra: "Ba người các ngươi đừng có bày trò. Nghĩ ta sẽ mắc lừa lần nữa? Mau cút cút ra không đừng trách ta nặng tay."
Lâm Lan Ngọc nước mắt rưng rưng, sống chết không chịu buông tay nức nở nói: "Con nói thật đó lần này không lừa cha, con gọi bao nhiêu lần mà đại ca không chịu trả lời. Cha mau đi xem thử đi nhỡ đâu đại ca xảy ra chuyện gì thật..."
"Ngươi câm miệng!" Tống Uy Hầu quát lớn lập tức khiến hai đứa nhóc rụt cổ lại, ông định cầm tấu chương lên đọc nốt nhưng càng đọc càng không thể tập trung, tiếng hai đứa nhỏ vẫn không ngừng cầu xin bên tai. Ông thở dài buông tấy chương xuống đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Lan Ngọc thấy vậy mỉm cười kéo tay áo Lâm Lan Tình đứng dậy chạy theo.
"Cha chúng ta đi nhanh lên."
Tống Uy Hầu nhíu mày, dù lần trước bị ba đứa này bày trò lừa một lần nhưng lòng vẫn không kiềm chế được dâng lên cảm giác bất an. Bước chân cũng nhanh hơn chẳng mấy chốc đã đến cửa phòng, ông đưa mắt ra lệnh cho hạ nhân canh giữ hai bên mở cửa. Cánh cửa vừa bật mở, đập vào mắt là cảnh tượng cả người Lâm Lan Chi treo lơ lửng trên không, gương mặt nhợt nhạt hai mắt nhắm nghiền, ngay cả Lâm Lan Tình và Lâm Lan Ngọc nhìn thấy cũng không thể tin nổi suýt chữa nữa ngã xuống.
"Đại ca... đại ca!"
Cũng may Tống Uy Hầu nhìn thấy cũng không hoảng, vội rút thanh kiếm bên hông ra chém đứt dây thừng đỡ người xuống, ông run run đưa tay lên mũi sờ vẫn cảm nhận được hơi thở yếu ớt mới thở ra một hơi.
Hai đệ đệ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vốn chỉ muốn y đứng đó giả vờ thôi sao lại thành thế này?
Lâm Lan Ngọc khóc lớn lên: "Đại ca... sao lại thành như vậy huynh tỉnh lại đi, đừng làm đệ sợ."
Lâm Lan Tình vừa lay mạnh người y vừa gọi: "Đại ca, đại ca!"
Lâm Lan Chi bị lay liên tục, đột nhiên mở lớn mắt ho lên sặc sụa tay bất giác ôm chặt lấy cổ. Cảm giác sợi dây siết chặt vẫn y như cũ, y ho một hồi lâu đến mức những người bên cạnh phát hoảng mới ngừng lại.
Chuyện gì thế này, không lẽ là y chết rồi sao?
Lâm Lan Chi vẫn chưa tỉnh táo hẳn mơ màng nghĩ, nhưng đập vào mắt là gương mặt giàn giụa nước mắt của hai đệ đệ, còn cả ánh mắt lạnh lùng của cha. Tống Uy Hầu đưa tay lên bắt mạch, thấy y đã không có chuyện gì vội buông tay ra đẩy mạnh y ngã xuống nền đất, cơn đau truyền đến y mới cảm nhận được đây thực sự là hiện thực, chỉ có cha mới vô tình như vậy.
May quá hóa ra là y chưa chết.
"Đại ca..." Hai đệ đệ sợ cha lại động tay động chân đánh vội ôm chặt lấy y không buông.
Tống Uy Hầu giận dữ cả khuôn mặt củng đỏ bừng bừng quát lên: "Lâm Lan Chi ngươi đã thôi được chưa?! Ta nuôi ngươi suốt mười chín năm nay, ngươi lại vì một người xa lạ mà không màng sống chết, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc vì sao lại cứ phải là Từ Cảnh Hiên?"
Lâm Lan Chi khuôn mặt còn nhợt nhạt thấy rõ, được hai đệ đệ đỡ lên mới miễn cưỡng ngồi vững, y hít thở khó nhọc cất giọng yếu ớt trả lời: "Vì sao cứ phải là sư huynh..."
Y nghĩ gì đó rồi bật cười, nhìn thẳng cha mình nói: "Nếu con nói tất cả đều tại cha thì người thấy sao?"
Tống Uy Hầu giật mình hỏi lại: "Tại ta?"
"Phải. Đều là tại cha." Lâm Lan Chi dừng lại một lúc cố kìm nén xúc động trong lòng rồi từ từ nói.
"Nếu không phải là do cha suốt ngày ở trước mặt con khen sư huynh tốt như thế này tốt như thế kia, ca ngợi đủ điều liệu con có cảm thấy khó chịu mà bám lấy sư huynh hay không? Lúc còn nhỏ con đâu muốn bị thích khách hành thích, cũng đâu muốn mình không cầm được cung tên. Nhưng cha thì sao? Tuy không trách mắng, nhưng mỗi lần thấy sư huynh cha lại nhìn huynh ấy bằng ánh mắt ngưỡng mộ, rồi khi trở về lại nói con cần phải luyện tập nhiều hơn, con không làm được cha liền tức giận."
"Người ngoài khen ngợi sư huynh tuổi trẻ tài cao là nhân tài hiếm gặp, con cũng công nhận sư huynh thực sự giỏi, con kém cỏi không bằng huynh ấy. Nhưng cha đã bao giờ để con vào trong mắt chưa? Trước mặt người ngoài cha chỉ biết chê trách con, cha có biết cảm giác lúc đó của con thế nào không? Khi ấy con đã có một suy nghĩ ngốc nghếch như thế này. Nếu có một ngày con đánh thắng sư huynh có phải hay không sẽ khiến cha vui vẻ?"
"Cho nên vì suy nghĩ đó bao năm qua con luôn bám lấy sư huynh, làm khó sư huynh, muốn một lần đánh bại huynh ấy để có một ngày con trở về nói với cha. Con của cha đã đánh bại được Từ Cảnh Hiên rồi này có phải rất tài giỏi hay không?"
"Cha thử nghĩ nếu không vì vậy con cũng đâu để ý đến huynh ấy, chuyện thành như bây giờ không tại cha thì tại ai?"
Nói đến đây giọng nói của y đã nghẹn lại, Tống Uy Hầu xoay lưng không nhìn rõ mặt nhưng bàn tay không ngừng siết chặt lấy tay áo.
"Có nhiều lúc con nghĩ nếu con không phải con trưởng thì thật tốt, con cũng sẽ không phải cố gắng nhiều như vậy. Cha nhìn xem, nhị đệ, tam đệ sinh sau con vài năm thôi nhưng hai đứa nó rất tốt, nó thích làm gì thì làm, chơi gì thì chơi không bị cha đẩy một đống trách nhiệm lên như con."
"Vì con là con trưởng phải kế thừa tước vị nên cha nói phải cố gắng, từ cưỡi ngựa bắn cung đến văn thư binh pháp cái gì cha chẳng bắt con học, bằng tuổi con những người khác đang mải chơi đùa thì con đã bị cha nhồi nhét cho toàn những thứ khô khan đó. Nhưng cha không biết, người càng làm như vậy con càng ngày càng kém, đến cả việc bắn cung kia vốn dĩ con có thể làm rất tốt nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cha, trong lòng con ngày càng cảm thấy sợ hãi, thực sự rất sợ hãi."
"Con không muốn làm cha thất vọng, con cố luyện ngày luyện đêm chỉ mong cha khen ngợi con một lần. Nhưng con luyện đến kiệt sức, đến mức ngất đi, cha còn nhớ khi nhìn thấy con nằm trên giường bệnh câu đầu tiên người nói với con là gì không? Cha nói: Ngu dốt không có tiền đồ!"
"Cha, cha mau đi xem đại ca thử đi. Lúc nãy con nghe thấy trong phòng huynh ấy toàn tiếng đập đồ, nhỡ đâu đại ca nghĩ quẩn thật thì sao?"
Tống Uy Hầu tức giận vung tay ra: "Ba người các ngươi đừng có bày trò. Nghĩ ta sẽ mắc lừa lần nữa? Mau cút cút ra không đừng trách ta nặng tay."
Lâm Lan Ngọc nước mắt rưng rưng, sống chết không chịu buông tay nức nở nói: "Con nói thật đó lần này không lừa cha, con gọi bao nhiêu lần mà đại ca không chịu trả lời. Cha mau đi xem thử đi nhỡ đâu đại ca xảy ra chuyện gì thật..."
"Ngươi câm miệng!" Tống Uy Hầu quát lớn lập tức khiến hai đứa nhóc rụt cổ lại, ông định cầm tấu chương lên đọc nốt nhưng càng đọc càng không thể tập trung, tiếng hai đứa nhỏ vẫn không ngừng cầu xin bên tai. Ông thở dài buông tấy chương xuống đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Lan Ngọc thấy vậy mỉm cười kéo tay áo Lâm Lan Tình đứng dậy chạy theo.
"Cha chúng ta đi nhanh lên."
Tống Uy Hầu nhíu mày, dù lần trước bị ba đứa này bày trò lừa một lần nhưng lòng vẫn không kiềm chế được dâng lên cảm giác bất an. Bước chân cũng nhanh hơn chẳng mấy chốc đã đến cửa phòng, ông đưa mắt ra lệnh cho hạ nhân canh giữ hai bên mở cửa. Cánh cửa vừa bật mở, đập vào mắt là cảnh tượng cả người Lâm Lan Chi treo lơ lửng trên không, gương mặt nhợt nhạt hai mắt nhắm nghiền, ngay cả Lâm Lan Tình và Lâm Lan Ngọc nhìn thấy cũng không thể tin nổi suýt chữa nữa ngã xuống.
"Đại ca... đại ca!"
Cũng may Tống Uy Hầu nhìn thấy cũng không hoảng, vội rút thanh kiếm bên hông ra chém đứt dây thừng đỡ người xuống, ông run run đưa tay lên mũi sờ vẫn cảm nhận được hơi thở yếu ớt mới thở ra một hơi.
Hai đệ đệ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vốn chỉ muốn y đứng đó giả vờ thôi sao lại thành thế này?
Lâm Lan Ngọc khóc lớn lên: "Đại ca... sao lại thành như vậy huynh tỉnh lại đi, đừng làm đệ sợ."
Lâm Lan Tình vừa lay mạnh người y vừa gọi: "Đại ca, đại ca!"
Lâm Lan Chi bị lay liên tục, đột nhiên mở lớn mắt ho lên sặc sụa tay bất giác ôm chặt lấy cổ. Cảm giác sợi dây siết chặt vẫn y như cũ, y ho một hồi lâu đến mức những người bên cạnh phát hoảng mới ngừng lại.
Chuyện gì thế này, không lẽ là y chết rồi sao?
Lâm Lan Chi vẫn chưa tỉnh táo hẳn mơ màng nghĩ, nhưng đập vào mắt là gương mặt giàn giụa nước mắt của hai đệ đệ, còn cả ánh mắt lạnh lùng của cha. Tống Uy Hầu đưa tay lên bắt mạch, thấy y đã không có chuyện gì vội buông tay ra đẩy mạnh y ngã xuống nền đất, cơn đau truyền đến y mới cảm nhận được đây thực sự là hiện thực, chỉ có cha mới vô tình như vậy.
May quá hóa ra là y chưa chết.
"Đại ca..." Hai đệ đệ sợ cha lại động tay động chân đánh vội ôm chặt lấy y không buông.
Tống Uy Hầu giận dữ cả khuôn mặt củng đỏ bừng bừng quát lên: "Lâm Lan Chi ngươi đã thôi được chưa?! Ta nuôi ngươi suốt mười chín năm nay, ngươi lại vì một người xa lạ mà không màng sống chết, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc vì sao lại cứ phải là Từ Cảnh Hiên?"
Lâm Lan Chi khuôn mặt còn nhợt nhạt thấy rõ, được hai đệ đệ đỡ lên mới miễn cưỡng ngồi vững, y hít thở khó nhọc cất giọng yếu ớt trả lời: "Vì sao cứ phải là sư huynh..."
Y nghĩ gì đó rồi bật cười, nhìn thẳng cha mình nói: "Nếu con nói tất cả đều tại cha thì người thấy sao?"
Tống Uy Hầu giật mình hỏi lại: "Tại ta?"
"Phải. Đều là tại cha." Lâm Lan Chi dừng lại một lúc cố kìm nén xúc động trong lòng rồi từ từ nói.
"Nếu không phải là do cha suốt ngày ở trước mặt con khen sư huynh tốt như thế này tốt như thế kia, ca ngợi đủ điều liệu con có cảm thấy khó chịu mà bám lấy sư huynh hay không? Lúc còn nhỏ con đâu muốn bị thích khách hành thích, cũng đâu muốn mình không cầm được cung tên. Nhưng cha thì sao? Tuy không trách mắng, nhưng mỗi lần thấy sư huynh cha lại nhìn huynh ấy bằng ánh mắt ngưỡng mộ, rồi khi trở về lại nói con cần phải luyện tập nhiều hơn, con không làm được cha liền tức giận."
"Người ngoài khen ngợi sư huynh tuổi trẻ tài cao là nhân tài hiếm gặp, con cũng công nhận sư huynh thực sự giỏi, con kém cỏi không bằng huynh ấy. Nhưng cha đã bao giờ để con vào trong mắt chưa? Trước mặt người ngoài cha chỉ biết chê trách con, cha có biết cảm giác lúc đó của con thế nào không? Khi ấy con đã có một suy nghĩ ngốc nghếch như thế này. Nếu có một ngày con đánh thắng sư huynh có phải hay không sẽ khiến cha vui vẻ?"
"Cho nên vì suy nghĩ đó bao năm qua con luôn bám lấy sư huynh, làm khó sư huynh, muốn một lần đánh bại huynh ấy để có một ngày con trở về nói với cha. Con của cha đã đánh bại được Từ Cảnh Hiên rồi này có phải rất tài giỏi hay không?"
"Cha thử nghĩ nếu không vì vậy con cũng đâu để ý đến huynh ấy, chuyện thành như bây giờ không tại cha thì tại ai?"
Nói đến đây giọng nói của y đã nghẹn lại, Tống Uy Hầu xoay lưng không nhìn rõ mặt nhưng bàn tay không ngừng siết chặt lấy tay áo.
"Có nhiều lúc con nghĩ nếu con không phải con trưởng thì thật tốt, con cũng sẽ không phải cố gắng nhiều như vậy. Cha nhìn xem, nhị đệ, tam đệ sinh sau con vài năm thôi nhưng hai đứa nó rất tốt, nó thích làm gì thì làm, chơi gì thì chơi không bị cha đẩy một đống trách nhiệm lên như con."
"Vì con là con trưởng phải kế thừa tước vị nên cha nói phải cố gắng, từ cưỡi ngựa bắn cung đến văn thư binh pháp cái gì cha chẳng bắt con học, bằng tuổi con những người khác đang mải chơi đùa thì con đã bị cha nhồi nhét cho toàn những thứ khô khan đó. Nhưng cha không biết, người càng làm như vậy con càng ngày càng kém, đến cả việc bắn cung kia vốn dĩ con có thể làm rất tốt nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cha, trong lòng con ngày càng cảm thấy sợ hãi, thực sự rất sợ hãi."
"Con không muốn làm cha thất vọng, con cố luyện ngày luyện đêm chỉ mong cha khen ngợi con một lần. Nhưng con luyện đến kiệt sức, đến mức ngất đi, cha còn nhớ khi nhìn thấy con nằm trên giường bệnh câu đầu tiên người nói với con là gì không? Cha nói: Ngu dốt không có tiền đồ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất