Khi Kẻ Thù Về Chung Một Nhà

Chương 55

Trước Sau
Lâm Lan Chi đứng ở ngoài đi đi lại lại thấp thỏm không yên, vương gia và cha y từ trước đã bất hòa, không biết hai người có nói chuyện bình thường được với nhau không? Nhỡ đâu đánh nhau trong đó thì phải làm sao? Rồi sau đó hai người lại không chấp nhận cho y và hắn thì không phải lại lớn chuyện? Lâm Lan Chi vừa nghĩ vừa căng thẳng cắn ngón tay.

"Lan Chi..."

Đột nhiên từ sau lưng có tiếng gọi, nhận ra đó là giọng nói của hắn y mừng rỡ vội vàng quay đầu lại. Từ Cảnh Hiên đứng cách y không xa, gần nửa tháng không gặp nhìn hắn có vẻ gầy hơn một chút, y nhìn thấy hắn đôi mắt cũng hơi đỏ lên khẽ gọi: "Sư huynh..."

Không đợi Từ Cảnh Hiên kịp đến y đã vội chạy lại ôm chặt lấy hắn, cái ôm của y rất mạnh Từ Cảnh Hiên lâu ngày không ăn không ngủ suýt chút nữa không đứng vững, nhìn y ngoan ngoãn ở trong lòng mình hắn đau lòng vòng tay qua hôn nhẹ lên tóc y.

"Lan Chi ta ở đây rồi, không sao nữa rồi..."

"Sư huynh... sư huynh. Ta nhớ huynh." Y vừa nói vừa ôm chặt lấy hắn, Từ Cảnh Hiên bỗng chốc thấy tâm can mình như rót mật, chỉ cần nghe được câu nói của y, dù có chịu khó khăn gì đi nữa hắn cũng thấy đáng.

Từ Cảnh Hiên khẽ đẩy người ra không ngờ rằng vậy mà y đã muốn khóc, hai mắt đỏ lên nước mắt chực rơi xuống. Hắn đau xót đưa tay lên xoa má y an ủi: "Lan Chi... đừng khóc. Xin lỗi, là ta không tốt để đệ đợi lâu như vậy..."

Lâm Lan Chi vội quay mặt sang hướng khác cười cười nói: "Ta không khóc, không có khóc. Huynh xem ta cứ vui mừng là nước mắt tự rơi xuống như vậy, khó khăn lắm mới gặp được huynh việc gì ta phải khóc chứ."

Từ Cảnh Hiên nghe vậy càng thấy đau lòng, hắn muốn nói gì đó nhưng lại bị Lâm Lan Chi chen ngang, y vội cầm lấy tay hắn hớn hở khoe: "Sư huynh, cha ta đã đồng ý cho chúng ta bên nhau rồi. Huynh xem có vui không?"

Lâm Lan Chi cứ nghĩ hắn sẽ bất ngờ, nhưng chỉ thấy ánh mắt hắn càng ngày càng trầm xuống nhìn y chằm chằm. Lâm Lan Chi cũng thu lại nụ cười của mình lại khẽ hỏi: "Sư huynh... huynh không vui?"



Từ Cảnh Hiên không trả lời, run run đưa tay lên kéo nhẹ cổ áo y xuống để lộ ra một đường tím đỏ hằn trên cổ. Hôm nay y đã cố tình mặc áo cổ cao nhưng vẫn bị hắn phát hiện, Lâm Lan Chi vội tránh cánh tay của hắn ra kéo áo lên.

Từ Cảnh Hiên cất tiếng, giọng đã khàn cả đi: "Vết thương trên cổ đệ... rốt cuộc là có chuyện gì? Hầu gia đánh đệ?"

"Không có, không có." Lâm Lan Chi vội xua xua tay chối: "Ta cũng không biết sao đột nhiên ở cổ lại có vết thương này nữa nhưng không phải do cha làm đâu, cha không hề đánh mắng hay trách phạt gì cả. Ta nói với huynh rồi mà, cha tuy nghiêm khắc nhưng thương ta lắm, mới cầu xin vài câu ông ấy đã đồng ý rồi... Ta không lừa huynh đâu, huynh xem ta mang được ông ấy đến đây rồi này."

Lâm Lan Chi vừa nói vừa cười bối rối bịa chuyện vung tay loạn xạ, y còn muốn nói thêm nhưng đột nhiên bị hắn ôm chầm lấy, y biết những lời nói dối vụng về này sao có thể khiến hắn tin cơ chứ. Chỉ là không muốn hắn lo lắng, nhưng y không biết càng như vậy càng khiến Từ Cảnh Hiên cảm thấy khó chịu, hắn ôm chầm lấy y cả người cũng run lên liên tục nói xin lỗi.

"Ta đã nói không có chuyện gì rồi mà huynh có lỗi gì cơ chứ... sư huynh..."

Lâm Lan Chi thấy có gì đó không đúng vội đẩy người hắn ra vậy mà không ngờ Từ Cảnh Hiên đã khóc, nước mắt rơi xuống ướt đẫm trên vai y. Lâm Lan Chi lập tức hốt hoảng, nước mắt mới ngừng không được bao lâu lại lần nữa đỏ lên.

"Sư huynh... huynh bảo ta không được khóc cơ mà, sao huynh lại khóc chứ? Ta đã nói ta không sao thật đó, sư huynh xem không phải ta còn rất lành lặn hay sao?"

Lâm Lan Chi vừa nói vừa xoay một vòng trước mặt hắn, Từ Cảnh Hiên quay mặt sang hướng khác, cố ngăn nước mắt lại hít thở một hơi thật sâu sau đó mới gượng cười. Nhưng vẫn khó chịu nhìn vết thương dài trên cổ y, hắn biết dù có hỏi y cũng không nói thật, chỉ biết trách bản thân hắn vô dụng.

Từ Cảnh Hiên cúi thấp đầu xuống giọng khàn khàn nói: "Ta xin lỗi... đã nói không để đệ chịu một chút tổn thương nào rồi, cuối cùng cũng không làm được..."

Lâm Lan Chi mỉm cười cầm chặt lấy tay hắn, y đang định nói đột nhiên cánh cửa phía sau bật mở, Tống Uy Hầu và Bình Nam Vương đã đứng đó từ lúc nào. Hai người giật mình buông tay nhau ra sợ cha nhìn thấy lại tức giận, nhưng khác với suy nghĩ không ngờ cả hai trưởng bối lại chẳng có ý kiến gì cả.

Bình Nam Vương mở lời nói trước: "Đã ở đây cả rồi thì vào trong chúng ta cùng nói chuyện đi."



Lâm Lan Chi căng thẳng quay qua nhìn hắn, Từ Cảnh Hiên vỗ nhẹ lên tay y trấn an rồi cùng nhau bước vào. Bên trong cả y và hắn chỉ biết đứng yên ở dưới như tội phạm chờ tra khảo. Bình Nam Vương vẫn là người mở lời trước: "Lúc nãy ta và hầu gia đã nói chuyện cảm thấy nếu hai đứa đã tâm đầu ý hợp, thôi thì chúng ta cũng già rồi không thể chuyện gì cũng bắt con làm theo ý mình được. Nếu đã vậy thì hai đứa cứ thành thân đi."

Lâm Lan Chi bất ngờ ngẩng đầu lên ngay cả Từ Cảnh Hiên cũng không tin vào tai mình, không để hai người kịp thời sắp xếp lại những điều mình nghe được Bình Nam Vương đã nói thêm: "Hai đứa mà ở cùng nhau thì sẽ không được vào triều làm quan... Bỏ đi, không làm thì không làm. Nhà ta cũng chẳng có gì ngoài tiền, không thể quyền cao chức trọng dưới một người trên vạn người thì chỉ đành hưởng vinh hoa phú quý đến hết đời vậy."

Lâm Lan Chi: "...."

Từ Cảnh Hiên: "...."

"Nếu hai đứa vẫn muốn đi học, học cung cũ chắc chắn không thể về được nữa thôi thì ta xây một nơi mới cũng được. Hầu gia thấy như vậy thế nào?"

Tống Uy Hầu gật gật đầu hài lòng: "Rất được, cứ như vậy đi."

Lâm Lan Chi há hốc mồm quay qua nhìn Từ Cảnh Hiên, mà bộ dạng của hắn cũng bất ngờ không kém. Thấy hai người cứ im lặng như vậy Bình Nam Vương nhíu mày hỏi: "Hai đứa còn chưa vừa ý chỗ nào?"

Lâm Lan Chi xua xua tay vội vàng nói: "Không có, không có, con rất vừa ý!"

Từ Cảnh Hiên: "Chỉ cần hai người chấp thuận chúng con đã mãn nguyện rồi không cần gì thêm."

Tống Uy Hầu và Bình Nam Vương nghe vậy mới gật đầu hài lòng, nói chuyện thêm một lúc cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Lan Chi tạm thời vẫn phải cùng cha trở về nhà. Nhưng lần này hai bên đều trở về trong vui vẻ, nếu đã được chấp thuận, chuyện y và sư huynh bên nhau chỉ là chuyện sớm chiều. Nghĩ đến tương lai được ở cùng hắn, mãi đến lúc lên xe ngựa y vẫn cười tủm tỉm mãi không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau