Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước
Chương 40: Thật may mắn!
Vào một buổi sáng cuối năm, cả sân trường nhộn nhịp đông đảo. Mọi người ai cũng ăn mặc năng động phù hợp với không khí để tạm biệt năm cuối. Duật Thiên cũng không ngoại lệ.
"Nghe nói cậu định hát nhỉ." Tuyết Chi đi bên cạnh Duật Thiên, tỏ vẻ tò mò. Nhận được cái gật đầu từ Duật Thiên, cô liền hỏi tiếp. "Bài gì thế?"
"Bí mật không thể nói nha. Biết rồi không hay đâu."
"Thôi mà nói đi. Cậu làm tôi tò mò quá."
"Lát nữa rồi biết. Tôi vào hậu trường đây, em đi tìm chỗ ngồi tốt đi."
"Được." Tuyết Chi đành bỏ cuộc, đi tìm chỗ ngồi để xem thử cậu định hát bài gì.
.....
Phải nói kì này đông đút hơn 3 năm trước, ai cũng huyên náo trò chuyện. "Chào các em một buổi sáng tốt lành! Tôi xin đi vào chủ đề chính luôn nhé. Các em đã trải qua 3 năm gắn kết với ngôi trường này. Mặc dù có lúc vui vẻ, hờn dỗi, buồn bã hay nhưng cảm xúc khác. Tôi chỉ mong các em mãi nhớ đến ngày hôm nay vì ngày hôm nay là ngày cuối cùng các em ở đây. Và sau đây là những màng biểu diễn khác nhau của các bạn đã tham gia. Các em hãy trao cho các bạn một tràn pháo tay."
Lập tức cả sân trường vang lên tiếng vỗ tay rần rộ như pháo. Sau đó tiếng vỗ nhỏ lại, âm nhạc bắt đầu nổi lên. Từng người từng lớp bước lên sân khấu biểu diễn tiết mục của mình.
"Wow, hay quá đi"
"Đẹp thật."
"Có đầu tư đấy."
"Mà nãy giờ mọi người có để ý rằng lớp chúng ta thiếu ai không?"
"Ừ. Hình như là có."
"Duật Thiên đâu?"
"Ai biết, lúc nãy vừa mới thấy cậu ấy, xoay qua xoay lại liền mất tích."
"Bí ẩn thật."
"Cậu ấy kìa!" Một bạn nữa liền chỉ tay về phía đài diễn. Tất cả liền tập trung về hướng cô bạn ấy chỉ.
Duật Thiên từ khi nào đã xuất hiện ở đó. Cậu cầm cây guitar\* trên tay, vào tư thế chuẩn bị hát.
(\*đừng bạn nào hỏi tác giả có biết chơi guitar không. Xin thưa mình không biết chơi nhưng violin cùng đàn tranh thì biết)
Cậu ngồi trên một cái ghế đã được đặt sẵn ở đấy, tay bắt đầu gảy đàn, giọng hát nhẹ nhàng vang lên qua micro.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Gặp nhau trong biển người đông đúc.
Cùng thấu hiểu được nhau thật chẳng dễ dàng gì.
Em hiểu được sự cố chấp của anh.
Còn anh hiểu được tính khí của em.
Hai con tim tiến gần nhau hơn.
Chẳng thể đợi để được giải bày tình cảm của mình.
Sợ rằng sẽ đánh mất cơ hội được yêu em.
Điều lãng mạng đã được an bài ổn thỏa.
Chuyến du hành hoàn toàn mới mẻ.
Thật may mắn khi ở độ tuổi đẹp nhất này.
Gặp được em, anh chẳng hối tiếc điều chi.
Ôm chặt em bằng tất cả sức mình.
Không để cho hạnh phúc chạy mất.
Thật may mắn vì lựa chọn yêu em.
Chính là quyết định đúng đắn nhất đời anh.
Anh tin rằng em chính là duy nhất.
Nguyện bên em trọn cuộc đời.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
(Music: Thật May Mắn.
Singer: Tiêu Ức Tình)
Tiếng hò hét vang lên.
"Ah tỏ tình kìa."
"Cẩu lương free!"
"Vãi cả cẩu lương free!"
"Không biết ai lại được tỏ tình nhỉ."
"Đoán xem."
Duật Thiên kết thúc bài hát của mình. Đây chính là bài mà cậu thích nhất đấy. Nếu Tuyết Chi còn không hiểu ý của cậu là gì thì cậu xin thua.
Duật Thiên đam mê hát mà không hề biết rằng trong bóng cây ở gần kia. Lý Kiều Ngôn tức đến mức bóp chặt cả các ngón tay lại.
Hay! Hay lắm! Tôi thả rong cho em đi, em liền không biết ơn mà còn dám tỏ tình con bé kia. Rốt cuộc tôi bị em vứt đi đâu rồi. Trong khi Lý Kiều Ngôn tức đến bốc khói lên đầu, những người áo đen theo sau gã lặng lẽ thắp ngọn nến cho Duật Thiên.
Chị dâu, lần này chị chơi lớn, kiểu gì lão đại cũng sẽ không bỏ qua cho chị đâu.
Chúc chị may mắn!
Bọn em sẽ mãi sát cánh bên chị nếu chị an toàn sống sót. Thánh đức chúa trời sẽ phù hộ chị!
Amen.
.....
Chẳng có bữa tiệc nào mà không tàn. Sau khi cả sân trường dần thưa thớt người, Duật Thiên lôi Tuyết Chi ra một chỗ trống. "Đứng ở đây."
Tuyết Chi nghe theo, liền đứng đó.
Sau đó không biết Duật Thiên lấy hoa ra từ chỗ nào. Cầm cả một bó giơ trước mặt Tuyết Chi, một chân quỳ xuống.
"Từ ngày đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã say mê nụ cười rạng rỡ của em. Liệu em có chấp nhận kẻ nhỏ bé này làm bạn trai của em không?"
"Duật Thiên.....mình..." Tuyết Chi hơi bất ngờ với lời tỏ tình này của Duật Thiên. Cô giơ tay đỡ cậu đứng dậy rồi cuối gập đầu xuống. Giọng nói nhỏ xíu.
"Xin lỗi cậu, mình không thể chấp nhận lời tỏ tình này vì mình..."
"Có người trong lòng rồi đúng không?" Duật Thiên cười khổ, có lẽ do cậu xuyên không vào nên Tuyết Chi không thích cậu nữa. Vậy mà cậu vẫn còn ảo mộng mong rằng cô thích cậu.
"Không phải đâu. Thật ra vì mình là.....hủ nữ nên mình xem cậu như....ừm cậu biết đấy."
"..."
"Từ lúc thấy cậu đi cùng thầy Lý, mình đã ghép cậu với thầy ấy rồi. Duật Thiên, mình thấy cậu và thầy ấy rất xứng đôi. Vì vậy, cố lên nhé."
"..."Cái quái gì thế này?
Tôi nghe nhầm à?
Hay do ngủ mơ chưa tỉnh dậy?
Vậy là sao?
Ai đó làm ơn giải thích cho tôi với. Hoang mang quá!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Edit: Đấy khỏi cần lo là ngôn nhé
"Nghe nói cậu định hát nhỉ." Tuyết Chi đi bên cạnh Duật Thiên, tỏ vẻ tò mò. Nhận được cái gật đầu từ Duật Thiên, cô liền hỏi tiếp. "Bài gì thế?"
"Bí mật không thể nói nha. Biết rồi không hay đâu."
"Thôi mà nói đi. Cậu làm tôi tò mò quá."
"Lát nữa rồi biết. Tôi vào hậu trường đây, em đi tìm chỗ ngồi tốt đi."
"Được." Tuyết Chi đành bỏ cuộc, đi tìm chỗ ngồi để xem thử cậu định hát bài gì.
.....
Phải nói kì này đông đút hơn 3 năm trước, ai cũng huyên náo trò chuyện. "Chào các em một buổi sáng tốt lành! Tôi xin đi vào chủ đề chính luôn nhé. Các em đã trải qua 3 năm gắn kết với ngôi trường này. Mặc dù có lúc vui vẻ, hờn dỗi, buồn bã hay nhưng cảm xúc khác. Tôi chỉ mong các em mãi nhớ đến ngày hôm nay vì ngày hôm nay là ngày cuối cùng các em ở đây. Và sau đây là những màng biểu diễn khác nhau của các bạn đã tham gia. Các em hãy trao cho các bạn một tràn pháo tay."
Lập tức cả sân trường vang lên tiếng vỗ tay rần rộ như pháo. Sau đó tiếng vỗ nhỏ lại, âm nhạc bắt đầu nổi lên. Từng người từng lớp bước lên sân khấu biểu diễn tiết mục của mình.
"Wow, hay quá đi"
"Đẹp thật."
"Có đầu tư đấy."
"Mà nãy giờ mọi người có để ý rằng lớp chúng ta thiếu ai không?"
"Ừ. Hình như là có."
"Duật Thiên đâu?"
"Ai biết, lúc nãy vừa mới thấy cậu ấy, xoay qua xoay lại liền mất tích."
"Bí ẩn thật."
"Cậu ấy kìa!" Một bạn nữa liền chỉ tay về phía đài diễn. Tất cả liền tập trung về hướng cô bạn ấy chỉ.
Duật Thiên từ khi nào đã xuất hiện ở đó. Cậu cầm cây guitar\* trên tay, vào tư thế chuẩn bị hát.
(\*đừng bạn nào hỏi tác giả có biết chơi guitar không. Xin thưa mình không biết chơi nhưng violin cùng đàn tranh thì biết)
Cậu ngồi trên một cái ghế đã được đặt sẵn ở đấy, tay bắt đầu gảy đàn, giọng hát nhẹ nhàng vang lên qua micro.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Gặp nhau trong biển người đông đúc.
Cùng thấu hiểu được nhau thật chẳng dễ dàng gì.
Em hiểu được sự cố chấp của anh.
Còn anh hiểu được tính khí của em.
Hai con tim tiến gần nhau hơn.
Chẳng thể đợi để được giải bày tình cảm của mình.
Sợ rằng sẽ đánh mất cơ hội được yêu em.
Điều lãng mạng đã được an bài ổn thỏa.
Chuyến du hành hoàn toàn mới mẻ.
Thật may mắn khi ở độ tuổi đẹp nhất này.
Gặp được em, anh chẳng hối tiếc điều chi.
Ôm chặt em bằng tất cả sức mình.
Không để cho hạnh phúc chạy mất.
Thật may mắn vì lựa chọn yêu em.
Chính là quyết định đúng đắn nhất đời anh.
Anh tin rằng em chính là duy nhất.
Nguyện bên em trọn cuộc đời.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
(Music: Thật May Mắn.
Singer: Tiêu Ức Tình)
Tiếng hò hét vang lên.
"Ah tỏ tình kìa."
"Cẩu lương free!"
"Vãi cả cẩu lương free!"
"Không biết ai lại được tỏ tình nhỉ."
"Đoán xem."
Duật Thiên kết thúc bài hát của mình. Đây chính là bài mà cậu thích nhất đấy. Nếu Tuyết Chi còn không hiểu ý của cậu là gì thì cậu xin thua.
Duật Thiên đam mê hát mà không hề biết rằng trong bóng cây ở gần kia. Lý Kiều Ngôn tức đến mức bóp chặt cả các ngón tay lại.
Hay! Hay lắm! Tôi thả rong cho em đi, em liền không biết ơn mà còn dám tỏ tình con bé kia. Rốt cuộc tôi bị em vứt đi đâu rồi. Trong khi Lý Kiều Ngôn tức đến bốc khói lên đầu, những người áo đen theo sau gã lặng lẽ thắp ngọn nến cho Duật Thiên.
Chị dâu, lần này chị chơi lớn, kiểu gì lão đại cũng sẽ không bỏ qua cho chị đâu.
Chúc chị may mắn!
Bọn em sẽ mãi sát cánh bên chị nếu chị an toàn sống sót. Thánh đức chúa trời sẽ phù hộ chị!
Amen.
.....
Chẳng có bữa tiệc nào mà không tàn. Sau khi cả sân trường dần thưa thớt người, Duật Thiên lôi Tuyết Chi ra một chỗ trống. "Đứng ở đây."
Tuyết Chi nghe theo, liền đứng đó.
Sau đó không biết Duật Thiên lấy hoa ra từ chỗ nào. Cầm cả một bó giơ trước mặt Tuyết Chi, một chân quỳ xuống.
"Từ ngày đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã say mê nụ cười rạng rỡ của em. Liệu em có chấp nhận kẻ nhỏ bé này làm bạn trai của em không?"
"Duật Thiên.....mình..." Tuyết Chi hơi bất ngờ với lời tỏ tình này của Duật Thiên. Cô giơ tay đỡ cậu đứng dậy rồi cuối gập đầu xuống. Giọng nói nhỏ xíu.
"Xin lỗi cậu, mình không thể chấp nhận lời tỏ tình này vì mình..."
"Có người trong lòng rồi đúng không?" Duật Thiên cười khổ, có lẽ do cậu xuyên không vào nên Tuyết Chi không thích cậu nữa. Vậy mà cậu vẫn còn ảo mộng mong rằng cô thích cậu.
"Không phải đâu. Thật ra vì mình là.....hủ nữ nên mình xem cậu như....ừm cậu biết đấy."
"..."
"Từ lúc thấy cậu đi cùng thầy Lý, mình đã ghép cậu với thầy ấy rồi. Duật Thiên, mình thấy cậu và thầy ấy rất xứng đôi. Vì vậy, cố lên nhé."
"..."Cái quái gì thế này?
Tôi nghe nhầm à?
Hay do ngủ mơ chưa tỉnh dậy?
Vậy là sao?
Ai đó làm ơn giải thích cho tôi với. Hoang mang quá!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Edit: Đấy khỏi cần lo là ngôn nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất