Chương 10: Nhớ Ba (1)
Editor: Gypsy
Trong lòng Lâm Yên nghĩ vừa lúc, đêm nay nhất định không thể yêu cầu ba xoa bóp cho cô nữa, chờ khi Lâm Thời Hằng trở về cô phải nói với hắn, ba thông minh như vậy nhất định sẽ hiểu được ý của cô.
Chỉ là không đợi cô mở miệng, buổi tối đã nghe Lâm Thời Hằng nhận điện thoại.
Cúp điện thoại, hắn nhìn cô nói, “Ba phải đi sớm rồi, đi Thượng Hải, có lẽ tuần sau mới về.”
Lâm Yên sững sờ một lát, ngơ ngác nhìn hắn: “Vậy… Con nên làm gì đây ạ?”
“Còn rất đau sao?”
Lâm Yên chột dạ rũ mắt, gật đầu.
Lâm Thời Hằng nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói, “Ba kê đơn thuốc cho con, con uống trước, xem xem nếu vẫn còn đau dữ dội nữa thì đến phòng khám tìm Trình Tư, chị ấy cũng hiểu rõ một ít thủ pháp xoa bóp, thật sự không chịu nổi nữa thì đến bệnh viện số 2, ba sẽ chào hỏi bên đó.”
Lâm Yên rầu rĩ nói, “Vậy con uống thuốc xem đã.”
“Ừ, qua hai ngày nữa đợt đào tạo của mẹ con sẽ kết thúc, con có thể nhờ mẹ giúp con.”
Lâm Yên không nói gì.
Hôm sau, Lâm Thời Hằng đáp chuyến bay sáng sớm đến Thượng Hải.
Mấy ngày nay Lâm Yên vẫn đến phòng khám để hỗ trợ như thường lệ, buổi sáng đi theo Trương Thành và Trình Tư kiểm tra phòng, buổi chiều cô học cách sắp xếp danh sách ca bệnh và làm rõ vấn đề trong khoa cấp cứu.
Rõ ràng lịch trình trong ngày khá dày đặc, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, làm gì cũng không vực dậy nổi tinh thần, cả người mệt mỏi, không vui.
Trạng thái rõ ràng đến mức Ngụy Quyên vừa mới trở về từ đợt đào tạo liếc mắt một cái đã nhìn ra sự khác thường của cô, hỏi, “Có phải gần đây quá mệt mỏi không? Con không cần liều mạng như vậy, dù sao con mới bắt đầu vào cấp ba, cách đại học còn lâu lắm, cho dù muốn đặt nền tảng cũng không có gì phải vội vàng vào lúc này, vẫn phải chú ý tới học tập và nghỉ ngơi nữa.”
“Dạ con biết rồi mẹ.” Lâm Yên chột dạ gật đầu.
Lâm Yên bị Ngụy Quyên đuổi về phòng ngủ cho đến khi thức dậy, buồn chán ngồi trên sô pha nghe nhạc và đi dạo xung quanh, bạn thân đột nhiên gọi điện thoại tới.
Trong lòng Lâm Yên nghĩ vừa lúc, đêm nay nhất định không thể yêu cầu ba xoa bóp cho cô nữa, chờ khi Lâm Thời Hằng trở về cô phải nói với hắn, ba thông minh như vậy nhất định sẽ hiểu được ý của cô.
Chỉ là không đợi cô mở miệng, buổi tối đã nghe Lâm Thời Hằng nhận điện thoại.
Cúp điện thoại, hắn nhìn cô nói, “Ba phải đi sớm rồi, đi Thượng Hải, có lẽ tuần sau mới về.”
Lâm Yên sững sờ một lát, ngơ ngác nhìn hắn: “Vậy… Con nên làm gì đây ạ?”
“Còn rất đau sao?”
Lâm Yên chột dạ rũ mắt, gật đầu.
Lâm Thời Hằng nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói, “Ba kê đơn thuốc cho con, con uống trước, xem xem nếu vẫn còn đau dữ dội nữa thì đến phòng khám tìm Trình Tư, chị ấy cũng hiểu rõ một ít thủ pháp xoa bóp, thật sự không chịu nổi nữa thì đến bệnh viện số 2, ba sẽ chào hỏi bên đó.”
Lâm Yên rầu rĩ nói, “Vậy con uống thuốc xem đã.”
“Ừ, qua hai ngày nữa đợt đào tạo của mẹ con sẽ kết thúc, con có thể nhờ mẹ giúp con.”
Lâm Yên không nói gì.
Hôm sau, Lâm Thời Hằng đáp chuyến bay sáng sớm đến Thượng Hải.
Mấy ngày nay Lâm Yên vẫn đến phòng khám để hỗ trợ như thường lệ, buổi sáng đi theo Trương Thành và Trình Tư kiểm tra phòng, buổi chiều cô học cách sắp xếp danh sách ca bệnh và làm rõ vấn đề trong khoa cấp cứu.
Rõ ràng lịch trình trong ngày khá dày đặc, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, làm gì cũng không vực dậy nổi tinh thần, cả người mệt mỏi, không vui.
Trạng thái rõ ràng đến mức Ngụy Quyên vừa mới trở về từ đợt đào tạo liếc mắt một cái đã nhìn ra sự khác thường của cô, hỏi, “Có phải gần đây quá mệt mỏi không? Con không cần liều mạng như vậy, dù sao con mới bắt đầu vào cấp ba, cách đại học còn lâu lắm, cho dù muốn đặt nền tảng cũng không có gì phải vội vàng vào lúc này, vẫn phải chú ý tới học tập và nghỉ ngơi nữa.”
“Dạ con biết rồi mẹ.” Lâm Yên chột dạ gật đầu.
Lâm Yên bị Ngụy Quyên đuổi về phòng ngủ cho đến khi thức dậy, buồn chán ngồi trên sô pha nghe nhạc và đi dạo xung quanh, bạn thân đột nhiên gọi điện thoại tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất