Chương 13: Nhớ Ba (4)
Editor: Gypsy
“Trở về thôi…” Lâm Yên không biết nghĩ tới cái gì, chủ động nắm tay Trịnh Húc, cùng nhau trở về phòng bao.
Mọi người thấy hai người bọn họ tay trong tay cùng quay lại, biết mối nguy của cặp đôi trẻ đã giải quyết, không khí nhất thời càng thêm sôi động.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Triệu Nhược Nhược, ăn xong bữa tối là mọi người lại chơi một lát, lần này Lâm Yên rất kìm chế, mặc cho mọi người thuyết phục mời rượu như thế nào, vẫn rất kiên quyết chỉ nhấp thử một ít, Trịnh Húc biết cô bị chuyện lần trước tạo ra bóng ma tâm lý, dốc sức che trở trước người cô, nốc cạn toàn bộ rượu mà cô đẩy sang một bên không uống.
Có thể tưởng tượng được, cuối cùng cậu say đến rối tinh rối mù.
Triệu Nhược Nhược giao cậu cho cô, dẫn họ đến phòng dành cho khách, “Hôm nay không còn sớm nữa, ở lại đây chắp vá một đêm đi, to đã gọi điện thoại nói chuyện với dì Quyên rồi, cậu trông chừng nó được không?”
Cô ấy hất cằm về phía Trịnh Húc đang say khướt ngã trên sô pha, Lâm Yên bất lực nói, “Cãi nhau chính là hai người, mà mỗi lần giúp cậu ấy luôn là cậu.”
Hiển nhiên là đang ám chỉ chuyện giúp Trịnh Húc hẹn cô ra ngoài lần này.
“Làm gì có.”
Triệu Nhược Nhược gật đầu như lẽ đương nhiên, “Hai bọn tớ mới là bạn bè từ nhỏ hàng thật giá thật, quen biết nhau từ lúc còn ở bệnh viện, cậu ghen cũng vô dụng, có thể so sánh sao?”
Lâm Yên: “…”
Khẳng định không thể ném Trịnh Húc lại rồi mặc kệ, cho cậu uống chút trà giải rượu.
Lâm Yên cũng không đi, một mình nghỉ ngơi trên sô pha một lát.
Quả nhiên nửa đêm Trịnh Húc khát nước tỉnh dậy, đứng dậy tìm nước uống.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ chỉ vào ấm đun nước trên bàn với cậu.
Trịnh Húc gãi gãi đầu, “Đánh thức cậu rồi?”
Cậu còn cố ý thả nhẹ bước chân.
“Không phải, tớ ngủ nông thôi.”
“Chỉ sợ cậu tỉnh lại giữa chừng, nên không dám ngủ say.”
Trịnh Húc cảm động không thôi, uống nước xong tiến lại gần, trên mặt cậu vẫn còn nét ửng hồng say rượu, cả người nhìn trông suy đồi, giống như chơi xấu ôm cô vùi đầu vào cổ cô, “Khó chịu quá, Yên Yên ơi…”
“Trở về thôi…” Lâm Yên không biết nghĩ tới cái gì, chủ động nắm tay Trịnh Húc, cùng nhau trở về phòng bao.
Mọi người thấy hai người bọn họ tay trong tay cùng quay lại, biết mối nguy của cặp đôi trẻ đã giải quyết, không khí nhất thời càng thêm sôi động.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Triệu Nhược Nhược, ăn xong bữa tối là mọi người lại chơi một lát, lần này Lâm Yên rất kìm chế, mặc cho mọi người thuyết phục mời rượu như thế nào, vẫn rất kiên quyết chỉ nhấp thử một ít, Trịnh Húc biết cô bị chuyện lần trước tạo ra bóng ma tâm lý, dốc sức che trở trước người cô, nốc cạn toàn bộ rượu mà cô đẩy sang một bên không uống.
Có thể tưởng tượng được, cuối cùng cậu say đến rối tinh rối mù.
Triệu Nhược Nhược giao cậu cho cô, dẫn họ đến phòng dành cho khách, “Hôm nay không còn sớm nữa, ở lại đây chắp vá một đêm đi, to đã gọi điện thoại nói chuyện với dì Quyên rồi, cậu trông chừng nó được không?”
Cô ấy hất cằm về phía Trịnh Húc đang say khướt ngã trên sô pha, Lâm Yên bất lực nói, “Cãi nhau chính là hai người, mà mỗi lần giúp cậu ấy luôn là cậu.”
Hiển nhiên là đang ám chỉ chuyện giúp Trịnh Húc hẹn cô ra ngoài lần này.
“Làm gì có.”
Triệu Nhược Nhược gật đầu như lẽ đương nhiên, “Hai bọn tớ mới là bạn bè từ nhỏ hàng thật giá thật, quen biết nhau từ lúc còn ở bệnh viện, cậu ghen cũng vô dụng, có thể so sánh sao?”
Lâm Yên: “…”
Khẳng định không thể ném Trịnh Húc lại rồi mặc kệ, cho cậu uống chút trà giải rượu.
Lâm Yên cũng không đi, một mình nghỉ ngơi trên sô pha một lát.
Quả nhiên nửa đêm Trịnh Húc khát nước tỉnh dậy, đứng dậy tìm nước uống.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ chỉ vào ấm đun nước trên bàn với cậu.
Trịnh Húc gãi gãi đầu, “Đánh thức cậu rồi?”
Cậu còn cố ý thả nhẹ bước chân.
“Không phải, tớ ngủ nông thôi.”
“Chỉ sợ cậu tỉnh lại giữa chừng, nên không dám ngủ say.”
Trịnh Húc cảm động không thôi, uống nước xong tiến lại gần, trên mặt cậu vẫn còn nét ửng hồng say rượu, cả người nhìn trông suy đồi, giống như chơi xấu ôm cô vùi đầu vào cổ cô, “Khó chịu quá, Yên Yên ơi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất