Chương 14: Nhớ Ba (5)
Editor: Gypsy
“…” Cô đưa tay vỗ vỗ lưng cậu, mắng cậu, “Đáng đời, tính tình họ như thế nào chẳng lẽ cậu không biết? Chê náo nhiệt chưa đủ lớn, nên để cậu uống thật như vậy, xem xem có ngốc hay không?”
“Không ngốc…” Cậu nhếch miệng cười, cúi đầu hôn lên miệng cô một cái. Không uống như vậy, làm sao cô có thể đau lòng vì cậu như bây giờ được!
Lâm Yên liếc bằng nửa con mắt.
Trịnh Húc cười càng thêm sáng lạn, cảm thấy bộ dáng giận dỗi của cô vô cùng đẹp mắt, trong lòng nóng lên, giữ chặt sau đầu cô cúi đầu hôn lên.
Bầu không khí nóng lên, trong lúc Lâm Yên giãy dụa yếu ớt, tay Trịnh Húc đã phủ lên ngực cô.
“Hưm…”
Lâm Yên đau đến hít thở, đẩy cậu ra.
Trịnh Húc khó hiểu nhìn cô, Lâm Yên giải thích, “Đau——”
Hai ba câu đã nói xong chuyện gì xảy ra, Trịnh Húc ảo não gãi đầu, “Chú có biết chuyện này chưa? Nói như thế nào? Có phải là bởi vì lần trước…”
“Cậu đừng nghĩ bậy.”
Lâm Yên ngăn cậu suy nghĩ lung tung, “Bác sĩ nói là do khí huyết không thông, không nói gì khác nữa, kết quả kiểm tra cũng bình thường, hiện giờ tớ cũng xoa bóp mỗi ngày, đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”
“… Vậy thì tốt rồi.” Trịnh Húc thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Yên mím môi, không nói nhiều.
Trải qua chuyện này, Trịnh Húc đã thành thật hơn rất nhiều, hai người lại trò chuyện thêm vài câu rồi Lâm Yên trở về phòng nghỉ ngơi.
Rửa mặt xong nằm trên giường nhưng thế nào cũng không ngủ được.
Chỗ vừa rồi bị Trịnh Húc xoa qua có chút căng lên, cô cắn cắn môi, sờ lên qua bộ đồ ngủ, học theo bộ dáng xoa bóp của ba, nhưng không biết là do phương pháp xoa không đúng hay là do lực không đủ, thường khi xoa nhẹ thì không có hiệu quả xoa nặng mình chịu không nổi.
Cô làm tới cuối cùng ngoài việc làm cho ngực nóng và căng khó chịu ra, thế nhưng không có một chút tác dụng nào!
Cô mếu máo, tay luồn vào dưới áo ngủ, trực tiếp nắm lấy bầu vú mềm mại, không ngừng xoa bóp.
Càng khó hiểu hơn.
Kỳ lạ, vì sao tự cô sờ so với bị ba sờ lại có khác biệt lớn như vậy, vừa không tê cũng không ngứa, càng không có cảm giác đau xót hay căng trướng…
Không nghĩ nữa, nghĩ tới càng không chịu nổi.
Cũng không biết khi nào ba về.
“…” Cô đưa tay vỗ vỗ lưng cậu, mắng cậu, “Đáng đời, tính tình họ như thế nào chẳng lẽ cậu không biết? Chê náo nhiệt chưa đủ lớn, nên để cậu uống thật như vậy, xem xem có ngốc hay không?”
“Không ngốc…” Cậu nhếch miệng cười, cúi đầu hôn lên miệng cô một cái. Không uống như vậy, làm sao cô có thể đau lòng vì cậu như bây giờ được!
Lâm Yên liếc bằng nửa con mắt.
Trịnh Húc cười càng thêm sáng lạn, cảm thấy bộ dáng giận dỗi của cô vô cùng đẹp mắt, trong lòng nóng lên, giữ chặt sau đầu cô cúi đầu hôn lên.
Bầu không khí nóng lên, trong lúc Lâm Yên giãy dụa yếu ớt, tay Trịnh Húc đã phủ lên ngực cô.
“Hưm…”
Lâm Yên đau đến hít thở, đẩy cậu ra.
Trịnh Húc khó hiểu nhìn cô, Lâm Yên giải thích, “Đau——”
Hai ba câu đã nói xong chuyện gì xảy ra, Trịnh Húc ảo não gãi đầu, “Chú có biết chuyện này chưa? Nói như thế nào? Có phải là bởi vì lần trước…”
“Cậu đừng nghĩ bậy.”
Lâm Yên ngăn cậu suy nghĩ lung tung, “Bác sĩ nói là do khí huyết không thông, không nói gì khác nữa, kết quả kiểm tra cũng bình thường, hiện giờ tớ cũng xoa bóp mỗi ngày, đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”
“… Vậy thì tốt rồi.” Trịnh Húc thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Yên mím môi, không nói nhiều.
Trải qua chuyện này, Trịnh Húc đã thành thật hơn rất nhiều, hai người lại trò chuyện thêm vài câu rồi Lâm Yên trở về phòng nghỉ ngơi.
Rửa mặt xong nằm trên giường nhưng thế nào cũng không ngủ được.
Chỗ vừa rồi bị Trịnh Húc xoa qua có chút căng lên, cô cắn cắn môi, sờ lên qua bộ đồ ngủ, học theo bộ dáng xoa bóp của ba, nhưng không biết là do phương pháp xoa không đúng hay là do lực không đủ, thường khi xoa nhẹ thì không có hiệu quả xoa nặng mình chịu không nổi.
Cô làm tới cuối cùng ngoài việc làm cho ngực nóng và căng khó chịu ra, thế nhưng không có một chút tác dụng nào!
Cô mếu máo, tay luồn vào dưới áo ngủ, trực tiếp nắm lấy bầu vú mềm mại, không ngừng xoa bóp.
Càng khó hiểu hơn.
Kỳ lạ, vì sao tự cô sờ so với bị ba sờ lại có khác biệt lớn như vậy, vừa không tê cũng không ngứa, càng không có cảm giác đau xót hay căng trướng…
Không nghĩ nữa, nghĩ tới càng không chịu nổi.
Cũng không biết khi nào ba về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất