Chương 15: Ba Về
Editor: Gypsy
Lâm Thời Hằng trở về vào một buổi chiều đầy nắng.
Khi đó Lâm Yên đang tưới hoa ở ban công.
Cô cầm bình xịt, vẻ mặt mang theo vẻ nghiêm túc khác lạ, đưa tay vuốt ve lá cây xanh, tầm mắt lơ đãng nhìn về phía xa xa rồi thu lại.
Vào một khoảnh khắc nào đó, trái tim cô đập thình thịch nhảy loạn lên, phúc chí tâm linh* nhìn xuống dưới lầu, tầm mắt đối diện với Lâm Thời Hằng đang ngẩng đầu nhìn cô.
*phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn).
Không thể nói được đó là ánh mắt gì, nhưng nó lại làm cho hốc mắt của Lâm Yên đột nhiên nóng lên.
Gió nhẹ ấm áp lướt qua sảnh, người đàn ông ngửa đầu cười nhạt với cô, Lâm Yên ngơ ngác nhìn hắn đi về phía cô, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
“Khóc cái gì?”
Lâm Thời Hằng đi tới trước mặt, giơ tay lau nước mắt cho cô.
Vali của hắn còn chưa kịp đặt trở lại phòng, dưới mắt có quần thâm xanh nhàn nhạt, cằm mọc đầy râu, trên người tràn đầy mùi gió bụi dặm trường mệt mỏi, chỉ vươn tay thay cô nhẹ nhàng lau nước mắt.
Lâm Yên cũng không muốn mình không có tiền đồ như vậy, cô nghiêng đầu chớp chớp mắt, muốn kìm nước mắt lại, nhưng nước mắt giống như hạt châu không chỉ, dưới động tác dịu dàng của hắn càng lúc càng nghiêm trọng, càng rơi càng nhiều.
Cuối cùng, cô khóc đến run rẩy nấc lên, bị hắn ôm vào trong ngực, hai tay nắm chặt quần áo trước ngực hắn, uất ức mà không hề có lý do gì.
Chờ cô khóc đã sướng, trước ngực Lâm Thời Hằng cũng ướt đẫm một mảnh.
“Nghỉ ngơi một chút nhé?” Hắn dùng ánh mắt trêu ghẹo.
Lâm Yên cảm thấy mất mặt, xẵng giọng nói: “Thối chết đi được.”
Cô xoay người trở về phòng, Lâm Thời Hằng nắm áo lên ngửi ngửi, xuống máy bay bắt xe ngồi suốt cả đường, quả thật có hơi có mùi, hắn cười khẽ, trở về phòng tắm rửa.
Tắm nước nóng và cạo râu xong, cảm giác cả người như được sống lại hoàn toàn.
Không thấy Lâm Yên trong phòng khách đâu, Lâm Thời Hằng bèn tới gõ cửa phòng cô, “Yên Yên.”
“Sao ạ…” Giọng của Lâm Yên có chút mất tự nhiên.
Lâm Thời Hằng mở cửa, đi vào, nhìn thấy Lâm Yên đang ngồi trên giường ôm con thỏ nhồi bông, ánh mắt hắn lưu luyến, một lúc lâu mới hỏi cô, “Gần đây còn đau không?”
Ánh mắt Lâm Yên có chút lơ lửng, cứ nhìn chằm chằm con thỏ trong tay, rầu rĩ nói, “Dạ còn.”
“Đã nói với mẹ chưa?”
“… Dạ chưa.”
“Tại sao không nói?” Hắn từng bước dụ dỗ.
Lâm Yên cắn môi, “Không muốn nói.”
Lâm Thời Hằng trở về vào một buổi chiều đầy nắng.
Khi đó Lâm Yên đang tưới hoa ở ban công.
Cô cầm bình xịt, vẻ mặt mang theo vẻ nghiêm túc khác lạ, đưa tay vuốt ve lá cây xanh, tầm mắt lơ đãng nhìn về phía xa xa rồi thu lại.
Vào một khoảnh khắc nào đó, trái tim cô đập thình thịch nhảy loạn lên, phúc chí tâm linh* nhìn xuống dưới lầu, tầm mắt đối diện với Lâm Thời Hằng đang ngẩng đầu nhìn cô.
*phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn).
Không thể nói được đó là ánh mắt gì, nhưng nó lại làm cho hốc mắt của Lâm Yên đột nhiên nóng lên.
Gió nhẹ ấm áp lướt qua sảnh, người đàn ông ngửa đầu cười nhạt với cô, Lâm Yên ngơ ngác nhìn hắn đi về phía cô, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
“Khóc cái gì?”
Lâm Thời Hằng đi tới trước mặt, giơ tay lau nước mắt cho cô.
Vali của hắn còn chưa kịp đặt trở lại phòng, dưới mắt có quần thâm xanh nhàn nhạt, cằm mọc đầy râu, trên người tràn đầy mùi gió bụi dặm trường mệt mỏi, chỉ vươn tay thay cô nhẹ nhàng lau nước mắt.
Lâm Yên cũng không muốn mình không có tiền đồ như vậy, cô nghiêng đầu chớp chớp mắt, muốn kìm nước mắt lại, nhưng nước mắt giống như hạt châu không chỉ, dưới động tác dịu dàng của hắn càng lúc càng nghiêm trọng, càng rơi càng nhiều.
Cuối cùng, cô khóc đến run rẩy nấc lên, bị hắn ôm vào trong ngực, hai tay nắm chặt quần áo trước ngực hắn, uất ức mà không hề có lý do gì.
Chờ cô khóc đã sướng, trước ngực Lâm Thời Hằng cũng ướt đẫm một mảnh.
“Nghỉ ngơi một chút nhé?” Hắn dùng ánh mắt trêu ghẹo.
Lâm Yên cảm thấy mất mặt, xẵng giọng nói: “Thối chết đi được.”
Cô xoay người trở về phòng, Lâm Thời Hằng nắm áo lên ngửi ngửi, xuống máy bay bắt xe ngồi suốt cả đường, quả thật có hơi có mùi, hắn cười khẽ, trở về phòng tắm rửa.
Tắm nước nóng và cạo râu xong, cảm giác cả người như được sống lại hoàn toàn.
Không thấy Lâm Yên trong phòng khách đâu, Lâm Thời Hằng bèn tới gõ cửa phòng cô, “Yên Yên.”
“Sao ạ…” Giọng của Lâm Yên có chút mất tự nhiên.
Lâm Thời Hằng mở cửa, đi vào, nhìn thấy Lâm Yên đang ngồi trên giường ôm con thỏ nhồi bông, ánh mắt hắn lưu luyến, một lúc lâu mới hỏi cô, “Gần đây còn đau không?”
Ánh mắt Lâm Yên có chút lơ lửng, cứ nhìn chằm chằm con thỏ trong tay, rầu rĩ nói, “Dạ còn.”
“Đã nói với mẹ chưa?”
“… Dạ chưa.”
“Tại sao không nói?” Hắn từng bước dụ dỗ.
Lâm Yên cắn môi, “Không muốn nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất