Khi Pháo Hoa Vây Thành

Chương 25:

Trước Sau
Ánh đèn mờ nhạt ấm áp trêu người, hình bóng nam nữ chồng chéo phập phồng.

Lâm Yên ngồi trên người ba, vì để đưa vú vào miệng hắn nên thường phải tiến về phía trước, mà Lâm Thời Hằng, người đưa tới cũng không từ chối, đối với ôn hương nhuyễn ngọc* đưa đến bên miệng rối rít nhận lấy, liếm mút, ngậm bọc, nuốt chậc chậc vang dội.

*Nhuyễn ngọc ôn hương [软玉温香] : “Nhuyễn” [软] : Dịu dàng ; “Ngọc” [玉], “Hương” [香] : cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn)

Bộ ngực trắng nõn ban đầu từ lâu đã bị hắn ăn thành những dấu lốm đốm đỏ, núm vú mềm mại sưng to cao vút, phần đầu lóe lên chất lỏng trong suốt sáng bóng, nhưng mà một giây sau, đầu vú sưng đỏ không chịu nổi lại bị hai cánh môi mỏng ngậm trong miệng, dùng đầu lưỡi đẩy đẩy, dùng môi mút chép, lực rất mạnh, giống như muốn hút sữa hết sữa từ bên trong ra mới chịu bỏ qua!

Lâm Yên bị trí tưởng tượng của mình làm cho hãi hùng khiếp vía.

Cúi đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy núm vú sung huyết đỏ ửng của mình đang bị hắn ngậm trong miệng trêu chọc, nắm trong lòng bàn tay xoa nắn…

Trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ mềm mại, Lâm Yên phập phồng, ôm chặt lấy đầu hắn, dưới sự liếm láp gợi tình của Lâm Thời Hằng, không khống chế được run lên, bụng dưới trào ra.

“A…”

Mắt Lâm Yên mê mang, hai mắt thẳng tắp, cảm nhận được cơn cao trào xa lạ chấn động.



Dục vọng hơi chậm lại, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong mắt tràn ngập say mê đối với phản ứng cơ thể và sự xấu hổ sinh ra trong tiềm thức, hơn nữa khi cúi đầu, nhìn thấy mặt ba còn đang chôn thật sâu giữa hai vú lỏa lồ không hề che chắn của cô, núm vú mềm mại nằm trong miệng hắn, bị hắn nghiêng mặt nuốt vào miệng…

Không chịu nổi.

Bị kích thích bởi sự chấn động thị giác như vậy, Lâm Yên lại không chịu nổi cong ngón chân lên.

Dưới thân dính dính nhớp nháp, có thứ gì đó đang mặc sức chảy ra ngoài, thấm ướt quần lót, đầm nước dính vào đùi Lâm Thời Hằng.

Lâm Yên kẹp chặt hai chân, bộ phận riêng tư mấp máy, càng dán chặt vào da chân Lâm Thời Hằng.

Cô dường như hiểu được đó là cái gì, cả người kìm lòng không đặng run rẩy, xấu hổ che mặt khóc nấc lên.

Lâm Thời Hằng buông núm vú của cô ra, cúi người ôm cô vào trong ngực, bàn tay vuốt ve lưng cô, trấn an nói: “Không khóc nào…”

“Đây là phản ứng sinh lý bình thường, ai cũng có cả, đây không phải là chuyện gì đáng xấu hổ.”

Hắn ôn hòa nói, giơ tay lên lau nước mắt cho cô, “Điều này chứng tỏ Yên Yên chúng ta đã lớn rồi, là một đứa trẻ trưởng thành rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau