Chương 28: Ba, Nhẹ Lại Chút (H)
Ánh mặt trời buổi trưa xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, làm cho căn phòng sáng lên ngay tức khắc, trên hành lang thỉnh thoảng truyền đến tiếng bước chân đi tới đi lui cùng tiếng nói chuyện không ngớt của y tá và bác sĩ.
Trình Tư đã hỏi một y tá thực tập ở trạm y tá, tới văn phòng Lâm Thời Hằng để tìm người, cô nhẹ gõ cửa hai cái, bên trong không có ai trả lời.
Cô thầm nghĩ lạ thật, vừa nãy rõ ràng y tá Chu nói nhìn thấy trưởng khoa Lâm đã trở lại văn phòng rồi.
Chẳng lẽ lại đi ra ngoài?
Cô gõ thêm hai cái nữa.
Lần này, bên trong truyền đến một giọng nói non nớt——
“… Ai vậy ạ?”
“Là chị nè Yên Yên, trưởng khoa có ở trong đó không?”
Hai giây không nghe thấy ai nói chuyện, một lát sau Trình Tư nghe thấy tiếng mềm nhũn của người bên trong nói, “Không có, có phải vào phòng giải phẫu rồi không?”
“Không có.”
Trình Tư rất khẳng định.
“Chị vừa từ phòng giải phẫu tới đây, ngài ấy cũng không có ở phòng quan sát, em vẫn luôn ở trong văn phòng, không thấy trưởng khoa trở về sao?”
“Không… Hư…”
Người bên trong khẽ kêu lên, lại nói, “Chị Tư tư có chuyện gì sao, nếu không gấp thì chờ ba trở về rồi em sẽ chuyển lời lại cho ba.”
“Ồ, cũng được. Là như vầy, bên Bệnh viện số 2 gửi thư mời, cuối tháng này sẽ có một buổi diễn thuyết trao đổi y học trên địa bàn tỉnh, muốn mời trưởng khoa tham dự.”
“Em biết rồi, em sẽ nói lại với ba sau.”
Trình Tư đáp lại, xoay người rời đi.
Cô là học trò của Lâm Thời Hằng, đã đi theo hắn từ khi cô còn ở khoa tay của bệnh viện số 2.
Sau khi Lâm Thời Hằng từ chức ở bệnh viện số 2, cô cũng từ chức chạy tới đây trông cậy.
Bây giờ cô và Lâm Thời Hằng có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu, đương nhiên cũng hy vọng hắn sẽ không đắm chìm trong quá khứ, sớm trở lại vinh quang của ngày xưa.
Trong phòng, quần áo của Lâm Yên lộn xộn, bị Lâm Thời Hằng luồn dưới nách kéo cô lên giường.
Ánh mắt cô bối rối không dám nhìn hắn, tay nhỏ đẩy đẩy trước ngực theo bản năng, nhẹ giọng nói, “Ba làm gì vậy?”
“Sao con trốn tránh ba?”
Lâm Thời Hằng nhướng mày.
“… Con không có.”
“Không có?”
Hắn ồ một tiếng, “Buổi sáng cố ý không ra ngoài cùng ba, sau khi đến đây cả buổi sáng đều ở trạm y tá giúp người khác sắp xếp phân loại thuốc, vừa rồi ở đại sảnh truyền dịch đụng phải ba ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào ba, xong việc là quay đầu muốn chạy. Cái này không gọi là trốn tránh ba thì là gì?”
Lâm Yên ngước mắt lên, kinh ngạc khi hắn theo dõi hành động suốt buổi sáng của cô.
Biểu hiện của cô rất dễ hiểu, Lâm Thời Hằng nói, “Tìm đại ai đó hỏi thử xem là biết. Danh tiếng của con ở đây bây giờ còn lớn hơn cả ba nữa.”
Câu sau rõ ràng là trêu ghẹo cô.
Lâm Yên mặt đỏ tim đập, ngại tư thế hiện tại của hai người quá thân mật, cô đỏ mặt đẩy hắn ra.
“Ba thả con xuống trước đi mà.”
“Xuống làm gì, hôm nay còn chưa bắt đầu xoa bóp đâu.”
Xoa bóp!
Trước đây hai chữ này đại biểu cho xoa bóp đơn thuần, nhưng bây giờ thì không phải nữa.
Mặt Lâm Yên càng đỏ hơn.
“Hôm nay… Không đau lắm, không cần xoa đâu ạ.”
Lâm Thời Hằng nắm cằm cô, ép cô phải đối mặt với hắn: “Còn ngại vì chuyện hôm qua?”
Hắn còn nói về chuyện đó nữa!
Lâm Yên ước gì hắn quên đi mãi mãi!
“Không có! Không phải…”
Vành tai cô đỏ bừng, ấp úng phủ nhận.
“Không phải là được.”
Lâm Thời Hằng nói, “Đó chỉ là chất dịch cơ thể tiết ra bình thường, là dấu hiệu của khoái cảm sinh lý của phụ nữ mà thôi, không có gì phải xấu hổ. Lấy mức độ tiếp xúc để điều trị của chúng ta, đây là một phản ứng sinh lý không thể bình thường hơn.”
Nói xong, hắn nhìn cô thật sâu, “Hơn nữa, ngày hôm qua ba mút Yên Yên cũng không phải là lần đầu tiên, ba không ngờ rằng Yên Yên lại… Thích như vậy. Có vẻ như hiệu quả của phương pháp này khá tốt.”
“…”
Đừng nói nữa được không ba!
Cái gì mà nói là cô thích nó chứ!
Bây giờ có một cái hố nào cho cô chui xuống đó hay không!!!
Trình Tư đã hỏi một y tá thực tập ở trạm y tá, tới văn phòng Lâm Thời Hằng để tìm người, cô nhẹ gõ cửa hai cái, bên trong không có ai trả lời.
Cô thầm nghĩ lạ thật, vừa nãy rõ ràng y tá Chu nói nhìn thấy trưởng khoa Lâm đã trở lại văn phòng rồi.
Chẳng lẽ lại đi ra ngoài?
Cô gõ thêm hai cái nữa.
Lần này, bên trong truyền đến một giọng nói non nớt——
“… Ai vậy ạ?”
“Là chị nè Yên Yên, trưởng khoa có ở trong đó không?”
Hai giây không nghe thấy ai nói chuyện, một lát sau Trình Tư nghe thấy tiếng mềm nhũn của người bên trong nói, “Không có, có phải vào phòng giải phẫu rồi không?”
“Không có.”
Trình Tư rất khẳng định.
“Chị vừa từ phòng giải phẫu tới đây, ngài ấy cũng không có ở phòng quan sát, em vẫn luôn ở trong văn phòng, không thấy trưởng khoa trở về sao?”
“Không… Hư…”
Người bên trong khẽ kêu lên, lại nói, “Chị Tư tư có chuyện gì sao, nếu không gấp thì chờ ba trở về rồi em sẽ chuyển lời lại cho ba.”
“Ồ, cũng được. Là như vầy, bên Bệnh viện số 2 gửi thư mời, cuối tháng này sẽ có một buổi diễn thuyết trao đổi y học trên địa bàn tỉnh, muốn mời trưởng khoa tham dự.”
“Em biết rồi, em sẽ nói lại với ba sau.”
Trình Tư đáp lại, xoay người rời đi.
Cô là học trò của Lâm Thời Hằng, đã đi theo hắn từ khi cô còn ở khoa tay của bệnh viện số 2.
Sau khi Lâm Thời Hằng từ chức ở bệnh viện số 2, cô cũng từ chức chạy tới đây trông cậy.
Bây giờ cô và Lâm Thời Hằng có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu, đương nhiên cũng hy vọng hắn sẽ không đắm chìm trong quá khứ, sớm trở lại vinh quang của ngày xưa.
Trong phòng, quần áo của Lâm Yên lộn xộn, bị Lâm Thời Hằng luồn dưới nách kéo cô lên giường.
Ánh mắt cô bối rối không dám nhìn hắn, tay nhỏ đẩy đẩy trước ngực theo bản năng, nhẹ giọng nói, “Ba làm gì vậy?”
“Sao con trốn tránh ba?”
Lâm Thời Hằng nhướng mày.
“… Con không có.”
“Không có?”
Hắn ồ một tiếng, “Buổi sáng cố ý không ra ngoài cùng ba, sau khi đến đây cả buổi sáng đều ở trạm y tá giúp người khác sắp xếp phân loại thuốc, vừa rồi ở đại sảnh truyền dịch đụng phải ba ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào ba, xong việc là quay đầu muốn chạy. Cái này không gọi là trốn tránh ba thì là gì?”
Lâm Yên ngước mắt lên, kinh ngạc khi hắn theo dõi hành động suốt buổi sáng của cô.
Biểu hiện của cô rất dễ hiểu, Lâm Thời Hằng nói, “Tìm đại ai đó hỏi thử xem là biết. Danh tiếng của con ở đây bây giờ còn lớn hơn cả ba nữa.”
Câu sau rõ ràng là trêu ghẹo cô.
Lâm Yên mặt đỏ tim đập, ngại tư thế hiện tại của hai người quá thân mật, cô đỏ mặt đẩy hắn ra.
“Ba thả con xuống trước đi mà.”
“Xuống làm gì, hôm nay còn chưa bắt đầu xoa bóp đâu.”
Xoa bóp!
Trước đây hai chữ này đại biểu cho xoa bóp đơn thuần, nhưng bây giờ thì không phải nữa.
Mặt Lâm Yên càng đỏ hơn.
“Hôm nay… Không đau lắm, không cần xoa đâu ạ.”
Lâm Thời Hằng nắm cằm cô, ép cô phải đối mặt với hắn: “Còn ngại vì chuyện hôm qua?”
Hắn còn nói về chuyện đó nữa!
Lâm Yên ước gì hắn quên đi mãi mãi!
“Không có! Không phải…”
Vành tai cô đỏ bừng, ấp úng phủ nhận.
“Không phải là được.”
Lâm Thời Hằng nói, “Đó chỉ là chất dịch cơ thể tiết ra bình thường, là dấu hiệu của khoái cảm sinh lý của phụ nữ mà thôi, không có gì phải xấu hổ. Lấy mức độ tiếp xúc để điều trị của chúng ta, đây là một phản ứng sinh lý không thể bình thường hơn.”
Nói xong, hắn nhìn cô thật sâu, “Hơn nữa, ngày hôm qua ba mút Yên Yên cũng không phải là lần đầu tiên, ba không ngờ rằng Yên Yên lại… Thích như vậy. Có vẻ như hiệu quả của phương pháp này khá tốt.”
“…”
Đừng nói nữa được không ba!
Cái gì mà nói là cô thích nó chứ!
Bây giờ có một cái hố nào cho cô chui xuống đó hay không!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất