Chương 32: Liếm Tai
Editor: L’espoir
*
“Lại đây…”
Giọng nói của Lâm Thời Hằng mang theo một tia mệt mỏi. Lâm Yên dừng một chút, đi về phía hắn.
“Sao hôm nay lại về sớm vậy?”
“Chị Tư Tư bảo con xem ba đã về chưa?”
Lâm Yên thấy hắn đặt quyển sổ lưu niệm trở lại bàn trà, vòng qua ghế sô pha ngồi xuống bên cạnh hắn: “Ba ơi, ba có sao không ạ?”
Cảm xúc trông rất suy sụp.
Rõ ràng buổi chiều khi rời đi vẫn còn tốt.
“Không có gì…” Hắn thấy cô mím cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt lo lắng, không khỏi cười nhẹ, giải thích: “Bác Trác con tìm ba, nên tùy tiện tán gẫu một lát ấy mà.”
‘Bác Trác’ trong miệng Lâm Thời Hằng tên là Trác Văn Thăng, là viện trưởng của bệnh viện số 2, cũng là sư huynh đồng môn của Lâm Thời Hằng.
Khi Lâm Yên còn bé đối phương thường xuyên gọi cô đến nhà làm khách, mấy năm nay Lâm Thời Hằng rời khỏi bệnh viện số 2, nên không thường xuyên liên lạc với bạn cũ, Lâm Yên nghe được cái tên này mới sửng sốt một lát.
Cô trầm mặc một lúc, hỏi Lâm Thời Hằng: “Ba, bác Trác tìm ba là vì chuyện trở về bệnh viện số 2 sao?”
Lâm Thời Hằng nhướng mày, kinh ngạc vì cô có thể nhạy bén như thế.
Lâm Yên thầm nghĩ quả nhiên, chẳng trách chị Tư Tư bảo mình về sớm một chút, hiển nhiên là để cô đến hỏi thăm tình hình.
Cô làm hết bổn phận: “Vậy… Ba nghĩ sao rồi?”
Lâm Yên chớp chớp đôi mắt hạnh đen láy, vẻ mặt tò mò nhìn hắn, rõ ràng là bộ dáng ‘điệp viên nhỏ’ thay mặt người khác dò hỏi tình báo, hơn nữa còn là kiểu không đủ năng lực.
Lâm Thời Hằng hừ một tiếng, nghiêm túc nói: “Chuyện người lớn trẻ con bớt hỏi.”
Xì!
Cái gì chứ?
Lâm Yên bĩu môi: “Không nói thì không nói”, còn bày ra bộ dáng giáo huấn người khác.
Cô đứng dậy định trở về phòng, bị Lâm Thời Hằng nắm lấy cổ tay, hắn xoa xoa trán, dịu dàng nói
“Gần đây bả vai ba đau quá, giúp ba xoa bóp đi.”
Lâm Yên muốn giận dỗi nói chuyện của người lớn đừng tìm trẻ con giúp, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, đột nhiên cái gì cũng không nói nên lời.
Bĩu môi hừ hừ hai tiếng, vẫn ngoan ngoãn đứng dậy xoa bóp cho hắn.
Lâm Thời Hằng nhắm mắt chợp mắt, chỉ huy cô.
Lâm Yên nghe hắn khi thì chê quá nhẹ khi thì nói không đúng chỗ, chốc lát thì yêu cầu mạnh hơn một chút chốc lát thì yêu cầu cô điều chỉnh động tác tay, hít thở sâu, dùng hết sức bình sinh đè bả vai hắn một cái, mỉm cười hỏi: “Như vậy đã được chưa ạ?”
“Dùng sức hơn nữa.” Giọng điệu của hắn rất thản nhiên.
Lâm Yên: “…”
Tay cô đau quá rồi, được chứ?!
Đang định hỏi có phải hắn đang cố ý làm khó cô không, thì nghe Lâm Thời Hằng nói:
“Ngày thường con rèn luyện quá ít, cơ thể mới yếu như vậy, sinh bệnh cũng không thoát khỏi liên quan.” Không đợi cô phản bác, hắn lại nói: “Sau này buổi sáng phải ra ngoài chạy bộ cùng ba.”
!!!
Lâm Yên dừng động tác, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại nhìn hắn: “Ba à…”
Cô không muốn dậy sớm đâu.
Khó khăn lắm mới có ngày nghỉ để ngủ nướng, tại sao phải tìm khó chịu cho mình chứ, huống hồ chi cô sắp nhập học rồi.
Mọi người đều biết cuộc sống của học sinh trung học rất khổ sở mà, cô muốn tận hưởng tốt đẹp của kỳ nghỉ cuối cùng!
“Làm sao?”
“Con cảm thấy sức khỏe của con rất tốt, chạy bộ? Không cần đâu ba, hơn nữa con sắp nhập học rồi, mấy ngày này con muốn xem trước sách giáo khoa cấp ba ở nhà.”
Ừ, so với vận động, học tập vẫn đáng yêu hơn nhiều! Cô thích học tập, học tập khiến cô vui vẻ!
“Học tập và chạy bộ là hai chuyện khác nhau…” Lâm Thời Hằng nhìn cô: “Nhưng con nói cũng có lý…”
Đúng không đúng không?
Lâm Yên tràn đầy chờ mong nhìn hắn.
“Bắt đầu từ ngày mai không cần đến phòng khám nữa, ở nhà chuẩn bị bài tập cho tốt, nếu cảm thấy không có không khí thì đăng ký một lớp học cũng được.”
“…!!!” Cái gì gọi là sấm sét giữa trời quang!
Lòng Lâm Yên tĩnh lặng như nước, quả nhiên từ chối: “Không cần đâu ạ, cũng không còn mấy ngày, không cần phải đăng ký đâu ạ.”
Cô xoa xoa cổ tay đau nhức, cúi đầu làm mặt quỷ với hắn.
Ai biểu hắn trêu chọc cô! Cho cô chơi thật đã không vui hơn sao? Sao cứ cố gắng tìm việc gì đó cho cô làm vậy.
Lâm Thời Hằng giống như có mắt sau lưng, cười nhẹ, cho cô ngồi xuống, hỏi:
“Còn con thì sao? Có hy vọng ba trở về đó hay không?”
Hắn đang nói về việc trở về bệnh viện số 2 à?
Lâm Yên không nghĩ tới hắn sẽ hỏi ý kiến của mình, nhất thời ngây dại, sau khi phản ứng lại, nghiêm túc suy nghĩ một lát, thận trọng gật đầu: “Nếu để con nói, con rất hy vọng ba sẽ trở về.”
“Tại sao?” Hắn thích thú hỏi.
Bởi vì khi hắn ở trong bệnh viện số 2, ba sẽ hạnh phúc hơn.
*
“Lại đây…”
Giọng nói của Lâm Thời Hằng mang theo một tia mệt mỏi. Lâm Yên dừng một chút, đi về phía hắn.
“Sao hôm nay lại về sớm vậy?”
“Chị Tư Tư bảo con xem ba đã về chưa?”
Lâm Yên thấy hắn đặt quyển sổ lưu niệm trở lại bàn trà, vòng qua ghế sô pha ngồi xuống bên cạnh hắn: “Ba ơi, ba có sao không ạ?”
Cảm xúc trông rất suy sụp.
Rõ ràng buổi chiều khi rời đi vẫn còn tốt.
“Không có gì…” Hắn thấy cô mím cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt lo lắng, không khỏi cười nhẹ, giải thích: “Bác Trác con tìm ba, nên tùy tiện tán gẫu một lát ấy mà.”
‘Bác Trác’ trong miệng Lâm Thời Hằng tên là Trác Văn Thăng, là viện trưởng của bệnh viện số 2, cũng là sư huynh đồng môn của Lâm Thời Hằng.
Khi Lâm Yên còn bé đối phương thường xuyên gọi cô đến nhà làm khách, mấy năm nay Lâm Thời Hằng rời khỏi bệnh viện số 2, nên không thường xuyên liên lạc với bạn cũ, Lâm Yên nghe được cái tên này mới sửng sốt một lát.
Cô trầm mặc một lúc, hỏi Lâm Thời Hằng: “Ba, bác Trác tìm ba là vì chuyện trở về bệnh viện số 2 sao?”
Lâm Thời Hằng nhướng mày, kinh ngạc vì cô có thể nhạy bén như thế.
Lâm Yên thầm nghĩ quả nhiên, chẳng trách chị Tư Tư bảo mình về sớm một chút, hiển nhiên là để cô đến hỏi thăm tình hình.
Cô làm hết bổn phận: “Vậy… Ba nghĩ sao rồi?”
Lâm Yên chớp chớp đôi mắt hạnh đen láy, vẻ mặt tò mò nhìn hắn, rõ ràng là bộ dáng ‘điệp viên nhỏ’ thay mặt người khác dò hỏi tình báo, hơn nữa còn là kiểu không đủ năng lực.
Lâm Thời Hằng hừ một tiếng, nghiêm túc nói: “Chuyện người lớn trẻ con bớt hỏi.”
Xì!
Cái gì chứ?
Lâm Yên bĩu môi: “Không nói thì không nói”, còn bày ra bộ dáng giáo huấn người khác.
Cô đứng dậy định trở về phòng, bị Lâm Thời Hằng nắm lấy cổ tay, hắn xoa xoa trán, dịu dàng nói
“Gần đây bả vai ba đau quá, giúp ba xoa bóp đi.”
Lâm Yên muốn giận dỗi nói chuyện của người lớn đừng tìm trẻ con giúp, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, đột nhiên cái gì cũng không nói nên lời.
Bĩu môi hừ hừ hai tiếng, vẫn ngoan ngoãn đứng dậy xoa bóp cho hắn.
Lâm Thời Hằng nhắm mắt chợp mắt, chỉ huy cô.
Lâm Yên nghe hắn khi thì chê quá nhẹ khi thì nói không đúng chỗ, chốc lát thì yêu cầu mạnh hơn một chút chốc lát thì yêu cầu cô điều chỉnh động tác tay, hít thở sâu, dùng hết sức bình sinh đè bả vai hắn một cái, mỉm cười hỏi: “Như vậy đã được chưa ạ?”
“Dùng sức hơn nữa.” Giọng điệu của hắn rất thản nhiên.
Lâm Yên: “…”
Tay cô đau quá rồi, được chứ?!
Đang định hỏi có phải hắn đang cố ý làm khó cô không, thì nghe Lâm Thời Hằng nói:
“Ngày thường con rèn luyện quá ít, cơ thể mới yếu như vậy, sinh bệnh cũng không thoát khỏi liên quan.” Không đợi cô phản bác, hắn lại nói: “Sau này buổi sáng phải ra ngoài chạy bộ cùng ba.”
!!!
Lâm Yên dừng động tác, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại nhìn hắn: “Ba à…”
Cô không muốn dậy sớm đâu.
Khó khăn lắm mới có ngày nghỉ để ngủ nướng, tại sao phải tìm khó chịu cho mình chứ, huống hồ chi cô sắp nhập học rồi.
Mọi người đều biết cuộc sống của học sinh trung học rất khổ sở mà, cô muốn tận hưởng tốt đẹp của kỳ nghỉ cuối cùng!
“Làm sao?”
“Con cảm thấy sức khỏe của con rất tốt, chạy bộ? Không cần đâu ba, hơn nữa con sắp nhập học rồi, mấy ngày này con muốn xem trước sách giáo khoa cấp ba ở nhà.”
Ừ, so với vận động, học tập vẫn đáng yêu hơn nhiều! Cô thích học tập, học tập khiến cô vui vẻ!
“Học tập và chạy bộ là hai chuyện khác nhau…” Lâm Thời Hằng nhìn cô: “Nhưng con nói cũng có lý…”
Đúng không đúng không?
Lâm Yên tràn đầy chờ mong nhìn hắn.
“Bắt đầu từ ngày mai không cần đến phòng khám nữa, ở nhà chuẩn bị bài tập cho tốt, nếu cảm thấy không có không khí thì đăng ký một lớp học cũng được.”
“…!!!” Cái gì gọi là sấm sét giữa trời quang!
Lòng Lâm Yên tĩnh lặng như nước, quả nhiên từ chối: “Không cần đâu ạ, cũng không còn mấy ngày, không cần phải đăng ký đâu ạ.”
Cô xoa xoa cổ tay đau nhức, cúi đầu làm mặt quỷ với hắn.
Ai biểu hắn trêu chọc cô! Cho cô chơi thật đã không vui hơn sao? Sao cứ cố gắng tìm việc gì đó cho cô làm vậy.
Lâm Thời Hằng giống như có mắt sau lưng, cười nhẹ, cho cô ngồi xuống, hỏi:
“Còn con thì sao? Có hy vọng ba trở về đó hay không?”
Hắn đang nói về việc trở về bệnh viện số 2 à?
Lâm Yên không nghĩ tới hắn sẽ hỏi ý kiến của mình, nhất thời ngây dại, sau khi phản ứng lại, nghiêm túc suy nghĩ một lát, thận trọng gật đầu: “Nếu để con nói, con rất hy vọng ba sẽ trở về.”
“Tại sao?” Hắn thích thú hỏi.
Bởi vì khi hắn ở trong bệnh viện số 2, ba sẽ hạnh phúc hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất