Chương 33:
Editor: L’espoir
*
Cho dù ký ức nhạt nhòa, nhưng Lâm Yên vẫn mơ hồ nhớ rõ khi đó Lâm Thời Hằng hăng hái như thế nào, không giống như bây giờ, mặc dù vẫn trầm ổn và kiên định như trước, nhưng lại thiếu đi ánh hào quang khiến người ta chú ý nhất.
Lâm Thời Hằng của hiện tại cho cô cảm giác giống như một viên ngọc sáng phủ đầy bụi, có lẽ chỉ thiếu người vung tay áo lên là vết bụi có thể biến mất 100%, toát lên vẻ phong thái tài hoa.
Lâm Yên có dự cảm, việc bác Trác tìm ba nói chuyện lần này có lẽ chính là một cơ hội.
“Hôm nay chị Tư Tư nói với con, ở bên đúng người thì lòng sẽ cảm thấy thoải mái, con đột nhiên nghĩ, những lời này dùng trong công việc chắc là áp dụng được. Ba rời khỏi bệnh viện số 2 lâu như vậy, bác Trác vẫn luôn nhớ đến ba, cái con muốn khẳng định không chỉ là vì tình nghĩa giữa hai người, ba, con không giỏi biểu đạt lắm, ba thông minh như vậy nhất định sẽ hiểu được, nếu như trong lòng không buông bỏ được, thay vì trốn tránh thì chi bằng thẳng thắn đối mặt sẽ có ích hơn.”
Ánh mắt hắn sâu thẳm, lúc nhìn cô sáng rực sạch bóng không kiêng dè.
Lâm Yên đỏ mặt, vô thức quay đầu đi, lúng túng cười, nói: “Có phải con lại nói chuyện ngớ ngẩn rồi hay không?”
Những chuyện này, chắc hẳn ba đã nghĩ tới từ lâu, nào cần cô tới múa rìu qua mắt thợ chứ.
“Không có.”
Hắn cười: “Ba chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, không giống Yên Yên nhìn rõ tường tận.”
Lâm Yên ngượng ngùng nở nụ cười, vui sướng vì được ba khen.
Lâm Thời Hằng phát hiện xem ra bây giờ mình không thể nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo đáng yêu của cô nữa rồi.
Một ý nghĩ xuất hiện, đưa tay ôm người vào trong ngực, nhéo nhéo vành tai hồng yêu kiều của cô, cúi đầu nỉ non bên tai cô: “Yên Yên giúp ba giải quyết rối rắm, nhất định là phải thưởng cho con, nói xem muốn gì nào?”
Còn chưa dứt lời, tay hắn đã tự nhiên luồn vào vạt áo ngắn tay.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Yên Kinh khẽ nhếch, cách lớp áo đè tay hắn lại, tim sắp nhảy len cổ họng: “Không, không cần, ba, con không muốn cái gì hết.”
“Vậy sao…” Ngữ điệu Lâm Thời Hằng có chút đáng tiếc.
Hắn dễ dàng chặn tay Lâm Yên lại, đẩy áo ngực lên, bàn tay sờ mó, tay nắm đầy thịt vú trơn nhẵn.
Một tay ôm Lâm Yên ngồi lên đùi mình, môi Lâm Thời Hằng dán lên vành tai sáng bóng của cô, khàn khàn nói: “Yên Yên hiểu chuyện như vậy, ba chỉ có thể dụng tâm chữa bệnh cho con nhiều hơn thôi.”
“Hôm qua trong lúc lật lại các trường hợp liên quan ba có nhìn thấy một chỗ.”
Ngữ điệu của hắn không nhanh không chậm, môi như có như không chạm vào vành tai cô: “Trên đó nói, trị liệu bằng cách mút chẳng qua chỉ là một cách nói chung chung, liếm đầu vú tất nhiên có thể giảm bớt triệu chứng, nhưng bổ sung những cái khác, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Hơi nóng trong miệng hắn đã phả lên vành tai cô, Lâm Yên ngửa cổ thon gần yếu ớt rên rỉ, muốn mở miệng, cổ họng đã bị bàn tay to âu yếm ở ngực cô quấy nhiễu đến mức khàn khàn khô khốc, không cần nghĩ cũng biết lúc này lời nói ra sẽ mềm nhũn vô lực cỡ nào.
Lâm Thời Hằng cầm cả một bầu vú của cô bằng một tay, đầu ngón tay còn thỉnh thoảng lướt qua một bầu vú khác, giống như muốn khép hai vú trong tay vào nhau, tay phải đi chuyển xuống dưới, vuốt ve vỗ về chơi đùa cái bụng bằng phẳng của cô.
Tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, còn khó hiểu hỏi một chút: “Yên Yên sao lại không nói lời nào?”
“Hưm…” Cổ họng cô nghẹn lại, nũng nịu gọi hắn:
“Ba~”
Vừa mở miệng, Lâm Yên đã bị vẻ quyết rũ trong giọng nói của mình làm cho kinh hãi, cả người cực kỳ luống cuống.
Cảm nhận rõ ràng chuyển động của bàn tay ba dưới lớp quần áo, lại không biết nên ngăn cản hay nên phóng túng, càng đừng nói hắn còn đưa ra đề nghị xấu hổ như vậy.
“Ba đây.”
Lâm Thời Hằng nhéo đầu vú của cô và xoa xoa chúng, giống như đáp lại.
Cơ thể Lâm Yên mềm nhũn, vặn vẹo thân mình trong lòng hắn.
Lâm Thời Hằng giữ chặt eo nhỏ của cô không cho cô lộn xộn, há miệng ngậm vành tai phấn nộn của cô mút, giọng nói khô khốc: “Thử trước xem…”
Đôi môi ấm áp bao bọc vành tai phấn non liếm láp, sống lưng Lâm Yên cứng đờ, run rẩy không khống chế được.
Lâm Thời Hằng nhận thấy sự giãy dụa rất nhỏ của cô, bàn tay to càng giữ chặt eo cô, đầu lưỡi liếm xương tai một đường đi xuống, mút vành tai, dừng lại da thịt sau vành tai trắng nõn nhạy cảm của cô.
Những nụ hôn nóng bỏng ẩm ướt liên tiếp rơi xuống.
Lâm Yên che miệng, ép mình không được kêu lên.
Lâm Thời Hằng thấy đôi mắt hạnh của cô rưng rưng, bộ dạng đáng thương, kéo tay phải cô vòng qua sau gáy mình, cúi đầu định phủ lên bộ ngực hồng phớt sau khi bị hắn xoa nắn.
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên truyền đến một tiếng động.
*
Cho dù ký ức nhạt nhòa, nhưng Lâm Yên vẫn mơ hồ nhớ rõ khi đó Lâm Thời Hằng hăng hái như thế nào, không giống như bây giờ, mặc dù vẫn trầm ổn và kiên định như trước, nhưng lại thiếu đi ánh hào quang khiến người ta chú ý nhất.
Lâm Thời Hằng của hiện tại cho cô cảm giác giống như một viên ngọc sáng phủ đầy bụi, có lẽ chỉ thiếu người vung tay áo lên là vết bụi có thể biến mất 100%, toát lên vẻ phong thái tài hoa.
Lâm Yên có dự cảm, việc bác Trác tìm ba nói chuyện lần này có lẽ chính là một cơ hội.
“Hôm nay chị Tư Tư nói với con, ở bên đúng người thì lòng sẽ cảm thấy thoải mái, con đột nhiên nghĩ, những lời này dùng trong công việc chắc là áp dụng được. Ba rời khỏi bệnh viện số 2 lâu như vậy, bác Trác vẫn luôn nhớ đến ba, cái con muốn khẳng định không chỉ là vì tình nghĩa giữa hai người, ba, con không giỏi biểu đạt lắm, ba thông minh như vậy nhất định sẽ hiểu được, nếu như trong lòng không buông bỏ được, thay vì trốn tránh thì chi bằng thẳng thắn đối mặt sẽ có ích hơn.”
Ánh mắt hắn sâu thẳm, lúc nhìn cô sáng rực sạch bóng không kiêng dè.
Lâm Yên đỏ mặt, vô thức quay đầu đi, lúng túng cười, nói: “Có phải con lại nói chuyện ngớ ngẩn rồi hay không?”
Những chuyện này, chắc hẳn ba đã nghĩ tới từ lâu, nào cần cô tới múa rìu qua mắt thợ chứ.
“Không có.”
Hắn cười: “Ba chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, không giống Yên Yên nhìn rõ tường tận.”
Lâm Yên ngượng ngùng nở nụ cười, vui sướng vì được ba khen.
Lâm Thời Hằng phát hiện xem ra bây giờ mình không thể nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo đáng yêu của cô nữa rồi.
Một ý nghĩ xuất hiện, đưa tay ôm người vào trong ngực, nhéo nhéo vành tai hồng yêu kiều của cô, cúi đầu nỉ non bên tai cô: “Yên Yên giúp ba giải quyết rối rắm, nhất định là phải thưởng cho con, nói xem muốn gì nào?”
Còn chưa dứt lời, tay hắn đã tự nhiên luồn vào vạt áo ngắn tay.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Yên Kinh khẽ nhếch, cách lớp áo đè tay hắn lại, tim sắp nhảy len cổ họng: “Không, không cần, ba, con không muốn cái gì hết.”
“Vậy sao…” Ngữ điệu Lâm Thời Hằng có chút đáng tiếc.
Hắn dễ dàng chặn tay Lâm Yên lại, đẩy áo ngực lên, bàn tay sờ mó, tay nắm đầy thịt vú trơn nhẵn.
Một tay ôm Lâm Yên ngồi lên đùi mình, môi Lâm Thời Hằng dán lên vành tai sáng bóng của cô, khàn khàn nói: “Yên Yên hiểu chuyện như vậy, ba chỉ có thể dụng tâm chữa bệnh cho con nhiều hơn thôi.”
“Hôm qua trong lúc lật lại các trường hợp liên quan ba có nhìn thấy một chỗ.”
Ngữ điệu của hắn không nhanh không chậm, môi như có như không chạm vào vành tai cô: “Trên đó nói, trị liệu bằng cách mút chẳng qua chỉ là một cách nói chung chung, liếm đầu vú tất nhiên có thể giảm bớt triệu chứng, nhưng bổ sung những cái khác, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Hơi nóng trong miệng hắn đã phả lên vành tai cô, Lâm Yên ngửa cổ thon gần yếu ớt rên rỉ, muốn mở miệng, cổ họng đã bị bàn tay to âu yếm ở ngực cô quấy nhiễu đến mức khàn khàn khô khốc, không cần nghĩ cũng biết lúc này lời nói ra sẽ mềm nhũn vô lực cỡ nào.
Lâm Thời Hằng cầm cả một bầu vú của cô bằng một tay, đầu ngón tay còn thỉnh thoảng lướt qua một bầu vú khác, giống như muốn khép hai vú trong tay vào nhau, tay phải đi chuyển xuống dưới, vuốt ve vỗ về chơi đùa cái bụng bằng phẳng của cô.
Tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, còn khó hiểu hỏi một chút: “Yên Yên sao lại không nói lời nào?”
“Hưm…” Cổ họng cô nghẹn lại, nũng nịu gọi hắn:
“Ba~”
Vừa mở miệng, Lâm Yên đã bị vẻ quyết rũ trong giọng nói của mình làm cho kinh hãi, cả người cực kỳ luống cuống.
Cảm nhận rõ ràng chuyển động của bàn tay ba dưới lớp quần áo, lại không biết nên ngăn cản hay nên phóng túng, càng đừng nói hắn còn đưa ra đề nghị xấu hổ như vậy.
“Ba đây.”
Lâm Thời Hằng nhéo đầu vú của cô và xoa xoa chúng, giống như đáp lại.
Cơ thể Lâm Yên mềm nhũn, vặn vẹo thân mình trong lòng hắn.
Lâm Thời Hằng giữ chặt eo nhỏ của cô không cho cô lộn xộn, há miệng ngậm vành tai phấn nộn của cô mút, giọng nói khô khốc: “Thử trước xem…”
Đôi môi ấm áp bao bọc vành tai phấn non liếm láp, sống lưng Lâm Yên cứng đờ, run rẩy không khống chế được.
Lâm Thời Hằng nhận thấy sự giãy dụa rất nhỏ của cô, bàn tay to càng giữ chặt eo cô, đầu lưỡi liếm xương tai một đường đi xuống, mút vành tai, dừng lại da thịt sau vành tai trắng nõn nhạy cảm của cô.
Những nụ hôn nóng bỏng ẩm ướt liên tiếp rơi xuống.
Lâm Yên che miệng, ép mình không được kêu lên.
Lâm Thời Hằng thấy đôi mắt hạnh của cô rưng rưng, bộ dạng đáng thương, kéo tay phải cô vòng qua sau gáy mình, cúi đầu định phủ lên bộ ngực hồng phớt sau khi bị hắn xoa nắn.
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên truyền đến một tiếng động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất