Chương 38: Giúp Ba Tuốt
Editor: L’espoir
*
Ban đầu Lâm Yên không hiểu, chớp chớp đôi mắt hạnh ngập nước khó hiểu nhìn hắn.
Lâm Thời Hằng nhướng mày, lại lặp lại lời vừa nói một lần nữa.
Trong tình cảnh này, lại kết hợp với vật có cảm giác tồn tại cực mạnh dưới thân, Lâm Yên còn không rõ cái gì nữa, cô bất giác nuốt nước bọt, khàn giọng hỏi hắn: “Giúp… Giúp như thế nào ạ?”
Lâm Thời Hằng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô, dán vào bụng mình, hơn nữa có xu hướng dần dần đi xuống…
Lâm Yên kinh ngạc mở to hai mắt, biểu tình như bị sét đánh.
“Ba!” Cô nhanh chóng rút tay lại, hoảng hốt nhìn hắn.
Trên mặt Lâm Thời Hằng không hề hổ thẹn, dường như đang nghĩ cách truyền đạt cảm xúc của mình cho cô, chỉ chốc lát sau, hắn nhíu mày lại một lần nữa nắm lấy bầu vú mềm mại của cô, ngón cái ấn hạt vút ngọt ngào thỉnh thoảng xoa nắn, khiến cô cuộn người ưỡn bụng, cảm thấy toàn thân tê dại, không khống chế được kêu lên.
“Có thoải mái không?”
Hắn cúi người liếm liếm sau tai cô, nhéo hạt vú như đá cuội của cô, dần dần thở dốc nặng nề: “Giống như nơi này của Yên Yên bị kích thích sẽ cứng lại vậy, cơ thể ba cũng có biến hóa. Trong y học người ta gọi là sự cương cứng, có nghĩa là khi dương vật của nam giới bị kích thích tình dục, lượng máu cung cấp cho động mạch tăng lên và lượng máu về tĩnh mạch ở mặt ngoài giảm xuống, do đó sẽ làm tăng áp lực bên trong dương vật, khiến dương vật trở nên cương cứng.”
“Cảm nhận được không?”
Con ngươi đen của hắn nhìn cô thật sâu, hai tay bóp lấy cặp mông đầy đặn của Lâm Yên, cả người chen vào giữa hai đùi cô, hông dán sát vào xương mu của cô, để dương vật phình to hướng về phía giữa hai chân cô: “Ba cũng sẽ có phản ứng, giống như Yên Yên vậy.”
Lâm Yên cắn môi, xấu hổ đến mức quay mặt đi không nhìn hắn.
Quả thật, lấy mình đo người, khi Lâm Thời Hằng chữa bệnh cho cô, bản thân ba sẽ có phản ứng sinh lý là chuyện rất bình thường, nhưng hắn vẫn là ba cô mà! Làm sao họ có thể…
“… Không được.” Cô đỏ mặt lắc đầu, giọng nói mang theo nức nở, vặn vẹo cơ thể muốn kéo dài khoảng cách với hắn: “Ba buông con ra đi mà, ba…”
“Nhẫn tâm vậy sao?”
Tay hắn xoa xoa ở thắt lưng cô, cảm nhận được sự run rẩy và sợ sệt của cô, hắn hừ nhẹ:
“Vì để chữa bệnh cho Yên Yên, mỗi ngày ba đều phải lật xem mấy chục mục tài liệu, có phát hiện mới là nhanh chóng muốn thử cho Yên Yên, biết phương pháp này dễ sinh ra phản ứng sinh lý, lúc xoa bóp ba cũng cố gắng hết sức dịu dàng, quan tâm tới cảm nhận của con, hy vọng con có thể có một trải nghiệm điều trị tốt.”
“Mà bây giờ ba cũng gặp phải tình trạng tương tự, Yên Yên lại định thấy chết không cứu sao?”
Lâm Yên cắn môi, muốn phản bác nói đây là hai chuyện khác nhau, đầu óc như thành hồ dán dính vào nhau, hồ đồ không thể phản bác được câu nào, hắn dùng giọng điệu khiển trách nói cô như vậy, giống như cô thật sự trở thành đứa nhỏ nhẫn tâm thấy ba chết không cứu.
Nhưng mà…
Hai người giằng co trong im lặng.
Cuối cùng, Lâm Yên thật sự không chống lại ánh mắt khiển trách của hắn, cúi đầu chịu thua.
“Con, con không biết.”
Cổ cô đã ửng hồng một mảnh, ngực cũng dần dần nhuộm thành màu đỏ quyến rũ.
Lông mi khẽ rung, ánh mắt né tránh không dám nhìn hắn.
Yết hầu Lâm Thời Hằng lăn lộn hai cái, kiềm chế nói: “Ba dạy con.”
Dứt lời, hắn nâng hai chân cô ôm người lên, Lâm Yên bất ngờ đề phòng không kịp, theo bản năng đưa tay ôm cổ hắn, lập tức nghĩ đến lời hắn vừa nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lại xộc lên hơi nóng.
Lâm Thời Hằng ôm cô ngồi xuống ghế sô pha, thấy cô sắp xấu hổ đỏ bừng cả mặt, cúi đầu hôn lên đỉnh tóc cô, giọng nói êm dịu lại dịu dàng: “Đừng sợ, rất nhanh thôi.”
Cô không kìm lòng nổi mà run rẩy.
*
Ban đầu Lâm Yên không hiểu, chớp chớp đôi mắt hạnh ngập nước khó hiểu nhìn hắn.
Lâm Thời Hằng nhướng mày, lại lặp lại lời vừa nói một lần nữa.
Trong tình cảnh này, lại kết hợp với vật có cảm giác tồn tại cực mạnh dưới thân, Lâm Yên còn không rõ cái gì nữa, cô bất giác nuốt nước bọt, khàn giọng hỏi hắn: “Giúp… Giúp như thế nào ạ?”
Lâm Thời Hằng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô, dán vào bụng mình, hơn nữa có xu hướng dần dần đi xuống…
Lâm Yên kinh ngạc mở to hai mắt, biểu tình như bị sét đánh.
“Ba!” Cô nhanh chóng rút tay lại, hoảng hốt nhìn hắn.
Trên mặt Lâm Thời Hằng không hề hổ thẹn, dường như đang nghĩ cách truyền đạt cảm xúc của mình cho cô, chỉ chốc lát sau, hắn nhíu mày lại một lần nữa nắm lấy bầu vú mềm mại của cô, ngón cái ấn hạt vút ngọt ngào thỉnh thoảng xoa nắn, khiến cô cuộn người ưỡn bụng, cảm thấy toàn thân tê dại, không khống chế được kêu lên.
“Có thoải mái không?”
Hắn cúi người liếm liếm sau tai cô, nhéo hạt vú như đá cuội của cô, dần dần thở dốc nặng nề: “Giống như nơi này của Yên Yên bị kích thích sẽ cứng lại vậy, cơ thể ba cũng có biến hóa. Trong y học người ta gọi là sự cương cứng, có nghĩa là khi dương vật của nam giới bị kích thích tình dục, lượng máu cung cấp cho động mạch tăng lên và lượng máu về tĩnh mạch ở mặt ngoài giảm xuống, do đó sẽ làm tăng áp lực bên trong dương vật, khiến dương vật trở nên cương cứng.”
“Cảm nhận được không?”
Con ngươi đen của hắn nhìn cô thật sâu, hai tay bóp lấy cặp mông đầy đặn của Lâm Yên, cả người chen vào giữa hai đùi cô, hông dán sát vào xương mu của cô, để dương vật phình to hướng về phía giữa hai chân cô: “Ba cũng sẽ có phản ứng, giống như Yên Yên vậy.”
Lâm Yên cắn môi, xấu hổ đến mức quay mặt đi không nhìn hắn.
Quả thật, lấy mình đo người, khi Lâm Thời Hằng chữa bệnh cho cô, bản thân ba sẽ có phản ứng sinh lý là chuyện rất bình thường, nhưng hắn vẫn là ba cô mà! Làm sao họ có thể…
“… Không được.” Cô đỏ mặt lắc đầu, giọng nói mang theo nức nở, vặn vẹo cơ thể muốn kéo dài khoảng cách với hắn: “Ba buông con ra đi mà, ba…”
“Nhẫn tâm vậy sao?”
Tay hắn xoa xoa ở thắt lưng cô, cảm nhận được sự run rẩy và sợ sệt của cô, hắn hừ nhẹ:
“Vì để chữa bệnh cho Yên Yên, mỗi ngày ba đều phải lật xem mấy chục mục tài liệu, có phát hiện mới là nhanh chóng muốn thử cho Yên Yên, biết phương pháp này dễ sinh ra phản ứng sinh lý, lúc xoa bóp ba cũng cố gắng hết sức dịu dàng, quan tâm tới cảm nhận của con, hy vọng con có thể có một trải nghiệm điều trị tốt.”
“Mà bây giờ ba cũng gặp phải tình trạng tương tự, Yên Yên lại định thấy chết không cứu sao?”
Lâm Yên cắn môi, muốn phản bác nói đây là hai chuyện khác nhau, đầu óc như thành hồ dán dính vào nhau, hồ đồ không thể phản bác được câu nào, hắn dùng giọng điệu khiển trách nói cô như vậy, giống như cô thật sự trở thành đứa nhỏ nhẫn tâm thấy ba chết không cứu.
Nhưng mà…
Hai người giằng co trong im lặng.
Cuối cùng, Lâm Yên thật sự không chống lại ánh mắt khiển trách của hắn, cúi đầu chịu thua.
“Con, con không biết.”
Cổ cô đã ửng hồng một mảnh, ngực cũng dần dần nhuộm thành màu đỏ quyến rũ.
Lông mi khẽ rung, ánh mắt né tránh không dám nhìn hắn.
Yết hầu Lâm Thời Hằng lăn lộn hai cái, kiềm chế nói: “Ba dạy con.”
Dứt lời, hắn nâng hai chân cô ôm người lên, Lâm Yên bất ngờ đề phòng không kịp, theo bản năng đưa tay ôm cổ hắn, lập tức nghĩ đến lời hắn vừa nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lại xộc lên hơi nóng.
Lâm Thời Hằng ôm cô ngồi xuống ghế sô pha, thấy cô sắp xấu hổ đỏ bừng cả mặt, cúi đầu hôn lên đỉnh tóc cô, giọng nói êm dịu lại dịu dàng: “Đừng sợ, rất nhanh thôi.”
Cô không kìm lòng nổi mà run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất