Khi Pháo Hoa Vây Thành

Chương 4: Manh Mối (Tiếp)

Trước Sau
Editor: Gypsy

Lâm Yên tự cười mình trong lòng, các cô chú làm sao biết được, trưởng khoa Lâm của các cô chú ngày hôm qua đã bắt gặp con gái đang tình tứ với con trai ngay tại trận.

“Không thoải mái?”

Từ phòng bệnh đi ra, Lâm Thời Hằng nhìn cô, nhàn nhạt hỏi.

Lâm Yên lắc đầu, “Con không sao.”

“Đến văn phòng của ba nghỉ ngơi một lát đi, đến bữa cơm sẽ gọi con.”

“Dạ...”

Khi Trịnh Húc gọi điện thoại tới, cô đang nằm sấp trên bàn của Lâm Thời Hằng, vô cùng chán chường nhìn cờ thi đua trên tường.

“Hôm qua thực sự làm tớ sợ chết mất!” Trong lòng Trịnh Húc vẫn còn sợ hãi, “Có phải chú cực kỳ tức giận đúng không, làm thế nào đây? Chú ấy sẽ không bao giờ cho chúng ta gặp lại nhau nữa, phải không?”

Lâm Yên giật mình, phản bác nói, “Làm sao có thể?”

“Sao lại không chứ? Bắp cải nhà mình bị tớ cuỗm đi, nếu đổi lại tớ là chú Lâm, nghĩ thôi tâm trạng tớ sẽ nổ tung mất. Nhất định hận không thể đánh chết thằng nhóc kia. Dù trông chú ấy không mập, nhưng sức lực cũng không nhỏ, cho tớ một cú trúng ngay hồng tâm nhớ đời, đến giờ tớ vẫn còn đau!”

“Đáng đời cậu lắm!” Lâm Yên mắng cậu.

“Đúng đúng đúng, đáng đời tớ.” Trịnh Húc nhận sai, đại khái là phát hiện cô không trách cậu nhiều như vậy, trong lòng mới thả lỏng một chút, sau khi trêu chọc cho cô cười, cười xấu xa hỏi, “Nhưng mà, hôm qua cậu không thoải mái sao?”



“Chảy rất nhiều nước... Tớ liếm cũng không hết.”

Biến thái!

Lâm Yên mắng một câu, vội vàng cúp điện thoại.

Không nghe điện thoại, nên cô nghe thấy tiếng gõ cửa.

Quả nhiên, là Lâm Thời Hằng đến gọi cô ăn cơm.

“Bạn cùng lớp của con?”

Lâm Yên sửng sốt một lúc, ý thức được Lâm Thời Hằng đang hỏi người vừa gọi điện thoại cho cô, cô lúng túng gật đầu, “Ừm.”

Biểu tình lạnh lùng của Lâm Thời Hằng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, “Ra ngoài ăn cơm.”

Sau đó, cho đến khi về nhà vào buổi tối, hắn không bao giờ nói chuyện với cô nữa.

Lâm Yên cảm thấy trong lòng càng trống rỗng hơn, muốn giải thích, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Bầu không khí trong nhà càng thêm căng thẳng, mấy ngày nay Lâm Yên ở nhà bưng trà rót nước giặt giũ lau nhà chỉ thiếu chút nữa làm khuê nữ Trung Quốc hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo*.

*văn bản cổ điển của Nho giáo về lòng hiếu thảo từ triều đại nhà Nguyên.



Nhưng rõ ràng hiệu quả rất ít, Lâm Thời Hằng cũng miễn cưỡng cho cô cơ hội chờ đợi biểu hiện.

Thế cho nên khi bọn Trịnh Húc hào hứng phấn khởi gọi cô ra ngoài chơi, Lâm Yên cũng không có tâm trạng.

Chỉ nhận cú điện thoại thôi ba đã tức giận như vậy rồi, nếu muốn ra ngoài chơi với bọn họ nữa, trong nhà sẽ như thế nào đây?

Nhưng ngay cả khi cô nói bóng nói gió trên bàn ăn rằng cô đã từ chối lời mời của bạn cùng lớp, Lâm Thời Hằng cũng không phản ứng gì nhiều.

Ngược lại là Ngụy Quyên, nghe Lâm Yên nói thì khựng lại, sau đó gật đầu, “Như vậy cũng tốt, nghỉ hè tới phòng khám giúp đỡ ba đi, mùa hè có nhiều người, có khi ba phải phẫu thuật suốt đêm, có Yên Yên bên cạnh hỗ trợ, ba nhất định sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

“Mẹ à mẹ lại cười con nữa rồi, con thì có thể giúp được gì chứ.”

Nói là nói như vậy, nhưng khóe mắt của Lâm Yên vẫn luôn chú ý đến biểu hiện của Lâm Thời Hằng.

Đáng tiếc phản ứng của đối phương rất bình thường, chỉ như có như không không gật đầu, không nói gì.

Những ngày tiếp theo, Lâm Yên bắt đầu cuộc sống làm việc vất vả, vẫn chỉ làm việc mà không có tiền lương.

Lực bất tòng tâm vì địa chủ là ba mình, trong tay hắn đang nắm nhược điểm của cô, có chút dám giận nhưng không dám nói, chỉ có thể giống như một cô con dâu trẻ bị chèn ép, chịu thương chịu khó, không dám hé ra một câu vất vả.

Lại là một ngày nặng nề kết thúc, Lâm Yên về đến nhà phàn nàn ba giao cho cô quá nhiều việc, sau khi bĩu môi oán giận hai câu, cô đi vào phòng tắm tắm rửa.

Khi tắm rửa vô tình đụng phải bộ ngực mình, Lâm Yên đau đến xuýt xoa.

Cô không tin có ma quỷ, dùng ngón tay lại chọc chọc, đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, nước mắt lưng tròng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau