Chương 48: Hoảng Loạn
Editor: L’espoir
*
Dương vật màu hồng sẫm phình to cao vút, bị đưa đến trước mặt Lâm Yên theo động tác nghiêng người của nam sinh.
Có hơi to, chiều dài sau khi cương cứng cũng rất khả quan, tất cả mọi thứ cho thấy cậu bé trước mắt đang dần lột xác thành một người đàn ông.
Cổ họng cô như thắt lại, né tránh không chịu nhìn thẳng.
“Không phải đã từng thấy rồi sao?”
Trịnh Húc thấy cô ngơ ngác nhìn, buồn cười hỏi: “Lần trước cho cậu xem nó đó, quên rồi?”
“Ai đã thấy của cậu chứ? Biến thái!” Lâm Yên nghiên đầu mắng cậu một câu.
Trịnh Húc cười há há, nắm tay cô muốn cô cầm lấy nó: “Lần trước chỉ nhìn thôi, lần này sờ cậu sờ đi.”
Lâm Yên kháng cự: “Không muốn!”
“Yên Yên ngoan, bé cưng, vợ ơi, cậu sờ nó đi mà, vừa nhìn thấy cậu là nó cứng lên khó chịu quá!”
Lâm Yên cắn cắn môi, quay đầu, ánh mắt lơ đãng chuyển đến dương vật phình to, nghi ngờ hỏi: “Cái đó… Thực sự rất khó chịu sao?”
“Cái gì?”
“Giống bây giờ này!” Lâm Yên ngượng ngùng: “Cứng… Không phóng thích ra, có phải cực kỳ khó chịu không?”
“Tất nhiên rồi!” Nội tâm Trịnh Húc kích động, trên mặt lại sầu khổ: “Thật sự rất khó chịu, căng đau, ruột gan cồn cào!”
Tầm mắt Lâm Yên dời đi: “Bình thường cũng sẽ như vậy sao?”
Đúng là có.
Chỉ cần bị kích thích tình dục thì ít nhiều sẽ có phản ứng.
Nhưng ở trước mặt bạn gái cậu nhất định không thể nói như vậy, Trịnh Húc thề non hẹn biển nói: “Bình thường nó không có phản ứng gì, chỉ có nhìn thấy cậu nên nó mới nhịn không được ‘cúi chào’ cậu thôi, tớ cũng không thể trông chừng nổi nó.”
“…”
“Giúp tớ đi mà, bé cưng ơi, nó thật sự khó chịu lắm đấy, giúp tớ ra đi được không?”
…
Ánh đèn phòng ngủ mờ ảo, áo ngắn tay nữ của cô gái lộn xộn, chân thon dài để trần, cổ tay gầy gò nắm dương vật hồng to của nam sinh, mặt cô như đào mận xấu hổ không thể tả, nam sinh nhẹ giọng dỗ dành, nắm lấy các ngón tay thon dài của cô gầm nhẹ chạy nước rút.
Trong phòng, tiếng thở dốc nóng bỏng lại dồn dập——
Không biết qua bao lâu, tiếng yêu kiều mềm mại của cô gái vang lên.
“Cậu đã thoải mái hơn chưa?”
“Chưa đâu…” Giọng cậu con trai khàn khàn, nhún nhún trước sau: “Cậu nhìn nó xem, Yên Yên, nhìn nó đang kích động vì cậu như thế nào này.”
“…” Lâm Yên xấu hổ muốn khóc, sớm biết về với cậu sẽ làm đến mức này, cô hẳn nên nghĩ nhiều hơn mới đúng! Giờ thì tốt rồi, trong tay nắm lấy mệnh căn của cậu bị cậu hưng phấn chạy nước rút, thứ này vừa nóng hổi vừa căng phồng, giống như có sinh mệnh, háo hức cực kỳ tăng vọt, theo động tác đưa đẩy của cậu ở trong tay cô, khí thế có vẻ như muốn phá vỡ sự kìm hãm để thể hiện bản thân.
Thật sự quá vô lý!
Thế nào lại sờ soạng thật rồi.
Tuy rằng không lớn bằng ba, nhưng thứ này của Trịnh Húc cũng không thể khinh thường, mấu chốt là, của ba… Cô không nhìn thấy, nhưng cái thứ đang nắm trong tay này là thật!
“Cảm nhận được không? Yên Yên” Trên gương mặt tuấn tú sáng sủa của Trịnh Húc tràn đầy vẻ chờ mong: “Nó vui vẻ đến dường nào…”
Cảm nhận được rất rõ ràng.
Cái chạm ấm áp, độ cứng đáng tự hào, thậm chí cả hình dạng của đồ vật, cô đều cảm nhận được một cách chân thực.
Tim Lâm Yên đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô che lại vị trí trái tim mình, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nhắm mắt lại, cảm xúc trong tay càng thêm rõ ràng.
Nhưng thật kỳ lạ.
Rõ ràng thứ cầm trong tay nóng rực phồng lên, trần trụi không có gì che chắn, nhưng thứ trong đầu lại tròn trịa lồi lên, nóng bỏng phình to sôi sục, như thể bị thứ gì đó giam cầm chặt chẽ…
Khiến người khác muốn gỡ bỏ sự trói buộc của nó, nắm nó trong tay, ngậm nó trong miệng, dùng ngón tay, dùng dịch thể để âu yếm nó, bọc lấy nó với tất cả sự ấm áp và mềm mại nhất.
“Shh—— Yên Yên!” Tiếng thống khổ của Trịnh Húc vang lên.
Lâm Yên đột nhiên bừng tỉnh.
Hai tròng mắt ngậm sương, mê mang nhìn về phía Trịnh Húc, biểu cảm người nọ hơi vặn vẹo, nhắc nhở cô: “Nhẹ một chút.”
“Tớ, tớ về đây!” Không hiểu sao trong lòng cô lại hoảng hốt, vội vàng buông đồ trong tay ra, tầm mắt lảng tránh, quay ngoắt mặt sang một bên: “Cậu mặc quần vào trước đi.”
Trịnh Húc thấy thái độ kiên quyết của cô, thầm nghĩ thật đáng tiếc, mắt thấy không có đường xoay chuyển, mặc quần theo lời cô, còn vươn tay giúp cô sửa sang lại quần áo.
Hai người thu dọn tươm tất, không khí đã dịu xuống không ít.
Không thể không nói, trải qua lần tương tác thân mật vừa rồi, thái độ hiện tại của Lâm Yên dành cho cậu quả thật đã dịu dàng thêm đôi chút.
*
Dương vật màu hồng sẫm phình to cao vút, bị đưa đến trước mặt Lâm Yên theo động tác nghiêng người của nam sinh.
Có hơi to, chiều dài sau khi cương cứng cũng rất khả quan, tất cả mọi thứ cho thấy cậu bé trước mắt đang dần lột xác thành một người đàn ông.
Cổ họng cô như thắt lại, né tránh không chịu nhìn thẳng.
“Không phải đã từng thấy rồi sao?”
Trịnh Húc thấy cô ngơ ngác nhìn, buồn cười hỏi: “Lần trước cho cậu xem nó đó, quên rồi?”
“Ai đã thấy của cậu chứ? Biến thái!” Lâm Yên nghiên đầu mắng cậu một câu.
Trịnh Húc cười há há, nắm tay cô muốn cô cầm lấy nó: “Lần trước chỉ nhìn thôi, lần này sờ cậu sờ đi.”
Lâm Yên kháng cự: “Không muốn!”
“Yên Yên ngoan, bé cưng, vợ ơi, cậu sờ nó đi mà, vừa nhìn thấy cậu là nó cứng lên khó chịu quá!”
Lâm Yên cắn cắn môi, quay đầu, ánh mắt lơ đãng chuyển đến dương vật phình to, nghi ngờ hỏi: “Cái đó… Thực sự rất khó chịu sao?”
“Cái gì?”
“Giống bây giờ này!” Lâm Yên ngượng ngùng: “Cứng… Không phóng thích ra, có phải cực kỳ khó chịu không?”
“Tất nhiên rồi!” Nội tâm Trịnh Húc kích động, trên mặt lại sầu khổ: “Thật sự rất khó chịu, căng đau, ruột gan cồn cào!”
Tầm mắt Lâm Yên dời đi: “Bình thường cũng sẽ như vậy sao?”
Đúng là có.
Chỉ cần bị kích thích tình dục thì ít nhiều sẽ có phản ứng.
Nhưng ở trước mặt bạn gái cậu nhất định không thể nói như vậy, Trịnh Húc thề non hẹn biển nói: “Bình thường nó không có phản ứng gì, chỉ có nhìn thấy cậu nên nó mới nhịn không được ‘cúi chào’ cậu thôi, tớ cũng không thể trông chừng nổi nó.”
“…”
“Giúp tớ đi mà, bé cưng ơi, nó thật sự khó chịu lắm đấy, giúp tớ ra đi được không?”
…
Ánh đèn phòng ngủ mờ ảo, áo ngắn tay nữ của cô gái lộn xộn, chân thon dài để trần, cổ tay gầy gò nắm dương vật hồng to của nam sinh, mặt cô như đào mận xấu hổ không thể tả, nam sinh nhẹ giọng dỗ dành, nắm lấy các ngón tay thon dài của cô gầm nhẹ chạy nước rút.
Trong phòng, tiếng thở dốc nóng bỏng lại dồn dập——
Không biết qua bao lâu, tiếng yêu kiều mềm mại của cô gái vang lên.
“Cậu đã thoải mái hơn chưa?”
“Chưa đâu…” Giọng cậu con trai khàn khàn, nhún nhún trước sau: “Cậu nhìn nó xem, Yên Yên, nhìn nó đang kích động vì cậu như thế nào này.”
“…” Lâm Yên xấu hổ muốn khóc, sớm biết về với cậu sẽ làm đến mức này, cô hẳn nên nghĩ nhiều hơn mới đúng! Giờ thì tốt rồi, trong tay nắm lấy mệnh căn của cậu bị cậu hưng phấn chạy nước rút, thứ này vừa nóng hổi vừa căng phồng, giống như có sinh mệnh, háo hức cực kỳ tăng vọt, theo động tác đưa đẩy của cậu ở trong tay cô, khí thế có vẻ như muốn phá vỡ sự kìm hãm để thể hiện bản thân.
Thật sự quá vô lý!
Thế nào lại sờ soạng thật rồi.
Tuy rằng không lớn bằng ba, nhưng thứ này của Trịnh Húc cũng không thể khinh thường, mấu chốt là, của ba… Cô không nhìn thấy, nhưng cái thứ đang nắm trong tay này là thật!
“Cảm nhận được không? Yên Yên” Trên gương mặt tuấn tú sáng sủa của Trịnh Húc tràn đầy vẻ chờ mong: “Nó vui vẻ đến dường nào…”
Cảm nhận được rất rõ ràng.
Cái chạm ấm áp, độ cứng đáng tự hào, thậm chí cả hình dạng của đồ vật, cô đều cảm nhận được một cách chân thực.
Tim Lâm Yên đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô che lại vị trí trái tim mình, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nhắm mắt lại, cảm xúc trong tay càng thêm rõ ràng.
Nhưng thật kỳ lạ.
Rõ ràng thứ cầm trong tay nóng rực phồng lên, trần trụi không có gì che chắn, nhưng thứ trong đầu lại tròn trịa lồi lên, nóng bỏng phình to sôi sục, như thể bị thứ gì đó giam cầm chặt chẽ…
Khiến người khác muốn gỡ bỏ sự trói buộc của nó, nắm nó trong tay, ngậm nó trong miệng, dùng ngón tay, dùng dịch thể để âu yếm nó, bọc lấy nó với tất cả sự ấm áp và mềm mại nhất.
“Shh—— Yên Yên!” Tiếng thống khổ của Trịnh Húc vang lên.
Lâm Yên đột nhiên bừng tỉnh.
Hai tròng mắt ngậm sương, mê mang nhìn về phía Trịnh Húc, biểu cảm người nọ hơi vặn vẹo, nhắc nhở cô: “Nhẹ một chút.”
“Tớ, tớ về đây!” Không hiểu sao trong lòng cô lại hoảng hốt, vội vàng buông đồ trong tay ra, tầm mắt lảng tránh, quay ngoắt mặt sang một bên: “Cậu mặc quần vào trước đi.”
Trịnh Húc thấy thái độ kiên quyết của cô, thầm nghĩ thật đáng tiếc, mắt thấy không có đường xoay chuyển, mặc quần theo lời cô, còn vươn tay giúp cô sửa sang lại quần áo.
Hai người thu dọn tươm tất, không khí đã dịu xuống không ít.
Không thể không nói, trải qua lần tương tác thân mật vừa rồi, thái độ hiện tại của Lâm Yên dành cho cậu quả thật đã dịu dàng thêm đôi chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất